CHƯƠNG 46 - 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mà bắt các con đi."

"Phốc..." Vẫn ngoan ngoãn nhìn Liễu Chân Nhã giáo dục hai đứa nhỏ Trang Nhĩ Ngôn nhịn không được "phốc" cười, ngẫm lại trước kia Liễu Chân Nhã tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, tay cầm điếu thuốc, gây loạn chung quanh, nhìn lại Liễu Chân Nhã trước mắt này đang thật sự thuyết giáo con cái, Trang Nhĩ Ngôn ở trong lòng cảm thán, kỳ thật Liễu Liễu so với hắn trở nên trưởng thành nhiều hơn a!

Liễu Chân Nhã mắt điếc tai ngơ với tiếng cười của Trang Nhĩ Ngôn, tiếp tục nói: "Biết vì sao hôm nay mẹ lo lắng các con như vậy không? Các con thực thông minh, mẹ cũng sẽ không nói mạnh miệng, lời nói khách sáo. Hiện nay mẹ đắc tội với người ta, người đó là Liễu Trân Trân, là em gái cùng cha khác mẹ với mẹ. Hai chúng ta nhìn nhau không vừa mắt, hôm nay mẹ còn làm trò khiến cho cô ta mất mặt với rất nhiều người, nếu nhìn cá tính châm chọc của cô ta, khẳng định cô ta sẽ nghĩ biện pháp trả thù mẹ. Đối với mẹ, cô ta không có cách nào, cho nên cô ta hoàn toàn có thể lấy hai người các con làm mục tiêu báo thù mẹ."

Trang Nhĩ Ngôn hai mắt rùng mình, cho nên mới nói hắn đi Liễu gia nhìn xem sao?

Thấy trong mắt hai người con đều tràn đầy ngưng trọng cùng lo lắng, Liễu Chân Nhã vui mừng nói: "Bây giờ biết mẹ vì sao lại lo lắng cho các con như vậy đi?"

Noãn Noãn và Giang Thành ngẩng đầu trăm miệng một lời nói với Liễu Chân Nhã: "Mẹ, về sau không có mẹ bên cạnh, chỗ nào chúng con cũng không đi."

Ra khỏi thuật quán, ba mẹ con tính đi bộ một khoảng, thuận tiện thưởng cảnh tuyết ban đêm.

Khi qua chợ quảng trường trung tâm, ba mẹ con phát hiện quảng trường đèn đuốc sáng trưng, người chen chúc vô số, đủ mọi màu sắc.

Lạnh như thế ngày, không nằm ở nhà chui vào ổ chăn ấm áp lại tụ tập ở trên quảng trường làm gì?

Đi vài bước, ngửi được trên quảng trường truyền đến mùi thức ăn nướng, ánh mắt ba mẹ con đồng thời sáng ngời, đêm tuyết ăn đồ nướng, đỡ thèm lại giữ ấm!

Trong tiếng than thở "ba quỷ tham ăn" của Trang Nhĩ Ngôn, ba mẹ con chạy chen vào quảng trường nhốn nháo.

Có vài gian đồ nướng, Liễu Chân Nhã kéo Noãn Noãn và Giang Thành đứng trước một gian đồ nướng cách bọn họ gần nhất, "Tôi muốn cánh gà, lạp xườn, cá nướng, sườn, đậu da, cải trắng, súp lơ, mỗi thứ ba phần." Liễu Chân Nhã một hơi chỉ vài món nướng, đồ ăn hơi ít, bằng không cô còn có thể kêu thêm.

"Yes sir, món đã gọi tôi nhớ kỹ, hơi nhiều người, xin chờ một chút." Bà chủ nướng đồ lưu loát đáp, hai tay vội vàng càng không ngừng trở đồ nướng thên vỉ.

"Bà chủ, đồ chúng tôi gọi sao còn không có? Chúng tôi đã đợi hơn nửa tiếng." Bên cạnh đã có người không kiên nhẫn thúc giục.

"Sắp rồi, sắp rồi, lập tức là xong rồi. Lăng Xuân, mẹ lại nướng xong mười lăm phần, con lại đây nhìn xem là vị khách ấy, nhanh đưa qua đi." Bà chủ hướng về bên phải kêu một tiếng, tiếp theo lại cúi đầu vội làm.

