Chương 79: Tỷ Muội Ác Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Công Tôn Nam thủy chung đối với dung mạo của bạch y nữ tử canh cánh trong lòng, mấy ngày này hắn đều không có ngủ ngon. Mỗi lần nhắm mắt lại, trước mắt đều sẽ xuất hiện hình ảnh Công Tôn Bách, hoặc đang nhìn thư, hoặc tập võ, cùng năm đó giống nhau như đúc. Công Tôn Nam thật sự hết sức lo lắng Công Tôn Bách tại trên đời này còn lưu lại cốt nhục, nếu đối phương thật sự đến báo thù...... Công Tôn Nam không dám tưởng tượng.

Tất cả bốn người, đều có tính toán của mình, không ai đem lời cuối cùng của Bất Liễu đại sư nghe vào tai. Bốn người này xem ra, nếu thiên ý như thế, sẽ xuất hiện một nữ nhân diệt tứ quốc, bọn họ nhất định phải bảo vệ lợi ích của mình, tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân này thực hiện được. Giết nàng thì điềm báo vẫn tiếp tục, không bằng giam cầm nàng cả đời ——

Nhìn trước biểu tình trên mặt bốn người này liên tục thay đổi, Bất Liễu đại sư nhún vai. Những người đương quyền luôn nghĩ như vậy là đương nhiên, bất quá, hắn cũng rất tò mò nữ chúa rốt cuộc sẽ làm sao nhất thống thiên hạ. Tiểu tử Phượng Cửu kia tựa hồ rất để ý Hạng Quân Vãn, hai người này ở cùng nhau hoặc là cùng tốt đẹp đắc ý, hoặc chính là kinh thiên động địa......

Nghĩ như vậy, Bất Liễu đại sư bắt đầu cảm thấy đau đầu. Tuy rằng nói "lấy người tiền tài thay người giải ưu" nhưng hắn tốt xấu vẫn thiếu Phượng Cửu một cái nhân tình, lại nói đại sư huynh bên kia cũng không thể nào nói nổi. Thôi thôi, một khi đã như vậy, không bằng giúp bọn hắn một phen! Lui một bước mà nói, cho dù Phượng Cửu làm hoàng đế, cũng tốt hơn so với bốn người này!

"Nữ chúa ở phía Tây." Bất Liễu đại sư chỉ chỉ Trịnh Khắc, "Các vị không cần bị biểu hiện giả dối trước mắt mê hoặc ——" Để lại lời nói lập lờ nước đôi, Bất Liễu đại sư cười híp mắt đem những gì bốn người hiếu kính hắn nhét vào áo cà sa có chút cũ nát liền rời khỏi ngự thư phòng.

Chờ Bất Liễu đại sư đi rồi, bốn người ngồi xuống.

"Hắn, có thể tin sao?" Đối với bộ dáng Bất Liễu đại sư điên điên khùng khùng, Nguyên Việt có chút không quá tin tưởng lời hắn nói.

Nguyên Việt rốt cuộc tuổi trẻ, lời của hắn vừa nói ra, trên mặt ba người khác đều lộ ra tươi cười quái dị.

"Bất Liễu đại sư tuy rằng nhìn như điên, nhưng quả thật là có bản lĩnh." Trịnh Khắc vuốt chòm râu trên cằm, "Hắn nói đúng, vậy thì nhất định đúng."

Lời của Trịnh Khắc, cũng là suy nghĩ trong lòng Công Tôn Nam cùng Bách Lý Ảnh. Nếu Bất Liễu đại sư nói nữ chúa ở phía Tây Đường Hỷ quốc, nữ chúa khẳng định ở nơi đó. Không nghĩ tới vội vội vàng vàng, một đám người chạy đến Thương Nguyệt quốc, kết quả nữ chúa không ở nơi này, trong lòng mọi người có chút mất hứng.

Thương nghị chuyện tình nữ chúa. Nguyên Việt tuy là Thái tử Dực Nhân quốc, hơn nữa tuổi nhỏ, nhưng lần này đi Nguyên Khuê đã trao quyền cho hắn, để hắn toàn quyền xử lý, thương nghị dù cho Nguyên Việt tuổi nhỏ nhất trong bốn người, cũng là có tiếng nói. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

"Nữ chúa ở Đường Hỷ quốc?" Ánh mắt lấp lánh của Nguyên Việt lúc này mở lớn hơn nữa, "Vậy chúng ta cho tới nay chẳng phải là tìm phương hướng sai rồi? Rốt cuộc là ai thả ra lời đồn đãi nói dối chúng ta nữ chúa là Hạng Quân Vãn?"

