Vực chủ không có lý tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vực Thanh Linh và Vực Thanh Vũ liền nhau, nhưng khoảng cách lại tương đối xa.

Bạch Vũ và Tử Như ra roi thúc ngựa chạy hơn mười ngày đường cũng vẫn chưa tới, mới hiểu được tại sao Dạ Quân Mạc lại không bỏ nàng được. Phạm vi của một Vực thật sự là quá lớn, cho dù liền nhau, nhưng muốn gặp mặt cũng phải đi thật lâu.

Cũng may Dạ Quân Mạc sắp xếp cho Bạch Vũ một chiếc xe dùng Triệu Hoán Thú cấp 4 kéo đi, xe kéo ngày đi vạn dặm, có thể vừa tu luyện vừa lên đường, dọc theo đường đi, Bạch Vũ đã uống cạn 3 bình linh tửu Phương Tình, hấp thu 50 viên tinh thể, nàng còn đưa cho Tử Như 1 bình.

Đối với người mình nhận định, từ trước đến nay Bạch Vũ không hề keo kiệt chút nào.

Đợi đến lúc đến trung tâm Vực Thanh Linh, đã qua hơn nửa tháng, linh lực của Bạch Vũ đã ngưng tụ gần 200 điểm, linh mạch cũng càng ngày càng dồi dào.

Nàng vừa mới chuẩn bị đi đến Phủ Vực Chủ, liền nghe thấy một tiếng quát lớn ở bên ngoài xe kéo: "Kẻ nào, lại dám xông vào Vực Thanh Linh?"

Tử Như vén rèm lên đi xuống xe, thì ra là mấy đệ tử tuần tra ngăn cản các nàng.

"Chúng ta phụng mệnh Thánh Quân đến đây, trong xe ngựa chính là Vực Chủ tân nhiệm của Vực Thanh Linh, Bạch Vũ. Còn không trở về bẩm báo cho Trưởng lão của các ngươi, để cho bọn họ đến đây tiếp đón." Tử Như lớn tiếng nói.

Mấy tên đệ tử nhìn nhau một cái, chợt cười ha ha: "Đầu năm nay, ngay cả tên lừa gạt cũng dám lý lẽ thẳng thắng, đúng lý hợp tình như vậy, khoác lác cũng phải có đầu óc dài một chút, chúng ta chưa từng nghe nói Vực Chủ tân nhiệm gì hết, Vực Chủ của chúng ta chỉ có Tô tiểu thư – Tô Lăng Dung!"

"Ta thấy căn bản các ngươi chính là người Vực Thanh Phong phái tới phá hoại, thức thời thì mau chóng xuống xe, đừng để cho chúng ta ra tay."

"Các ngươi..." Tử Như nổi trận lôi đình, vẻ mặt lạnh như băng, xoay người nhìn về phía Bạch Vũ ở trong xe.

Bạch Vũ nháy mắt một cái. Chưa từng nghe nói qua có Vực Chủ tân nhiệm sao? Dạ Quân Mạc ra lệnh không thể nào không truyền tới, vậy thì chỉ có thể là Trưởng lão Vực Thanh Linh không truyền đạt lệnh xuống.

Không tới đón tiếp, ngược lại còn để cho đệ tử Vực Thanh Linh bắt người. Đây là trung thành, tận tâm với Tô Lăng Dung, tính không nhận thức Vực Chủ là nàng sao?Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy bọn họ không nhận, nàng sẽ không làm Vực Chủ được?

Khóe miệng Bạch Vũ yên lặng co rút, hỏi Tử Như: "Ngươi có đánh thắng được họn họ không?"

Tử Như sửng sốt một chút: "Có thể. Chẳng qua là, mới đến đã ra tay, có phải là không hay hay không?"

Bạch Vũ thờ ơ quét nhìn mấy đệ tử một cái: "Không có gì là không hay, đừng làm bị thương đến tính mạng của bọn họ là được."

"Được." Tính tình của Tử Như tương đối lạnh lùng, làm việc hết sức nghiêm túc, làm tùy tùng của Bạch Vũ cũng đâu ra đấy, cẩn thận làm hết phận sự.

