Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay, Lisa vội vã chạy tới trường vì đây là buổi học đầu tiên mà em lại ngủ quên.

Đứng trước cửa lớp thở hồng hộc, mặt đỏ gay, mồ hôi ướt hết cái áo phông đen.
- May... kịp... giờ.
Cô giáo chưa vào. Chợt một chiếc khăn tay đưa ra trước mặt. Lisa ngước lên, lại là cô.
- Lau đi! Mặt em khó coi quá!
- Cảm... ơn cô!
Nhận lấy chiếc khăn lau vội vàng rồi trả cô, nhanh chóng chạy vào lớp. Buổi đầu không quá khó khăn, chỉ học phần đại cương. Chaeyoung nghiêm nghị đứng trên bục của giảng đường, phong thái đúng mực của một giảng viên. Lời nói trôi chảy, cử chỉ ân cần. Cô thu hút ánh nhìn của mọi nam sinh nữ sinh. Lisa cũng không biết từ bao giờ đã bị con người này lay động.
Kết thúc buổi học đã hơn 1h chiều. Lisa được mời vào clb bóng rổ của trường vì chiều cao vượt trội.
- Lisa! Cậu làm gì mà cao dữ vậy?
- Trông cậu men thật ấy!!
-.....
Nữ sinh vậy xung quanh em ở sân bóng. Lisa chỉ cười tránh né.
Hồi trung cấp, Lisa được học bóng rổ nên chơi cũng không tệ. Những cú ghi bàn tới mê người làm đồng đội há hốc miệng mà ngạc nhiên. Chiều cao, nhan sắc phi giới tính kia, tài năng thì vô biên.
- LISA! LISA! LISA!
Tiếng hò hét của mọi người mỗi khi Lisa ra sân dần đã quá quen thuộc rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hơn 4 tháng nhập học rồi. Cuối kì này sẽ có một trận đấu bóng rổ nữ giữa trường Đại học kinh tế Seoul và Đại học Luật. Sau buổi học thì buổi tập cũng tăng lên. Có khi đêm mới về nhà.

22h, Lisa rời sân về nhà. Mồ hôi ướt đẫm người. Cả buổi ăn mỗi cái bánh mì, giờ thì đói cồn cào. Cố đi về. Đứng trước cửa nhà, Lisa định lấy chìa khoá mở cửa thì...
- Chết rồi! Chìa khoá đâu rồi...!???
Lục hết ngăn này tới ngăn kia. Giá cái cửa kia dùng vân tay thì tốt. Bực mình vứt chiếc cặp sang, ngồi gục bên cửa. Căng thẳng vì học, vì giải đấu khiến Lisa như muốn đập tan tất cả.
- Lisa! Lisa!
Em giật mình mở mắt. Chaeyoung ngồi trước mặt lo lắng nhìn Lisa. Gia đình, ba mẹ thì hay đi công tác xa nhà, từ nhỏ đến giờ chắc số lần bữa cơm đủ người chỉ đếm trên đầu ngón tay. Họ bận rộn, thỉnh thoảng mới hỏi thăm em được vài câu. Tình cảm là thứ Lisa chưa bao giờ cảm nhận được. Vậy mà bây giờ, con người mới quen kia đang đứng trước mặt với ánh mắt lo lắng như vậy.
- Em sao thế Lisa? Sao không vào nhà? Em đau chỗ nào hả?
Cô lo cho Lisa. Bỗng bàn tay lớn kia kéo Chaeyoung vào lòng, cô không kịp phản ứng. Lisa dụi mặt vào vai cô nức nở.
- Em... làm rơi chìa khoá rồi!! Hức....
Cô phì cười. Có lẽ đó không phải là lí do đứa trẻ to xác này khóc đâu. Nhưng cô cũng chả hỏi  thêm. Dìu đứa trẻ đang sụt sịt rồi vác cái cặp kia vào nhà mình, cô để Lisa ngồi trên ghế ở bếp.
- Em đang đói đúng không?
Lisa gật nhẹ. Chaeyoung đi nấu mì. Cô thương Lisa không chỉ vì giống chị, mà còn là tình cảm của thầy trò.
- Em ăn xong rồi thì đi tắm đi! Khăn, quần áo này.
Cô dúi bộ quần áo nam của ông anh rồi đẩy Lisa vào nhà tắm. Còn mình đi dọn bát.
20' sau, Lisa bước ra với bộ đồ vừa như in. Chaeyoung trong phòng soạn giáo án. Em lấp ló ngoài cửa phòng.
- Cô...
- Ơi! Vào đây đi!
Lisa bước vào, ngồi trên giường nhìn cô. Đứa trẻ này còn chuyện gì muốn nói sao mà nhìn Chaeyoung chăm chăm như vậy.
- Em ngủ sofa nhé!?
Cô nhìn ra, cái ghế kia rồi nhìn con người này. Ngủ ở đó có mà chân dài hơn ghế.
- Em ngủ đây đi!
- Thôi! Em ngại!
Cô phì cười. Lớn rồi còn ngại chứ. Thật đáng yêu mà.
- Em nghĩ cái ghế chứa nổi em sao?
- Vậy em ngủ ở sàn!
- Sàn cô chưa lau!
- Thế em đi lau!
- Chổi lau bà hàng xóm mượn cô rồi!
-...
Lisa câm nín chịu thua.
- Giường của cô rộng. Em không phải lo. Đi sấy khô tóc đi. Cô làm giáo án sắp xong rồi.
Lisa đành nghe theo cô. Tóc được sấy khô cũng là lúc cô xong việc. Chaeyoung lấy thêm một chiếc gối ra. Giường cô cũng rộng, đủ hai người. Em đi vào nằm phịch xuống. Mệt mỏi nhìn cô.
- Cố chịu nốt tuần này thôi! Nhé!?
Giọng điệu ân cần an ủi, Lisa lại lần nữa nhìn con người dịu dàng trước mắt như muốn khóc.
- Giá như... cô là người thân của em thì tốt biết bao!
Lisa thì thầm nói nhỏ. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng  muốt ấm áp của cô đặt lên má em.
- Vậy giờ không phải hả?
Lisa mỉm cười lắc đầu nhìn cô. Bên cô thật an toàn, thật ấm áp lạ thường. Chaeyoung tắt đèn rồi kéo chăn lên.

