Chương 75: Các Loại Chướng Ngại Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bách Lý Giao nói mát cũng không đả kích được Phượng Cửu, theo hắn thấy, Hạng Quân Vãn chính là một tòa bảo tàng, mỗi bước đến gần, đều sẽ gây cho hắn nhiều kinh hỷ khác nhau. Vừa rồi kỵ xạ khiến cho hắn cảm giác mới mẻ, không nghĩ tới thân mình mềm mại như vậy sẽ có sức bật cường đại như vậy, hiện tại thi họa, Hạng Quân Vãn nhất định sẽ không thua.

So với Phượng Cửu bình tĩnh, chúng nữ tử này bắt đầu rộ lên "nói mát". Hạng Quân Nhu một bên vẽ bức tranh hoa lan ả am hiểu nhất, một bên dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi Hạng Quân Vãn, "Tỷ tỷ chắc không phải chưa nghĩ ra vẽ cái gì đi! Nha —— ta đã quên, tỷ tỷ ngay cả bút lông đều cầm không tốt, càng miễn bàn cầm bút viết chữ vẽ tranh...... "

Lời của Hạng Quân Nhu khiến một đám nữ tử bật cười, Công Tôn Triêu Tịch cười đến không nhìn thấy mặt trời.

Vốn dĩ còn muốn khiến cho Hạng Quân Vãn ở mất mặt cửa thứ nhất, không nghĩ tới nàng nhưng lại may mắn qua cửa, lúc này nhìn thấy Hạng Quân Vãn ngơ ngác đứng một chỗ không biết làm gì, Công Tôn Triêu Tịch thật là hết sức vui vẻ. Trận đầu, nhìn Hạng Quân Vãn xuất ra tư thế oai hùng, Công Tôn Triêu Tịch còn sinh ra ảo giác, cảm thấy Hạng Quân Vãn cũng không phế vật như vậy, hiện tại nhìn nàng như vậy, tảng đá trong lòng Công Tôn Triêu Tịch rốt cục buông xuống.

"A, phế vật vĩnh viễn là phế vật...... " Công Tôn Triêu Tịch hạ xuống một bút, đưa mắt nhìn Hạng Quân Vãn.

Nàng là trưởng công chúa, mẹ đẻ lại là Hoàng hậu, trong đám công chúa là người tôn quý nhất, cho nên cũng không sợ đắc tội Hạng Quân Vãn. Dù sao, Hạng Quân Vãn có thanh danh kém như vậy, ánh mắt nàng nhìn Hạng Quân Vãn đều là cao cao tại thượng.

Lại nghe thấy cái từ phế vật này, Hạng Quân Nhu nhịn không được rùng mình một cái, châm chọc đến bên miệng lập tức nuốt xuống.

Đúng rồi, lúc trước chính bởi vì nàng kêu Hạng Quân Vãn phế vật, mới bị đánh, thế cho nên nàng hiện tại nghe thấy cái từ phế vật này đều sẽ phản xạ có điều kiện nhìn cánh tay từng bị gãy của mình. Vừa nghĩ tới nỗi đau gãy tay, cùng cái tát Hạng Quân Vãn đánh lên mặt mình, Hạng Quân Nhu nhanh chóng ngậm miệng. Phế vật, là cấm kỵ của Hạng Quân Vãn, dù cho nàng rất hy vọng Hạng Quân Vãn chết, hiện tại Hạng Quân Nhu vẫn là không nghĩ đụng vào nòng súng của Hạng Quân Vãn.

"Công chúa nói rất đúng, phế vật, quả thật vĩnh viễn đều sẽ là phế vật. "

So với lúc trước đối với Hạng Quân Nhu thô bạo, Hạng Quân Vãn lúc này cười đến xinh đẹp, vốn dĩ khuôn mặt chỉ là thanh tú, bởi vì nụ cười kia, mà trở nên mị hoặc. "Chỉ là, kết quả còn chưa có, làm sao mà biết rốt cuộc ai mới là phế vật chứ!"

