Chương 5: Công Tôn Trường Khanh, ngươi thật hung ác!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Canh tránh thai? Nhìn chất lỏng đen thui trước mắt, đáy mắt Đường Thanh hiện lên hàn khí.

Hay cho một Hạng Quân Mỹ, hay cho một tỷ tỷ nghĩa nặng tình thâm! Nói trắng ra, chỉ muốn làm cho Công Tôn Trường Khanh đem hòa ly thư biến thành hưu thư, muốn cho nàng trở thành khí phụ bị mọi người nhạo báng! Cái gì huyết mạch hoàng thất không thể lưu lạc dân gian, chẳng qua là lo lắng sau khi nàng mang thai sẽ mẫu bằng tử quý mà thôi, thật không ngờ rằng tâm kế nữ nhân cổ đại lại sâu như thế!

"Vương phi, thân thể của người không tốt, thuốc này tổn hại thân thể, không thể uống được..." Lạc Tuyết nhìn Hạng Quân Vãn bưng lên canh tránh thai, vội vàng mở miệng ngăn cản, "Là thuốc ba phần độc, Vương phi, đừng uống!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lạc Tuyết dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, làm cho lòng lạnh như băng của nàng có chút ấm áp.

Cứ tưởng rằng chính mình đơn độc chiến đấu hăng hái, không nghĩ tới còn có một nha đầu tận tâm trung thành như vậy đi theo. Thân nhân ở bên cạnh thì bỏ đá xuống giếng, ngược lại tỳ nữ không có quan hệ huyết thống, quan tâm đối với mình là thật. Lạc Tuyết nhìn qua cực kỳ nhỏ nhắn gầy yếu, quần áo trên người cũng giặt đến mất đi màu sắc vốn có. Xem ra, nàng đi theo chủ nhân này, cũng chịu không ít cực khổ.

"Lạc Tuyết, ta không sao." Đường Thanh mỉm cười, không phải là canh tránh thai sao! Nói mơ hồ như vậy, kỳ thật chính là thuốc tránh thai. Công Tôn Trường Khanh chỉ sợ vĩnh viễn cũng không nghĩ đến, giữa bọn họ cũng chưa xảy ra gì cả, nàng chính là động tay chân một chút, làm cho hắn mơ một giấc mộng đẹp mà thôi.

Nghĩ đến "lễ vật" của mình tặng cho Công Tôn Trường Khanh, khóe môi Đường Thanh nở một nụ cười mị hoặc. Đường Môn gia huấn điều thứ nhất, chính là lúc nghịch cảnh phải chịu nhục. Khi sức mạnh địch ta chênh lệch quá lớn, nhất định phải ẩn giấu tài năng chính mình, nghỉ ngơi lấy sức, xem xét thời cơ để cho đối phương một kích trí mệnh.

Hiện tại, so với nước thuốc toát ra từng trận cay đắng, thoát khỏi vương phủ lấy được tự do đối với Đường Thanh mà nói càng quan trọng hơn. Về phần Công Tôn Trường Khanh cùng Hạng Quân Mỹ nợ nàng, ngày sau nàng nhất định sẽ trả lại đầy đủ!

Đường Thanh ngửa đầu đem thuốc đổ vào trong miệng, uống một hơi cạn sạch, "Bịch" bát sứ rớt trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nước thuốc đen thui từ khóe miệng của Đường Thanh chảy xuống, Đường Thanh đưa tay lau chùi một chút, giương mắt nhìn về phía Công Tôn Trường Khanh, "Hưu thư của ta muốn đâu?"

"Ngươi! Ngươi..." Theo Công Tôn Trường Khanh nhìn thấy, biểu hiện của Đường Thanh không thể nghi ngờ là một loại "Công khai cắt đứt" , Công Tôn Trường Khanh thậm chí từ trong mắt của nàng thấy được khinh thường cùng coi rẻ.

Khốn kiếp! Chẳng qua là một phế vật, còn là một kẻ quái dị, thế nhưng hôm nay đem hắn bức đến nông nỗi này, khiến Công Tôn Trường Khanh làm sao cam tâm. Chẳng biết tại sao, Công Tôn Trường Khanh cảm thấy Hãng Quân Vãn trước mắt cùng nữ nhân trong trí nhớ có chút không giống, cả người nàng phát ra khí thế lãnh liệt, lại khiến cho lòng người có chút khiếp sợ.

"Hưu thư ở đây, cầm cho chắc!" Công Tôn Trường Khanh đem hưu thư đã viết xong ném cho Hạng Quân Vãn.

Nàng làm cho hắn khó xử, hắn muốn cho nàng chết! Lúc ném hưu thư, Công Tôn Trường Khanh cố ý tăng thêm lực đạo, hưu thư kia liền như tên rời khỏi dây cung, trực tiếp đi đến cổ họng của Hạng Quân Vãn.

Cao thủ, dù cho vũ khí là trang giấy mỏng manh, cũng có thể đưa người vào chỗ chết! Nếu người đứng trước mặt bọn họ là Hãng Quân Vãn trước kia, hôm nay nhất định sẽ chết ở chỗ này, nhưng nàng là Đường Thanh, mới không phải cừu con mặc người ta chém giết!

Từ lúc nhận thấy được sát khí của Công Tôn Trường Khanh thì Đường Thanh đã sinh lòng cảnh giác, đợi nhìn thấy tờ giấy bay đến, trong lòng Đường Thanh lại cười lạnh. Ngay lúc Công Tôn Trường Khanh nghĩ rằng đối phương không chết cũng sẽ trọng thương, nữ tử áo vàng đột nhiên ra tay, cách không kẹp lấy hưu thư.