Bạch Vũ nói đánh, Tử Như liền không chút khách khí đánh bọn họ một trận, mấy đệ tử bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, liền lăn một vòng bỏ chạy, trước khi đi còn nói ra lời hung dữ, bảo các nàng cứ chờ đó.

Bạch Vũ ngồi xe ngựa, tiếp tục vào trong Phủ Vực Chủ, không bao lâu, mấy người bị đánh sưng mặt, sưng mũi kia người dẫn theo người giúp đỡ trở lại, lần này nhiều hơn không ít, chừng mười đệ tử hung thần ác sát bao vây xung quanh xe kéo.

Tử Như không nói hai lời, cứ đánh, Bạch Vũ ở trong xe ngựa hờ hững nghe từng trận kêu rên.

Hiển nhiên, các đệ tử Vực Thanh Linh không nghĩ tới Tử Như cường hãn như thế, hoảng sợ hô: "Mau, nhanh đi tìm Đại sư huynh tới đây."

Lập tức liền có người chạy nhanh như chớp đi tìm viện binh.

Đại đệ tử Vực Thanh Linh là một tên Triệu Hoán Đại Sư trung cấp, một đôi mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm Tử Như: "Ta tưởng là ai, thì ra là một Triệu Hoán Đại Sư đỉnh cấp, Vực Thanh Phong thật sự khinh thường Vực Thanh Linh chúng ta không có người sao?"

"Chúng ta không phải là người của Vực Thanh Phong." Tử Như lạnh lùng nói. Một Triệu Hoán Đại Sư cộng thêm hơn hai mươi đệ tử, nàng đối phó có chút tốn sức.

Bạch Vũ vén rèm xe kéo lên: "Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, gọi Trưởng lão của các ngươi tới đây."

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Thanh tắm lửa bay ra, bất ngờ ném ra một đạo Bạo Liệt Lưu Hỏa khiến mọi người không kịp đề phòng. Tiểu Thanh khống chế rất tốt, phạm vi nổ vừa vặn đánh bay toàn bộ mọi người chung quanh ra ngoài, uy lực cũng không làm bị thương đến tính mạng của bọn họ.

Vị Đại đệ tử kia, ngay cả Triệu Hoán Thú cũng chưa kịp triệu hoán đã bị đánh ngã ra xa trăm mét, ngất đi.

Vẻ mặt mọi người cực kỳ hoảng sợ, cuống quít nâng Đại sư huynh bỏ chạy.

"Nếu đã cho rằng chúng ta là người của Vực Thanh Phong, ngươi không tiến lên ra tay thì còn chờ cái gì? Diễu võ dương oai, nói lời hung ác, chẳng lẽ không biết nói nhiều sẽ dễ chết hơn sao?" Bạch Vũ khinh thường, chờ ở một chỗ cùng với Tử Như.

Rất nhanh, hai Trưởng lão râu dài, tóc trắng, khí thế hung hăng muốn chém giết đi tới đây.

"Thật khó để hai vị Trưởng lão còn biết tới đón tiếp Vực Chủ tân nhiệm là ta đây, nếu không phải là đệ tử dưới quyền của các ngươi trở về bẩm báo, hai vị hoàn toàn cũng không tính đến đây đúng không?" Bạch Vũ ngồi vững vàng ở trong xe, lạnh lùng mở miệng, dùng giọng nói linh khí truyền ra cách xa hàng cây số, một chữ cũng không lọt, rơi vào trong tai mọi người.

Sắc mặt vốn tức giận của hai Trưởng lão đột nhiên thay đổi, khuôn mặt Trưởng lão đứng bên trái, mặc áo xám có chút lúng túng nói: "Người tới chính là Bạch Vũ cô nương sao?"

"Đúng vậy." Bạch Vũ kéo rèm ra: "Cần ta lấy lệnh bài của Dạ Quân Mạc ra để chứng minh không?"

"Không, không cần. Tại hạ đã từng nhìn thấy người ở trong ước chiến, hôm nay thanh danh của người đã truyền khắp nửa Đại Lục Thanh Mộc, nào có ai dám giả mạo." Trưởng lão áo xám cười mỉa, nịnh nọt.

