Xé rách không gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khe núi lân cận, Tả Khưu Lan đang săn bắt, Không Đồng Dục mặt dày mày dạn đi theo phía sau hắn, đang tìm kiếm con mồi, tuyết dưới chân bỗng nhiên hơi hơi rung động, sắc trời đột nhiên âm trầm, sát ý dày đặc từ khe núi bên kia khuếch tán ra, hàn ý lạnh thấu xương làm người ta nhịn không được kinh hãi.

"Xảy ra chuyện gì?" Không Đồng Dục nuốt nước miếng một cái, có chút bất an.

Ánh mắt Tả Khưu Lan biến đổi, lóe ra thâm ý nhìn không rõ, nhìn về phía khe núi bên kia: "Mãnh thú cấp bá chủ."

"Cái gì!" Không Đồng Dục kinh hãi, vừa định nói nhanh chóng rời khỏi đây, lại thấy Tả Khưu Lan đi về phía khe núi bên kia. Khóe miệng hắn co rút, trong lòng thầm than không hổ là thủ tịch đệ tử, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định theo sau.

Hai người nhanh chóng đuổi tới giữa khe núi, từ thật xa liền thấy một Bạch Mao Tinh Tinh rất lớn và bốn người triền đấu cùng một chỗ, không biết Bạch Mao Tinh Tinh bị cái gì kích thích, nắm tay ngàn cân nặng giống như uống say nện xuống lung tung, hơi thở cuồng bạo càn quét tất cả chung quanh.

Bốn người chung quanh nó muốn chạy cũng không được, chỉ có thể dây dưa với nó.

Xem ra Bạch Mao Tinh Tinh đã bị đả thương không nhẹ, nhưng thương tổn nặng nhất cũng chính là phía sau lưng và đôi mắt bị bỏng, hiển nhiên trong chốc lát không thể chết được. Nắm đấm của nó cũng không phải là ngồi không, mặc dù nhiều lần đánh không trúng, nhưng nắm đấm phát ra hơi thở bạo ngược cũng đủ để khiến Triệu Hoán Thú trọng thương, tiêu hao dần như vậy, ngược lại là bốn người kia bị nguy hiểm.

Tả Khưu Lan nhìn lướt qua bốn người kia, chỉ nhận ra một mình Viêm Hạo Thiên. Hắn là người Viêm Võ Đế Quốc, đương nhiên có thể nhận ra Thái Tử điện hạ. Nhạc Kỳ Nhân hắn chưa từng thấy qua, Tả Vũ là một đệ tử ngoại môn hắn lại càng không nhận ra, còn lại cô nương kia......

Ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người Bạch Vũ đeo khăn che mặt, lập tức nhớ tới nữ nhân này mắng hắn cẩu huyết lâm đầu, mày không vui nhăn lại, tại sao lại gặp nàng ta?"Ha, vậy mà là Bạch Vũ!" Không Đồng Dục vui sướng khi người gặp họa vỗ tay.

Tả Khưu Lan ngẩn ra, đuôi lông mày nâng lên: "Người đeo khăn che mặt kia chính là Bạch Vũ?"

Tòng Nguyệt Cầm đã nói với hắn những chuyện xảy ra trong ba tháng này ở Vô Trần Cung, một tiểu sư muội mới tới thắng liên tiếp năm mươi trận quyết đấu là chuyện như thế nào cũng không có khả năng làm như chưa từng xảy ra, Tòng Nguyệt Cầm rất không tình nguyện nói vài câu, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận, hắn lập tức đã cảm thấy hứng thú.

Mới đến đã khiến cho toàn bộ đệ tử đỉnh Kinh Lôi khốn khổ, lại có thể cường thế giải quyết, sự muội mới tới này cũng không đơn giản, trực giác nói cho hắn biết cô nương không cho hắn mặt mũi ở Cống Hiến Đường chính là Bạch Vũ.

"Đúng, chính là nàng ta. Để cho nàng ta ngông cuồng, làm hại Liễu sư huynh hôn mê bất tỉnh, hiện tại xui xẻo đó?" Không Đồng Dục cười lạnh, ước gì Bạch Vũ chết ở trong tay Bạch Mao Tinh Tinh. Hắn nhìn về phía Tả Khưu Lan: "Tả sư huynh, hẳn là huynh sẽ không ra tay giúp đỡ chứ?"

Tả Khưu Lan lạnh nhạt nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt ở xa xa.

