Vô Vọng Sơn Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải là bọn họ thì còn ai vào đây?" Vẻ mặt hai người Tô gia không tin, không dám nhìn Tư Vực Chủ: "Tư Vực Chủ, ngoại trừ bọn họ ra thì thật sự không còn ai từng chạm qua ấm trà này sao? Nếu không thì gọi tất cả mọi người trong Phủ tới tra một lần?"

Tư Vực Chủ hơi nhíu mày, trực giác của ông không cho là trong phủ của ông xảy ra vấn đề, nhưng dù sao người chết cũng là Linh Vương, ông có muốn từ chối cũng không được, thở dài: "Được rồi. Để ta gọi tất cả mọi người trong Phủ tập hợp."

"Không cần." Bỗng nhiên Tô Lăng Dung lạnh lùng mở miệng.

Người Tô gia khó hiểu nhìn nàng ta: "Đại tiểu thư?"

"Cho dù gọi tất cả mọi người trong Phủ tới cũng không tra ra được, cha ta không phải bị bọn họ hại chết, mà là bị Bạch Vũ hại chết!" Đột nhiên, nàng ta chỉ về phía Bạch Vũ, một đôi mắt sưng đỏ tràn ngập thù hận khắc cốt ghi tâm.

Không sai, chính là ngươi đã hại chết cha ta! Nếu không phải vì ngươi, sao Thánh Quân có thể đuổi ta đi? Nếu không phải là ngươi, sao cha ta có thể chết? Đều là ngươi hại!

Tô Lăng Dung đổ toàn bộ trách nhiệm tội lỗi lên người Bạch Vũ, tự an ủi chính mình, nàng ta không sai, người sai chính là Bạch Vũ, là Bạch Vũ hại chết phụ thân nàng ta, Bạch Vũ nên đền mạng cho phụ thân nàng ta!

Tư Vực Chủ sửng sốt: "Tô tiểu thư, lời này cần phải có chứng cứ."

"Hừ! Ta từng hỏi thị nữ trông coi, sau khi ta và Bạch Vũ nói chuyện ở trong này, không vui bỏ đi, ta bỏ đi trước, sau đó cha ta đã tới, ông ấy gặp Bạch Vũ, Bạch Vũ bỏ đi không bao lâu thì cha ta liền chết! Người cuối cùng cha ta nhìn thấy chính là nàng ta, nàng ta còn là một Độc Sư, muốn hạ độc cha ta cũng dễ như trở bàn tay, chắc chắn là nàng ta!" Tô Lăng Dung gắt gao chỉ vào Bạch Vũ, ánh mắt giống như rắn độc, hận không thể ăn Bạch Vũ.

Vẻ mặt Bạch Vũ bình tĩnh: "Đúng là ta từng gặp Linh Vương, nhưng ta cũng chỉ chào ông ta một tiếng rồi đi. Ta không cần phải hại ông ta."

Dien*dan*le*quy*don – V.O"Ai nói không có! Người ngươi muốn hại không phải cha ta, mà là ta! Ngươi ghét ta đến gần Thánh Quân nên ngươi mới muốn hại ta. Ngươi muốn hại ta thì nhằm vào ta, vì sao lại hại phụ thân ta?" Tô Lăng Dung điên cuồng khóc kêu, nếu Tư Vực Chủ không sai người ngăn cản, nàng ta đã bổ nhào về phía Bạch Vũ rồi.

Tiếng khóc thảm thiết của nàng ta rất đáng thương, phụ thân nàng ta đối với nàng ta rất tốt.

Mọi người nghe thấy đều cảm thấy vô cùng xót xa, ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía Bạch Vũ đều trở nên đen tối không rõ, lộ ra xa cách và nghi ngờ.