"Thật sao? Ta cũng không biết ta lại nổi danh như vậy." Trong mắt Bạch Vũ lóe lên ngạc nhiên.Trưởng lão áo đen đứng bên phải cũng nổi nóng hừ lạnh: "Nếu Bạch Vũ cô nương tới nhậm chức, để cho người tới bẩm báo một tiếng là được, vừa đến đã huyên náo gà chó không yên, đả thương mười mấy đệ tử dưới quyền của ta, đây là ý gì?"

"Ta cũng muốn để bọn họ bẩm báo, đáng tiếc bọn họ nói cho ta biết, hoàn toàn không có chuyện Vực Chủ tân nhiệm, chẳng lẽ là các ngươi đã quên chuyện này rồi?" Bạch Vũ không yếu thế chút nào, đối chọi gay gắt.

Trên khuôn mặt già nua của Trưởng lão áo đen lộ ra một chút mất tự nhiên, mạnh miệng nói: "Gần đây, Vực Thanh Linh đang xây dựng lại, có quá nhiều chuyện cần phải bận rộn, nhất thời cũng không kịp. Chắc hẳn Bạch Vũ cô nương khoan hồng độ lượng, sẽ không so đo."

Bạch Vũ cười ha ha, ai quy định nhất định nàng phải khoan hồng độ lượng, chuyện gì cũng không so đo?

"Ta từ Vực Thanh Vũ lên đường đến đây cũng đã qua nửa tháng, lệnh quan trọng như vậy còn chưa truyền đạt xuống, xem ra ta đã biết hiệu suất làm việc của Vực Thanh Linh rồi, khó trách Thánh Quân phải thay một Vực Chủ khác." Bạch Vũ không chút khách sáo, hoàn toàn không nể tình.

"Ngươi!" Trưởng lão áo đen tức giận nói không ra lời.

Trưởng lão áo xám cuống quít tiến lên hòa giải: "Bạch Vũ cô nương thứ tội, lần này là chúng ta làm việc không chu đáo."

"Thật sự là làm việc không chu đáo, hay là muốn lừa gạt ta? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy không tiếp nhận ta, thì ta sẽ không thể làm Vực Chủ Vực Thanh Linh? Thánh Quân ra lệnh cũng không đặt vào mắt, các ngươi cho rằng Vực Thanh Linh là nhà của mình sao?"

Lời nói này tương đối nghiêm trọng. Nhất thời, sắc mặt hai người đại biến, Trưởng lão áo xám quỳ xuống 'bùm' một tiếng: "Vực chủ, lời này không thể nói lung tung, chúng ta chưa bao giờ có ý nghĩ này."

Trưởng lão áo đen cũng bất đắc dĩ quỳ xuống theo, tình huống như thế, cho dù trong lòng ông ta không phục cũng không dám không quỳ. Đệ tử phía sau bọn họ cũng hiểu được, một đám hốt hoảng quỳ xuống.

Trong lòng Tử Như ngạc nhiên, đáy mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Bình thường, Bạch Vũ trông dịu dàng, yếu ớt, cái gì cũng không quan tâm, đột nhiên chạy đi làm Vực Chủ, nàng còn lo lắng Bạch Vũ sẽ bị ức hiếp, bây giờ nhìn lại, ai ức hiếp ai còn chưa dám chắc đâu.

"Nếu không phải như vậy, thì đến Phủ Vực Chủ đi." Bạch Vũ buông rèm xuống, Tử Như lập tức dắt xe kéo đi về phía Phủ Vực Chủ. Hai vị Trưởng lão và một đám đệ tử yên lặng không lên tiếng đi theo phía sau xe kéo.

Xuyên qua vách buồng xe thật dày, Bạch Vũ cũng có thể cảm thấy được oán giận tỏa ra từ trên người mọi người ở bên ngoài.

