Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta có câu, trong cuộc sống không bao giờ có chuyện cái gì cũng diễn ra suôn sẻ cả.
Lisa đang làm việc trong văn phòng thì có tin ba mình đột nhiên phát bệnh khó thở, phải đưa vào viện gấp.
Em lo lắng gọi điện báo tin cho Chaeyoung rồi người nhà. Đứng đợi ngoài phòng cấp cứu mà không yên tâm. Bambam cũng đặt vé về ngay.
- Lisa! Ba sao rồi?
Cô chạy tới hỏi. Ông ngồi thở dài than:
- Ta về một cái mang bệnh là sao?
- Ông đừng nói vậy! Ba con không sao đâu.

Lisa trấn an ông. Sau khi xét nghiệm có kết quả, em sững người khi biết ba bị mắc bệnh phổi. Vì làm việc quá sức nên nó phát tác. Bác sĩ đã kê thuốc cho. Mẹ cũng gọi về lo lắng.

Tuy bệnh không nặng nhưng vẫn cần được điều trị triệt để. Lisa khuyên ba ở lại, giao tập đoàn tạm thời cho em và anh quản lí. Ông Manoban nghe vậy liền đồng ý. Bởi ông tin tưởng và sau này, tập đoàn cũng là hai người quản lí.
" Lisa! Con lớn thật rồi!"
Ông mỉm cười.
Lựa được ngày đẹp 8/8. Hôn lễ được cử hành. Ông nội, ba mẹ, anh trai đều về nhà chuẩn bị. Vì công việc bận rộn nên Lisa phải làm tới tận ngày cưới. Chaeyoung đang được trang điểm, mặc trên mình bộ váy đẹp nhất mà Lisa lựa cho. Jennie kế bên phụ giúp. Hai người nói chuyện không ngớt. Niềm vui khó tả siết vì hôm nay cô và Lisa chính thức về một nhà.
- Chaeyoung! Chị thấy Lisa tiền bối là người như nào?
Jennie vừa cài khoá áo cho Chaeyoung vừa hỏi. Cô khẽ cười.
- Nói sao nhỉ? Em ấy là kẻ nhiều lúc rất đáng ghét nhưng có lúc lại đáng yêu. Lắm khi trưởng thành đột xuất.

Trong ánh mắt cô lộ ra vẻ yêu thương khi nhắc tới Lisa.
Phía bên kia, em đang gấp gáp dồn việc của mình lại rồi đi chuẩn bị mặc lễ phục đã chuẩn bị trước đó. Sực nhớ tới nhẫn cưới nên đánh xe tới cửa hàng lấy. Em muốn dành cho cô bất ngờ về cặp nhẫn cưới nên không tiết lộ.

Háo hức trên tay hộp nhẫn trở về. Đi tới gần cầu trước mặt không hiểu sao lại tắc. Nhìn đồng hồ rồi muốn đạp chân phanh. Nhưng không hiểu sao không được. Lisa hoảng hốt nhìn xe lao lên. Sắp đụng xe khác rồi. Không còn cách nào khác em đánh xe lao về phía thành cầu trước con mắt của bao người phía sau. Xe của Lisa đã bị dở trò.

Xe cùng người va vào thành cầu, đâm đổ vách ngăn lao thẳng xuống con sông phía dưới.
Bên lễ đường, mọi người đang háo hức chờ đợi Lisa, nhất là cô. Nhưng đã quá giờ rồi mà không thấy em tới, mọi người trở nên sốt sắng.
- Tên quỷ này! Sao lại trễ giờ ngay hôm quan trọng chứ!
Jisoo cau mày. Jennie bên cạnh trấn an. Ba mẹ gọi điện không thấy bắt máy. Bấy giờ cảnh vệ bên ngoài sau khi nhận điện thoại đã chạy vào báo cho ông Manoban. Cả lễ đường sửng sốt.

Mọi người lập tức đến bệnh viện nơi em đang cấp cứu. Chaeyoung trút bỏ bộ váy của mình ra để nhanh chóng tới đó. Có lẽ đây là lần thứ hai cô phải làm vậy rồi. Không biết giờ em thế nào nên nước mắt cứ lăn dài. Cô không hiểu tại sao mọi điều xui xẻo em luôn là kẻ gánh chịu.