"Đến đây." Bên phải truyền đến một tiếng đáp cứng nhắc.

Quay đầu hướng bên phải nhìn lại, Liễu Chân Nhã cứng họng, Lăng Xuân, không phải là Lăng Xuân mà cô nghĩ tới chứ?

Bóng người đến gần, Liễu Chân Nhã há to mồm, thật đúng là Lăng Xuân mà cô nghĩ tới. Người nầy rốt cuộc có bao nhiêu tinh lực a, buổi tối dạy mấy đứa nhỏ tiểu học, sơ trung, buổi sáng đưa báo, đưa sữa, thứ bảy, ngày cuối tuần làm thêm ở cửa hàng, hiện tại buổi tối chín mười giờ lại tình cờ thấy hắn bán đồ nướng, rốt cuộc hắn làm thêm bao nhiêu công việc vậy? Rốt cuộc hắn cần bao nhiêu tiền?

Tiêu Lăng Xuân cũng nhìn thấy Liễu Chân Nhã ngơ ngác đứng ở bên quán nướng, có điểm ngoài ý muốn, có điểm buồn cười, bộ dáng cô như vậy là nhìn thấy cái gì bất khả tư nghị sao? "Liễu Chân Nhã, đến ăn đồ nướng? Muốn ăn cái gì, tôi mời khách."

Liễu Chân Nhã chưa hoàn hồn, Noãn Noãn nhu thuận lập lại món ăn Liễu Chân Nhã gọi một lần.

"Mọi người chờ một chút, một hồi là xong rồi." Tiêu Lăng Xuân đem mấy món bà chủ nướng xong bỏ vào trong mâm đi đến một cái ô đỏ chót.

Liễu Chân Nhã ngơ ngác nhìn hình ảnh kia bận rộn trong đám người, cuối cùng kéo khóe miệng cảm thán nói: "Thật sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a."

Trang Nhĩ Ngôn ở giữa không trung vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, gần đây tựa hồ thường xuyên cùng người này gặp mặt nhỉ?

"Noãn Noãn và Giang Thành mới tan học sao?" Tiêu Lăng Xuân cước bộ nhẹ nhàng trở về, thuận tay ở một bên bếp rót ba chén canh gừng nóng hầm hập cho ba mẫu tử Liễu Chân Nhã, "Uống chén canh bỏ thêm chút nóng, giải hàn."

Liễu Chân Nhã không khách khí nhận uống một ngụm, ngọt ngào, còn mang theo nhè nhẹ vị gừng, ừ, thực giải hàn, "Ừ, chúng tôi mới tan học. Lớp trưởng đại nhân, anh một ngày vừa dạy thêm vừa bán đồ nướng, anh đều không cảm giác mệt sao?" Thời điểm Cốc Tuyết vất vả nhất bất quá là buổi sáng tám giờ lên núi làm việc, buổi chiều bảy giờ xuống núi, nhưng trung gian tốt xấu mệt mỏi là có thể nghỉ ngơi, cũng không giống như Tiêu Lăng Xuân ở ngày tuyết lớn đi làm khắp nơi nha...

"Cháu gái là bạn học của Lăng Xuân nhà tôi sao?" Bà chủ ngẩng đầu nở nụ cười với Liễu Chân Nhã, lộ ra dung mạo tang thương, "Khó được nhìn thấy bạn học của Lăng Xuân, ha ha, cháu gái tên là gì?"

"Chào dì, cháu gọi là Liễu Chân Nhã, là bạn học cùng lớp của Tiêu Lăng Xuân, cũng là ngồi cùng bàn với hắn."

"A, cháu chính là bạn nữ hảo tâm đưa tôi khăn quàng cổ cùng bao tay nha." Nụ cười trên mặt bà chủ rất sâu, nụ cười làm huyệt thái dương bám cái trán giữ nếp uốn thật sâu, "Cháu gái, cám ơn khăn quàng cổ cùng bao tay của cháu, buổi tối tôi đeo chúng ra quán, khi dọn quán cũng ấp áp hơn."