Hoàng Kim Thứ Vị bị đả thương vô cùng nặng, chỉ có thể tận dụng triệt để tìm cơ hội quấy rầy, Bát Tí Cuồng Viên dựa vào lực phòng ngự cường đại đỡ công kích cho bọn họ, cũng đã mình đầy thương tích, chống đỡ không được bao lâu. Uy hiếp chân chính đối với Bạch Mao Tinh Tinh chỉ còn lại có Lưu Tinh Lôi Báo của Viêm Hạo Thiên, tất cả hi vọng của bốn người gần như cũng đặt ở trên người Lưu Tinh Lôi Báo, về phần Bạch Vũ, nàng và Tiểu Thanh của nàng cách rất xa, càng như là vì tự bảo vệ mình mà thờ ơ đứng ngoài quan sát.

Tả Khưu Lan khinh thường cười lạnh, đây là Bạch Vũ càn quét đỉnh Kinh Lôi, khiêu khích Tòng Nguyệt Cầm? Cũng chỉ có như thế. Có Viêm Hạo Thiên ở đây, hắn không thể không cứu, nhưng hắn sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, như thế nào cũng muốn để cho Bạch Vũ chịu giáo huấn, hối hận vì bất kính với hắn.

Hắn ngẩng đầu, không giấu diếm ở một bên xem cuộc vui, cố ý không che dấu bộ dạng. Nhưng vào lúc này, tình hình chiến đấu đột nhiên thay đổi.

Lưu Tinh Lôi Báo mò lên miệng vết thương sau lưng Bạch Mao Tinh Tinh, một hơi xé xuống một miếng thịt lớn, Bạch Mao Tinh Tinh gần như đã không còn biết đau đớn, tìm đúng vị trí của Lưu Tinh Lôi Báo đánh xuống một chưởng, nháy mắt Bát Tí Cuồng Viên bảo vệ ở trước người Lôi Báo.

Chỉ nghe một trận đất rung núi chuyển, Bạch Mao Tinh Tinh đánh một chưởng khiến cho Bát Tí Cuồng Viên tan thành tro bụi, sát ý tàn bạo nổ tung, quét bay Lưu Tinh Lôi Báo, tiêu diệt Hoàng Kim Thứ Vị, Tả Vũ và Nhạc Kỳ Nhân đồng thời hộc máu.

Ánh mắt Bạch Vũ sáng ngời, sát ý lãnh liệt chợt lóe lên đáy mắt rồi biến mất: "Rút lui!"

Ba người nháy mắt rút lui, không có một tia do dự.

Tả Khưu Lan nhìn thấy trong lòng cả kinh, tràn đầy hoài nghi, ngay sau đó liền thấy ánh lửa chói mắt hiện lên, có thể đốt cháy sém mặt đất, hủy diệt vạn vật trong vô hình, lưu hỏa càn quét tất cả xoay quanh trong miệng Hỏa Điểu từ trên bầu trời kia hạ xuống.

Tiểu Thanh hỏa diễm đầy người ở dưới thái dương soi sáng mở rộng cánh, một thân ngạo khí vô song, không để Bạch Mao Tinh Tinh cấp bá chủ kia vào mắt.

Oanh ——

Lưu hỏa nổ tung, khí thế cuồng bạo như sấm, giống như trời sụp đất nứt, núi non gần đó đều bị nổ mất một tầng. Sát khí lấp áp đập vào mặt, làm cho Tả Khưu Lan không thể mở mắt ra được lui về phía sau vài bước, cả người như bị sét đánh, không thể tưởng tượng nổi.

Linh thuật thật là khủng khiếp! Đừng nói là các đệ tử đỉnh Kinh Lôi, cho dù là hắn cũng không nắm chắc có thể ứng phó được, đây mới là thực lực của Bạch Vũ?

Làn sóng khí khuếch tán ra hồi lâu mới chậm rãi biến mất, thân thể thật lớn của Bạch Mao Tinh Tinh ngã vào giữa khe núi, sau khi nó bị Bạo Liệt Lưu Hỏa làm bỏng, miệng vết thương luôn luôn không ngừng chuyển biến xấu, Viêm Hạo Thiên lại khiến cho nó chịu không ít thương tổn, để cho Bạch Vũ tìm được cơ hội đánh một kích cuối cùng, đánh trúng vết thương sau lưng Bạch Mao Tinh Tinh mới có thể xuyên thấu lực phòng ngự dày đặc của nó.Thật vất vả giết chết được Bạch Mao Tinh Tinh, bọn người Bạch Vũ mệt mỏi, tê liệt ngồi dưới đất không muốn đứng dậy, đặc biệt là Nhạc Kỳ Nhân và Tả Vũ, linh mạch của hai người bọn họ đã bị hao tổn.

Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên cũng đều có chút chật vật, Viêm Hạo Thiên cực lỳ chú ý trang phục hắn mặc, vuốt quần áo bị xé rách của mình, sắc mặt không phải tốt lắm.

Bạch Vũ xui xẻo hơn so với hắn, khăn che mặt bị hủy, quần áo ở đầu vai bị xé rách, lộ ra cái bớt lông chim ở dưới xương quai xanh, quả thật nàng không có đặc biệt để ý, lấy ra một cái áo choàng từ trong nhẫn Bách Vũ phủ thêm vào.

Ba người Viêm Hạo Thiên cũng không để ý, bộ dạng Bạch Vũ bọn họ đã sớm nhìn thấy. Nhưng trong lòng Tả Khưu Lan lại đập mãnh liệt, cả người ngu ngơ ngay tại chỗ, hắn chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp như thế, cho dù là tuyệt sắc mỹ nhân trong tranh cũng kém hơn nàng một phần.

Hô hấp của hắn giống như bị đình trệ, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng của Bạch Vũ, đã đem nàng in thật sâu vào trong óc.

"Cái này, đây là Bạch Vũ?" Không Đồng Dục cũng ngây dại, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Vũ, không thể tin được nỉ non.

Tả Khưu Lan phục hồi tinh thần lại, đi ra phía trước, trấn định tự nhiên chào hỏi: "Bạch sư muội, chúng ta lại gặp mặt."

Bạch Vũ nhìn thấy Tả Khưu Lan, lại nhìn thấy Không Đồng Dục, cảm giác có chút không ổn, "Thì ra là Tả sư huynh, thật đúng là khéo, vừa rồi không ra tay, bây giờ lại muốn đến đoạt con mồi sao?"

Tả Khưu Lan sửng sốt, sắc mặt không tự chủ được biến thành màu đen.

Hắn không nghĩ như vậy, nếu vừa rồi hắn ra tay giúp đỡ, có lẽ còn chuẩn bị phân chia một ly canh, nhưng hiện tại hắn không có động vào, hắn đường đường là thủ tịch đệ tử còn không đến nỗi phải đoạt con mồi của nhóm sư đệ, sư muội, vì sao Bạch Vũ lại có ấn tượng đối với hắn như vậy?

Hắn còn chưa nói, Viêm Hạo Thiên cũng không vui liếc mắt nhìn hắn: "Tả Khưu Lan, ngươi muốn cướp Bạch Mao Tinh Tinh này? Ngươi có tin Bản Thái Tử liều mạng với ngươi không?"

Mặt Tả Khưu Lan càng đen, lúc ở Viêm Võ Đế Quốc, Viêm Võ Đế Vương dốc hết sức lực bồi dưỡng hắn, Viêm Hạo Thiên nhỏ hơn hắn hai tuổi, quan hệ với hắn không tệ, tại sao cũng hoài nghi hắn như vậy?

Hắn không vui chắp tay lại: "Viêm Thái Tử yên tâm, ta không phải là người không biết phân biệt tốt xấu như vậy."

"Lời này chính là ngươi nói. Địa vị thay đổi, lòng người cũng thay đổi, ai biết bây giờ ngươi còn có lương tâm hay không." Viêm Hạo Thiên đặc biệt nói trắng ra.

Tả Khưu Lan bị nghẹn đến không nói ra lời.

Tả Vũ và Nhạc Kỳ Nhân đã nghỉ ngơi xong, hưng phấn chạy đến bên cạnh thi thể Bạch Mao Tinh Tinh, thu thứ tốt. Mãnh thú cấp bá chủ quả thật cả người đều là thứ tốt, da lông, bàn chân, máu đều là bảo bối, thậm chí bọn họ còn phát hiện ra linh thịt!

Tuy rằng chỉ có một miếng nhỏ, nặng không đến hai lạng, nhưng đây là linh thịt, trong một vạn con mãnh thú chỉ có một con có thể sinh ra linh thịt, làm thành Dược Thiện có thể khiến cho linh mạch thay da đổi thịt, đột phá bình cảnh!

Ánh mắt Không Đồng Dục nhìn chằm chằm, thấy bọn họ lấy linh thịt giao cho Bạch Vũ, trong mắt đều muốn phun ra lửa, không cam lòng nhìn Tả Khưu Lan: "Tả sư huynh, huynh thật sự không hiếm lạ sao?"

