Chương 7: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Lạc Tuyết, mang ta đến nhà La chưởng quỹ!" Vừa nghe lời của Hạng Quân Vãn, Lạc Tuyết đầu tiên sửng sốt, sau đó thì hiểu rõ ý của nàng.

Hạng Quân Vãn lúc xuất giá, Hạng Trí Chung cho nàng của hồi môn là năm cửa tiệm. Bởi vì Hạng Quân Vãn không am hiểu quản lý, Hạng Trị Chung để cho tâm phúc La Húc giúp nàng trông nom năm cửa tiệm, hàng năm chỉ đem tổng số báo cho Hạng Quân Vãn, tiền lời cũng do La Húc thay nàng thu.

La Húc là người Hạng Trị Chung để lại cho con gái, chắc là đáng tin cậy. Nghĩ đến đây, Đường Thanh không có ý định về phủ tướng quân. Trở về cùng những nữ nhân ngu xuẩn kia đấu trí, không bằng trước hết hiểu rõ thế giới này một chút, nhanh chóng quen thuộc nơi này, quen thuộc thân phận của mình, mới có thể nắm giữ thật tốt vận mệnh khi xuyên qua của chính mình.

La Húc không nghĩ tới buổi tối mùa đông giá rét này, Hạng Quân Vãn sẽ đến tìm mình.

"La chưởng quỹ, về sau phải làm phiền ngươi rồi." Đường Thanh đơn giản đem những chuyện vừa xảy ra ở Yến vương phủ một chút. Sau khi nghe nói tiểu thư tự mình xin hưu thư, ánh mắt của La Húc mở to, vẻ mặt khó tin.

Lại nhìn, Hạng Quân Vãn tuy rằng gương mặt trắng bệch không chút máu, nhưng khúm núm trong mắt đã bị quét sạch hết, cũng không bởi vì bị vứt bỏ mà khóc sướt mướt, ngược lại trên mặt mỉm cười, tựa hồ một chút cũng không để ý những thứ này. Tiểu thư này trong trí nhớ của La Húc có chút không giống, khiến cho trong lòng La Húc có chút giật mình. Hay là, tiểu thư thật sự đã nghĩ thông suốt?

"Tiểu thư, có muốn ta viết thư cho tướng quân hay không, nói cho ngài ấy biết đầu đuôi sự việc?"

"Cũng được. Vậy thì làm phiền ngươi rồi!"

Thấy Hạng Quân Vãn phía sau đầu có máu, La Húc vội vàng cho người mời đại phu đến xem bệnh cho nàng. Đại phu sau khi cẩn thận kiểm tra, nói sau gáy nàng bị thương, có thể có máu bầm, phải cẩn thận điều dưỡng. Chờ đến khi đại phu kê thuốc, La Húc thanh toán tiền, mới tự mình tiễn đại phu đi.


"Tiểu thư, Yến vương này thật là khinh người quá đáng! Nếu tướng quân ở kinh thành, hắn tuyệt đối không dám đối với người như vậy!"

La Húc là người của Hạng Trị Chung, đương nhiên đối với Hạng Quân Vãn hết sức bảo vệ. Tuy rằng nàng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu về chuyện trong Yến vương phủ,

nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hạng Quân Vãn, còn có ánh mắt sưng đỏ của Lạc Tuyết, La Húc có thể đoán được tiểu thư ở Yến vương phủ phải chịu nhiều ủy khuất.

"La chưởng quỹ, đều là chuyện đã qua. Ta hiện tại cùng Yến vương phủ không còn bất cứ quan hệ nào, là một người tự do rồi."

Hai chữ tự do từ trong miệng Đường Thanh nói ra, lại khiến cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Tướng quân mấy năm nay vẫn hy vọng tiểu thư có thể thay đổi tính cách, không nghĩ tới tiểu thư hiện tại thật sự hiểu ra rồi. Tướng quân nếu biết được tiểu thư như vậy, nhất định sẽ vô cùng cao hứng. Tiểu thư cứ an tâm ở lại đây, trước hết dưỡng thương cho tốt, chờ thân thể người tốt hơn chút, ta liền mang bốn vị trưởng quỹ khác qua đây gặp người."

"Cám ơn ngươi, La chưởng quỹ! Hành tung của ta nhớ giữ bí mật, trừ ngươi cùng bốn vị chưởng quỹ, ta không muốn những kẻ khác biết được."

"Tiểu thư, người cứ yên tâm đi!"

Mệt mỏi một ngày, uống thuốc rồi ngâm người, Đường Thanh thoải mái nằm ở trên giường sạch sẽ ấm áp, vết thương sau đầu đã được băng bó kỹ lưỡng. May mắn hiện tại là mùa đông, miệng vết thương không dễ bị nhiễm trùng, nhưng vết thương trên đầu nhất định phải dưỡng tốt mới được.

Nhìn màn thêu hoa trên đỉnh đầu, Đường Thanh rốt cuộc nhận thức rõ, nàng thật sự xuyên qua rồi. Từ nay về sau, không còn là truyền nhân của Đường Môn, nàng muốn dùng thân phận "Hạng Quân Vãn" này tiếp tục sống. Không biết, em gái có được nhận chức chưởng môn chưa.......

Đường Thanh cười khổ. Ba mẹ chết lúc chị em bọn họ vẫn còn nhỏ, cô năm tuổi, Đường Thuần hai tuổi. Là cô đem Đường Thuần nuôi lớn, mang về Đường Môn, cuối cùng thông qua đủ loại khảo nghiệm mới có được sự công nhận của trưởng bối Đường gia, khôi phục thân phận.