Lý do Tô Lăng Dung nói vô cùng đầy đủ, trong lòng mọi người đều biết rõ Bạch Vũ và Tô Lăng Dung bất hòa, Bạch Vũ thay thế vị trí Vực Chủ Vực Thanh Linh của Tô Lăng Dung, còn được Thánh Quân coi trọng, khiến cho Tô Lăng Dung đi theo bên cạnh Thánh Quân 7000 năm hoàn toàn không sánh bằng.

Hai người có thể hòa thuận ở chung mới là có quỷ.

Nhưng Tô Lăng Dung giả bộ vô cùng tốt, chưa bao giờ oán giận Bạch Vũ, lại còn nói tốt cho nàng, Bạch Vũ thì ngược lại, lười phải giả bộ, ghét thì ghét, ai cũng biết Bạch Vũ không muốn gặp Tô Lăng Dung.

Nếu nói Bạch Vũ hạ độc hại Tô Lăng Dung, đúng là cũng có thể.

"Nói miệng không có bằng chứng, bây giờ ngay cả độc Linh Vương trúng là gì cũng chưa rõ, đã nói là ta giết chết ông ta bằng thuốc độc, cũng quá qua loa, đúng không?" Bạch Vũ bước nhanh đến gần thi thể Linh Vương, vươn tay muốn kéo vải trắng che ở trên thi thể ra.

Tô Lăng Dung và Tô gia lập tức ngăn nàng lại: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi hại chết cha ta không đủ, còn muốn hủy thi thể của ông ấy sao?"

"Ta chỉ muốn nhìn xem ông ta trúng độc gì, nếu Y Sư không nhìn ra được, vậy thì để ta xem."

"Không được." Tô Lăng Dung đẩy Bạch Vũ ra, gắt gao bảo vệ thi thể của Linh Vương: "Ta không tin ngươi, ngươi chạm vào cha ta, sẽ tiêu hủy chứng cứ!"

Bạch Vũ không quan trọng nhún nhún vai, quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Quân Mạc: "Vậy thì để cho Thánh Quân xem, dù sao thì cũng vẫn có thể chứ? Không lẽ ngay cả Thánh Quân ngươi cũng không tin sao?"

Trong lòng Tô Lăng Dung sợ hãi, ra sức ngăn lại hoảng loạn trong đáy mắt. Thánh Quân đúng là một trong những Độc Sư đứng đầu thiên hạ, nói không chừng người sẽ nhìn ra được phụ thân nàng đã trúng loại độc gì, đến lúc đó sẽ điều tra ra được chân tướng.

Nàng không thể để cho Dạ Quân Mạc xem, tuyệt đối không thể.

Nàng ta cắn môi, khóc như hoa lê đẫm mưa nhìn Dạ Quân Mạc, dùng ánh mắt như nhìn kẻ bạc tình nhìn Dạ Quân Mạc, khỏi phải nói trong lòng oán hận bao nhiêu: "Thánh Quân, không phải ta không tin người, nhưng người quá dung túng Bạch Vũ. Ta không dám đảm bảo người có bao che cho nàng ta hay không, ta... ta không muốn cho người xem phụ thân ta... hu hu..."

Nàng ta ôm Linh Vương, vô cùng bi thương, nước mắt giàn giụa, thấy bộ dạng lúc này của nàng ta, ai cũng không đành lòng kéo nàng ta ra.

Mọi người nhanh chóng tìm thị nữ trông coi kia tới hỏi một lần, đúng là giống như lời Tô Lăng Dung nói, người cuối cùng Linh Vương gặp trước khi chết chính là Bạch Vũ.

Sắc mặt đệ tử Tô gia đen như đáy nồi nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân, Đại tiểu thư cũng uống nước trà, nhưng nàng ấy không sao, hiển nhiên nước trà đã bị hạ độc sau khi Tô tiểu thư rời đi, chỉ có thể là Bạch Vũ ở lại đây làm."

"Không sai, thị nữ cũng nói, lúc đó cũng không có người thứ tư đi vào căn phòng này, chỉ có thể là Bạch Vũ, Thánh Quân tính bao che cho Bạch Vũ sao?"

