Chương 41: Thấy một lần, đánh một lần!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngay thời điểm Hạng Quân Vãn chuẩn bị thu hồi chân, một cái thanh âm nghiêm khắc bỗng dưng truyền tới, "Ngươi đang làm cái gì!"

Vừa nghe thanh âm, mày Hạng Quân Vãn nhíu lại. Công Tôn Trường Khanh sao lại đến phủ tướng quân? Nghĩ đến nam nhân cặn bã kia, Hạng Quân Vãn liền cảm thấy ghê tởm, tính không để ý tới hắn trực tiếp rời đi, lại bị Công Tôn Trường Khanh gọi lại.

"Hạng Quân Vãn, ngươi đả thương nàng?"

Vừa rồi từ xa, Công Tôn Trường Khanh đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cũng không nhìn thấy Hạng Quân Vãn là làm sao đả thương Hạng Quân Nhu. Lúc này nhìn thấy Hạng Quân Nhu nằm trên mặt đất, hấp hối, tay nhỏ bé một mảnh xanh tím, còn có máu thấm ra từ làn da mỏng manh, chỉ cần ngẫm lại một chút, liền biết Hạng Quân Nhu vừa rồi đã trải qua cái gì.

"Thế nào, Yến vương gia có lòng trông nom mấy việc vặt vãnh trong nhà ta?"

Nhìn thấy Hạng Quân Vãn một bộ thái độ không sao cả, Công Tôn Trường Khanh mới vừa rồi còn có chút không tin chuyện này là do Hạng Quân Vãn làm, lúc này thì xác định nhất định là nàng. Bởi vì trong ánh mắt vẻ mặt của nàng, giống như lúc trước rời khỏi vương phủ. Cái loại ánh mắt coi rẻ thiên hạ này, khiến cho trong lòng Công Tôn Trường Khanh rất không thoải mái, thật giống như hắn nằm ngoài phạm vi tầm mắt của nàng, nàng khinh thường phải nhìn hắn.

"Ngươi sao có thể như thế? Nàng là muội muội ngươi, ngươi làm sao có thể đối với muội muội ruột nhẫn tâm như vậy?"

Công Tôn Trường Khanh nâng Hạng Quân Nhu dậy, sau khi nhìn kỹ tay của nàng, Công Tôn Trường Khanh lại giật mình. Đây rõ ràng là bị người dùng chân đạp, hơn nữa đạp rất có trình độ. Cũng không làm bị thương gân cốt, thời điểm dẫm xuống, làm các khớp ngón tay rời ra, nói cách khác, từ tay đến các đốt ngón tay của Hạng Quân Nhu toàn bộ đều bị trật khỏi vị trí, cánh tay này nếu không nhanh tay trị liệu, sẽ hoàn toàn phế bỏ.


"Công Tôn Trường Khanh, ngươi nên rõ một chuyện, nơi này là phủ tướng quân, không phải Yến vương phủ. Ngươi ở Yến vương phủ hô to gọi nhỏ, đó là địa bàn của ngươi, nhưng nơi này là nhà của ta, ngươi bớt khoa tay múa chân với ta đi. Một, ta không phải là Vương phi của ngươi, hai, không phải thần dân của ngươi, ngươi muốn chỉ trích ta, hay là chờ ngươi lên làm hoàng thượng rồi nói sau!"

Hạng Quân Vãn nói chuyện cực kỳ có thứ tự, hơn nữa phối hợp với ánh mắt khinh miệt của nàng, đem sự coi rẻ trong lời nói thể hiện càng nhuần nhuyễn, khiến cho ba vị tiểu thư Hạng gia đứng bên cạnh nhìn xêm đều sững sờ, Công Tôn Trường Khanh lại mím chặt môi, biểu tình hết sức khó coi.

Lời này, rõ ràng chính là đánh lên mặt của hắn a! Hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, bên người đều là những kẻ a dua xu nịnh, khi nào thì chịu qua sỉ nhục như thế!

"Ta biết, ngươi là bởi vì chuyện bị ta hưu mà ghi hận. Chuyện này ta cũng có sai, nếu có thể, ta nghĩ cùng ngươi một lần nữa bắt đầu." Thời điểm Công Tôn Trường Khanh nói lời này, chính hắn cũng thấy đầu óc mình có chút hồ đồ.

Kỳ thật hỏa hoạn ở Phỉ Thúy Cư lần trước nhìn thấy Hạng Quân Vãn một thân áo trắng, bộ dáng thanh cao cao ngạo, Công Tôn Trường Khanh còn có chút hối hận. Cảm thấy chính mình hẳn là quan tâm Hạng Quân vãn nhiều hơn một chút, hiểu thêm về hoàn cảnh sống của nàng, nếu lúc trước không bài xích nàng, dùng nhiều công phu hơn một chút, có lẽ vợ chồng bọn họ sẽ không phải đi đến bước này, Hạng Quân Vãn cũng sẽ không tủi hổ trở lại phủ tướng quân, bị người khi dễ.

Hiện tại, Công Tôn Trường Khanh đột nhiên nói ra lời này, không chỉ những người bên cạnh, mà ngay cả chính hắn đều có chút giật mình.

Đây là làm sao? Vì sao lại nói những điều này ra với Hạng Quân Vãn? Công Tôn Trường Khanh có chút không rõ lòng mình, nhưng lời ra khỏi miệng, không có khả năng thay đổi, coi như là cùng nàng nói chuyện đi! Kỳ thật nàng hiện tại biến thành như vậy, cũng là sai lầm cua mình. Trong lòng Công Tôn Trường Khanh nghĩ vậy, sau đó yên lặng nhìn Hạng Quân Vãn, muốn từ miệng nàng biết được đáp án.