Hai người im lặng một lúc. Cô nhỏ giọng.
- Lisa! Em ngủ chưa?
- Ưm....
Nghe giọng ngái ngủ của Lisa cô lại tiếp tục.
- Em có biết là em rất giống một người không?
- A...i?
- Người cô rất thương trước đây!
- Ư...m!
Cô im lặng không nói gì nữa. Hai người chìm vào giấc ngủ.

5h30
Chuông điện thoại Lisa như thường lệ reo lên. Em định giở mình thì thấy ở dưới có gì là lạ liền vạch chăn ra. Cô đang ngủ, khuôn người nhỏ nhắn áp chặt ôm lấy người Lisa. Hôm nay là chủ nhật, không muốn đánh thức cô.
Chợt có tin nhắn tới. Là bạn cùng chung clb thông báo lúc về nhặt được chìa khoá. Lisa mừng quýnh muốn đi lấy... nhưng làm sao với con người đang bám chặt thân mình như kia?
       Ngây người một lúc, em nhìn cô chăm chăm. Bấy giờ mới thấy, ngoài bộ mặt điểm ít son phấn khi lên lớp, khuôn mặt mộc này ở nhà của cô quá ư là mê người mà. Nhìn bờ môi nhỏ nhắn, hồng hồng kia cứ thu hút mà muốn cắn chiếm chọn lấy nó. Lisa theo phản ứng tự nhiên lấy tay chạm nhẹ môi cô. Xong vội rụt tay lại. Vừa ấm, vừa mịn và mềm. Không thể như vậy, nếu ngắm nữa em sẽ nghiện mất. Vội gỡ tay rồi đặt cô ngay ngắn, đắp chăn cho cô, Lisa vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong liền đi tới chỗ hẹn để lấy chìa khoá.

Xong việc, em ghé siêu thị mua ít đồ về nấu ăn sáng. Nhưng là nấu ở nhà cô coi như báo đáp chút ít. Vì được học từ bà chị họ là đầu bếp nổi tiếng nên Lisa nấu ăn cũng không tệ. Cá mực hấp xả, thịt bò xào rau bí. Cơm cũng được cắm. Bữa sáng rất quan trọng cho sức khoẻ.