"Không cần khách khí, có thể sử dụng là tốt rồi."

Đang chờ Tiêu Lăng Xuân và bà chủ nướng đồ ăn, một sạp kế bên truyền đến một tiếng ồn ào.

"Ngươi, người này nướng mỗi loại năm phần cho tôi, nhanh nướng cho tôi, tôi đang vội." Liễu Chân Nhã cảm thấy thanh âm này có điểm quen thuộc, chính là ai ta?

"Này này, cô chen ngang." Trong đám người tiếng động chính nghĩa lập tức vang lên.

"Ai chen ngang? Con mắt nào của anh thấy tôi chen ngang?" Xa xa cách đám người, Liễu Chân Nhã có thể nghe ra cô gái đang nói đắc ý và khinh miệt, "Tôi lập tức mua nhiều đồ nướng như vậy, ông chủ nên cho tôi nhiều ưu đãi."

"Cô, cô gái này sao lại thế này? Chúng tôi so với cô tới trước ít nhất nửa tiếng, tại sao cô lại xếp hàng phía trước?"

"Chính vậy, phẩm chất cô em này đều đi nơi nào rồi? Chúng tôi ở giữa tuyết hơn nửa tiếng đến bây giờ cũng còn ngoan ngoãn chờ, cô lại muốn chen ngang?"

Một đám người ngươi một lời tôi một câu chỉ trích cô gái không theo trật tự công cộng, Liễu Chân Nhã muốn nhìn một chút là cô gái nào khiến cho nhiều người tức giận như vậy, lách trong đám người nhìn xem, nháy mắt liền hối hận, làm sao lại có chuyện tốt như vậy đây, kết quả là thấy một người không muốn gặp.

"Em biết cô bé kia?" Trang Nhĩ Ngôn nhướng mày nhìn sắc mặt khó coi giống như nuốt phải ruồi bọ của Liễu Chân Nhã.

"Liễu Trân Trân." Liễu Chân Nhã oán niệm trừng chỗ Liễu Trân Trân đang đứng, sau đó quay đầu lại chỗ Liễu Trân Trân, nhíu mày nói với Tiêu Lăng Xuân: "Tôi không ăn đồ nướng nữa, bằng không đợi lát nữa mà gặp phải nó, tôi sợ chúng tôi nhịn không được ở quảng trường đánh đấm."

Tiêu Lăng Xuân trong mắt hiện lên ý cười, "Không có việc gì đâu, cô ta hẳn là sẽ lập tức rời đi."

"Tại sao khẳng định như vậy?"

"Da mặt Liễu Trân Trân còn không có dày bị nhiều người chỉ trích như vậy mà thờ ơ." Tiêu Lăng Xuân dùng cằm chỉ đám người đỏ mặt bắt đầu tức giận.

Liễu Chân Nhã sửng sốt, sau đó buồn cười lắc đầu, cũng là đứa ngốc mới chọc nhiều người tức giận. Ừ, xem ra, Liễu Trân Trân chính là con ngốc rõ đầu rõ đuôi.

Quả nhiên, bị người chỉ trích vài câu, tính tình đại tiểu thư của Liễu Trân Trân lập tức phát tác, từ trong túi xách trên vai lấy ra một chồng giấy màu đỏ đối với đám người đắc ý nói: "Các ngươi, người nào xếp hàng phía trước tôi, tôi dùng số tiền này mua vị trí, đủ chưa?"

Liễu Chân Nhã che mặt quay đầu, đại tiểu thư Liễu Trân Trân rốt cuộc là làm sao mà bình an lớn được như vậy? Còn có Liễu Kiến Thành và bà mẹ kế kia, chẳng lẽ bọn họ kỳ thật không yêu đứa con gái này, cho nên mới đem dạy cô ta trở thành hung đại ngốc nghếch như vậy?

"Trước giờ chỉ ở trên máy tính mới nhìn thấy cái gì gọi là con nhà giàu có dùng tiền đạp người, không thể tưởng tượng được đêm nay còn có vận khí thấy xuất hiện ở đây." Tiêu Lăng Xuân ôm ngực châm chọc nói, cuối cùng còn ngẩng đầu, miệng dị thường vui mừng nói với Liễu Chân Nhã: "May mắn cô không bị dạy thành bộ dáng đó."

