Chương 69: Cho nàng ăn bế môn canh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ai? Ai đả thương Kinh Hồn?"

"Không biết, đối phương che mặt, Kinh Hồn không biết."

Vừa nghe Kinh Hồn bị thương, Hạng Quân Vãn đứng lên. Bản lĩnh của Kinh Hồn nàng rõ ràng, hắn vừa mới đoạt vị trí minh chủ võ lâm, Liệt Diễm cũng vừa mới xuất hiện trước mọi người, ngay sau lại có người đả thương Kinh Hồn, khiến cho Hạng Quân Vãn không khỏi liên tưởng đến "Âm mưu".

Hành động của Hạng Quân Vãn, dừng ở trong mắt Phượng Cửu, để tâm của hắn bắt đầu bốc lên. Nam nhân? Vừa nghĩ tới ngoại trừ có Hạng Trị Chung cùng mình ra còn có nam nhân khác cùng Hạng Quân Vãn liên hệ "thân mật", Phượng Cửu cảm giác đặc biệt không có tư vị, bàn tay to bắt lấy thắt lưng Hạng Quân Vãn, đem nàng khóa ở trọng lồng ngực của mình, tuyên cáo quyền sở hữu của mình. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Hành động của Phượng Cửu Hạng Quân Vãn cũng không cảm thấy có gì không ổn, nàng hiện tại lo lắng là thương thế của Kinh Hồn, người có thể gây tổn thương cho Kinh Hồn định không phải hạng người vô năng. "Bị thương thế nào?"

"Chặt đứt ba chiếc xương sườn, còn có bị thương ngoài da." Lạc Tuyết tuy rằng cùng Kinh Hồn không hòa hợp, nhưng mà hai người đều phụng dưỡng Hạng Quân Vãn, người một nhà bị trọng thương, Lạc Tuyết đương nhiên là đứng về phía Kinh Hồn. "Đã tìm người trị liệu cho hắn, bất quá, hắn hôn mê sốt cao, đến bây giờ còn chưa có tỉnh. Chỉ là kêu tiểu thư ——"

Lời này của Lạc Tuyết, Phượng Cửu nghe được trong lòng lại không được tự nhiên. Cái gì gọi là chỉ kêu "Hạng Quân Vãn"? Làm nam nhân, mỗ ta ở phương diện trực giác là phi thường linh mẫn, đánh vào đáy lòng, Phượng Cửu liền phán tử hình cho Kinh Hồn, đem hắn hoa nhập loại hình tình địch vạn kiếp bất phục.

"Đi, mang ta đến nhìn xem!"

Hạng Quân Vãn còn muốn chạy, lại phát hiện một đôi cánh tay hữu lực gắt gao giam cầm nàng, làm cho nàng không thể động đậy.

"Vãn Vãn, nàng đừng gặp Kinh Hồn, hiện tại Vân Tranh tìm tới cửa, nàng định làm như thế nào?" Phượng Cửu ý đồ dùng Vân Tranh dời đi tầm mắt Hạng Quân Vãn, không nghĩ tới nàng nghe qua chỉ là cười một tiếng, "Nàng tới tìm ta, ta liền phải để ý nàng sao?" Hạng Quân Vãn một cái tát vỗ vào trên tay Phượng Cửu, muốn hắn buông tay, "Người ta tìm ngươi sắp tới tận cửa, chàng còn ôm ta làm chi, còn không buông ra, miễn cho nhìn thấy lại không giải thích đuọc?"

Ngay cả bản thân Hạng Quân Vãn cũng chưa nhận thấy được, nàng nói như thế bên trong thế nhưng mang theo mùi dấm nồng đậm.

"Vãn Vãn, ta cùng Vân Tranh không có gì! Trong mắt của ta chỉ có nàng, trong lòng cũng vậy!"

