Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa nhỏ, những vũng nước như tấm gương phản lên bầu trời xám ngát sáng nay ở thành Franis. 

Robert nghiêng người tựa lên thành cửa sổ, cậu muốn liên lạc cho bên ngoài nhưng lại không thể, mặc dù Leonardo đã trả lại danh hiệu nhưng lại tước đi sự tự do của cậu. Bầu trời hôm nay giống hệt mấy năm trước, cái thời điểm mà Leonardo làm phản ... Dòng ký ức về thời điểm ấy trong Robert lại cuộn lên.

Sau khi để Clander lúc ấy trốn đi, cậu đã quay trở lại thánh điện Roser, cánh cửa gỗ với những chạm khắc tỉ mỉ về đức tin của người dân nơi đây, lại mở ra. Mùi máu tanh ảm đạm bốc lên. Hai vị công chúa, Kalice và Katherina, lao mình về phía Leonardo. Nhưng quả nhiên, so với một người quá quen thuộc với quân đội thì hai cô vẫn chưa theo kịp. Robert lùi lại, trên đường trở về cậu đã tiện tay lấy được bom khói và một cây cung, "chỉ cần duy trì khoảng cách xa đủ lâu rồi lấy bom khói để làm loạn thì chắc chắn là chạy trốn được".  Không suy nghĩ nhiều hơn, Robert lùi lại dùng cung tên nhắm vào Leonardo, tay vừa định buông ra thì chợt hắn ném một thứ gì đó xuống, những làn khói bỗng tràn ra.  Cung bắt đầu lệch hướng, vô tình đâm vào tay phải Katherina. Cả hai người thoáng chốc mất kết nối, và trở nên hỗn loạn. Chẳng đợi lâu hơn, Leonardo lao ra nhắm vào Katherina đang chật vật cầm kiếm bằng tay trái. Robert liền nhận ra mình trúng kế, đám khói kia không chỉ là khói thông thường mà nó có một màu sắc đỏ rực, nó có độc. Cùng lúc đó, ánh sáng của trăng phản lên thanh kiếm lóe lên, một âm thanh vang vọng :

- Không !!!! 

Robert nghiến răng bắn thêm phát nữa, dù không giết được Leonardo nhưng đã đẩy hắn ra xa. Cậu hít một hơi sâu rồi chạy vào đám khói dìu hai người Kalice và Katherina ra, cố chạy về hậu viện. Nhưng đôi chân Kalice chậm dần, mái tóc cô rũ xuống. Cô sinh ra trong gia đình hoàng tộc, đáng lẽ phải vui vẻ suốt thời niên thiếu, tuy nhiên, cô không thể, cô không dám, vì nếu buông lơi trong chốn này, thì chỉ có thể bị loại bỏ. Thế nên, cô chỉ có thể cố gắng hơn nữa, vì cô muốn bảo vệ những đứa em của mình, cô không muốn chúng chiến đấu mệt mỏi, không muốn chúng chỉ biết lao đầu vào đấu tranh. Rồi Kalice lớn dần, ở cái tuổi 22, đáng lẽ cô đã cưới một vị công tước nào đó, rồi sinh hạ những đứa trẻ, thế nhưng, cái nỗi lo cho đất nước và những người em khiến đôi chân cô chẳng muốn tiến bước. Cô luôn một lòng nghĩ về họ đến nỗi, quên dần bản thân. Khi Katherina sắp bị Leonardo tấn công, Kalice đã lao tới và dùng thân mình để chặn thanh kiếm lạnh lẽo ấy. Ánh mắt cô trở nên mơ màng, đôi tay cô buông dần, đẩy hai người kia về phía trước, một nụ cười nhẹ nhàng nở rộ như đóa hoa cẩm tú  :

- Đi đi !

Katherina hoảng hốt chạy lại đỡ nhưng hơi thở của Kalice yếu dần đi, Kalice chạm vào tay người em song sinh của mình :

- Lúc này chị chợt nhận ra ... cái chết cũng không có gì đáng sợ lắm ... nhờ có nó, mà chị thêm trân trọng các e_

Lời nói chưa dứt, đôi tay Kalice đã buông. Katherina ôm chặt lấy chị mình rồi khóc nức nở, cô không dám gào lên vì sợ bị phát hiện, nỗi đau gặm nhấm dần thân thể cô như chất độc trong đám khói lúc nãy. Cô ôm chị mình rồi nghẹn ngào nói với Robert :

- Em đi đi, đừng đợi nữa. Chị cũng trúng độc rồi, giờ mắt chị đang mờ đi, chị sẽ kéo dài thời gian. 

- Không, ngài phải đi cùng - Robert nắm lấy tay Katherina.

Cô chậm rãi ngước lên, đôi mắt kia đang rỉ máu, dòng máu đỏ chảy dài trên khuôn mặt. 

- Tô_

- Thì ra là mọi người ở đây. - Leonardo đã đuổi đến kịp. - Đừng chạy nữa, không  thoát đâu.

- Tại sao ! Tại sao phải làm đến nước này !

- Robert, em là một người thông minh, em biết giờ em có thể làm gì mà. Thứ độc trong làn khói mà Katherina trúng phải là do anh điều chế, nó sẽ khiến người trúng phải, trước tiên là mất đi thị giác, sau đó là thính giác, rồi vị giác, xúc giác, và cuối cùng là mất máu mà chết. 

Katherina run rẩy sờ lên tai mình, máu trong tai cô đang chảy ra. Robert vội ôm lẩy và lau đi dòng máu ấy, nhưng chúng không dừng lại mà vẫn chảy đều, tay cậu đỏ dần rồi lan lên áo cậu một màu đỏ sẫm. Cậu nhìn Leonardo :

- Ngươi muốn điều gì ? ...

- Chỉ cần từ bây giờ em phục tùng anh, anh sẽ cho Katherina thuốc giải.

- Được ! - Robert dứt khoát đáp lại.

Leonardo chậm rãi một chất dịch màu trắng vào miệng Katherina, máu trên người cô ngừng chảy, nhưng chưa kịp mỉm cười thì cô ngất đi. Robert sợ hãi hét lên :

- Ngươi làm gì vậy hả ? 

- Muốn giải độc này thì còn thiếu một thứ, nếu em muốn giải độc hoàn toàn thì từ giờ phải nghe anh. Thứ này giải được độc nhưng khiến Katherina chìm vào giấc ngủ sâu. Nếu một ngày anh đạt được thứ anh cần rồi thì anh sẽ đưa em thứ còn thiếu giúp Katherina tỉnh lại.

Leonardo đứng dậy rồi bế Kalice lên :

- Robert, đi thôi, hãy tiếp tục theo kế hoạch của anh.

Hắn lạnh lẽo bước đi, bầu trời đêm ảm đạm chỉ còn tiếng gió hiu hắt giữa màn đêm.

Từ đó đến nay, dưới danh nghĩa là Đại công tước, Robert đã luôn phục vụ cho Leonardo. Nhưng khi thấy ngũ hoàng tử Solanueva von Clander trở về, cậu đã mạnh mẽ hơn, đã trưởng thành hơn dù chỉ mới qua hơn 2 năm ngoài kia. Trong lòng Robert lại vụt lên một tia hy vọng, nhưng có thể làm gì đây, Leonardo đã sắp khởi binh để tiến công về đất nước Andrea rồi. 

==========================

Toi đang trong kì thi nên tâm trạng tôi như chứng khoán ấy :<< lên lên rồi xuống xuống



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net