"Tôi đã tiêm vắc xin." Như thế nào cũng không thể biến thành bộ dáng kém cỏi kia.

Nghe Liễu Chân Nhã nói, ánh sáng trong mắt Trang Nhĩ Ngôn, có nên nhắc nhở Liễu Liễu lúc trước cô cũng không ít lần làm việc dùng tiền đạp người hay không? Tuy rằng bọn họ bị người khác dùng tiền đạp trước, mới đồng dạng dùng tiền phản kích.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Trân Trân bị mọi người áp cái danh hiệu "nhị thế tổ quần áo lụa là" phải xấu hổ rời khỏi quảng trường. Lực lượng quần chúng nhân dân thật lớn, đồng dạng, khi quần chúng nhân dân muốn dùng ngôn ngữ công kích người, thời khắc đó nói nhỏ cũng sẽ trở nên tương đương phấn khích, Liễu Trân Trân đấu không lại số đông, chạy trối chết.

"Liễu Liễu, bây giờ anh liền đi theo Liễu Trân Trân kia về Liễu gia." Bị Liễu Chân Nhã có người ngoài không thèm để ý tới, Trang Nhĩ Ngôn nhàm chán, cuối cùng nhớ ra nhiệm vụ nhỏ mà trước đó Liễu Chân Nhã nhờ hắn, "Ăn đồ nướng xong liền bắt xe trực tiếp về nhà, biết không?"

Liễu Chân Nhã phất phất tay.

Quán đồ nướng làm ăn tốt lắm, Liễu Chân Nhã ở một bên chờ đồ nướng một bên cùng bà chủ và Tiêu Lăng Xuân nói chuyện phiếm.

"Lớp trưởng, quán đồ nướng nhà anh làm ăn không tồi, tại sao một ngày anh còn làm thêm nhiều việc như vậy?" Cô nhìn quán đồ nướng trước mặt trong chốc lát, ít nhất bà chủ cũng đã có hai mươi ba mươi đồng ghi sổ, như vậy tính tiếp, bán đồ nướng cả đêm lãi ròng ít nhất là một trăm đồng đi? Một ngày một trăm khối, một tháng tính chặt chẽ cũng có hơn hai ngàn, hơn hai ngàn đã là tiền lương một người dẫn chương trình, tại sao còn bắt Tiêu Lăng Xuân đem tất cả thời gian rãnh rồi đều lấy ra đi làm công vậy?

"Thân thể bà ngoại tôi không tốt, bình thường chút tiền tôi và mẹ kiếm được ngay cả mua thuốc cho bà cũng không đủ." Tiêu Lăng Xuân đem tình huống cơ bản của nhà hắn đều nói cho Liễu Chân Nhã, cho nên cũng không để ý đem bí mật cuối cùng ấy đều nói cho cô.

"Bệnh gì?"

"Bà ngoại nó bị ung thư, bây giờ chúng tôi cũng chỉ là nghĩ biện pháp kéo dài thời gian cho bà."

Giọng nói của bà chủ trôi nổi, trong hai mắt khô cạn tràn đầy dấu vết năm tháng lưu lại cùng đau xót, rốt cuộc cũng lưu lại không ra nước mắt.

Nhớ tới Tiêu Lăng Xuân có nói qua mẹ hắn cũng là chưa kết hôn mà sinh con, nhìn người đàn bà trước mắt này già nua tựa như năm sáu chục tuổi, Liễu Chân Nhã hít một hơi thật sâu, tuy rằng nói nghịch cảnh sinh ra nhân tài, nhưng ông trời cũng khảo nghiệm Tiêu Lăng Xuân quá nhiều.

Sau khi tạm biệt Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã và hai đứa bé trầm mặc trở về biệt thự.

Ở trong phòng tắm khi giúp hai đứa bé tắm, Noãn Noãn đột nhiên nói: "Mẹ, trong núi lớn của Noãn viên có rất nhiều dược liệu, nói không chừng có thể chữa ung thư."