Mùi hương đưa lên phòng khiến bụng cô réo. Chaeyoung mơ màng tỉnh dậy. Cô mò đi ra cửa xem. Nhìn vào bếp thấy bóng dáng mờ mờ đang loay hoay đảo đảo cái gì đó trong chiếc chảo. Cô dụi mắt mới thấy rõ, là bé con to xác kia. Hơi bất ngờ nhưng cô khẽ mỉm cười. Hạnh phúc chăng? Trước đây, chị ấy cũng làm vậy với cô. Ân cần chu đáo. Cô thật muốn đi ra ôm từ phía sau, dụi mặt vào lưng nhưng tiếc người đó không phải chị. Cô quay trở vào công tác cá nhân xong đi ra.
- A cô dậy rồi! Cô ngồi xuống đi!
Lisa đang gọt hoa quả nhìn thấy cô, vui mừng nhưng cũng luống cuống. Kết quả y rằng, chiếc dao bén kia lẹm phát vào đầu ngón tay cái.
- Ui!
Buông con dao rơi cạch xuống bàn, máu chảy ròng. Cô hốt hoảng đứng dậy đi tới.
- Sao bất cẩn vậy? Em thật là hậu đậu mà.
- Tại cô đấy!
Liếc nhìn đứa trẻ to xác đang cau có kia. Đúng thật cũng một phần là nỗi do cô mà. Ngó nghiêng không thấy giấy đâu, cũng chả nhớ băng gạc để đâu, cô đành đưa tay Lisa lên miệng ngậm lấy vết thương.
- Ây! Cô làm gì vậy?
Chaeyoung không nói gì, mút lấy máu. Vị ngọt của hoa quả hoà với vị máu kia, cũng không tệ. Một lúc sau cô nhả ngón tay của Lisa ra. Máu đã ngừng chảy.
- Em rửa tay đi! Cô đi lấy băng gạc.
Người nào làm việc của người đó. Cuối cùng ngón tay kia cũng bị cái băng quấn chặt như thương binh. Hai người dùng bữa.
- Ưnm! Lisa em nấu ăn được lắm đó!
- Em chả biết! Cô thấy được thì được!
Lisa gắp cho cô miếng cá mực. Xong ăn tiếp phần của mình.
- Hôm nay cô có phải làm gì không?
- Cô không! Hôm qua làm cho xong bộ giáo án để hôm nay nghỉ ngơi.
Lisa ngồi nghĩ một lúc. Tiếp
- Cô biết chỗ nào đang tuyển nhân viên bán thời gian không?
Chaeyoung ngạc nhiên. Cô nghĩ ba Lisa sẽ cung cấp thừa cả chi phí sinh hoạt luôn chứ nói gì học phí đắt đỏ kia.
- Em không được ba phụ cấp đủ hả?
- Không! Tại em muốn tự lập thôi ạ!
Suy nghĩ một lúc. Cô quyết định đưa Lisa tới cửa hàng trước kia mình từng làm. Giờ nó đã mở rộng hơn trước, cũng cần thêm nhân viên phục vụ. Cô gặp ông chủ, người khi xưa giúp cô rất nhiều. Vừa nhìn thấy cô ông đã vui mừng ra nghênh đón.
- Chaeyoung đó à!? Lâu lắm không tới đây a. Công việc bận lắm hả con!
- Con chào chú!
- Dạ chào bác ạ!
Lisa cúi người lễ phép. Giờ ông mới để ý. Sững người một chút nhìn em.
- Giới thiệu với chú đây là Lalisa, học trò của con.
- A. Ra vậy! Nào ra đây ngồi đi để chú pha nước.
- Dạ thôi chú, tụi con đi ngay ấy mà.
Ngồi nói chuyện một lúc, ông hiểu ý cô nói. Nhìn Lisa thiện cảm đáng yêu, cuốn hút như vậy ai mà chả thích. Ông chấp nhận liền. Rồi mọi người thảo luận về lịch làm việc. Mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ, hai người ra về. Đi trên con đường trời đã ngả thu, lá vàng rơi đầy đường.
- Cô giáo! Em cảm ơn cô nhiều lắm!
Chaeyoung nhìn bộ dạng thành thật của em, gật đầu.
- Không có gì đâu! Hi.
- Mà... sao tới giờ cô vẫn chưa có người yêu vậy?
Chả biết có phải là câu hỏi ngu ngơ của em mà cô chỉ biết nhìn xa không nói gì.
- Cái đó. Cô chưa tính!
- Cô có phải gặp chuyện gì không?
Ánh mắt cô chợt có tia buồn bã. Có phải chăng cô quá cố chấp hay không mà mãi không dứt được tình cảm với con người đã khuất kia. Trước đây, cô cũng được nhiều người ngỏ ý, nhưng cô đều từ chối. Dần, chẳng còn ai.
- Cô không có!
- Em biết cô đang nói dối! Có chuyện gì có thể kể với em. Giữ trong lòng chỉ thêm khó chịu dằn vặt.
Không sai, cô đã dằn vặt biết bao năm nay. Nếu như không có lễ tốt nghiệp của mình, không ấu trĩ muốn mình tới thì có lẽ chị đã không... Nghĩ tới là nước mặt trực trào. Nuốt nhẹ nó vào trong, cô thở dàin nhìn em.
- Người cô yêu trước đây, rất giống em hiện tại!
- Woww. Anh ấy giống em á?
Lisa sáng mắt nhìn cô.
- Không! Là chị ấy!
Lisa ngây người im lặng. Người yêu cô... cô yêu con gái.
- Em thấy lạ phải không??
Khẽ cười khổ, cô quay đi.
- Không đâu. Miễn là mình hạnh phúc thì là ai chả được.
Chaeyoung nhìn em, đôi mắt đỏ hoe như thể nhìn thấy người đó. Thấu hiểu cô, yêu thương cô.
- A cô đừng khóc nha! Em không biết dỗ trẻ con đâu!
Cô đánh nhẹ vai Lisa. Đến giờ vẫn có thể chọc cô được. Vừa cười vừa lau nước mắt. Cô hít mạnh nơi đầu mũi.
- Lisa! Em thật đáng ghét a!
- Cô thật đáng yêu heng!
Hai người đùa giỡn mà lầm tưởng cặp uyên ương nào đó đang trêu nhau ấy chứ. Đẹp đôi thật mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net