Rung động đè nặng trong lòng Tả Khưu Lan, hắn lớn như vậy vẫn chưa một lần nhìn thấy linh thịt, quả thật có chút động tâm, nhưng nếu hắn nói không đoạt, tuyệt đối sẽ không lật lọng.

Hắn khinh thường liếc nhìn Không Đồng Dục một cái: "Ta muốn có thứ gì thì sẽ tự tay giành lấy. Nếu ngươi muốn cướp thì tự mình động thủ đi."

Không Đồng Dục tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, châm chọc cười lạnh một tiếng: "Ta thấy là do huynh không dám tranh với Viêm Hạo Thiên?" Tả Khưu Lan có tư cách kiêu ngạo và thực lực, có thể chẳng thèm ngó tới Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên, nhưng Không Đồng Dục không có!

Hắn nhìn Bạch Vũ, ghen tị trong mắt không hề che dấu chút nào, đỏ mắt thầm nghĩ muốn giết người.Bạch Vũ tiếp nhận chiến lợi phẩm Tả Vũ đưa tới, dùng ý thức cất tất cả vào túi săn bắt, chính là lặng lẽ thu linh thịt vào nhẫn Bách Vũ.

Tất cả thu hoạch lần này cộng lại so ra cũng kém giá trị của miếng linh thịt này, đương nhiên phải cẩn thận cất giữ, về phần những vật khác cứ sắp xếp ở nơi này trước, sau khi trở về lại phân chia.

Nàng vừa thu dọn xong này nọ, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt lắc lư một trận, vốn tưởng rằng là nàng bị thương đến choáng váng đầu, cẩn thận nhìn lên, xa xa trên ngọn núi tuyết trắng thật dày có thác nước trút xuống, giống như nước lũ dâng trào, trong nháy mắt bao phủ hơn phân nửa khe núi, khí thế mãnh liệt tới gần bọn họ.

"Tuyết lở!" Bạch Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.

Núi non ở trên Băng Nguyên cũng không cao, cho dù tuyết có đọng ngàn năm không thay đổi cũng rất khó tạo thành đại diện tích Băng Tuyết.

Hiện tại núi tuyết bốn phương tám hướng lại đồng thời có tuyết lở, tuyết trắng gần như đã lấp bằng chỗ trũng trong khe núi, sơn cốc, vùi lấp ở dưới tầng tuyết hơn trăm mét, rốt cuộc là lực lượng gì mới có thể tạo thành dị tượng như thế?

"Sẽ không phải là do động tĩnh vừa rồi của chúng ta quá lớn......"

"Khẳng định không phải. Đừng dong dài, chạy mau!" Bạch Vũ túm mấy người, quay đầu bỏ chạy.

Phía sau, dòng tuyết từ trên trời đổ xuống, như mãnh hổ rời núi, khí thế cắn nuốt núi sông, đuổi sát bọn họ. Ở trước mặt lực lượng của thiên địa, bọn họ không có khả năng đối kháng, hận mình không thể mọc thêm nhiều hơn mấy chân.

Sắc mặt Không Đồng Dục xanh mét liều mạng chạy như điên, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Vũ vừa vặn ở ngay phía trước hắn, trên vai còn đeo túi lớn đựng con mồi. Ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi, trên mặt toát ra một nụ cười không có ý tốt.

Tay phải hắn lấy ra một cây độc châm, dùng sức đâm vào phía sau lưng Bạch Vũ, tay trái chụp lấy cái túi.

Ở giữa thiên tai như thế này, chết một hai đệ tử cũng là chuyện bình thường. Trên cây châm là kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu, Bạch Vũ chết ở trong tuyết lở, hắn lấy được linh thịt, không ai có thể nói hắn không đúng.

Ba ——

Độc châm vừa va chạm vào làn da, Bạch Vũ cũng cảm giác được, một phen cầm lấy cổ tay Không Đồng Dục, ánh mắt lạnh như băng, lộ ra tức giận.

Không Đồng Dục ngạc nhiên, tuy rằng độc châm chưa đâm vào, nhưng đã xẹt qua làn da của nàng, làm sao nàng có thể không trúng độc?

Bạch Vũ bỏ tay hắn ra, hỏa diễm không chút khách khí đánh vào lồng ngực hắn, một chưởng đánh hắn bay ra ngoài. Hắn kêu thảm một tiếng, chưa kịp đứng lên đã bị tuyết lở phía sau bao phủ.

Bước chân Bạch Vũ không ngừng, rất nhanh đã ra khỏi khe núi. Không Đồng Dục biến mất căn bản không có ai rảnh mà để ý.