"Ngươi!" Công Tôn Triêu Tịch bị Hạng Quân Vãn mỉa mai, mặt thoáng cái trở nên khó coi. "Xem ra Thái Bình quận chúa rất nắm chắc!"

"Nắm chắc ngược lại không có, nhưng qua cửa sao, cũng không khó như vậy! Dù sao Phượng Cửu là nam nhân hiếm có như vậy, vô luận như thế nào, vì hắn, ta cũng sẽ dũng cảm tiến tới. Thân là thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành tương lai, tốt xấu không thể đánh mất mặt mũi phu quân nhà mình. Người nói đúng không, trưởng công chúa!"

Hạng Quân Vãn một ngụm một cái "Phượng Cửu phu quân", khiến Công Tôn Triêu Tịch tức giận đến nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Sớm biết Phượng Cửu là nam tử oai hùng tuấn dật như thế, nàng nhất định sẽ ở trước thọ yến Thái hậu xin phụ hoàng chỉ hôn, nếu nàng đi trước một bước, Hạng Quân Vãn làm sao có thể còn kiêu ngạo được chứ! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Các nữ nhân tranh đấu gay gắt, người bên cạnh có thể nhìn thấy, huống chi những kẻ công phu cao, những lời nói của các nàng đều bị nghe thấy nhất thanh nhị sở.

Nghe thấy Hạng Quân Vãn trước mặt mọi người thừa nhận phu quân của mình, Phượng Cửu cười đến sáng lạn như hoa xuân. Hoàn hảo nữ nhân này không phải bất cận nhân tình như vậy, rốt cục đối với hắn có điểm tham muốn giữ lấy, cũng không uổng phí hắn tốn nhiều tâm tư đến như vậy. Bất quá hoa hồ điệp này, quả thật đáng giận!

"Hừ!" Công Tôn Triêu Tịch tốt xấu là công chúa, lập tức khôi phục tâm bình tĩnh thái, "Quận chúa nói, ngươi cũng chỉ là thiếu chủ phu nhân tương lai, không biết quận chúa có hay không phúc khí ngồi lên cái vị trí kia."

"Ha ha, này cũng không cần trưởng công chúa quan tâm. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua một câu, phúc ngay cạnh người xấu sao! Ta tư sắc thường thường, như vậy phúc khí là rất nặng, nếu không lại làm sao có thể có được ưu ái của Phượng Cửu chứ! Chỉ bằng điểm này, ta liền mạnh hơn công chúa rồi!"

"Ngươi ——" Công Tôn Triêu Tịch thề, nếu không phải bởi vì nơi này ở trước công chúng, nàng nhất định sẽ đi lên tát một bạt tai lên khuôn mặt đắc ý kia của Hạng Quân Vãn.

"Trưởng công chúa, ngươi đừng vì người như thế mà tức giận!" Đúng lúc này, Vân Tranh vốn dĩ cùng Công Tôn Triêu Tịch đối địch đứng dậy, "Công phu miệng chúng ta sánh không bằng con vợ nhỏ xảo trá tai quái, nhưng tỷ thí, dựa vào thực lực, không phải dựa vào công phu miệng thể hiện bản lĩnh!"


Vân Tranh gia nhập, khiến cho không khí lại trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người muốn nhìn Hạng Quân Vãn phản kích Vân Tranh thế nào, không nghĩ tới nàng đối với Vân Tranh không thèm để ý, chỉ là gọi một cái cung nhân tới, cùng nàng nói thầm vài câu, cung nhân lập tức rời đi, thoáng chốc đem đến đây cho Hạng Quân Vãn một ít than củi.

Bởi vì trận đầu trận đấu là ở trên Mã trường, trận thứ hai cũng là gần đây, ở bên cạnh mã trường chuẩn bị cái bàn, mã trường mùa đông dự trữ rất nhiều than củi, Hạng Quân Vãn muốn những thứ đó, cung nhân lập tức có thể chuẩn bị tốt.