Dạ Quân Mạc lạnh lùng giương mắt: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

Hai người "bùm" quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám, chỉ là trưởng tử của gia tộc ta chết thật sự oan uổng, xin Thánh Quân minh xét!"

Dạ Quân Mạc nhìn lại Bạch Vũ: Nàng cảm thấy là ai?

Bạch Vũ: Quỷ mới biết là ai, vốn tưởng là người của Sáng Thế Thần Điện làm, bây giờ xem ra không giống.

Dien*dan*le*quy*don – V.O

Dạ Quân Mạc: Chỗ nào không giống?

Bạch Vũ: Người Sáng Thế Thần Điện hạ độc Linh Vương, Tô Lăng Dung sẽ không cho chàng khám nghiệm thi thể sao?Dạ Quân Mạc: Vậy chính là nàng ta làm.

Bạch Vũ: Chàng lại đùa ta! Nàng ta rảnh rỗi giết chết phụ thân mình chỉ để gán tội cho ta?

Hai người mắt qua mày lại một lúc lâu, Dạ Quân Mạc thu hồi ánh mắt: "Nếu tạm thời không tìm thấy chứng cứ, cứ tiếp tục điều tra, trước cứ giao chuyện này cho Tư Vực Chủ phụ trách, truyền lệnh gọi U Vương trở về."

"Vậy Bạch Vũ thì sao?" Người Tô gia nhìn Thánh Quân, vẻ mặt khó chịu: "Nàng ta là tình nghi lớn nhất, chẳng lẽ Thánh Quân cũng không làm chút gì sao?"

"Thánh Quân, người Tô gia nói có lý, tuy nhiên bây giờ chỉ là nghi ngờ, nhưng ít ra cũng phải hạn chế tự do của nàng, không thể để cho nàng chạy."

"Đúng vậy, Thánh Quân, nếu Bạch Vũ là người bị tình nghi, người cũng không nên mặc kệ."

Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi: "Các ngươi đều nghĩ như vậy?"

"Thánh Quân, nếu người không đòi lại công bằng cho cha ta, hôm nay Tô Lăng Dung ta sẽ chết ở chỗ này!" Bỗng nhiên, Tô Lăng Dung đứng dậy từ bên cạnh Linh Vương, quyết tuyệt nhìn Dạ Quân Mạc, ánh mắt thấy chết không sờn khiến cho người ta vừa rung động vừa khó chịu.

Bạch Vũ lại cảm thán ở trong lòng, đúng là Tô Lăng Dung sẽ diễn trò, làm Vực Chủ làm gì, đến thế kỳ hai mươi mốt làm diễn viên còn tốt hơn.

"Rất tốt, người đâu." Hai bóng dáng ám vệ đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống trước mặt Dạ Quân Mạc, bọn họ là do tự tay Ám Lân huấn luyện ra, chuyện môn bảo vệ Dạ Quân Mạc.

Môi mỏng của Dạ Quân Mạc thản nhiên nói ra mấy chữ: "Đưa Bạch Vũ đến Vô Vọng Sơn Trang, chăm sóc nàng ấy cho tốt, nếu nàng ấy thiếu một cọng lông tơ, Trang chủ sẽ phải lấy cái chết để ta tội."

"Tuân mệnh." Hai người lập tức đưa Bạch Vũ đi. Bạch Vũ còn chưa phục hồi tinh thần lại đã bị đưa ra sân, Vô Vọng Sơn Trang? Đó là nơi nào?

"Nâng thi thể Linh Vương ra ngoài, thu xếp tốt một chút, thông báo ca ca ngươi tới đỡ linh cửu đi." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói với Tô Lăng Dung, phất tay cho người khác tản ra.

Hai người Tô gia lập tức nâng thi thể Linh Vương ra ngoài, đám người Tư Vực Chủ theo sát phía sau.