Đám người kia đi theo Tô Lăng Dung vào sinh ra tử, trấn giữ ở Vực Thanh Linh, trung thành và tận tâm với Tô Lăng Dung, lòng tràn đầy không phục đối với Bạch Vũ, Bạch Vũ cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu nàng đã làm Vực Chủ, thì tuyệt đối không để cho Vực Thanh Linh có người không đặt nàng vào trong mắt.

Muốn cho nàng mất hết mặt mũi, chán nản vào Vực Thanh Linh, cũng đừng trách nàng làm chuyện ầm ĩ thành như vậy.

Đến Phủ Vực Chủ, Trưởng lão áo xám cung kính mời Bạch Vũ vào trong phủ, có lẽ là phát hiện Bạch Vũ không phải là cô nương dễ ức hiếp, rất nhanh, hai vị Trưởng lão đã gọi toàn bộ bảy vị Thành chủ, hai vị Tướng Quân Đế Quốc của Vực Thanh Linh tới, bái kiến Bạch Vũ.

"Thuộc hạ Phục Mãn, ra mắt Vực Chủ." Trưởng lão áo xám tự giới thiệu mình đầu tiên, nhìn Trưởng lão áo đen một chút cũng không nhúc nhích, lại nói thêm một câu: "Vị này là Kỳ Hải, bây giờ hai người chúng ta phụ trách xử lý tất cả công việc của Vực Thanh Linh."

Rồi sau đó bảy vị Thành chủ và hai vị Tướng Quân, từng người tiến lên bái kiến, mặc dù mặt ngoài bọn họ vẫn cung kính, nhưng Bạch Vũ nhìn ra được sự khinh thường và qua loa có lệ trong mắt bọn họ.

Bạch Vũ cũng không nổi nóng, căn bản nàng không muốn vừa đến đã thu phục mọi người ở Vực Thanh Linh dốc sức vì nàng. Nàng cũng không phải là tinh thể, người gặp người thích, con người chỉ cần có thể có bản lĩnh ở bên ngoài là được.

"Ừ, nghe Trưởng lão Kỳ Hải nói gần đây các ngươi bề bộn nhiều việc vì xây dựng lại Vực Thanh Linh, Vực Thanh Phong đã đưa 8 vạn tinh thể như hứa hẹn chưa?" Bạch Vũ dựa vào ghế, thờ ơ hỏi, Tử Như có dáng người cao ngất đứng ở bên cạnh nàng.

Kỳ Hải cười lạnh một tiếng: "Đã sớm đưa rồi. Ước chiến thiên hạ đều biết, mặt mũi này của Sáng Thế Thần Điện đã bị đánh mất. Bây giờ Vực Chủ mới hỏi đến, thì có tác dụng cái rắm gì!""Láo xược!" Tử Như tức giận quát lớn.

Ánh mắt âm lãnh của Kỳ Hải giống như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Tử Như: "Ngươi mới láo xược! Ngươi là cái thứ gì, cũng dám nói chuyện ở chỗ này? Người đâu, kéo nữ nhân này xuống cho ta."

"Ai dám? Người ta dẫn tới mà Kỳ Hải Trưởng lão đã muốn tùy ý xử trí, ngươi xem ta chỉ là một thứ đồ trang trí sao?" Bạch Vũ nâng tay lên vỗ lên bàn 'phịch' một tiếng, không mạnh, nhưng rõ ràng rơi vào trong lòng mỗi người có mặt ở đây.

Vốn Kỳ Hải nghĩ rằng Bạch Vũ mới đến, trong tay không có bất kỳ quyền lợi gì, không dám cứng rắn với bọn họ. Ai ngờ Bạch Vũ hoàn toàn không theo như lẽ thường, nói nổi giận liền nổi giận, còn nói trắng ra như vậy, khiến Kỳ Hải muốn kiếm cớ cũng không kiếm được.

Kỳ Hải không thể nào thừa nhận đúng là ông ta đã coi Bạch Vũ thành một thứ đồ trang trí, chỉ có thể đè ép cơn tức trong lòng xuống: "Ta xin khuyên Vực Chủ nên đổi tùy tùng đi, không hiểu quy củ như vậy, vẫn nên nhanh chóng đuổi đi mới tốt."