Nguyên càng vừa nói như vậy, Bách Lý Ảnh cười nhìn về phía Công Tôn Nam, "Công Tôn huynh, xem ra lão thái thái bắt đầu hoài nghi chuyện năm đó!"

Bách Lý Ảnh nói, Công Tôn Nam làm sao không biết. Xem thái độ Triệu Mạn đối với Hạng Quân Vãn, liền biết lời đồn đãi này cũng là nàng phóng xuất, chuyên môn nhằm vào Hạng Quân Vãn. Nghĩ đến, cũng là bởi vì Hạng Trị Chung nguyện trung thành với hắn, Triệu Mạn tra được một ít dấu vết để lại, cho nên mới nhằm vào nữ nhi Hạng Trị Chung như thế, thật sự là đáng giận!

Nguyên Việt tuổi nhỏ, không rõ chuyện năm đó, ngược lại là Trịnh Khắc lập tức chợt nghe đã hiểu. "Công Tôn huynh, ngươi gặp phiền toái rồi! Lão thái thái nhưng mà khó đối phó a! Nghe nói Hổ Phù Thương Nguyệt quốc trong tay bà ta có một nửa, chậc chậc, bên trong Thương Nguyệt quốc không quá an ổn, chuyện tình tìm nữ chúa ta sẽ giúp ngươi lưu tâm!"

Lời của Trịnh Khắc kỳ quái, chọc đến Công Tôn Nam sắc mặt biến thành màu đen, Bách Lý Ảnh bên cạnh lúc này đã mở miệng, "Trịnh Khắc, nếu đúng như vậy, ngươi cho là Triệu Mạn sẽ bỏ qua Đường Hỷ quốc cùng Chu Liên sao? Chuyện năm đó chúng ta đều có tham dự!"

Bách Lý Ảnh đều đã mở miệng, Trịnh Khắc vội vàng cười nhận, "Là ta không phải! Ta không nên vui đùa!"

Đối với thái độ bí hiểm của ba người này, Nguyên Việt không hiểu, thấy hắn như thế, Bách Lý Ảnh cười khẽ, "Thái tử không rõ? Đi về hỏi phụ hoàng ngươi sẽ biết. Lại nói tiếp, phụ hoàng ngươi cũng có phần, ha ha, đó là lần đầu tiên tứ quốc chúng ta liên thủ......"

Lời của Bách Lý Ảnh, đem trí nhớ của Trịnh Khắc cùng Công Tôn Nam trôi về mười tám năm trước, ba người trầm mặc hồi lâu, Công Tôn Nam chậm rãi mở miệng.

"Trước đây mười tám năm, xem ra chúng ta bắt buộc phải liên thủ!"

Lời này của Bách Lý Ảnh chính là lời mà Công Tôn Nam cùng Trịnh Khắc muốn nói, chỉ là mọi việc ra sao, tất cả mọi người không ai rõ ràng.

"Công Tôn Nam, giám sát chặt chẽ lão thái thái các ngươi, khi tất yếu phải động thủ, đừng đến lúc đó nội bộ mâu thuẫn, khiến cho ngươi phân tâm. Trịnh Khắc, chờ sinh thần chấm dứt, ngươi về nước trước, ta sẽ phái người đi cùng với ngươi, chúng ta nhất định phải tìm được nữ chúa. Về phần Nguyên Việt, ngươi đem chuyện trải qua từ đầu chí cuối báo cáo phụ hoàng ngươi, kêu hắn nhìn chằm chằm Phượng Cửu, ta cuối cùng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy......"

Trong bốn người, Bách Lý Ảnh tuy rằng cũng không phải nhiều tuổi nhất, nhưng hắn túc trí đa mưu cùng bình tĩnh lý trí, những người khác so ra lại kém. Hiển nhiên, Công Tôn Nam cùng Trịnh Khắc đều rất đồng ý Bách Lý Ảnh phân phối, Nguyên Việt muốn nói, cuối cùng cũng gật gật đầu, "Lúc ta đi, phụ hoàng nói ta có gì không hiểu thì thỉnh giáo cậu, nếu cậu nói như vậy, ta nhất định dựa theo lời cậu nói mà làm."

Mẫu hậu của Nguyên Việt Bách Lý Thái Vi là muội muội cùng cha khác mẹ của Bách Lý Ảnh, Nguyên Việt kêu Bách Lý Ảnh một tiếng "Cậu" cũng không đủ.

