Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mình trở nên càng lúc càng lớn, miễn cho sẽ có một ngày bụng thật sự bị nổ..."

Cậu bé nghĩ nghĩ một chút, dù sao cũng là nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ, loại lời nói dỗ đứa trẻ này sao có thể lừa được cậu, "Gạt người!"

"Nếu ta lừa con ta chính là Tiểu Tam!" Cô cười khẽ thè lưỡi, Tiểu Tam nghe được tên mình, còn kêu uông một tiếng.

"Không bằng như vậy đi Tiểu Thiên, chúng ta làm bạn bè được không?"

"Người là mẹ." Cậu thực hoang mang.

"Làm mẹ người ta chẳng lẽ lại không thể làm bạn bè sao?"

"Mẹ chính là mẹ, đương nhiên không thể làm bạn." Cậu bé có nề nếp mà nói.

"Như vậy con nói cho ta biết, mẹ định nghĩa như thế nào?"

Cậu bé lạnh lùng nhìn cô, "Đi beauty salon giành vinh quang, làm spa, đi câu lạc bộ cao cấp cùng các dì chơi mạt chược, cầm thẻ vàng đi shopping ở công ty thương mại."

Cậu bé không dấu vết giãy khỏi tay cô, lại lùi cách cô hai bước, "Còn nữa, mẹ là người thường xuyên đánh tát tôi, phạt tôi quỳ xuống đất, không cho tôi ăn cơm."

Nghe đến đó, Thu Thủy Tâm cảm thấy ngực mình lập tức thắt lại, đứa nhỏ này đang nói cái gì?

Ai tát? Bắt quỳ xuống đất? Không cho cậu bé ăn cơm?

Ông trời! Trên đời này có thể có loại mẹ biến thái thế vậy sao?

"Tiểu Thiên..." Cô không biết phải giải thích với cậu bé thế nào, người mẹ bình thường sẽ không như vậy.

Âu Quân Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Bọn họ đều nói mẹ mất trí nhớ, tôi đã hỏi qua ba ba, ba nói người mất trí nhớ sẽ quên mất những chuyện trước kia, cho nên mẹ không nhớ rõ tôi."

Trong mắt cô bao hàm thương tiếc nhìn cậu, "Như vậy con đã từng nghĩ tới có một ngày, mẹ có thể trở nên đáng yêu một chút, dịu dàng một chút, yêu thương con hơn một chút, quan tâm con một chút, thậm chí sẽ xem con như bảo bối ôm vào trong lòng không?"

Cậu bé trực giác gật gật đầu, lập tức ý thức được có cái gì không nên làm liền nhanh chóng lắc đầu, "Không cần, tôi mới không hiếm lạ!"

Cậu ôm Tiểu Tam, xoay người bỏ chạy, chạy được hai bước bỗng dưng dừng bước chân lại, quay đầu giọng điệu không tốt nói: "Tôi cảnh cáo mẹ, không được nói chuyện nhìn thấy Tiểu Tam cho ba ba biết, nếu không -" Cậu nhếch miệng, câu tiếp theo thực mang tính uy hiếp trẻ con, "Tôi sẽ càng thêm chán ghét mẹ."

Thu Thủy Tâm nhìn bóng dáng đứa nhỏ càng chạy càng xa, vẻ mặt cười khổ không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net