Bôi một đống bọt sữa tắm lên đầu Noãn Noãn, Liễu Chân Nhã cười cười nói: "Được, tắm rửa cho các con xong, mẹ sẽ vào Noãn viên tìm Tiểu Mật hỏi một chút xem."

Sáng sớm hôm sau, Liễu Chân Nhã cầm hai hộp dược liệu quý hiếm đi tới trường học, cất kỹ túi xách tính cùng Tiêu Lăng Xuân nói chuyện trị chứng ung thư của bà ngoại hắn, vừa ngẩng đầu lại bị vết xanh đen trên mặt hắn làm hoảng sợ, "Tiêu Lăng Xuân, đêm qua anh đánh nhau với người ta à?"

Nhất thời trên mặt Tiêu Lăng Xuân tràn ngập khí đen thật sâu, "Đêm qua gặp phải bà điên uống say, tôi hảo tâm cõng cô ta về nhà của ta cho tỉnh rượu, kết quả buổi sáng hôm nay vừa tỉnh lại đã đánh tôi mặt mũi bầm dập..."

"Phốc..." Liễu Chân Nhã che miệng lại, gắt gao nhịn cười, nàng bội phục bà điên uống say kia, thủ pháp đánh người thật sự là rất có nghệ thuật. Mỗi bên mắt của Tiêu Lăng Xuân có vết xanh đen một cái lớn nhỏ không khác biệt lắm, mà vốn mắt to bởi vì hai vết bầm tím kia thành một cái khe hở hẹp; trái phải trên gương mặt có dấu ngón tay tương xứng; một vòng mũi cùng miệng phỏng chừng cũng bị hung hăng đánh một quyền, bởi vì môi đều xưng giống như lạp xườn.

"Cô muốn cười liền cười đi, dù sao buổi sáng hôm nay từ lúc đưa sữa đến bây giờ, tôi đã bị vô số người giễu cợt qua." Tiêu Lăng Xuân bất đắc dĩ nói, về sau không bao giờ nổi lên thiện tâm nữa, bằng không lần sau không biết sẽ bị đánh thành bộ dáng gì nữa. Nhưng nữ quỷ say rượu kia vũ lực rất dọa người, vóc dáng không cao hơn hắn, lại đem hắn đánh vô lực chống đỡ, làm một người nam nhân, thật sự là rất mất mặt.

"Phốc... Ha ha ha..." Liễu Chân Nhã rốt cục nhịn không được ôm bàn cười.

"Oa ha ha, lớp trưởng, anh đây là hóa trang gì thế? Gấu mèo sao, thật mắc cười a..." Giản Phán mới vừa buông túi sách liền nhìn thấy bộ dáng khôi hài của Tiêu Lăng Xuân, lập tức gia nhập đội ngũ cười rần của Liễu Chân Nhã.

Trong chốc lát, bạn cùng lớp càng ngày càng đông, mọi người nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Lăng Xuân đều là trước sửng sốt, sau đó cười to...

Trầm mặc, ổn trọng hơn mười năm, bạn học Tiêu Lăng Xuân, duy nhất hôm nay đã đem mặt mũi mười mấy năm làm mất hết!

Liễu Chân Nhã tan học, không có việc gì liền nhìn vết thương trên mặt Tiêu Lăng Xuân cười trộm, cười đến Tiêu Lăng Xuân thẹn quá thành giận, "Cô đã cười cả một ngày, miệng không mỏi sao?"

Liễu Chân Nhã như có chuyện lạ xoa cằm, "Thật là có chút mỏi, anh không nói tôi cũng không cảm thấy được."

Tiêu Lăng Xuân chán nản, có cô gái vô lại như vậy sao?

Vẫn duy trì một ngày tâm tình vui vẻ, Liễu Chân Nhã khóe miệng mang ý cười tan học về nhà. Trên đường về nhà lại nhận được một cuộc gọi đáng mừng, xe mua hồi tháng mười ngày mai sẽ đưa đến nhà, ha ha, cái này chính là phương tiện đưa đón Noãn Noãn và Giang Thành.

