Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EunJi tay xách vali, mắt ngơ ngác ngước nhìn ngôi biệt thự hết sức rộng lớn, có lẽ đây là lần đầu cô được đặt chân vào ngôi nhà sang trọng, to lớn như vậy.

Mọi chuyện chỉ vừa xảy ra vài giờ trước, khi bọn đòi nợ đến và đập phá nhà cô, đòi phải trả nợ ngay lập tức, tên trùm bên ấy muốn đổi cô bằng tất cả số tiền nợ, EunJi liền đồng ý.

Ba mẹ cô mượn tiền để xây dựng trang trại, nhưng tất cả đều thất bại và gây ra số tiền nợ khủng, đến cả đời ông bà còn chưa chắc chả hết được. EunJi không còn cách nào khác, cô không muốn ba mẹ nuôi của mình chịu nhiều uất ức, bị đánh đập nữa, cô chấp nhận thỏa thuận với hắn coi như cô trả công cho ông bà Jung đã nuôi nấng từ nhỏ đứa trẻ không cha không mẹ này.

...

Taehyung ngồi trên ghế sofa, mắt hướng về nhất cử nhất động của cô, khẽ cong môi cười.

- Tên?

- EunJi. Còn anh?

- Taehyung.

Anh chỉ tay cho người làm, ra hiệu dẫn cô ấy lên phòng riêng của mình. EunJi đi theo cô giúp việc, mắt vẫn không ngừng ngắm nhìn những đồ vật mắc tiền ở đây.

- Người tình mới của mày sao Taehyung?

Jimin ngồi bên cạnh, khẽ cười.

- Chắc vậy.

- Nhìn cũng ngon chứ nhỉ?

- Bớt nhòm ngó đồ người khác đi, Jimin à.

Mặt trời đã mất hút dẫn qua đỉnh núi, nhường chỗ cho mặt trăng dần dần ngoi lên. Màn đêm buông xuống, hơi gió lạnh khẽ thổi qua khung cửa sổ, EunJi nằm trong phòng, vừa xem phim vừa ăn bim bim, ấm áp khác hẳn bầu không khí ngoài khu biệt thự.

Bật chợt cánh cửa mở ra, Taehyung mặc áo lạnh, chắc là mới đi đâu về, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, chẳng thèm lướt nhìn cô một cái mà vội nằm dài trên giường.

- Tại sao anh vào đây?

Taehyung ngước lên, đôi đồng tử giãn to nhìn cô, khuôn mặt vẫn lạnh như tiền.

- Phòng tôi.

Cô mở tròn mắt, sao lại phòng anh được chứ? Chẳng phải cô giúp việc đã dẫn cô lên đây và nói rằng đây là phòng riêng cô sao?

- Ta chung phòng.

Anh như thấu được những suy nghĩ đang chạy dọc trong đầu cô, khẽ trả lời.

- Tại sao tôi phải chung phòng anh?

- Cô đã là người của tôi.

- Khốn kiếp, tôi còn đi học đấy. Cấm mà giở trò xằng bậy, tôi sẽ báo cảnh sát !

- Thách cô đấy, xem cảnh sát làm gì được Kim Taehyung này.

Anh ném chiếc gối quá một bên, ung dung không chút sợ hãi đè sát cô vào tường. Tay đặt lên chỗ không nên đặt tới, anh vuốt dài từ lưng xuống mông cô.

- Tránh ra !! Tên biến thái !!

- Nào la lớn đi.

- Chết tiệt.

EunJi nhìn anh bằng con mắt hổ báo, nhưng đó không làm anh sợ sệt ngược lại còn giúp cho anh ngày càng có cảm giác thú vị.

- Chỉ là hôm nay không hứng. Vờn cô đủ rồi.

Taehyung cười nhếch môi, nụ cười toát vẻ lạnh tanh. Anh thong thả bước vào nhà tắm. Xem ra việc chọc cô giúp anh bớt đi mệt mỏi mà công việc gây ra. Có lẽ những tháng ngày có EunJi bên cạnh sẽ đầy thú vị và bất ngờ cho xem.

...

Anh bước ra từ nhà tắm, chiếc áo phông rộng màu xám cùng chiếc quần tới đầu gối càng tôn lên vẻ đẹp thần thánh và trẻ trung của anh. Taehyung với lấy chiếc khăn, vò vò mái tóc. EunJi bị hớp hồn bởi vẻ sexy khó cưỡng, rồi chợt giật bắn mình khi anh hướng ánh mắt về phía cô.

- Sao?

- À à không có gì.

EunJi lắp bắp, miệng run rẩy khi anh bất ngờ hỏi.

- Trễ rồi, ngủ thôi.

- Ơ nhưng chỉ có một giường. Tôi ngủ trên giường anh ở dưới đất nhá.

- Chủ ngủ đất sao?