Chuyện đã định, bốn người đều tự tán đi. Công Tôn Nam dựa vào long ỷ, nhu nhu huyệt Thái Dương. Lão yêu bà, ngươi biết rõ trẫm chỉ có Hạng Trị Chung để dùng, cố tình vào lúc đó châm ngòi ly gián, làm hại trẫm xém chút tin lầm, thật sự là đáng giận!

Nghĩ vậy, Công Tôn Nam gọi tới Ảnh Tử, "Thọ yến còn có hai ngày, giám sát Thái hậu bên kia cho trẫm. Nếu bà ta muốn làm chuyện gì bất lợi đối với Thái Bình quận chúa, nhất định phải ngăn cản!"

Ở phủ tướng quân, sau khi trải qua chuyện ban ngày, Phượng Cửu thoải mái lưu tại trong viện Hạng Quân Vãn.

"Cười cái gì?" Nhìn Phượng Cửu bộ dáng ngây ngốc, Hạng Quân Vãn hờn dỗi một câu. Thời điểm xuất cung nàng liền tỉnh, nhưng Phượng Cửu không chịu thả nàng, vẫn ôm nàng vào phủ tướng quân, làm cho tất cả mọi người trong phủ đều biết được quan hệ của bọn họ mới buông tay, nam nhân này, quả thực bất hảo!

"Nàng là của ta." Phượng Cửu cầm lên một lọn tóc của Hạng Quân Vãn đưa lên mũi ngửi, "Không khỏi đêm dài lắm mộng, sau sinh thần chúng ta trước tiên đính hôn ở nơi này, sau đó trở về thành hôn!"

Phượng Cửu nóng vội như vậy, Hạng Quân Vãn một cái tát đưa tay hắn đẩy ra, "Chàng còn chưa có cầu hôn ta, ta cũng chưa đáp ứng được chứ! Chàng nói gả thì ta gả sao!"

"Cầu hôn?" Chuyện này Phượng Cửu thật đúng là chưa nghĩ tới, từ xưa đến nay hôn nhân đều là cha mẹ mai mối, lại nhìn ý tứ của Hạng Quân Vãn, dù cho Công Tôn Nam gật đầu đồng ý cửa hôn nhân này, Hạng Quân Vãn chưa chắc sẽ đáp ứng.

"Chít chít ——" Bao Tử ở bên cạnh đón ý nói hùa lời của Hạng Quân Vãn, thừa dịp Phượng Cửu phân thần, cùng Hạng Quân Vãn tách ra lộ ra một tia khe hở, Bao Tử nhảy đến trong lòng Hạng Quân Vãn, chiếm lấy ôm ấp của nàng, đem bọn họ ngăn cách, còn một bộ dáng tiểu nhân đắc chí nhìn Phượng Cửu.

"Tiểu súc sinh!"

Thấy Ngân Hồ quả thực là nắm bắt mọi cơ hội dính lấy Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu phóng một cái hạt dẻ tới trên đầu Bao Tử, "Sớm biết ngươi là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung gì đó, sẽ không mang ngươi đến đây!"

  "Chít chít ——"

Bao Tử núp vào trong lòng Hạng Quân Vãn, một đôi con mắt lung liếng tội nghiệp nhìn Hạng Quân Vãn, vành mắt ướt sũng giống như hàm chứa lệ, nếu Phượng Cửu động thủ lần nữa nước mắt nó dường như sẽ rơi xuống. Rất lưu manh rất đáng yêu!

"Phượng Cửu, chàng đừng nói sang chuyện khác! Ta là ta, cho dù cha ta cùng hoàng thượng đều đáp ứng, ta không đáp ứng, chàng cũng không làm gì được ta!"

Hạng Quân Vãn chải vuốt sợi lông Ngân Hồ, cười nhìn về phía Phượng Cửu. Nàng cũng không phải là nữ nhân thời đại này, manh hôn ách gả, sẽ đem hạnh phúc khi còn sống của mình ném đi! Phượng Cửu ở đại điện lên đột nhiên tập kích, vốn khiến cho nàng trở tay không kịp, hiện tại hắn nhất định phải bồi thường mình một cái cầu hôn mới được!

Lời của Hạng Quân Vãn tuy rằng đứng đắn, nhưng mà ý cười trên mặt bán đứng nội tâm của nàng.

Tiểu nữ nhân này! Phượng Cửu hận không thể đem Hạng Quân Vãn ôm đến trong lồng ngực của mình. Nàng rõ ràng trong lòng vui, còn hoan hỉ, ngây ngất, ngoài miệng lại muốn làm khó dễ mình như vậy. Cầu hôn? Hắn tuy rằng chưa làm qua, nhưng vì ôm mỹ nhân về, cầu hôn là phải làm!