"Tử Như là tùy tùng của ta, cũng không phải là của ngươi, quy củ ta nói được là được. Ta nhớ Phủ Vực Chủ cũng có một quản gia phải không? Để cho Tử Như làm là được rồi, vị trước kia kia cứ đưa trả lại cho Tô Lăng Dung đi." Bạch Vũ thuận miệng nói, liền an bài một chức vị rất quan trọng cho Tử Như.

Khóe miệng mọi người co quắp, khinh thường trong mắt càng hiện ra rõ ràng.

An bài này cũng quá tùy tâm sở dục (ý nói tự khiến bản thân hài lòng), chẳng lẽ vị Vực Chủ này cho là nhét người mình vào là có thể lấy được quyền lợi của Vực Thanh Linh sao? Thật là ngu xuẩn.

Sắp xếp xong chức vị cho Tử Như, Bạch Vũ trở lại vấn đề chính: "Nếu Vực Thanh Phong đã đưa 8 vạn tinh thể, các ngươi cũng đã dùng để xây dựng lại, đưa sổ sách cho ta xem một chút."

Kỳ Hải cười lạnh, ông ta biết rõ thứ đầu tiên Vực Chủ mới đến muốn xem nhất chính là sổ sách, ông ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Vỗ vỗ tay, hơn hai mươi đệ tử nhanh chóng nâng mười cái rương lớn vào.

"Vực Chủ, đây là tất cả sổ sách của Vực Thanh Linh gần năm mươi năm qua, bao gồm ghi chép kho hàng và danh sách đệ tử, những gì người muốn xem cũng ở trong này, chỉ sợ người không xem nổi." Kỳ Hải âm trầm nhếch miệng, khuôn mặt hơi gầy khiến cho người ta có một loại cảm giác rất khắc nghiệt.

Mười cái rương lớn, sợ rằng bên trong mỗi cái đều có hơn ngàn quyển trục, cộng hết lại là có thể lên đến mấy vạn. Chờ Bạch Vũ xem xong, sợ rằng cũng đã qua nửa năm.

Tất cả mọi người cảm thấy Bạch Vũ sẽ giận tím mặt, rõ ràng Kỳ Hải đang gây khó khăn cho nàng.

Bạch Vũ lại không có phản ứng gì, đi tới mở một cái rương ra, gật đầu một cái: "Rất tốt, để đồ ở lại đi."

Mọi người yên lặng ngạc nhiên, vậy mà cứ đón nhận như vậy? Còn tưởng rằng nàng khó dây dưa bao nhiêu, thì ra là dễ bị lừa gạt như vậy.

Kỳ Hải cũng đã chuẩn bị để Bạch Vũ nổi giận, chỉ cần Bạch Vũ dám chỉ trích ông ta, ông ta sẽ có thể trả đũa.

Nhưng ngược lại, lúc Bạch Vũ nên nổi giận lại không nổi giận, ông ta không thể làm gì khác hơn là chắp tay lại: "Nếu như không có chuyện gì khác, thuộc hạ xin được cáo lui trước."

Bạch Vũ khoát khoát tay: "Các ngươi có thể đi. Nhưng lời cảnh cáo lúc trước của ta, trong lòng các ngươi có thể không phục, nhưng bây giờ ta là Vực Chủ, không phục cũng nín lại cho ta, đừng làm ra chuyện gì sai!"

Trong lòng mọi người đều lộp bộp, vẻ mặt phức tạp rời đi, trong lúc nhất thời, không biết rốt cuộc vị Vực Chủ mới tới này là hạng người gì.

Sau khi bọn họ rời đi, Tử Như lật nhìn quyển trục trong rương một chút, cau mày: "Những quyển trục này ngổn ngang, hoàn toàn không được sắp xếp theo thứ tự, toàn bộ những loại khác nhau đều nhét vào chung một chỗ, tên Từ Hải rõ ràng đang cố ý gây khó dễ cho ngươi, tại sao ngươi không để cho hắn giao sổ sách chân chính ra? "

Bạch Vũ lười biếng dựa vào trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, thờ ơ buông một tay: "Ta kêu hắn nộp, hắn sẽ nộp sao? Bây giờ cũng rất tốt, ít nhất đồ thực sự cũng đều ở nơi này.""Nhưng nhiều như vậy, phải xem tới khi nào?"