Về nhà đem túi sách ném ở trên ghế sa lon, nhìn cái túi sách màu đen lẳng lặng nằm ở trên ghế sa lon, vẻ mặt Liễu Chân Nhã nháy mắt cứng ngắc. Xem ra hôm nay lo cười nhạo Tiêu Lăng Xuân đến xuất thần, đã quên đem dược liệu chữa bệnh chuẩn bị cho bà ngoại hắn. Đen mặt một hồi, Liễu Chân Nhã vỗ ót, quên đi, mất thời gian một ngày cũng không sao, ngày mai đưa cho hắn cũng vậy, hiện tại nên đưa hai đứa bé đi học võ.

Trên đường đi thuật quán, Liễu Chân Nhã báo tin tốt sắp có xe chạy cho hai đứa con, hai đứa bé cũng hưng phấn hai mắt sáng lên, rốt cuộc bọn chúng có thể tự do tự tại ngồi xe của nhà mình.

"Mẹ, sao hôm nay không có nghe thấy giọng nói của chú Trang?" Noãn Noãn tò mò hỏi tin tức của Trang Nhĩ Ngôn. Từ khi Trang Nhĩ Ngôn đến Liễu gia, tuy Liễu Chân Nhã nói rõ quy định không cho hắn xông loạn phòng người khác, nhưng trên thực tế hắn vào phòng của Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn, Giang Thành như vào chỗ không người. Đặc biệt mỗi buổi sáng, hắn sẽ đúng giờ bay vào phòng bắt bọn họ dậy rèn luyện, đem thời gian so với đồng hồ báo thức còn chuẩn hơn. "Sáng hôm nay con là bị đồng hồ báo thức đánh thức nên có điểm không quen." Bình thường cũng đã quen con ma Trang làm chuông báo.

"Vâng, sau khi con tan học về nhà cũng không có nhìn thấy ổng ở biệt thự." Giang Thành lên tiếng phụ họa, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia phức tạp, tình cảm của bé đối với Trang Nhĩ Ngôn thực phức tạp. Trước khi Trang Nhĩ Ngôn chưa xuất hiện, Giang Thành đối với cái từ "cha" này hoàn toàn không có cảm giác, bé không cảm thấy trong cuộc đời của bé và mẹ cùng chị phải có cha tồn tại; sau khi nhìn thấy Trang Nhĩ Ngôn bé hận không thể để ổng vĩnh viễn biến mất không thể nhìn thấy nữa vì thực xin lỗi với thù của mẹ, cũng bởi vậy mỗi lần chỉnh ổng đều không lưu tình chút nào, nhưng cả ngày hôm nay không phát hiện được bóng dáng bay bổng của ổng ở trong biệt thự, trong lòng bé lại rất không yên...

"À, chú ấy à, đêm qua chú giúp mẹ đi làm một chuyện nho nhỏ." Đã đi ra ngoài một ngày một đêm cũng nên trở lại rồi. Cúi đầu nhìn hai đứa bé kia như đang nhíu mày suy nghĩ, Liễu Chân Nhã nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đáng yêu của bọn chúng, "Thật sự chỉ là một chuyện rất nhỏ, đối với chú ấy không có nguy hiểm. Đêm qua khi các con chuyên tâm ăn đồ nướng thì chú ấy rời đi, phỏng chừng tối nay về nhà là có thể nhìn thấy chú ấy."

Lông mày Noãn Noãn và Giang Thành tức thì giãn ra, trong mắt đều hiện lên nét thả lỏng.

Liễu Chân Nhã nhìn mà bật cười, một phen kéo bé Giang Thành vào trong lòng, "Giang Thành, thực lo lắng cho ba ba của con?"

Giang Thành miệng nhếch lên, quay đầu, "Mới không có, ổng có cái gì đáng giá cho con lo lắng?"

Lúc nói chuyện, taxi vừa vặn chở ba người tới cửa thuật quán, Liễu Chân Nhã thuận thế ôm Giang Thành xuống xe, "Thằng nhóc con mạnh miệng." Buông Giang Thành, hai tay một trái một phải dắt bé và Noãn Noãn đi vào trong thuật quán, "Noãn Noãn, Giang Thành, mẹ cũng không ngại các con gọi chú ấy là ba ba, nói thật, kỳ thật trong lòng các con đã muốn thừa nhận chú ấy đi?"

