CHAP 10: MY ƠI, ĐỪNG GIẬN ANH NỮA NHA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi hắn đi rồi, Nhân mới lên tiếng:

- Anh nghĩ là em hiểu lầm cậu ta rồi

- Anh đừng nói nữa đc ko? Em đang rất rối. Nó vò đầu, nét mặt khổ sở

Nhân nghe vậy ko nói gì thêm. Lẳng lặng nhìn nó

- Anh Nhân nè. Nó nói, mặt cúi gằm

- Sao?

- Để giải quyết một vấn đề, ta nên dùng lý trí hay tình cảm. Nó ngước đôi mắt đầy nước nhìn Nhân

- Sử dụng lý trí sẽ giúp em giải quyết vấn đề đó theo cách đúng đắn và hiệu quả nhất. Còn sử dụng tình cảm thì cũng đc thôi, nhưng nó dễ khiến em bị mù quáng. Mà anh nghĩ em nên thử tin vào tình cảm một lần để sau này sẽ ko phải hối tiếc về những gì mình đã làm. Nhân cười trả lời nó

- Vậy theo anh, lần này em nên giải quyết thế nào đây. Lý trí hay tình cảm? Rối quá đi mất. Nó lại vò đầu, làm mái tóc rối cả lên

- Theo anh thì.... thì..... sử dụng tình cảm.

- Anh nghĩ vậy à. Nó ngưng công việc của mình lại

- Uh. Giờ mình đi đi. Định đứng đây hoài à. (Do vừa ra khỏi trường thôi. Giờ hai người đang đứng trước cổng trường í)

- Anh định đi đâu? Nó nũng nịu

- Đi ăn kem. Nhân bật cười trước giọng điệu của nó

- Hì. Chỉ có anh hiểu em thôi. Thương anh nhất luôn. Nói tới đồ ăn là mắt nó sáng như đèn pha, chẳng quan tâm tới chuyện hồi nãy

Nhân bật cười, vuốt nhẹ mái tóc nó rồi họ đi tới quán kem

Nó đi với Nhân tới chiều nên cũng vui hẳn lên, quên luôn chuyện của hắn.

______ Tua tới chiều nà ____

Tại trung tâm thương mại

- Giờ mình về đc chưa? Nhân cau mày nhìn đồng hồ (Nhân xem vậy thôi chứ ko dễ chịu tí nào đâu)

- Tí nữa cơ. Nó phồng má

- 6 giờ rồi đó. Về đi mai còn đi học nữa. Nhân nghiêm mặt

- Ơ. Anh Nhân của em thành ông cụ non khi nào thế. Nó tỏ vẻ ngạc nhiên. Còn ai kia thì bị đơ khi nghe "anh Nhân CỦA EM"

- Anh Nhân. Nó huơ huơ tay trước mặt Nhân

- Về nha. Nhân giật mình

- Dạ. Nó cười

Về tới nhà

- Anh Nhân. Nó kêu

- Sao?

- Cảm ơn anh vì hôm nay đã ở bên cạnh em. Nó nói xong tự dưng thấy ngượng ngượng ko dám nhìn Nhân

- Ko có gì đâu. Em lên phòng đi. Lát anh đi công chuyện nên về hơi trễ. Nhân cười rồi đi trước. Nó cũng nhanh chóng lên phòng

Nó mở điện thoại lên

- Hắn ko gọi mình cuộc nào sao? Ko định năn nỉ hả? Hứ. Nó giận dỗi

Chợt có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu nó. Liệu trong tim hắn có một góc nào cho nó ko? Hay nó đơn thuần chỉ là người thay thế? Nó tự cười chính mình. Cười vì mình quá ngu ngốc, cứ tin tưởng những gì hắn nói. Để rồi giờ khi ko còn có hắn ở bên, nó ko thể là chính mình, ko thể là Trần Khởi My mạnh mẽ như trước. Nó thấy cuộc sống của nó thật vô vị. Dòng lệ yếu đuối đáng ghét kia ko ngừng chảy dài trên đôi má hồng của nó. Nó chẳng buồn lau nước mắt. Nó cứ để vậy rồi tiếp tục theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Những suy nghĩ tiêu cực tới mức ko thể nào tiêu cực hơn. Chợt điện thoại nó reo lên. Nó  nhìn tên người gọi, khẽ thất vọng rồi nghe máy