Dạ Quân Mạc không đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn táo đỏ trong ly.

Tô Lăng Dung đi ra cửa mới nhớ đến những quả táo độc này, sắc mặt liền trắng bệch. Không cho khám nghiệm tử thi thì có ích lợi gì? Thông qua những quả táo độc này cũng có thể nhìn ra nó là loại độc gì, trong một lúc nóng lòng, nàng ta bị tin tức tử vong của Linh Vương kích động, chuyện quan trọng như vậy lại quên mất.

Nàng ta cuống quýt chạy về lại, xông vào phòng liền nhìn thấy hình như Dạ Quân Mạc đang định cầm lấy một quả táo, lập tức xông đến ôm lấy hắn: "Thánh Quân, Thánh Quân, người đưa cha ta một đoạn đường với ta đi, dường như ông ấy rất oan uổng..."

Dạ Quân Mạc nâng tay đẩy nàng ta ra, nhăm mày: "Được."

Xem mặt mũi của Linh Vương, hắn không so đo với Tô Lăng Dung. Người chết là chuyện lớn, cũng cần phải đi đưa một đoạn đường.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, rất nhanh, Tư Vực Chủ liền mua quan tài tốt nhất đến, bố trí tốt linh đường, đột nhiên tin tức Linh Vương bị hạ độc chết cũng truyền ra giống như mọc cánh.

Màn đêm buông xuống, căn phòng Linh Vương gặp chuyện không may kia lại bị cháy một cách kỳ lạ, mặc dù chữa cháy vô cùng đúng lúc, nhưng đã thiêu hủy hơn một nửa.

Vụ án còn chưa điều tra ra được, gần như tất cả manh mối đều đã bị hủy đi, khỏi phải nói Tư Vực Chủ phụ trách điều tra vụ án này buồn rầu bao nhiêu.

Sau khi Dạ Quân Mạc biết chuyện, mí mắt cũng không cử động, U Vương ở ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về vẫn đang khó tin: "Thánh Quân. Linh Vương thật sự bị hạ độc chết rồi sao?"

"Ừm."

Sau một lúc lâu, U Vương cũng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, quan hệ giữa ông ta và Linh Vương không tệ, có tình cảm qua lại tốt suốt mấy trăm năm, đột nhiên chết như vậy, khiến cho ông ta khó có thể chấp nhận được.

Diendanlequydon – V.O

"Là Bạch Vũ giết hắn?" U Vương hỏi.

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Ngươi nghe nói?"

"Bên ngoài đã truyền khắp nơi, nói Linh Vương bị Vực Chủ của Ám Dạ Đế Quốc hạ độc giết chết, chẳng những chúng ta biết, người Sáng Thế Thần Điện cũng biết rồi. Đường đường là Linh Vương, không chết ở trên chiến trường, ngược lại bị người một nhà giết, chuyện này gọi là gì đây!" Trong mắt U Vương lộ ra hung ác, dữ tợn vỗ bàn."Là sao? Tin tức truyền đi đúng là nhanh thật." Mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, khóe miệng thoáng hiện lên mỉa mai không dễ phát hiện: "Có phải hay không, vẫn cần ngươi đi điều tra. Bạch Vũ đã bị giam giữ, ngươi cứ từ từ điều tra, đừng gấp gáp."

"Ta điều tra? Vậy tiền tuyến thì làm sao đây?"

Dạ Quân Mạc liếc mắt nhìn ông ta: "Mộc Thiên Tịch không bị tiêu diệt, không biết trận này phải đánh bao lâu, ngươi gấp cái gì?"

"Được rồi. Vậy có cần phải ép tin tức truyền đi ra ngoài kia xuống không?"

"Không cần, bên ngoài truyền như thế nào cũng không liên quan, nhưng một chữ tin tức có liên quan tới ta cũng không được phép lộ ra!" Dạ Quân Mạc nhìn ông ta một cái.