Lúc gần đi, Phượng Cửu cúi đầu hôn lên trên môi Hạng Quân Vãn, đầu lưỡi dọc theo đường môi của nàng thăm dò, cuối cùng nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi của nàng, "Chờ ta tới cầu hôn nàng!"

Sinh thần của Triệu Mạn muốn tổ chức ba ngày, tuy rằng Hạng Quân Vãn cực kỳ không muốn tiến cung, nhưng quân mệnh làm khó. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Ra khỏi cửa lớn phủ tướng quân, nhìn thấy trước cửa xe ngựa, Hạng Quân Vãn nhíu mày. Những người khác đều không ở đây, chỉ có Hạng Quân Nhu ở đàng kia chờ. Hôm nay Hạng Quân Nhu tựa hồ hòa bình không giống mọi khi, tươi cười nhưng cúc, thật giống như ân oán lúc trước của nàng cùng Hạng Quân Vãn đều không tồn tại, thật giả dối.

"Thế nào chỉ có ngươi?" Hạng Quân Vãn đứng không nhúc nhích, chỉ là nhìn chằm chằm ánh mắt Hạng Quân Nhu.

"Mẹ ta cùng khác tỷ muội đã đi trước, xe ngựa còn không nhiều, ta liền lưu lại. Nhị tỷ, không ngại ta và ngươi cùng nhau đi!" Hạng Quân Nhu thu lại bộ dáng lúc bình thường, hoàn toàn là một tiểu cô nương nhu thuận.

"Được rồi!"

Tuy rằng không biết trong hồ lô của Hạng Quân Nhu chứa cái gì, nhưng Hạng Quân Vãn vẫn lên xe ngựa. Chờ Hạng Quân Nhu đi lên, Hạng Quân Vãn nhắm mắt dưỡng thần, lười quan tâm nàng.

Nhìn ra Hạng Quân Vãn đối với mình lãnh mạc, Hạng Quân Nhu cắn chặt răng, một cái tươi cười vẽ lên trên mặt. Tạm thời làm cho nàng trước hết đắc ý vài phần, đợi cho thời cơ đến, nàng muốn khóc cũng khóc không được.

"Tỷ tỷ, ngươi thích huân hương gì?"

"Tùy tiện." Hạng Quân Vãn tựa vào một bên, nhìn bóng lưng Hạng Quân Nhu. Hôm nay thật sự là mặt trời mọc đằng tây sao, Hạng Quân Nhu khi nào lại khiêm thuận (khiêm tốn + nhu thuận) như vậy?

Quả nhiên, thoáng chốc Hạng Quân Vãn đã phát hiện khác thường, huân hương này có vấn đề.

Nếu nàng đoán không sai, trong huân hương này có xuân dược, còn có thể khiến cho người lâm vào hôn mê trong chốc lát. Khó trách hôm nay Hạng Quân Nhu xum xoe như vậy, thì ra ở chỗ này chờ nàng!

Hạng Quân Nhu điểm xong huân hương, thời điểm xoay người ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy Hạng Quân Vãn trợn tròn mắt, trong lòng ả cả kinh. Chẳng lẽ Hạng Quân Vãn đã phát hiện? Chờ Hạng Quân Nhu nhìn lại Hạng Quân Vãn, phát hiện nàng lại nhắm hai mắt lại, Hạng Quân Nhu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Đúng rồi, Hạng Quân Vãn làm sao có thể phát hiện chứ! Đây chính là đồ trong cung! Hạng Quân Nhu chậm rãi cười, ở đối diện Hạng Quân Vãn ngồi xuống.

Lúc này, trong lòng Hạng Quân Nhu có chút kích động, lại có chút hưng phấn. Lời Thái hậu nói vẫn còn vọng bên tai ả, "Ngươi nhu thuận xinh đẹp như vậy, Phượng thiếu chủ nhất định sẽ thích ngươi. Ai, nhưng mà tỷ tỷ ngươi đến trước ngươi một bước...... Quên đi, không nói, nếu như không có tỷ tỷ ngươi, ai gia nhất định chỉ hôn cho ngươi cùng Phượng thiếu chủ."

Nếu không có Hạng Quân Vãn, chính mình liền có thể trở thành thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành, nam tử vĩ đại tuấn dật như vậy sẽ là phu quân của mình, khiến cho Hạng Quân Nhu làm sao có thể chối từ. Tuy biết làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng Hạng Quân Nhu tin tưởng vững chắc, hạnh phúc là thuộc về nàng! Chỉ cần Hạng Quân Vãn không còn thân hoàn bích, Phượng Cửu khẳng định sẽ không cần nàng, đến lúc đó sao...... Khóe miệng Hạng Quân Nhu lộ ra nụ cười hưng phấn, thiếu chủ phu nhân Bàn Long thành này, nàng chắc chắn có rồi!