Hoa: Alo. My hả
My: Uh. Gọi tui có gì ko
Hoa: Bà sao vậy? Bà khóc hả
My: Uh. Ko sao
Hoa: Bà có chuyện gì vậy. Nói cho tui nghe đi để tui chia sẻ với bà. Tự nhiên hôm nay bà nghỉ học làm tụi tui lo muốn chết
My: Ko sao. Mai tui đi học mà. Cảm ơn bà đã lo cho tui
Hoa: Có chuyện gì vậy. Ai làm bà khóc. Nói đi tui sẽ phanh thây đứa đó ra. Dám làm bạn tui khóc hả.
My: Hì. Chuyện là vầy. Blah... blah... blah
Hoa: Cái gì? Con Uyên đáng ghét đó nó dám........ Grừ. Mới quen đc có bao lâu đâu đã xảy ra chuyện rồi. Lần này tui mà gặp nó tui ko chắc tính mạng con Uyên đc bảo toàn đâu. Nhị ma nữ nói là sẽ làm
My: Bình tĩnh.
Hoa: Nó là một quân cờ trong tay Quỳnh Anh. Nếu ko phải nó còn giá trị lợi dụng thì Quỳnh Anh đã giết nó lâu rồi. Cứ đem danh tổ chức đi hù dọa người khác. Chuyện này mà tới tai Quỳnh Anh là con nhỏ đó chết chắc.
My: Thì tui biết mà. Từ từ xử nó sau. Khoan nói với Tam ma nữ đã.
Hoa: Sao vậy. Bà thấy tội nó sao? Con nhỏ đó thủ đoạn vô biên ko lường đc đâu.
My: Ko sao. Cứ từ từ. Cuộc vui chỉ mới bắt đầu.
Hoa: Bà có kế hoạch?
My: Uh. Vầy nè. Blah blah blah
Hoa: Hay đó. Đừng khóc nữa nha.
My: Uh. Cảm ơn bà. Mai cho tui mượn tập nha
Hoa: Ok. Ngủ ngon mơ đẹp nha
My: Bà cũng vậy nha
Hoa: Thôi bye
My: Bye

Nó cúp máy. Nó đã thấy khá hơn nhiều rồi. Hoa luôn là người hiểu nó nhất. Từ nhỏ ai bắt nạt nó là Hoa bảo vệ nó ngay. Vì thế nó xem Hoa như một người chị trong gia đình vậy. Nó mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Điện thoại nó một lần nữa lại reo lên.

Q. Anh: Alo. My hả. Bà khỏe ko. Sao hồi sáng nghỉ vậy
My: Tui bình thường à
Q. Anh: Giọng bà kì kì. Mới khóc hả. Sao vậy. Đứa nào làm bà khóc. Tui cho nó đi chiêm ngưỡng nhan sắc Diêm Vương liền luôn
My: Tui hổng sao
Q. Anh: Vụ gì. Nói đi tui giúp bà. Chứ cứ để trong lòng vậy khó chịu lắm đó
My: Uhm. Chuyện là vầy. Blah blah blah
Q. Anh: Trời. Con đó ăn gì gan quá vậy. Đụng tới nhất ma nữ cũng như đụng tới tam ma nữ này. Bà đừng buồn, lát tui sẽ cho nó đi đăng kí hộ khẩu ở nhà Diêm Vương ngay
My: Bình tĩnh nào. Giết vội làm gì.
Q. Anh: Bà có kế hoạch hả?
My: Uh. Vầy nè. Blah blah blah
Q. Anh: Hay à nha. Nhưng có hiền quá ko?
My: Ko hề. Nó chỉ có hai lựa chọn thôi. Một là chết. Hai là sống đời thực vật
Q. Anh: Bà nhân hậu quá đó. Cứ cho nó sống ko bằng chết rồi đến cuối giết nó luôn. Cho nó sống đời thực vật làm gì.
My: Cũng đc
Q. Anh: Vậy nha. Ngủ ngon đừng khóc nữa nha. Bye
My: Bà cũng vậy. Bye

Nó ko khóc, ko buồn nữa. Nó còn lo cho cái kế hoạch đáng sợ sắp tới. Bộ ba của tụi nó mà hợp sức là đối phương chỉ có chết thôi. Nó cười thâm hiểm rồi đi chuẩn bị.