Phòng cấp cứu đóng chặt cửa. Mọi người ủ rũ, từ già tới trẻ. Đèn đỏ vẫn nhấp nháy. Chợt y tá đi ra khuôn mặt khẩn cấp:
- Có ai ở đây nhóm máu O không? Hiện bệnh nhân đang mất máu nghiêm trọng cần truyền máu gấp.
Nếu như trước thì chỉ BamBam là đủ. Nhưng tình hình hiện tại thì cần tới hai người. Mà máu O lại là nhóm máu hiếm nên rất khó tìm. Chaeyoung muốn đi thử xét nghiệm. May sao, cô cũng nhóm máu O ( lúc nguy cấp mình hư cấu tí nhé😵).

Xong việc, cô bảo anh đi ra trước.
Vì tình trạng nguy kịch nên thời gian mất khá lâu. Tính từ lúc BamBam rời phòng lấy máu khoảng 3h mới thấy cô ra. Khuôn mặt hiện rõ nét mệt mỏi.
- Chaeyoung! Con không sao chứ? Sao con ở đó lâu vậy?
Mẹ đỡ cô ngồi xuống.
- Con muốn hiểu rõ tình hình của Lisa nên ở lại đó theo dõi. Có lẽ vài tiếng nữa mới xong.
Nhưng ai biết cô đang giữ bí mật chuyện quan trọng.

Cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Bác sĩ đi ra. Mọi người vây tới hỏi han mà không ai biết cô đang ôm bụng vẻ mặt đau đớn. Chaeyoung lại trở về vẻ mặt cũ khi  mọi người quay ra.
- Bệnh nhân tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng còn dựa vào số phận. Nếu qua 12h nữa không tỉnh thì xin chia buồn với gia đình.
Mọi người nức nở. Mẹ em còn sốc tới ngất đi. Cô cũng không kém. Cảm giác nghẹn trong lòng. Lisa được đưa về phòng hồi sức. Chaeyoung đứng bên ngoài, qua tấm kính nhìn em chăm chăm. Ống thở, dây truyền thuốc, máy đo nhịp tim. Mọi thứ chằng chịt.
Jisoo kìm lòng đứng bên.
- Tên quỷ này! Không mau tỉnh dậy là tôi cho cậu no đòn.
Đáp lại lời nói chỉ là những tiếng bíp bíp của máy.
- Mọi người về nghỉ đi! Con trông em ấy là được rồi!
Chaeyoung khuyên. Nhưng cô đi được vài bước tự dưng ngã khuỵ. Jisoo cùng Jennie hoảng hốt đưa cô tới phòng chăm sóc.
- Haizzz. Khổ thân con bé!
Ông nội lắc đầu. BamBam mặt như bốc hoả khi cho người điều tra được kẻ đã dở trò với xe của Lisa. Anh đến nói chuyện với ba và ông nội. Ông đứng lên, hừng hực sự tức giận.
- BamBam! Đi thôi! Ta không thể để chúng toàn thây khi động tới người nhà ta được.
Anh và ông rời đi. Không phải nói cũng biết kết cục cuối cùng của mấy kẻ đó.

Sau khi cô tỉnh dậy, muốn tới chỗ em nhưng bị hai người kia giữ lại. Một cặp nồng cháo tim được mang ra. Chaeyoung không muốn ăn vì mùi của nó.
- Chị không ăn sao có sức lo cho tên kia được chứ???
- Chị... xin lỗi...
Cô bịt miệng lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Jennie chạy theo vỗ lưng cho cô. Đây... là biểu hiện của sự ốm nghén sao?
Đợi cô ổn định đi ra, hai người mới gặng hỏi.
- Chaeyoung! Chị... có baby hả?
Cô không nói gì, khẽ gật đầu. Jisoo sửng sốt đứng dậy.
- Của ai vậy chị? Của tên quỷ kia hả???
Cô lại khẽ gật đầu. Được biết, đây là bí mật của cô. Chaeyoung muốn cho em bất ngờ nên đã lặng lẽ giữ tế bào xét nghiệm của em từ lúc em đi viện đợt trước. Vì khoa học khá phát triển nên cô đã thành công cấy ghép tế bào và máu của Lisa vào trong trứng của mình. Bé con cũng được hơn tháng rồi. Đó là lí do cô không cho Lisa động vào mình dạo gần đây.