Trong lòng U Vương sợ hãi: "Vâng."

...

Bạch Vũ không biết rốt cuộc thì Dạ Quân Mạc có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hai người tới Vô Vọng Sơn trang.

Đến nơi nàng mới biết được, Vô Vọng Sơn trang là ngục giam trên Đại lục do Ám Dạ Đế Quốc khống chế, được xây dựng chuyên biệt, chuyên dùng để giam giữ nhóm Triệu Hoán Sư có thực lực nghịch thiên.

Người có thể vào ít nhất đều ở cấp bậc Tôn Chủ, Bạch Vũ này xem như là ngoại lệ đi vào.

Bạch Vũ cũng không cảm thấy một chút vinh hạnh nào đối với ngoại lệ này.

Bên ngoài Sơn trang trông có vẻ là một tòa trang viên bình thường, thật ra bên trong có khoảng trời riêng, tất cả những người quấy rối điều bị giam giữ bên trong mật thất tối như mực, không có cửa sổ, không có ánh sáng, không có thực vật, không được thăm hỏi, cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài.

Một khi đi vào, ngoại trừ Thánh Quân ra lệnh thả ra, nếu không cũng đừng nghĩ ra được, người bên ngoài cũng không thể gặp ngươi.

Bạch Vũ bị ném vào bên trong, trước mắt là một mảnh tối đen, nổi giận đùng đùng, như vậy là thật sự muốn nhốt nàng? Dạ Quân Mạc, tên khốn kiếp nhà ngươi!

"Người đâu, người đâu, đốt đèn cho ta!" Bạch Vũ hô to, tay bật bên một ngọn lửa, chiếu khuôn mặt tuyệt sắc của mình thành màu đỏ sậm, giống như nữ quỷ âm âm u u trong không gian tối đen.

Trang chủ vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của nàng, hoảng sợ, nhanh chóng tìm người thắp sáng bốn góc của nhà giam.

"Vực Chủ Bạch Vũ, người muốn cái gì thì cứ nói tới ta, chắc chắn cứ kêu là ta sẽ tới." Trang chủ cúi đầu khom lưng, cười trong đau khổ. Nghe lệnh của Thánh Quân liền biết vị này hoàn toàn không phải là tù nhân bị đưa tới giam giữ, mà là Nữ Vương phải hầu hạ ăn uống cho thật tốt.

"Có gì ăn không?" Bạch Vũ nổi giận giống như một tiểu công chúa điêu ngoa.

"...Có, Vực Chủ Bạch Vũ muốn ăn gì?" Trang chủ cắn răng nói. Nơi này không cho phép cung cấp thức ăn, dù sao cấp Tôn Chủ trở lên không ăn uống gì cũng sẽ không chết. Nhưng Bạch Vũ muốn, ông ta chỉ có thể sai người lập tức đi làm.

"Ừm, nghe nói Đại lục Thanh Mộc làm thức ăn chay vô cùng ngon, bưng một bàn tới đi."

Một bàn? Được rồi...

Trang chủ nhận lệnh gật đầu: "Được rồi. Người chờ."

Bạch Vũ nhìn ngắm bốn phía, nhà giam Trang chủ sắp xếp cho nàng là một nhà giam lớn hình vuông, rất sạch sẽ, vô cùng trống trải, ngoại trừ mặt đất và vách tường, cái gì cũng không có.

Nhà giam trong Sơn trang chủ yếu đều hạn chế sử dụng linh khí, Bạch Vũ ở trong nhà giam cũng không bị hạn chế, linh khí chung quanh vẫn vô cùng đầy đủ. Tuy nói bị nhốt ở trong này, nhưng tu luyện ở trong này cũng không tệ lắm.

Bạch Vũ ngồi tựa vào cạnh tường, đợi Trang chủ bưng một bàn thức ăn chay tới, sau khi ăn xong, Bạch Vũ cũng gần hết giận rồi.