"A, hôm nay thức dậy sớm, ta cũng không biết mặt trời là mọc ở đằng Tây a? Yến vương chẳng lẽ là đêm qua cảm lạnh nhiễm phong hàn, cho nên phát sốt rồi nói năng hồ đồ đi!" Hạng Quân Vãn lạnh lùng cười, mắt đen xinh đẹp tản ra hàn ý sâu kín. "Yến vương nếu bị bệnh, làm phiền ngươi nhanh chóng trở về vương phủ tuyên Thái y chữa bệnh, đừng đến lúc bị cảm lạnh, lây cho người khác, vậy thì không tốt ——"

Hạng Quân Vãn xoay người rời đi, Công Tôn Trường Khanh ngay lập tức đem Hạng Quân Nhu giao cho Hạng Quân Yến, chính mình tiến lên một phát bắt được tay Hạng Quân Vãn, "Ta và ngươi dầu gì cũng từng là vợ chồng, thế nào lại phải biến thành cả đời không qua lại với nhau mới được sao?"

Hạng Quân Vãn muốn rút tay về, không nghĩ tới bàn tay to của Công Tôn Trường Khanh giống như ưng trảo, nắm thật chặt, giãy không được. Nam nhân cặn bã này, thật sự là đáng ghét! Lúc trước bức tử Hạng Quân Vãn thật, lúc này lại bày ra mặt mũi đáng ghê tởm như vậy, rốt cuộc là muốn diễn trò cho ai xem!

"Công Tôn Trường Khanh, ngươi nói rất đúng! Cả đời không qua lại với nhau, đây là kết quả tốt nhất. Làm phiền ngươi tôn trọng chút, đừng động tay động chân, ngươi không biết xấu hổ, ta còn biết đấy!"

Hạng Quân Vãn nói chuyện "ác độc", Công Tôn Trường Khanh nói chuyện cũng không khách khí.

"Nhăn nhó cái gì? Trên người của ngươi có chỗ nào bổn vương chưa thấy qua, chưa chạm qua? Đều là người của bổn vương, lúc này giả bộ thanh thuần cái gì?"

"Khốn kiếp ——"

Không đợi Hạng Quân Vãn phản bác, một cái nắm đấm rắn chắc trực tiếp gào thét mà đến, đấm vào mặt Công Tôn Trường Khanh, đem hắn đánh bay. Hạng Quân Vãn vừa thấy, Hạng Trị Chung không biết khi nào đến đây, hiển nhiên là nghe thấy được lời nói vừa rồi, mới cho Công Tôn Trường Khanh một cú nặng tay. Nhìn thấy phụ thân ra sức như thế, Hạng Quân Vãn trong lòng đối với Hạng Trị Chung lại càng thêm thân cận một phần.

Bất quá, sau chuyện xảy ra sau đó tựa hồ có chút nằm ngoài dự kiến của nàng, Hạng Trị Chung cũng không dừng tay, mà lại lao qua, trực tiếp ngồi ở trên người Công Tôn Trường Khanh, để hắn không thể động đậy.

"Khốn kiếp, ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?" Hạng Trị Chung hai mắt sung huyết, hung tợn nhìn Công Tôn Trường Khanh. Vừa rồi hắn nghe thấy được cái gì? Cái gì gọi là "Đã là người của bổn vương?" Chẳng lẽ Công Tôn Trường Khanh cùng Hạng Quân Vãn? Trời ——

"Ta, ta......" Công Tôn Trường Khanh bị đánh choáng váng, đầu tỏa kim hoa, trong ánh mắt xuất hiện bộ dáng Hạng Trị Chung, không phải một cái, ngược lại là bốn năm cái. Hạng Trị Chung vì sao đánh hắn? Khiến cho Công Tôn Trường Khanh không rõ, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, nắm tay thứ hai của Hạng Trị Chung lại bay tới.

"Khụ khụ ——" Công Tôn Trường Khanh là Vương gia, chưa từng gặp qua chuyện như vậy. Huống chi nắm tay Hạng Trị Chung tương đối rắn chắc, mỗi một quyền giáng xuống đều làm cho hắn ăn đủ khổ.

Hạng Quân Vãn Cứ tưởng rằng Hạng Trị Chung chỉ là giáo huấn một chút Công Tôn Trường Khanh, nhưng sau lại phát hiện không thích hợp, nắm đấm này của cha lại vững chắc vô cùng, mặt mũi Công Tôn Trường Khanh đã hoàn toàn thay đổi, còn tiếp tục như vậy, Hạng Trị Chung sẽ đem hắn đánh chết, phủ tướng quân sẽ đeo trên lưng tội danh mưu sát hoàng thân! Hạng Quân Vãn nhanh chóng đi lên, bắt lấy tay Hạng Trị Chung.

"Phụ thân, đủ rồi ——"

Nghe thấy thanh âm của Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung mới dần dần tỉnh táo lại. Nhìn Công Tôn Trường Khanh mũi cùng khoang miệng đều là máu, Hạng Trị Chung nhịn xuống lửa giận trong lòng.

"Yến vương điện hạ, hôn sự của ngươi cùng Vãn Nhi đã xóa bỏ, mời ngươi về sau đừng tới dây dưa Vãn Nhi. Tướng quân phủ của chúng ta cũng không hoan nghênh khách nhân như ngươi, về sau không có chuyện gì, hy vọng ngươi không cần xuất hiện ở phủ tướng quân. Nếu không ——" Hạng Trị Chung cắn chặt răng, "Ta thấy ngươi một lần, đánh ngươi một lần! Cút!"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net