Jisoo nhảy cẫng lên như thể mình là ba đứa trẻ vậy. Jennie vui không tả siết.
- Vậy khi nào chị cho mọi người biết vậy?
- Chị... đợi đến khi em ấy tỉnh lại!
Hy vọng có vẻ mong manh nhưng cô luôn tin tưởng Lisa sẽ vượt qua. Hai người đưa cô tới phòng hồi sức. Nhìn Lisa vẫn bất động, cô không kìm được lòng mà khóc nấc.

Cũng gần 12h đồng hồ rồi, em chưa có biểu hiện gì. Bây giờ đã gần sáng, ông Manoban đã về nghỉ ngơi. Còn mỗi cô và hai người kia. Chaeyoung vẫn lặng lẽ nhìn em từ bên ngoài.

Cô đi gặp bác sĩ cho mình vào bên cạnh em ấy. Nhưng bị từ chối. Cầu xin mãi không được nên cô bất lực đi ra. Đã qua 12h, mọi người cũng có mặt đầy đủ trước phòng bệnh. Ai nấy đều im lặng. Lisa vẫn nằm đó, mạch và tim đập yếu dần.

Cuối cùng cũng được cho vào gặp lần cuối. Không ai nói nên lời. Sắp tới lúc rút ống thở, cô không kìm được nữa ôm chầm lấy em nức nở.
- Lisa... tỉnh dậy đi! Em không được ngủ mãi thế... chị phải làm sao đây...
Mọi người muốn kéo cô ra để em được nghỉ ngơi.
- Lisa... chị biết em nghe được chị nói mà...hức...
Nhìn người cô yêu đang dần rời xa cô không đành. Sức cô không thể đấu lại mấy người. Cô không im được nữa mà gào lên:
- EM ĐỊNH ĐỂ CON EM KHÔNG CÓ CHA SAO LALISA????
Mọi người bất giác sững người im lặng. Máy nhịp tim chợt loé lên từng nhịp. Từ khoé mắt Lisa chảy ra giọt nước mắt. Ngón tay khẽ động. Y tá vội chạy đi gọi bác sĩ. Mọi người oà khóc ôm nhau. Cô khẽ nâng tay em đặt lên bụng mình.
- Em là đồ kém cỏi! Con chúng ta mà em cũng định bỏ sao?

Lisa đã chính thức bước qua cửa tử do tiếng gọi của cô. Chaeyoung cũng dần thiếp đi vì mệt mỏi. Người đang mang một sinh linh nữa nên sức có hạn.

Mấy tháng sau, cô vẫn bên cạnh chăm cho Lisa. Một buổi sáng đẹp trời, khi người con gái ấy đang ngủ kề lên tay người thương, chợt được vuốt nhẹ mái tóc mà mập mờ tỉnh lại.

Ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy không ai khác. Lisa ngồi đó ngắm nhìn cô. Em chả nhớ được gì ngoài khuôn mặt người con gái này.
- Vợ... ơi!
Chaeyoung bật dậy sà vào lòng em nức nở. Một ngày không gặp thôi đã thấy nhớ rồi. Còn đây là cả mấy tháng trời. Tưởng chừng Lisa sẽ trở thành người thực vật luôn rồi nên cô đau lòng. Nhưng cô vẫn quyết bên em đến cùng trời cuối đất dù em có sao đi nữa.
- Em biết chị và con chờ em bao lâu rồi không hả tên nhóc này?
Mắt cô long lanh, giọng uất ức. Lisa nghệch mặt ngu ngơ:
- Con...là sao?
Cô đặt tay em lên bụng. Lisa rụt tay lại. Rồi đôi mắt ngạc nhiên:
- Là thật?
- Em nghĩ chị nói dối???
Tính bật dậy la hét mà ngã dúi khiến Chaeyoung không kịp trở tay. Kim truyền nước bật ra chảy cả máu.
- Lisa! Em làm cái quái gì vậy?
Cô xuống đỡ em lên lo lắng quát. Lisa nửa cười nửa mếu:
- Em được làm ba.. là ba đó!
Cô cốc nhẹ lên đầu em.

Lisa đã tỉnh lại, nhưng em chỉ nhớ duy nhất mình Chaeyoung. Còn lại thì...
- Đây là ai?
Ông nội lắc đầu than thở:
- Đó! Nó nhớ mỗi vợ nó.
Mọi người cười ầm lên trong sự vui sướng. Lisa vẫn mắt tròn lúp sau lưng vợ ngơ ngác.

( Sắp end truyện rồi mn ơi😆)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net