Biểu hiện của Hạng Quân Nhu dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, trở nên buồn cười. Thấy ả nửa ngày không có chuyện gì, hẳn là đã sớm ăn gaiir dược. Muốn dùng huân hương như thế mê đảo mình? Hạng Quân Vãn hừ nhẹ một tiếng, thật sự là rất ngu ngốc.

Xe ngựa cũng không trực tiếp tiến vào hoàng cung, mà là đi phủ Thái tử trước. Từ sau Thái tử đại hôn, thì từ trong cung đi ra, một mình trở về phủ Thái tử. Khi Hạng Quân Vãn xuống xe ngựa, thời điểm nhìn thấy đại môn ánh vàng rực rỡ của phủ Thái tử, không khỏi nhíu mày. "Không phải tiến cung sao? Vì sao tới trước phủ Thái tử?"

"Thực xin lỗi nga, nhị tỷ, đại tỷ ngày hôm qua lúc đi bảo ta tới Đông cung trước, nàng cùng chúng ta tiến cung, cho nên ta tới đây trước." Hạng Quân Nhu vừa nói chuyện, một bên thật cẩn thận nhìn Hạng Quân Vãn. Sao lại thế này, thế nào qua lâu như vậy Hạng Quân Vãn vẫn thanh tỉnh như vậy? Trong lòng Hạng Quân Nhu nổi trống. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

"Như thế à......" Hạng Quân Vãn gật gật đầu, đi được hai bước, bỗng nhiên ngã về phía Hạng Quân Nhu.

"Nhị tỷ, Nhị tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?" Hạng Quân Nhu tượng trưng lắc lắc Hạng Quân Vãn hai cái, sau khi xác định nàng ngủ say, Hạng Quân Nhu nở nụ cười, ngoắc hai người đi lên, khiêng Hạng Quân Vãn vào Đông cung.

Híp mắt, Hạng Quân Vãn cũng đem cảnh vật trên đường ghi nhớ rành mạch. Sau đó vào một cái thiên điện, nghe được thanh âm của một nữ nhân khác.

"Tứ muội, làm sao rồi?"

"Hết thảy hoàn hảo. Đại tỷ, người ta mang đến cho ngươi!"

Thì ra một người khác là Thái tử trắc phi Hạng Quân Mỹ, hai tỷ muội này lại là người đứng phía sau màn độc thủ? Hạng Quân Vãn giả hôn mê như trước, một cái bóng xuất hiện ở trước mặt nàng.

"Không nghĩ tới nàng thế nhưng có thể được Phượng thiếu chủ ưu ái......"

Hạng Quân Mỹ dựa sát, nắm lấy cằm Hạng Quân Vãn, dùng sức kháp hai cái, một đôi mắt hạnh ứa ra lửa. Ngày hôm qua Phượng Cửu xuất hiện khiến cho Hạng Quân Mỹ giật mình, trên đời này thế nhưng còn có nam tử như vậy! Thật sự là làm cho người không thể không tâm động. Nhưng mà vừa nghĩ tới Phượng Cửu chỉ đích danh muốn kết hôn cùng Hạng Quân Vãn, trong lòng Hạng Quân Mỹ bắt đầu phiên giang đảo hải.

"Đại tỷ, như thế có thể thành sao?" Hạng Quân Nhu đứng phía sau Hạng Quân Mỹ, sự kích động trong giọng nói để lộ nội tâm của ả.

"Tứ muội, ngươi có muốn trở thành nữ nhân tôn quý?" Hạng Quân Mỹ xoay người, nhìn về phía muội muội của mình, "Ngươi chẳng có mặt nào kém nàng, chẳng lẽ ngươi muốn đang yên đang lành, cuối cùng bị một cái phế vật dẫm nát dưới chân sao?"

Lời của Hạng Quân Mỹ cực cụ kích động, nhìn phượng sai ánh vàng rực rỡ trên đầu đại tỷ, Hạng Quân Nhu nuốt nuốt nước miếng. Đại tỷ thành Thái tử trắc phi, về sau sẽ là hoàng phi, thậm chí sẽ là Hoàng hậu, các ả cùng một mẹ sinh ra, ả làm sao có thể kém so với Hạng Quân Mỹ!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net