Nhìn thấy Hạng Quân Vãn lấy trủy thủ đem than củi gọt nhỏ, những người vừa rồi còn che cười nàng lập tức ngừng bút trong tay, xoay qua đây xem nàng tính làm cái gì. Mà ngay cả Vân Tranh cũng nhịn không được bu lại, muốn biết trong hồ lô Hạng Quân Vãn bán cái gì.

Chỉ thấy, Hạng Quân Vãn đem than củi tốt nhất gọt thành đoạn nhỏ vừa tay, ở đầu lại vót nhọn, nhìn giống như bút, từng cái một đặt ở bên cạnh bàn. Cái kia có thể dùng chứ?

Chưa một ai thấy qua vật như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy hiếm lạ, tuy rằng những công chúa tiểu thư này đối với Hạng Quân Vãn ôm địch ý, nhưng cũng không tỏ vẻ các nàng đối với bút than cũng đối địch, đều rất ngạc nhiên Hạng Quân Vãn lấy vật như vậy có thể làm cái gì.

"Các ngươi đều xong rồi?"

Hạng Quân Vãn gọt xong chiếc bút cuối cùng, nhìn một vòng nữ nhân chung quanh, nghe nàng nhắc nhở, Công Tôn Triêu Tịch mới phát hiện trầm hương đã cháy một nửa, lập tức trở về chuyên tâm vẽ tranh, những người khác cững trở về vị trí của mình. Chỉ có Vân Tranh rời đi thì hung tợn liếc mắt quét Hạng Quân Vãn một cái, cuối cùng cao cao ngang ngẩng đầu lên, giống như Khổng tước kiêu ngạo.

"Hạng Quân Vãn, lần này ngươi thua chắc rồi!"

"Thua?" Nghe Vân Tranh nói như vậy, Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, "Ta thua đối với quận chúa có chỗ tốt gì? Cho dù ta thật sự thua rất thảm, quận chúa cũng không khả năng gả cho Phượng Cửu a! Thúc cháu *, sẽ thành chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Quận chúa không biết xấu hổ, Phượng Cửu vẫn còn muốn giữ thể diện!"

Hạng Quân Vãn nói một câu, Vân Tranh tức giận đến nổi trận lôi đình.

Cái gì thúc cháu! Nàng cùng Phượng Cửu không có quan hệ huyết thống, mới không phải thúc cháu chứ! Vừa nghe đến cái từ "*" này, Vân Tranh lập tức hận nghiến răng, nhưng bên ngoài nàng cùng Phượng Cửu quả thật chính là bối phận thúc cháu, Hạng Quân Vãn mang điều này ra, dù cho Vân Tranh muốn phản bác, cũng không biết nói từ đâu.

"Hạng Quân Vãn, ngươi chờ xem!" Vân Tranh dậm mạnh chân, trở lại vị trí của mình, vừa cầm lấy bút, tay run lên, một giọt mực rơi xuống bức tranh, loang thành một vệt. Hoàn hảo một bộ tranh Mẫu Đan đồ tươi đẹp cũng bởi vì vết mực này mà bị thêm tỳ vết.

"Chậc chậc, Vân Tranh quận chúa, đừng nóng giận! Nóng giận lại phá hủy một bức tranh đẹp, thật sự là đáng tiếc a!"

Nhìn Vân Tranh ở chỗ Hạng Quân Vãn ăn khổ, bức tranh bị mực nước phá hủy, Tam công chúa Công Tôn Hạc Tịch rất là cao hứng, nhưng mà biểu hiện trên mặt lại là một bộ rất quan tâm đối phương, "Ngươi cho dù cùng người tức giận, cũng không thể lấy bức tranh của mình ra trút giận a!"

Công Tôn Hạc Tịch như thế, Vân Tranh lạnh lùng cười. Nàng chỉ nhìn chằm chằm Hạng Quân Vãn, ngược lại đã quên mấy cái công chúa Thương Nguyệt quốc cũng như sói như hổ nhìn chằm chằm Phượng Cửu. Mới vừa rồi còn là người cùng một chiến hào đối phó Hạng Quân Vãn, lúc này lại bắt đầu đấu tranh nội bộ.