Dạ Quân Mạc không nghi ngờ nàng, chắc chắn là có nguyên nhân gì mới nhốt nàng vào trong này, với tính tình phúc hắc kia của hắn, chắc chắn là đang vạch kế hoạch gì đó. Nếu không nói với nàng, nàng cứ tạm thời yên tâm tu luyện cho tốt ở trong này.

Diendanlequydon – V.O

Sau khi Bạch Vũ ăn xong, liền tìm Trang chủ đòi linh tửu, linh tửu của nàng đã dùng hết rồi, vẫn chưa kịp bổ sung.Linh tửu Phương Tình đã không còn thích hợp với nàng, hấp thu tinh thể thượng phẩm, hiệu quả của Phương Tình kém một chút, Bạch Vũ tìm Trang chủ muốn Phần Diệt Nguyệt, loại linh tửu này có thể hấp thu được phần lớn linh khí trong thời gian ngắn, dùng không tốt thì có thể sẽ thành hấp thu quá nhiều, nổ tan xác mà chết.

Bạch Vũ không lo lắng như vậy, vừa vặn bây giờ nàng có thể dùng được Phần

Trang chủ đưa cho Bạch Vũ 20 bình Phần Diệt Nguyệt, một lọ tinh thể, 20 bình tốn 2000 tinh thể của ông ta, khiến cho thịt ông ta đau muốn chết.

Bạch Vũ nhìn bộ dạng không nỡ của ông ta, ném một khối tinh thể thượng phẩm cho ông ta: "Chuẩn bị thêm 20 bình nữa, còn lại ngươi cứ lấy dùng đi."

Trang chủ vui mừng hớn hở, bây giờ một khối tinh thể thượng phẩm có thể bán được 8800 tinh thể, đưa cho Bạch Vũ thêm 20 bình nữa, ông ta cũng buôn bán lời.

Ông ta vui vẻ cất kỹ: "Đảm bảo sẽ đưa tới, Vực Chủ cứ từ từ dùng, ta sẽ không quấy rầy người nữa."

Sau khi Trang chủ rời đi, Bạch Vũ liền ngồi hấp thu tinh thể thượng phẩm ở trong nhà giam, tích lũy linh lực từng chút một, thăng cấp Tiểu Bạch và Tiểu Thanh.

...

Vực Thanh Vũ, đại ca Tô Lăng Dung, trưởng tử của Linh Vương - Tô Lăng Hiên đã đến.

Đột nhiên hắn ta xuất hiện tại linh đường, một đôi mắt hung dữ hơi hơi đỏ, quỳ thật mạnh xuống trước linh cửu, một tiếng "bùm" vang lên, đầu gối hắn ta đập xuống đất, nghe cũng thấy đau.

"Phụ thân, hài nhi bất hiếu, đến chậm, để cho người chết oan ở nơi đất khách quê người. Con chắc chắn sẽ tra ra là ai hại người, cho dù là ai, con cũng sẽ băm vằm hắn thành vạn đoạn!" Hắn ta đấm một quyền lên mặt đất, nhất thời, mặt đất xuất hiện một cái hố to lõm xuống, lửa giận của hắn ta bùng cháy.

Tô Lăng Dung quỳ ở một bên chột dạ, lập tức bổ nhào tới ôm lấy hắn ta: "Đại ca, đại ca huynh có thể xem như là, là Bạch Vũ giết phụ thân, là nàng ta hại chết phụ thân..."

"Bạch Vũ? Chính là Vực Chủ truyền đi ở ngoài kia?" Tô Lăng Hiên nguy hiểm nheo mắt lại.

"Đúng, chính là nàng ta, nàng ta thay thế vị trí Vực Chủ của muội, còn muốn hạ độc giết chết muội, lại làm hại phụ thân... hu hu... đại ca, huynh phải báo thù cho phụ thân!" Tô Lăng Dung ôm đại ca không buông, khóc như hoa lê đẫm mưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net