"Chúng ta từ từ xem là được, không cần nóng vội." Bạch Vũ cười híp mắt lấy điểm tâm từ trong nhẫn Bách Vũ ra ăn.

Tử Như: "... Ý của ngươi là chúng ta cứ ở nơi này xem sổ sách hơn nửa năm? Làm theo ý muốn của bọn họ sao?"

"Sẽ không xem hơn nửa năm." Ánh mắt sáng ngời của Bạch Vũ lóe lên một cái: "Cho dù chúng ta muốn yên ổn nửa năm, Vực Thanh Phong cũng sẽ không cho phép. Ngươi đoán nếu Lệnh Hồ Hùng biết tin tức ngươi đến Vực Thanh Linh, tối hôm nay có thể nổi điên chạy tới Vực Thanh Linh tấn công ngươi hay không?"

Tử Như cực kỳ yên lặng. Nàng giết Lệnh Hồ Vũ, Lệnh Hồ Hùng hận nàng muốn chết, nói không chừng nếu mất đi lý trí, thật sự sẽ làm như vậy.

Nhưng hiển nhiên Lệnh Hồ Hùng vẫn rất có lý trí, mấy ngày tiếp theo cũng không có động tĩnh gì. Mấy ngày nay, Bạch Vũ và Tử Như lấy tất cả quyển trục ra ngoài, phủ kín một phòng.

Bởi vì quả thật quyển trục có quá nhiều, Bạch Vũ tìm Phục Mãn yêu cầu mười đệ tử tới giúp một tay.

Sau khi Kỳ Hải nghe nói, châm chọc cười lạnh: "Muốn tìm người tới giúp đỡ sao? Được, ta sẽ chọn cho nàng ta mấy đệ tử, nếu nàng ta có thể khiến cho bọn họ nghe lời, ta sẽ bội phục nàng ta!"

"Ngươi đừng làm quá đáng, vị Vực Chủ này cũng không dễ bị lừa gạt như vậy." Phục Mãn nghiêm nghị cảnh cáo.

"Cái gì mà không dễ lừa gạt? Còn không phải là bị mười rương quyển trục của ta vây khốn, nàng ta chỉ là người ngu xuẩn. Tiểu thư Tô Lăng Dung mới là Vực Chủ chân chính của chúng ta, một thiếu nữ mười bảy tuổi cũng muốn quản chúng ta sao? Hừ!" Khuôn mặt Kỳ Hải xem thường.

Phục Mãn trầm ngâm không nói, ông ta không quên lúc vừa mới gặp mặt, Bạch Vũ bật thốt lên ba chữ Dạ Quân Mạc, mặc dù sau đó đổi giọng gọi là Thánh Quân, nhưng hiển nhiên là nàng đã gọi như thói quen, một nữ tử có thể gọi thẳng họ tên của Thánh Quân, thật sự đơn giản như mặt ngoài sao?

Rất nhanh, mười đệ tử hai vị Trưởng lão giúp Bạch Vũ chọn lựa đã đi tới trước mặt Bạch Vũ, trong đó có Đại đệ tử không cẩn thận bị nàng đánh ngất xỉu, hắn có họ kép là Công Tôn, tên chỉ có một chữ Ưởng.

Mặt mười người không có biểu cảm gì, nhưng ngay cả khinh thường và không kiên nhẫn nơi đáy mắt cũng lười phải che giấu.

"Không biết Vực Chủ muốn chúng ta giúp xem sổ sách gì? Nhanh chóng lấy tới đây đi, sau khi chúng ta xem xong còn phải trở về tu luyện." Công Tôn Ưởng ôn hoà thúc giục, một bộ lão tử bề bộn nhiều việc, không có thời gian lãng phí với ngươi.

"Ai nói ta tìm các ngươi tới xem sổ sách?" Bạch Vũ sâu kín nói.

Công Tôn Ưởng sửng sốt: "Không phải là xem sổ sách, vậy ngươi tìm chúng ta tới đây để làm cái gì?"