"Tam công chúa vẫn nên chú ý chính mình đi! Đừng thua quá dọa người!"

Vân Tranh cầm lấy bút, ở trên vết mực vẽ thêm vài nét, một chú ong mặt rất sống động nổi lên trên giấy, Công Tôn Hạc Tịch phẫn hận nhìn thoáng qua, rốt cục ngậm miệng. Phải biết rằng Vân Tranh am hiểu nhất chính là họa cùng vũ đạo, muốn chê cười Vân Tranh, nàng vẫn còn non một chút.

Thời điểm chúng nữ bởi vì Phượng Cửu lại một lần nữa nổi lên xung đột, Hạng Quân Vãn đã cầm bút than vẽ tranh trên giấy. Thủ pháp vẽ tranh của nàng rất đơn giản, chỉ là phác thảo, vô cùng đơn giản, nhìn thấy không chỗ nào đặc thù.

Tất cả mọi người nghĩ rằng Hạng Quân Vãn có cái trò gì mới, lại nhìn đến nàng dùng bút than vẽ tranh, hơn nữa trên giấy đều là một ít nét phác thảo các nàng xem không hiểu, tất cả mọi người cho rằng Hạng Quân Vãn điên rồi, cộng thêm thời gian cấp bách, cũng không còn người lại đi chú ý Hạng Quân Vãn.

Nhìn Hạng Quân Vãn cách đó không xa cúi đầu vẽ tranh, Bách Lý Giao đùa giỡn hạt hạch đào trong tay, môi mím thật chặc. Chẳng biết tại sao, từ góc độ của hắn nhìn sang Hạng Quân Vãn, đúng dịp chỉ nhìn thấy sườn mặt của nàng, tuy rằng Hạng Quân Vãn ngũ quan chính diện chỉ là thanh tú, nhưng mà sườn mặt thế nhưng hoàn mỹ như vậy, khiến cho Bách Lý Giao có chút không nắm được nữ nhân này rốt cuộc là hạng người gì.

"Bách Lý Giao, ai cho phép ngươi nhìn chằm chằm nương tử ta!"

Phượng Cửu làm sao nhìn không ra suy nghĩ của Bách Lý Giao, một cây quạt trực tiếp chặn tầm mắt Bách Lý Giao. Sau cây quạt, khuôn mặt yêu nghiệt của Phượng Cửu tiến đến trước mặt Bách Lý Giao, biểu tình có chút âm trầm. "Nàng là nương tử của ta! Bách Lý Giao, thu hồi tâm tư xấu xa của ngươi!"

Nhìn thấy trong mắt Phượng Cửu đều là tham muốn giữ lấy, Bách Lý Giao cười, má phải lộ ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt. "Phượng Cửu, ta chưa từng xem qua ngươi đối xử thật lòng với nữ nhân. Thái Bình quận chúa này nhưng lại khiến ngươi như thế, thật sự là khiến cho người ta tò mò! Nam công tử lúc trước cùng nữ chúa thần bí đều bị ngươi từ bỏ?"

"Bách Lý Giao, ngươi đừng nói sang chuyện khác. Tóm lại, nữ nhân của ta ngươi ít nhớ thương, nếu không đừng trách ta vô tình...... "

Phượng Cửu còn thật lòng, khiến cho Bách Lý Giao càng thêm xác định một việc, địa vị Hạng Quân Vãn ở trong lòng Phượng Cửu không giống bình thường. Nữ nhân nhìn như bình thường này có năng lực gì khiến cho Phượng thiếu chủ nổi tiếng thiên hạ ái mộ chứ? Trong lòng Bách Lý Giao hiếu kỳ càng thêm đậm đặc.

Giám khảo thứ ba Nguyên Việt bên cạnh hai người không có tham dự tranh chấp của Phượng Cửu cùng Bách Lý Giao, mà là ngoan ngoãn ngồi, nhưng hai con ngươi đen quánh vẫn dừng lại ở trên người Hạng Quân Vãn.