Khi Trang Nhĩ Ngôn biến thành quỷ mới tới biệt thự Liễu gia, địch ý của Noãn Noãn và Giang Thành, đặc biệt là Giang Thành, đối với Trang Nhĩ Ngôn chỉ thiếu điều không hóa thành chữ to khắc vào trên trán bọn chúng. Một thời gian ngắn ở chung, Noãn Noãn đã xem Trang Nhĩ Ngôn thành trưởng bối, có vấn đề gì cũng đi thỉnh giáo hắn, tâm sự bé con cũng sẽ nói với hắn; Giang Thành đến giờ vẫn thường lấy thập tự giá đào mộc dọa Trang Nhĩ Ngôn, rãnh rỗi không làm gì liền khiêu khích Trang Nhĩ Ngôn đấu võ mồm với bé, nhưng mỗi khi Trang Nhĩ Ngôn dạy Noãn Noãn một ít đạo lý xử sự, thái độ làm người, bé đều làm bộ như không chú ý vểnh tai nghe lén, trong lúc không tự giác, mắt bé nhìn Trang Nhĩ Ngôn mang theo sùng bái và thân cận, chỉ là thằng nhóc này còn không tự biết thôi...

"Dạ, chú Trang rất tuyệt, chú hiểu biết rất nhiều thứ. Biết nói bốn tiếng trung, anh, nhật, pháp, biết quyền đạo và nhu đạo, còn có thể dùng súng, quan trọng nhất là chú Trang còn dạy con dùng thái độ khác nhau đối mặt với những người khác nhau như thế nào." Khóe môi Noãn Noãn nhếch lên tia đắc ý, thời gian gần đây nhờ chú Trang dạy, mấy đứa nhỏ trong trường học thường ghen tị bé, nói mẹ là đàn bà hư, mà bé là một đứa con nít không có ba đều bị bé thu thập thành dễ bảo, vừa nhìn thấy bé liền hận không thể đi lên ôm lấy bé nói một tràng trung thành.

Giang Thành mím môi phấn nộn không nói, bé thực rất không muốn thừa nhận Trang Nhĩ Ngôn tồn tại làm cho bé nhận thấy rõ bé vẫn là một đứa nhỏ không có năng lực gì. Bé không có khí thế của Trang Nhĩ Ngôn cho dù biến thành quỷ cũng có thể làm người ta cảm thấy sợ, không có cái lưỡi dẻo của ổng có năng lực xảo biện như vậy, không có đại nghĩa và sức lực của ổng... Ai, ba tuổi cùng mười tám tuổi, chênh lệch tất nhiên to lớn như thế.

"Cùng chú ấy ở chung thật tốt, chậm rãi ép khô toàn bộ năng lực của chú ấy." Liễu Chân Nhã cổ vũ hai đứa bé tiếp cận với Trang Nhĩ Ngôn, hắn có thể trong lúc bị Nhâm Phong Thanh cố ý làm khó dễ tra được nguyên nhân cái chết của mẹ Trang, sau đó bình an trở lại, cuối cùng còn bứng toàn bộ Trang thị... Tuy rằng Trang Nhĩ Ngôn chỉ có mười tám tuổi, nhưng Liễu Chân Nhã cảm thấy những gì hắn trải qua và kiến thức của hắn theo kịp người bốn năm chục tuổi, Noãn Noãn và Giang Thành thường đi theo hắn học hỏi tuyệt đối chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

Noãn Noãn và Giang Thành một cười tủm tỉm một dựa cửa không lên tiếng gật đầu với Liễu Chân Nhã.

Người một nhà đều tự mình học xong lớp đàn dương cầm, lớp võ thuật lại thân thiết tay trong tay về nhà. Đi đến cửa nhà, ba mẹ con đồng thời bị đèn ô tô bỗng nhiên sáng lên làm lóa mắt.

"Hơn nửa tối rồi lại đi chơi nơi nào? Sắp đến mười giờ mới về nhà, có phải lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia của mày đi ra ngoài lêu lổng hay không?"

Trách mắng lạnh lùng xen lẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net