Hạng Quân Vãn lộ ra chiêu thức ấy, làm cho Thái tử Thương Nguyệt – Công Tôn Ký đang đứng bên cạnh xem cuộc vui nhíu mày. Công Tôn Trường Khanh dùng bao nhiêu lực mạnh yếu, hắn thấy rất rõ ràng, hôm nay nữ nhân này chỉ dùng đầu ngón tay khẽ kẹp lấy, đã đem sát khí khéo léo hóa giải hết, đây rốt cuộc là một trùng hợp, hay là Hạng Quân Vãn có điều gì giấu diếm?

So sánh thì, Công Tôn Ký càng nguyện ý tin tưởng suy đoán trước đó. Hạng Quân Vãn tuy là chính nữ của phủ tướng quân, nhưng nàng rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, mọi người vẫn chưa biết được.

"Đa tạ Vương gia thành toàn!" Đường Thanh nhìn kỹ hưu thư một lần, thật cẩn thận đem hưu thư gấp kỹ, nhận rồi đứng lên. "Lạc Tuyết, đi đem hộp đồ cưới của ta cầm tới, chúng ta đi! Tin chắc Vương gia là một chính nhân quân tử, sẽ không thèm muốn đồ cưới của ta chứ!"

"Sẽ không..." Công Tôn Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi một trận. "Hạng Quân Vãn, ngươi tốt lắm!"

"Chúc Vương gia may mắn, rời khỏi vương phủ, ta dĩ nhiên sẽ càng ngày càng tốt!"

Đường Thanh quay lại cho Công Tôn Trường Khanh một nụ cười sáng lạn, chỉ là nụ cười kia phối với vết bớt trên má trái nàng, nhìn thấy có chút kinh khủng, dọa sợ đến mức Công Tôn Trường Khanh buồn nôn một trận.

Nhớ tới vừa rồi hắn thế nhưng mơ hồ sủng hạnh nàng ta, Công Tôn Trường Khanh liền muốn nôn. Hắn nhất định là đầu óc nhúng nước, mới có thể "Bụng đói ăn quàng" muốn kẻ quái dị này! Lại nghĩ đến trên người mình sẽ có mùi vị của kẻ quái dị này, Công Tôn Trường Khanh liền muốn nhanh chóng chạy đi tắm rửa, nhất định phải tắm cho sạch sẽ mới được.

Lạc Tuyết một hồi chậm chạp trở lại, trong lòng nàng ôm thật chặt một cái hộp gỗ tử đàn, giống như cái hộp kia là thứ đồ quan trọng nhất đời nàng vậy.

Mở hộp ra, Đường Thanh cẩn thận kiểm tra đồ bên trong, ngoại trừ năm căn khế ước mua bán nhà, cửa hàng ở phố Lưu Vân phồn hoa nhất kinh thành ra, còn có một chút trang sức châu báu quý giá, vừa thấy chính là giá trị xa xỉ, chỉ riêng một viên trân châu to như trứng gà, đã là bảo bối hiếm có trên thế gian.

Trong trí nhớ, phụ thân của người này, đại tướng quân của Thương Nguyệt quốc Hạng Trị Chung đối với nữ nhi này vẫn hết mực yêu thương, từ của hồi môn năm căn cửa hàng cùng những bảo bối này liền có thể nhìn ra. Nếu Hạng Trì Chung đóng ở biên phòng biết được nữ nhi ruột thịt của mình đã hương tiêu ngọc vẫn, không biết trong lòng ông ta sẽ có cảm tưởng như thế nào.

"Lạc Tuyết, chúng ta đi thôi!" Đường Thanh khóa hộp lại, kéo Lạc Tuyết xoay người rời đi, nàng một khắc cũng không muốn đứng ở nơi dơ bẩn này nữa. Bị vứt bỏ thì sao? Nàng đã không phải Hạng Quân Vãn lúc đầu, lại càng không để ý những thứ thanh danh hư vô này nọ kia!

Không đợi Đường Thanh bước đi, Công Tôn Trường Khanh đột nhiên lạnh lùng mở miệng ngăn cản nàng, "Đợi chút!"

"Không biết Vương gia có gì chỉ giáo?" Nghe thấy thanh âm, Đường Thanh xoay người, Công Tôn Trường Khanh chắc không phải đổi ý chứ? Nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, lời nói không hề đáng tin cậy, nếu hắn dám ngăn cản, nàng dù cho liều mạng đến cá chết lưới rách cũng muốn làm cho hắn đẹp mặt!

"Trâm cài ngọc châu trên đầu, y phục trên người ngươi đều là đồ của Yến vương phủ ta, nếu ngươi đã bị hưu, đã không phải là người của Yến vương phủ ta nữa. Ngươi muốn đi cũng được, đem những thứ này để lại!"

Lời của Công Tôn Trường Khanh vừa nói ra, Đường Thanh rõ ràng cảm giác được tâm trạng của những nữ nhân đứng bên cạnh rất tốt. Đặc biệt là Hạng Quân Mỹ, vừa rồi nàng ta còn một bộ dạng hoa lê đẫm mưa, lúc này khóe mắt cư nhiên có ý cười.

Cởi trâm cài ngọc châu cùng y phục? Công Tôn Trường Khanh chẳng lẽ muốn nàng đầu xù lỏa thể đi ra ngoài? Đừng nói thời đại này bảo thủ ra sao, nữ tử quần áo không chỉnh tề đi ra ngoài sẽ bị nước miếng người đời dìm chết, chỉ riêng hiện tại tháng hai trời đông giá rét, tuyết trên mặt đất còn chưa tan ra hết, để nàng cứ như thế đi ra ngoài cho dù không bị lạnh chết, cũng sẽ bệnh nặng một trận.

Công Tôn Trường Khanh, ngươi thật nham hiểm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net