Ờ quên, hắn ta là chủ ở đây cơ mà. Cô thở dài, phận làm giống con ở thì phải cuốn gối ngủ đất thôi. EunJi xách gối đi thì bị lời anh nói làm đứng lại.

- Ngủ chung giường với tôi thì chết cô sao?

- Hạng người như anh phải đề phòng.

- Ngủ ở đây. Không cãi.

EunJi ấm ức, cái tên biến thái này! Giục cái gối mạnh xuống giường như thể dằn mặt anh ta.

- Hứa với tôi anh không làm gì tôi nhá. Thế tôi mới yên tâm ngủ.

- Cái đó phải hỏi dục vọng trong người tôi đã.

- Cái tên này !!

- Giỡn, thôi nằm xuống đi.

Taehyung với tay tắt công tắc đèn, mọi bóng đèn trắng quanh phòng đều ngưng họat động, chỉ có cây đèn vàng đặt trên chiếc bàn nhỏ kế bên giường là sáng lên. Ánh đèn vàng tạo khung ảnh mờ ảo khiến người khác dễ đi vào giấc ngủ.

EunJi lấy gối ôm chắn giữa giường, ngăn cách cô và anh.

- Tôi hỏi chuyện riêng tư xíu nhé?

Cả hai im lìm một hồi thì Taehyung bất chợt lên tiếng. Cô quay lưng về phía anh nhưng miệng vẫn trả lời.

- Hỏi đi.

- Cô không phải con của ông bà Jung. Tôi nghĩ vậy.

- Phải. Sao anh biết?

- Khuôn mặt tính nết chả giống. Không hiểu sao nhìn vào là nghĩ như vậy.

- Anh cũng nhạy bén nhỉ?

Taehyung im lặng, cô cũng không dám nói thêm. Anh chạm lên vai cô, xoay người EunJi lại đối diện anh.

- Cô là ai?

- Một đứa không cha không mẹ.

- Và?

- Sống cô nhi viện và được nhận nuôi bởi ông bà Jung, vì mẹ nuôi tôi không thể sinh con.

- Cô bị ba mẹ bỏ rơi sao? Từ lúc nhỏ?

- Chắc vậy.

- Hận không?

- Không.

EunJi bắt đầu nghĩ lại, hằng ngày cô đều ngước lên trời, tìm kiếm sao băng nào đó bay ngang để cho cô điều ước.

Lúc đó chắc chắn cô sẽ ước rằng, cô sẽ tìm được ba mẹ. Bao năm qua cô vẫn ra sức tìm, nhưng vẫn thu về thất vọng. Đơn giản cô chỉ muốn một lần nhìn thấy người đã sinh ra mình thôi mà..

Còn việc cô được gửi vào cô nhi viện, cho là ba mẹ đã bỏ rơi cô nhưng EunJi chắc chắn họ chỉ vì lí do nào đó thôi... Cô không muốn và cũng không bao giờ cảm thấy ghét hay hận chính ba mẹ ruột mình.

- Tôi không bị ba bỏ rơi. Nhưng ông ấy đi thêm bước nữa cũng đủ khiến tôi hận ông ấy đến thấu xương.

Thanh âm trầm ấm vang lên, cô ngước nhìn lên khuôn mặt của Taehyung hiện giờ, đôi mắt xám xịt đầy u buồn đang xoáy sâu vào cô, khiến EunJi khó lòng mà thoát ra được mị hoặc này.

Taehyung quá đỗi đẹp trai, khí chất lại lạnh lùng vô đối, khiến anh ta càng thêm nét quyến rũ. Người con trai hoàn hảo này đang ở gần cô hay nói cách khác là nằm chung giường sao? Thật không thể tin được.

EunJi ! Mày không được mê trai mà mềm lòng được. Phải giữ giá !

Cô tự nói lòng mình.

EunJi thật muốn biết thêm về Taehyung, về chủ tịch Kim này. Nhưng cô lại không dám hỏi, bởi cô sợ khuôn mặt lẫn ánh mắt đó, nó toát lên vẻ u buồn, hẻo lánh đến lạnh thấu xương.

Taehyung thở dài, bỏ chiếc gối ôm đang chắn giữa hai người qua một bên, vòng tay ôm cô vào lòng.

- Anh nhớ phải xóa hết nợ đó.

- Biết rồi.

- Tôi có được về thăm họ không?

- Được.

- Tôi có được đi học không?

- Được.

- Tôi có được không nghe lời anh không?

- Cô dám?

- À dạ không dám.

- Lắm chuyện, ngủ.

Yahh cô muốn chửi cái tên này quá. Lúc thì ấm lúc thì lạnh khiến cô chẳng tài nào hiểu nổi. Kim Taehyung này tìm hiểu cả đời chắc cũng không thể hiểu hắn !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net