_____ Tua nhanh tới sáng _____

Tại trường Văn Hiến

- My. Quỳnh Anh vẫy tay

Nó gật đầu rồi tới chỗ Q. Anh và Hoa.

- Kế hoạch sao rồi? Hoa hỏi

- Ok hết. Lần này có nhiều trò vui lắm. Nó nhếch môi rồi đưa hai tờ giấy cho Q. Anh và Hoa (kế hoạch í)

- Mun nè. Nó kêu

- Gì vậy?

- Tối nay đi bar ko?

- Đi. Quỳnh Anh chen vào

- Hì. Còn bà?

- Đi. Tối nay nha.

- Vậy đi. Nó và Q. Anh đồng thanh

Nó nhìn xung quanh. Có lẽ hôm nay tụi hắn vẫn ko đi học. Nó ko muốn làm tụi hắn bị sa sút về học tập

- Hừ. Sao lại ko đi học chứ. Nó lầm bầm một mình

- Kệ đi My. Quan tâm làm gì. Quỳnh Anh cắt ngang suy nghĩ của nó

- Uh. Nói rồi tụi nó kéo nhau lên lớp

*******

Tại trụ sở của tụi hắn

- Thả tôi ra. Thả ra. Uyên hét lên

- Cô im đi. Ồn ào quá. Hắn bực bội

- Khánh, em với anh đã từng yêu nhau. Vậy anh có thể vì việc đó mà cho em một cơ hội đc ko. Anh hãy đi với em tới một chỗ, một lần này thôi anh. Uyên rưng rưng nhìn Khánh

- Phiền. Tôi chiều cô lần này thôi. Thả cô ta ra

- Dạ. Nói rồi tụi lính thả ả ra

- Cảm ơn anh. Cô ta cười nham hiểm

________ Tua tới tối _______

Tại bar Night

My, Mun và Q. Anh vào bar với phong cách khác hẳn ngày thường

My theo phong cách khá bụi bặm, Mun thì khá nóng bỏng còn Q. Anh thì cực dễ thương

- Em cho chị một chai rượu mạnh nha. My nhẹ nhàng nói

- À... vâng. Anh chàng bồi bàn nãy giờ bị đơ trước nhan sắc của ba cô nàng giờ mới tỉnh

Anh ta đem ra ba cái ly và một chai rượu rồi rót rượu vào đó

Nó cầm lên nốc cạn trước sự ngạc nhiên của Mun và Quỳnh Anh. ( trước giờ nó uống rượu ko giỏi lắm. Một ly nó uống mấy lần mới hết. Lần này một lần nốc hết luôn nên hai chị này ngạc nhiên)

- Bà có sao ko vậy? Mun lo lắng nhìn nó

- Ko. Nó vừa rót rượu vừa nói

- Hi vọng vậy. Quỳnh Anh nói

Nó cứ tiếp tục như vậy, hết ly này tới ly khác, chai rượu này tới chai rượu khác trước sự can ngăn của hai cô bạn