Vừa rồi Hạng Quân Vãn cưỡi ngựa để hắn đại khai nhãn giới, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đang trên lưng ngựa có thể tư thế oai hùng hiên ngang như vậy.

Tuy rằng Công Tôn Triêu Tịch cưỡi ngựa không tệ, nhưng quá mức hoa mỹ, một chút cũng không dùng được. Ngược lại là Hạng Quân Vãn đứng thẳng trên lưng ngựa, bộ dáng lắp tên bắn, giống anh hùng trong thần thoại, lại có chút giống phụ Tinh Tọa Đồ trong tẩm cung của phụ hoàng. Gọi là gì nhỉ? Nguyên Việt nghĩ thật lâu, mới nghĩ đến tên —— Cung Nhân Mã.

Thời gian một nén nhang nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn không phải ngắn, chờ Hạng Quân Vãn hạ xuống nét cuối cùng, một bức họa vừa mới được hoàn thành. Sau khi viết ngoáy tên mình, bức tranh của Hạng Quân Vãn bị cung nhân lấy đi.

Hai mươi tư bức tranh được hai mươi tư cung nhân cầm, hiện ra ở trước mặt mọi người. Có thư pháp, có hội họa, mỗi người mỗi vẻ.

Nhìn những bức họa này, Hạng Quân Vãn trong lòng mắng câu, mẹ nó, ai nói xuyên qua nữ xứng đều là hạng người vô năng? Những công chúa tiểu thư quý tộc tuy rằng tính tình xảo quyệt phá hư cộng thêm não tàn, nhưng các nàng quả thật là thiên kim tôn sư, từ nhỏ thì đã chịu giáo dục tốt nhất, những thứ văn chương này cũng không phải không chịu nổi như vậy, ngược lại của bọn họ đều là tinh phẩm. Nếu hôm nay thi họa quy định chỉ có thể dùng bút lông, Hạng Quân Vãn xác định khẳng định mình nhất định thất bại trận này.

Cũng may, ông trời vẫn chiếu cố mình! Hạng Quân Vãn biết được, trong một mảnh toàn dùng màu nước, bức tranh của mình là độc nhất vô nhị. Mà nàng vẽ chính là chân dung của mình, giống như vạn hoa tùng trung nhất điểm lục, màu lục kia, đương nhiên chính là phá lệ hấp dẫn sự chú ý.

Quả nhiên, tuy rằng mọi người khen ngợi thư pháp của các vị công chúa tiểu thư, càng khâm phục Vân Tranh nhỏ tuổi, bức tranh Mẫu Đan tươi đẹp vô cùng sống động, cuối cùng vẫn bị bức tranh Hạng Quân Vãn hấp dẫn.

Vừa rồi, mỗi người xem đều chính mắt thấy quá trình Hạng Quân Vãn vẽ tranh. Lấy than củi làm bút đến vẽ tranh, ở trong một đám nữ tử phá lệ đột ngột, cho nên cũng làm cho mọi người đối với lời nói của nàng nhiều hơn một phần tò mò. Hiện tại Hạng Quân Vãn "Thiên Thủ Quan Âm" cứ như vậy đặt ở trước mặt mọi người, ngược lại là khiến cho mọi người ngoại trừ khâm phục ra ra, đều ngừng thở.

Giống như đúc —— nếu không phải thấy quá trình Hạng Quân Vãn vẽ tranh, mọi người liền hoàn toàn không tưởng tượng ra Thiên thủ Quan Âm đồ này là do Hạng Quân Vãn dùng mấy cây bút than mà vẽ thành.

Trên bức tranh, chỉ có màu của than, đen trắng rõ ràng. Đường nét phác thảo Quan Âm ngồi ngay ngắn ở trên liên hoa bảo thượng, màu đen đậm đặc, ép tới mọi người đều không thở nổi.