Phượng Cửu vội vàng cho thấy sự trung thành của mình, Lạc Tuyết bên cạnh nghe xong "Ôi" một tiếng, hai má ửng hồng."Tiểu thư, cô gia tương lai, các ngươi liếc mắt đưa tình có thể hay không đừng trước mặt của ta mặt a, ta về sau còn muốn gả cho người ta đây! Dạy hư tiểu bằng hữu là không tốt!"

Đi theo Hạng Quân Vãn, Lạc Tuyết cũng cởi mở rất nhiều, nay lấy Hạng Quân Vãn cùng Phượng Cửu ra trêu ghẹo, hai người này một cái mặt đỏ, một cái còn lại là càng thêm xuân phong đắc ý. "Cô gia tương lai" xưng hô thế này, khiến cho mặt mày Phượng Cửu hớn hở, "Nói rất đúng! Thưởng!"

"Người thưởng ta cái gì chứ?" Nghe Phượng Cửu nói thưởng, Lạc Tuyết thật sự vươn tay ra, "Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên, tiểu thư ngươi cần phải làm chứng cho ta."

Hạng Quân Vãn thấy Lạc Tuyết cũng lấy mình ra vui đùa, nói một câu, "Điều này dễ lắm! Ngươi nay tuổi tác cũng lớn, thưởng ngươi một cái lang quân như ý, thế nào?"

Thấy Hạng Quân Vãn trêu chọc mình, mặt Lạc Tuyết đỏ lên, chân dậm một cái, "Cô gia tiểu thư khi dễ người! Hừ!"

Lạc Tuyết một ngụm một tiếng "Cô gia", khiến cho tâm Phượng Cửu hoan hỉ, phấn chấn ngây ngất ngọt ngào. Xem ra, hắn làm công tác quần chúng không sai, có tiểu loa này mỗi ngày ở trước mặt Hạng Quân Vãn nhắc tới mình, vì mình nói chuyện, lo gì không thú được vợ về nhà chứ!

Ba người nói chuyện, Ngọc phu nhân đã cười híp mắt dẫn Vân Tranh đến tiền viện Hạng Quân Vãn. Lời đồn đãi bên ngoài chuyện nhảm đầy trời, Ngọc phu nhân đã sớm nghe nói, nay, Hạng Quân Vãn bị người đẩy lên đỉnh ngọn sóng, hơi có vô ý sẽ trở thành tứ quốc chi địch, khiến Ngọc phu nhân vui đến mặt nở hoa.

Huống chi việc đêm đó, bị người hữu tâm tản ra, quan hệ của Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn cũng thành thảo luận đại chúng, hiện tại Vân Tranh quận chúa lại tự mình tìm tới cửa, nhất định cấp cho Hạng Quân Vãn đẹp mặt. Có người hỗ trợ thu hập Hạng Quân Vãn, Ngọc phu nhân quả thực là hai tay tán thành, xung phong nhận việc đem Vân Tranh quận chúa dẫn lại đây. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

"Quận chúa, Vãn Nhi sẽ ngụ ở nơi này."

Ngọc phu nhân biểu hiện tự nhiên hào phóng, hoàn toàn là bộ dáng nữ chủ nhân phủ tướng quân. Vân Tranh nhìn nhìn sân viện của Hạng Quân Vãn, thanh âm lại nhuyễn như bông, tựa như hoàng oanh vừa cất tiếng hót, "Phu nhân, Thái Bình quận chúa dễ ở chung sao? Ta là nói, ta có chút sợ......"

Ngọc phu nhân thế nào đều không thể đem tiểu mỹ nhân nũng nịu trước mắt này cùng cái bà điên thầm mến Phượng Cửu làm cho đường đường Bàn Long thành thiếu chủ đi tìm nam nhân kia liên hệ cùng một chỗ.

"Quận chúa chớ sợ, Vãn Nhi tính tình ác liệt một chút, nhưng vẫn là người tốt."