Tại một bàn gần đó
- Anh. Uống đi. Một ly thôi cũng đc mà. Cô gái nài nỉ

- Tôi ko thích. Cô phiền quá. Chàng trai bực bội

Hai người này là Uyên và Khánh. Đây là nơi họ đến theo yêu cầu của Uyên

Chợt hắn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc nào đó. Là nó. Hắn ko thể tin vào mắt mình. Kế nó là Hoa và Q. Anh. Ko lẫn vào đâu đc. Trần Khởi My, người con gái đã khiến hắn nhung nhớ, người đã làm hắn rung động, làm hắn cảm thấy bình yên khi ở cạnh. Tại sao nó lại xuất hiện ở một nơi như thế này. Tại hắn sao? Tại hắn làm nó buồn, làm nó tìm đến rượu để giải tỏa? Chợt hắn ghét bản thân mình kinh khủng. Giờ hắn chỉ muốn chạy nhanh tới chỗ nó, ôm chặt lấy nó rồi nói " Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Em đừng giận anh nữa. Anh yêu em nhiều lắm. Quay lại với anh nha". Nhưng hắn ko thể làm đc. Uyên còn đang ở đây. Ko thể biết đc cô ta sẽ làm gì My.

- Đủ rồi. Đi về. Hắn lạnh giọng

- Sao. Uyên chu môi làm nũng

- Cấm nói nhiều. Hắn nói rồi để lại tiền trên bàn rồi ra xe

- Grừ. Đáng ghét. Cô ta rít lên rồi đi theo

Trong xe
- Yêu cầu của cô tôi thực hiện xong rồi. Giờ cô chết đc rồi đó. Hắn nhếch môi

- Anh muốn làm gì thì làm.

- Cô nói đó. Vậy đừng trách sao tôi độc ác.

- Hứ

Hắn phóng xe đi. Hắn chỉ muốn giết Uyên nhanh hết mức có thể để còn đi xin lỗi My nữa. Chiến tranh lạnh như vậy với hắn là quá đủ rồi. Hắn ko chịu đựng đc nữa.

Chiếc siêu xe dừng lại tại một trụ sở âm u. Người ở phía trong chạy ra đón hắn. Hắn giao Uyên cho mấy người đó rồi nói

- Giết gọn

- Dạ. Họ nghe theo răm rắp rồi dắt Uyên vào trong. Còn hắn thì phóng xe tới bar

Ở bar, My vẫn ko ngừng uống. Hai người kia thì cố ngăn cản nhưng ko thành công

Hắn bước tới chỗ nó, giật phắt ly rượu trên tay nó

- Nè. Tôi uống rượu mà sao ai cũng cản vậy. Nó bực bội

- Em uống có chừng mực thôi chứ. Hắn lên giọng

- Mà anh là ai vậy? Tôi với anh có quen ko mà anh lên mặt dạy đời tôi?
Nó say quá nên cứ nói linh tinh

- Em...

- Anh là ai? Nó tiếp

- Em muốn biết?

- Ừ. Nó gật đầu

- Đi với anh, anh sẽ cho em biết. Hắn nói rồi kéo tay nó đi xuống bãi đậu xe

- Anh dắt tôi tới đây làm gì? Nó ngơ ngác

Hắn dồn nó vào tường, nó đang định chống cự thì bị hắn khóa tay lại.

- Em vẫn chưa nhận ra sao? Hắn đưa mặt sát mặt nó

- Anh là ai? Nó đỏ mặt, vì hai gương mặt chỉ cách nhau chừng 5 cm

Hắn cười nhạt rồi đặt lên môi nó một nụ hôn.

- Nhận ra chưa? Hắn hỏi

- Khánh. Nó thốt lên

- Giờ mới đoán ra. Hắn thở dài

- Anh tới đây làm gì? Nó lạnh nhạt

Hắn ôm nó vào lòng, thủ thỉ vào tai nó:
- Anh xin lỗi. Em đừng giận anh nữa mà. Anh yêu em, thật sự rất yêu em. Mình tiếp tục nhé. Anh đã chịu đựng đủ rồi. Mấy ngày qua ko có em cuộc sống của anh trở nên tẻ nhạt biết dường nào. Anh cần em. Đừng giận anh nữa nha.

___________ END CHAP 10_______
Xin lỗi mấy bạn vì mình ra chap trễ. Dạo này mình phải đi học, mấy bạn thông cảm cho mình nha. Đừng bơ fic của mình. Cảm ơn các bạn






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net