Bức tranh Thiên thủ Quan Âm bộ dạng đê mi thùy nhãn, nhàn nhạt nhìn xuống chúng sinh, trong mắt cũng không từ ái như Quan Thế Âm Bồ Tát của Trung Tự Miếu, ngược lại lạnh lùng thanh lãnh, tràn ngập khảo vẫn với thế gian. Chỉ là liếc mắt một cái, sẽ gặp làm cho lòng người sợ hãi, giống như những điều xấu xí giấu kín trong nội tâm đều bị xé toạc khi đứng trước bức họa này, khiến trong lòng người nơm nớp lo sợ, không yên bất an.

Oanh! Trong lòng Công Tôn Nam đột nhiên ngạnh lợi hại. Chẳng biết tại sao, hắn đối diện với vẻ trầm mặc của Quan Âm thì ngực trở nên nặng trĩu khó hiểu. Giống như cặp mắt kia có thể nhìn xuyên qua thể xác của hắn xem thấu linh hồn hắn, những chuyện cũ năm xưa bất giác nảy lên trong lòng hắn, trong lúc nhất thời, khiến cho hô hấp của Công Tôn Nam trở nên trầm trọng.

"Bức tranh tốt——" Bách Lý Giao mới vừa rồi còn cùng Phượng Cửu vui cười lúc này cũng an tĩnh lại, sau một hồi mới nói ra được, "Sát khí thật nặng ——"

Lời của Bách Lý Giao chính xác miêu tả cảm giác mà Thiên Thủ Quan Âm dưới ngòi bút của Hạng Quân Vãn mang tới, vị kia ngồi ngay ngắn trên liên hoa bảo thượng, giống như cũng không phải Quan Thế Âm đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, ngược lại là sứ giả Địa ngục đến khảo vẫn những linh hồn. Những kẻ ti tiện đều không kiềm chế được trước mặt Quan Âm sẽ lộ nguyên hình, không thể trốn, làm cho lòng người khiếp đảm, nhịn không được lui về phía sau.

Thời điểm mọi người ở đây bình luận, Hạng Quân Vãn nhìn lướt qua mọi người vây xem, vẻ mặt hoặc là kinh ngạc, hoặc dọa người, hoặc e ngại, hoặc sợ, chỉ có người tâm tư đơn thuần, biểu tình vẫn đồng nhất, cũng không biến hóa quá lớn, đếm, biểu tình cũng không đại biến cũng chỉ có mấy người ít ỏi. Đại khái, đây là "Tác ác giả tâm hư, thiện tâm nhân thản đãng"* đi!

* Tác ác giả tâm hư, thiện tâm nhân thản đãng: người làm việc ác thì chột dạ còn người thiện tâm thì tâm tình thản nhiên.

"Không biết một cửa này ta có thông qua được không?" Hạng Quân Vãn cười khanh khách nhìn ba vị giám khảo.

"Thông qua ——" Người thứ nhất nhất đáp ứng không phải Phượng Cửu, mà là Nguyên Việt. " Bức tranh của Thái Bình quận chúa vô cùng tốt! Ta rất thích!"

Nguyên Việt là một trong số ít người biểu tình không có biến hóa, lúc trước Hạng Quân Vãn đã từng thấy qua hắn một lần. Vị Thái tử này chỉ có trên dưới mười lăm tuổi, ngũ quan xinh đẹp hiển nhiên đến từ vị mẫu thân từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Bách Lý Thái Vi của hắn, là một tiểu chính thái điển hình. Khuôn mặt hơi bầu bĩnh tạo cảm giác non nớt, ánh mắt cũng không có bởi vì quyền lực nhuộm đẫm mà trở nên đục ngầu, ngược lại là một cái kỳ hoa của hoàng thất.

"Chúc mừng Thái Bình quận chúa thông qua cửa thứ hai!" Bách Lý Giao sau khi chưng cầu ý kiến của Phượng Cửu, tuyên bố tin tức này.

"Hừ!" Công Tôn Triêu Tịch cắn răng hừ lạnh một tiếng. Nguyên bổn tưởng rằng Hạng Quân Vãn nhất định sẽ bị đánh rớt ở cửa thứ hai, không nghĩ tới nàng cuối cùng thế nhưng thuận lợi quá quan, người này vận cứt chó thật không phải là tốt bình thường!