Bạch Vũ chỉ chỉ quyển trục ngổn ngang trong thính đường (phòng khách, phòng lớn, sảnh): "Ta muốn có ghi chép của kho hàng năm nay, phiền các ngươi giúp ta tìm kiếm."

"Ngươi kêu chúng ta tới, chính là để tìm đồ giúp ngươi?" Mấy người tức giận, bọn họ đều là đệ tử tinh anh của Vực Thanh Linh, đây là chuyện bọn họ nên làm sao?

"Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy, không phải là các ngươi không làm được chứ?" Bạch Vũ gặm quả táo, đôi mắt to vô tội vô cùng tin tưởng giao nhiệm vụ tìm kiếm cho bọn họ.

Công Tôn Ưởng tức giận vung tay áo, đi vào thính đường gần như không có chỗ đặt chân, những người khác cũng theo sau Tử Như đi vào cùng nhau tìm kiếm.

Tử Như không nhìn ra bọn họ có nghiêm túc tìm hay không, nhưng tìm một buổi sáng, bọn họ cũng không thu hoạch được gì.

"Nếu không tìm được, thì phạt không cho các ngươi ăn cơm, tiếp tục tìm đi." Bạch Vũ nhẹ nhàng nói một câu, tựa vào trên nhuyễn tháp tiếp tục xem một bản quyển trục, cũng không để ý tới bọn họ nữa.

Đám người Công Tôn Ưởng hai mặt nhìn nhau, trừng phạt không cho ăn cơm này thật sự không tính là trừng phạt, bọn họ đều là Triệu Hoán Sư, hấp thu linh khí cũng đủ để duy trì tính mạng của bọn họ, có ăn cơm hay không cũng không quan trọng.Bọn họ không biết rõ ý của Bạch Vũ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh tiếp tục tìm kiếm.

Thời gian thoáng một cái đã đến buổi tối, cái gì bọn họ cũng không tìm được, từng người một bực mình cáo từ với Bạch Vũ.

Bạch Vũ chỉ chỉ Tiểu Bạch nằm ở cửa: "Muốn đi cũng được, dùng Triệu Hoán Thú của các ngươi một chọi một đánh bại Tiểu Bạch của ta là có thể đi, nếu không cứ ở lại tiếp tục tìm kiếm."

Công Tôn Ưởng đi ra ngoài trước, rất nhanh, bên ngoài liền vang lên từng trận tiếng vang kinh thiên động địa, cả Phủ Vực Chủ cũng nghe được rõ ràng, thỉnh thoảng, mặt đất dưới chân còn chấn động mấy cái.

Sau đó Công Tôn Ưởng đầu đầy bụi đất đã trở lại, yên lặng không lên tiếng chui vào trong đống sách tiếp tục tìm kiếm.

Công Tôn Ưởng nằm mơ cũng không nghĩ tới giá trị thuộc tính của con Tiểu Bạch Hổ trông có vẻ tầm thường kia lại kinh khủng như thế, mấy lần đấu đầu hắn còn có thể miễn cưỡng liều mạng, sau đó một móng vuốt của con Tiểu Bạch Hổ kia đã chụp chết Triệu Hoán Thú của hắn!

Nghe nói Vực Chủ mới của bọn họ chỉ là một Triệu Hoán Sư, nhưng bây giờ, hắn tuyệt đối sẽ không dám xem thường thực lực này nữa.

Những người khác nhìn thấy Đại sư huynh của bọn họ cũng bại trận, trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định đi thử một chút, kết quả từng bước từng bước, tất cả đều kết thúc trong thất bại, bắt buộc phải ở lại.

Bạch Vũ lại ngông nghênh đi đến cách vách ngủ, ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao. Chờ đến lúc nàng trở lại, mắt mười đệ tử đã nổi lên một đôi vành đen, nếu thua, thì nhận phạt, điểm này bọn họ vẫn rất giữ chữ tín.

Công Tôn Ưởng đưa cho nàng hai bản ghi chép kho hàng gần đây, còn có hai người khác, mỗi người cũng tìm được một bản ghi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net