Cô từ nhỏ đã thương người em này, cái gì ăn ngon chơi vui đều để lại cho, sợ Đường Thuần phải chịu ủy khuất. Đường Thuần không thích luyện võ, không thích dùng độc. Vì để chị em bọn họ có chỗ đứng trong Đường Môn, có thể được gia gia tán thành, cô lựa chọn chức nghiệp của gia tộc, suốt ngày cùng độc vật làm bạn, trên người luôn là vết thương mới cũ, nhiều lần đến xém chết trong khi huấn luyện.

Ngay lúc trước khi Đường Thuần nổ súng với cô, cô còn đang nghĩ em gái mình thương yêu nhất chuẩn bị mở tiệc liên hoan mười chín tuổi. Cô vạn lần không nghĩ tới, Đường Thuần nói muốn cho cô một kinh hỉ, lại là một kích trí mạng.

Nếu là bình thường, Đường Thuần tuyệt đối không có khả năng tổn thương cô. Cũng bởi vì cô đối với em gái không có bất kỳ phòng vệ nào, mới có thể chết thảm dưới súng của em gái.

Hiện tại, cô xuyên qua đến đây, không biết Đường Thuần ở thế kỷ 21 có được như ý nguyện lên làm chưởng môn. Gia gia cùng các trưởng lão cũng không phải kẻ ngốc. Đường Môn có thể trải qua ngàn năm chuyển nhượng, chính là bởi vì bọn họ biết chọn người ưu tú nhất làm người thừa kế. Dù cho Đường Thuần giết chết cô, gia gia cũng sẽ không để cho cô ấy lên làm chưởng môn. Bởi vì, cô không đủ tư cách!

Vết thương sau gáy âm ỷ đau, Đường Thanh rốt cuộc từ trong trầm tư hồi phục tinh thần lại.

Vừa rồi lúc tắm rửa Đường Thanh nhìn trong gương, thấy vết bớt đỏ sậm to cỡ bàn tay trên má trái mà khiếp sợ. Lúc này Đường Thanh mới hiểu được chán ghét trong mắt của Công Tôn Trường Khanh từ đâu mà đến. Cũng may, cô cùng Yến vương phủ không còn quan hệ gì nữa rồi! Kiếp trước, cô vì em gái, vì Đường Môn mà sống. Kiếp này, cô nhất định phải vì mình mà sống, càng phải sống tốt hơn!

"Từ nay trở đi, ta chính là Hạng Quân Vãn!"

Chuyện Hạng Quân Vãn bị Yến vương hưu ngày hôm sau liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Cẩm Thành. Ở phía dân chúng mà nói, xấu nữ bị hưu, chuyện thiên kinh địa nghĩa! Hạng Quân Vãn tiếng xấu bên ngoài, còn có bộ dạng xấu như vậy, nếu không phải nàng xuất thân tốt, là chính nữ của tướng quân, thêm nữa là thái hậu chỉ hôn, nếu không nàng nghĩ nàng có thể chiếm lấy vị trí Yến vương phi ba năm sao? Hiện tại Yến vương đem nàng hưu rồi, là dịp cho đám người nhàn rỗi cười nhiều một chút.

"Cái gì? Hạng Quân vãn chưa trở về phủ tướng quân?"

Trong Yến vương phủ, Công Tôn Trường Khanh sắc mặt rất thối, nhìn qua tâm tình hết sức không tốt.

Đêm qua, hắn ước chừng tắm rửa bốn lần, mới đem mùi vị của kẻ quái dị kia rửa sạch. Sau đó, Công Tôn Trường Khanh ngủ tại trong phòng Tứ phu nhân, muốn từ trên người mỹ nhân tìm kiếm chút an ủi. Chỉ là, không biết duyên cớ gì, vô luận Tứ phu nhân khiêu khích ra sao, vô luận nội tâm của hắn khô nóng cỡ nào, cái kia của hắn chung quy vẫn cúi đầu, cả đêm đều là bộ dạng ủ rũ không phấn chấn.

Nam nhân chú ý nhất là hùng phong của mình. Mãi cho đến sáng, cái kia cũng không thể vùng dậy, khiến cho Công Tôn Trường Khanh rất là mất mặt. Hiện tại nghe nói Hạng Quân Vãn chưa về phủ tướng quân, lửa giận trong lòng của hắn lại bốc lên. Tại sao khi nghe đến cái tên Hạng Quân Vãn này hắn liền cảm thấy đau đầu chứ?

"Nàng đã là khí phụ bị bổn vương hưu, nàng thích đi đâu thì đi, bổn vương không xen vào. Nếu phủ tướng quân đến đòi người, cứ đem bọn họ đánh trở về!"

La chưởng quỹ không dám đem những tin đồn bên ngoài nói cho Hạng Quân Vãn. Theo hắn thấy, tiểu thư tuy rằng tính tình thay đổi, không giống với trước kia, nhưng bị phu quân vứt bỏ đối với nữ nhân mà nói luôn là không tốt, huống chi tin đồn bên ngoài khó nghe như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của tiểu thư. Về phần hành tung của Hạng Quân Vãn, La Húc lại giấu rất kỹ, không có tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.

Hạng Quân Vãn vẫn thanh thản ổn định tu dưỡng. Chờ sau khi trên mặt khôi phục chút huyết sắc, La Húc mang theo bốn vị chưởng quỹ đi tới trước mặt Hạng Quân Vãn  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net