Phạm vi tuyết lỡ đã lan tràn đến toàn bộ Băng Nguyên, sông băng ngàn dặm bị vỡ tan, rừng tuyết trăm dặm đều biến mất.

Khắp nơi trên Vân Vũ Thần Châu rung chuyển không yên, mãnh thú ở hoang mạc biên cảnh Đông Nhạc kêu khóc, kinh hoảng chạy trốn, tụ thành thú triều khủng bố. Sông ngòi bốn phương tám hướng ở Mạn Thủy xảy ra một trận hồng thủy, nhấn chìm hơn một nửa Vương thành. Viêm Võ Đế Quốc không ngừng chấn động, ngay cả không gian trường thi đấu cũng bị chấn động đến vỡ nát, chia năm xẻ bảy.

Dạ Quân Mạc đứng ở bên cửa sổ lầu các, nhìn ra bầu trời đen tối không rõ ở xa xa, con ngươi tối đen giống như biển rộng sâu không lường được, môi mỏng lạnh nhạt phun ra hàn ý: "Xé rách không gian."

Ám Ưng cau mày, nghiêm nghị nói: "Là bọn họ! Không gian phong tỏa Vân Vũ bị xé rách, bọn họ có thể không bị tổn thương khi tiến vào. Linh khí xé rách không gian chỉ có Sáng Thế Thần Điện mới có. Thánh Quân, bọn họ đã tìm tới đây."

"Tìm cho ra bọn họ. Tất cả những người đến từ Thượng Vực giết hết cho ta!" Ngón tay Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng gõ bệ cửa sổ, lời nói không có chút tình cảm nào. Bọn họ là đến tìm Bạch Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có cơ hội xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ, để cho Tiểu Vũ Nhi của hắn không phải chịu một chút thương tổn nào nữa.

"Tuân mệnh!" Trong giọng nói của Ám Ưng lộ ra một chút sát ý.

"Bây giờ Bạch Vũ đang ở đâu?"Ám Ưng nghĩ một chút: "Hẳn là đang ở Băng Nguyên."

Hắn vừa mới trả lời xong, không khí chung quanh liền lạnh xuống trong nháy mắt, khí thể áp người khuếch tán ra, ép tới mức lòng người kinh hoảng không thôi.

Thân hình Dạ Quân Mạc vừa động, trong nháy mắt đã ra khỏi lầu các.

Cuối cùng, bốn người Bạch Vũ và Tả Khưu Lan cũng trốn ra được khỏi khe núi, tuyết lở phía sau cuộn trào mãnh liệt giống như biển rộng nổi lên từng tầng sóng triều, chôn vùi khí thế của vạn vật quanh quẩn trong thiên địa, tầng tầng lớp lớp tuyết triều ầm ầm hạ xuống.

Trong nháy mắt, Bạch Vũ bị nện rơi vào bên trong tầng tuyết trắng thật dày, có loại cảm giác bị chôn vùi vào trong lòng đất, không mở mắt ra được, khó chịu đến mức không thể hô hấp, chỉ có một cỗ tử vong lạnh như băng thẩm thấu vào trong xương cốt.

Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng được một cảm giác ấm áp bao trùm, hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong lòng nàng, lạnh lẽo trên người lập tức biến mất. Một lực lượng làm cho nàng an tâm kéo nàng ra khỏi đống tuyết, nàng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, mở to mắt, nhìn Dạ Quân Mạc trước mặt.

"Lạnh không?" Dạ Quân Mạc cởi bỏ áo choàng lông chồn mịn như nhung trên người, quấn cả người Bạch Vũ, hết lòng buộc lại.

"Không lạnh. Những người khác đâu?" Bạch Vũ chôn mặt vào trong lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như ôm lấy một cái lò lửa lớn, nhiệt khí ấm áp vây quanh nàng, cả người đều lộ ra thoải mái.

"Đã tách ra. Bọn họ bị chôn không sâu." Cho nên lăn qua lăn lại một chút có thể tự mình trèo lên, không thể chết được, không cần quan tâm.

Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi con ngươi ngập nước hoảng sợ giống như nai con nhìn hắn: "Ngươi cố ý tới cứu ta? Làm sao ngươi biết ta ở đây?"

"Đoán."

Bạch Vũ trừng mắt: "Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi."

Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn nàng, ôm nàng thật chặt: "Tiểu Thanh của nàng và Triệu Hoán Thú của ta kết nối truyền âm ngàn dặm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net