Tuy rằng, bên ngoài đều truyền Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn có một chân, nhưng trong lời của Ngọc phu nhân này nghe ra, chắc chắn là chuyện buồn cười nhất thiên hạ. Chỉ bằng Hạng Quân Vãn? Xấu như vậy? Còn nữa, đã là hạ đường phụ (người vợ bị hưu), đừng nói thiếu chủ Phượng Cửu tôn quý cao cao tại thượng vô cùng như thế, mà ngay cả người thường thú nữ nhân như thế, cũng phải cân nhắc đi cân nhắc lại.

"Vậy là tốt rồi. Phu nhân ——" Vân Tranh đưa tay kéo tay Ngọc phu nhân, lộ ra một nụ cười dịu dàng ngọt ngào, "Phu nhân, người theo giúp ta vào đi thôi! Bằng không, ta như vậy không có người thông báo mà đi vào, ta sợ Thái Bình quận chúa biết sẽ tức giận."

Biểu hiện của Vân Tranh, cực đại thỏa mãn lòng hư vinh của Ngọc phu nhân. Vân Tranh quận chúa là bảo bối trong lòng bàn tay Hoàng thượng Hoàng hậu Dực Nhân quốc, nay, nàng cung kính với mình như vậy, khiến cho lòng tự trọng của Ngọc phu nhân nhanh chóng bành trướng.

Vân Tranh thân phận cao quý, nếu Hạng Quân Nhu có thể đi theo Vân Tranh, ngày sau nói không chừng sẽ thăng chức rất nhanh! Huống chi, Vân Tranh nếu ở Vãn nơi này cùng Hạng Quân xảy ra tranh chấp, có cái gì ngoài ý muốn, kia chắc chắn là đem Hạng Quân Vãn đứng ở đỉnh sóng đẩy vào vách núi đen......

"Quận chúa, mời!" Vừa nghĩ tới Hạng Quân Vãn đủ loại, Ngọc phu nhân sinh lòng nhất kế, thân thiết kéo tay Vân Tranh, vào viện của Hạng Quân Vãn.

"Vãn Nhi, Vãn Nhi ngươi có ở phòng hay không? Khách quý đến đây, mau tới nghênh đón!"

Ngọc phu nhân nào biết được, Phượng Cửu đã sớm mang theo Hạng Quân Vãn rời khỏi phủ tướng quân, lưu lại một viện trống trơn. Hô được một trận, Ngọc phu nhân cho người đi tìm Hạng Quân Vãn, lại phát hiện trong phòng căn bản không có người, nhất thời, sắc mặt Ngọc phu nhân trở nên một trận hồng một trận xanh. Vừa rồi bà nhưng mà vỗ ngực nói chắc chắn Hạng Quân Vãn ở nơi này cùng Vân Tranh, còn tính đến chê cười Hạng Quân Vãn, không nghĩ tới con ranh kia tin tức linh thông như vậy, thế nhưng chạy! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Ngọc phu nhân, Vân Tranh mỉm cười, "Phu nhân, không có việc gì! Nói vậy Thái Bình quận chúa có việc, lần này thật không đúng dịp."

Vân Tranh hạ bậc thang hết sức đúng lúc, Ngọc phu nhân ngượng ngùng cười, "Quận chúa nói rất đúng! Lần này thật không không biết xấu hổ, phiền toái quận chúa mất công một chuyến."

"Ta không sao."

Nói không có việc gì, Vân Tranh đã thấy được một cái bóng dáng màu trắng bạc chạy vụt qua, ngay lúc nàng muốn đi truy, đã không thấy bóng dáng.

"Phu nhân, quý phủ dưỡng sủng vật sao? Vừa rồi, ta dường như thấy được một hồ ly......"

"Hồ ly?" Ngọc phu nhân nhướng mày, tựa hồ ở đâu thấy qua hồ ly, dường như...... "Đúng! Quận chúa không nói, ta đã quên, Vãn Nhi còn có một hồ ly, con vật màu trắng bạc rất là xinh đẹp."

"Tiểu Ngân?!"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net