Vân Tranh không nói gì, nàng là người hiểu tranh, đương nhiên hiểu được hàm nghĩa trong bức tranh của Hạng Quân Vãn. Chỉ là, nàng chưa bao giờ biết được vẽ tranh còn có phương thức này, bút than nho nhỏ kia, thậm chí có mị lực lớn như thế, Vân Tranh có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

Bức "Thiên Thủ Quan Âm" này gây cho Vân Tranh rung động quá lớn, nàng nhịn không được nhìn Hạng Quân Vãn nhiều hơn một cái. Nữ nhân này, thật là vô dụng như trong lời đồn như vậy sao? Cách nàng vẽ tranh sư phụ phó từng nói qua, bức tranh là nhân tâm. Hạng Quân Vãn có thể vẽ được bức tranh Thiên Thủ Quan Âm này, nàng ta thật sự giống như những gì mọi người vẫn nhìn thấy sao?

Đang lúc Vân Tranh thất thần, một người khiến cho mọi người không tưởng được tới hiện trường. Công Tôn Nam vừa nghe Bất Liễu đại sư đến vì Triệu Mạn chúc thọ, mừng rỡ cười toe tóe, lập tức cho người mời Bất Liễu đại sư trình diện. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Vừa nghe nói tới Bất Liễu đại sư, mọi người bỗng trở nên ồn ào. Người nào không biết Bất Liễu đại sư là cao tăng đắc đạo, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết rước năm trăm năm biết sau năm trăm năm, người bình thường mời đều mời bất động, lần này lại đến chúc thọ cho Triệu Mạn, khiến cho mọi người làm sao không kinh ngạc.

Thời điểm đại sư tiến tới, Hạng Quân Vãn có chút kinh ngạc.

Cao tang đắc đạo không phải đều là hẳn là một bộ tang thương khổ bức khám phá hồng trần, lông mi trắng râu bạc trắng, gầy như que sào sao? Vì sao Bất Liễu đại sư này chẳng những mập mạp tròn vo, béo như bí đao còn "lấm la lấm lét" thiếu đứng đắn, nhìn tựa như cái hòa thượng hỗn ăn hỗn uống lừa rượu thịt chứ! Hơn nữa người xuất gia không phải rất thanh bần sao sao? Vì sao bát khất thực trong tay tên bí đao béo này lại là kim quang chói lọi, nhìn giá trị thật xa xỉ chứ?

Tựa hồ nhận thấy được sự tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt Hạng Quân Vãn, Bất Liễu đại sư xoay người, nhìn về phía Hạng Quân Vãn sau đó mỉm cười. Mà cái thiện ý tươi cười bị ngũ quan của hắn biểu hiện ra ngoài cũng có chút "bất hảo", nhìn đến trên người Hạng Quân Vãn nổi lên một tầng nổi da gà, vội vàng lui về sau từng bước.

"A di đà Phật, bần tăng dạo chơi tứ phương đi đến Cẩm thành, biết được hôm nay là sinh thần Thái hậu, riêng đến vì thọ tinh chúc thọ!" Thọ lễ của Bất Liễu đại sư là một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn. Triệu Mạn tiếp nhận lễ vật của Bất Liễu đại sư, cao hứng phi thường, phải biết rằng chỉ dựa vào danh khí của Bất Liễu đại sư, dù cho hắn hôm nay tay không tới đây, cũng là vinh hạnh rất lớn.

"Đa tạ đại sư!" Triệu Mạn hai tay tạo thành chữ thập hướng Bất Liễu đại sư bái quỳ.

"Đại sư mời dùng trà!" Một bên, Công Tôn Nam cho người bưng trà tới, tự mình vì Bất Liễu đại sư rót một chén đưa lên. Đối với sự ân cần của Công Tôn Nam, Bất Liễu đại sư không có cự tuyệt, đưa tay cầm một ngụm rót vào miệng, cuối cùng còn cạn sạch sẽ, một bên đem chén trà đưa cho Công Tôn Nam để hắn rót thêm, một bên lắc đầu, "Ừ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net