Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày tổ chức bữa tiệc không thấy sự xuất hiện của Han Subi đâu, mặc dù tất cả đã tha thứ cho lỗi lầm của ả ta gây nên, những ngày vắng mặt trường êm ắng lạ thường, có đứa con cầu cho cô ta đi luôn cũng nên.

5 giờ 10 phút tối.

BoEun hẹn EunJi ở thư viện, do Jimin cứ nằng nặc đòi đưa nó đi nên nó mới không qua nhà cô được, cô đành bắt taxi tới.

- Tôi đưa em đi.

Taehyung đang bận bịu với hàng đống văn án nhưng thấy EunJi thay đồ chuẩn bị ra ngoài lật đật chạy theo.

- Không sao đâu, tôi bắt taxi, anh lo làm việc đi.

- Không nói nhiều, chờ tôi lấy xe.

Anh đang đi lấy xe rồi cô mới dám cười tủm tỉm, sâu trong đôi mắt biết cười là ấp ủ những tia hạnh phúc.

Chỉ cần anh quan tâm tôi từng chút, tôi liền thấy có hy vọng.

- Mấy giờ về?

Anh vừa nói nhưng tay vẫn cầm vô lăng, mắt hướng về trước.

- 9 giờ.

- Ừmm.

Anh gật gật, từ lúc cả chiều nay lòng anh bỗng dấy lên cảm giác bất an khó tả, cứ lo sợ điều gì đó chẳng lành sẽ xảy đến. Có lẽ EunJi ra ngoài gặp gì đó? Hay tại anh lo lắng thái quá thôi?

- Hay không đi được không?

- Sao thế? BoEun đang đợi tôi ở thư viện.

- Tôi có dự cảm bất an.

EunJi bật cười thành tiếng, Taehyung mà cũng có lúc đa nghi vậy sao?

- Anh sao vậy?

- Không có gì, chỉ là thấy lo lo một chút.

- Tôi ở trong thư viện suốt không đi đâu đâu mà, 9 giờ anh đến rước tôi. Thế anh lo cái gì?

- À ừmm cũng đúng.

Trò chuyện một chút thì chiếc xe đã đậu trước thư viện lớn, cô toan bước xuống xe thì anh kéo cô lại.

- Khoan.

- Chuyện gì?

Anh lấy ra một chiếc khăn choàng ấm, anh hay phòng hờ trong xe để lúc gấp gáp có thứ mà sưởi. Anh chồm người nhẹ nhàng choàng cho cô, EunJi thoáng chút đỏ mặt, chỉ còn vài cm nữa thôi là môi chạm môi rồi. Taehyung khẽ cười khi thấy bộ mặt đỏ lựng của cô, xoa xoa đầu.

- Giữ ấm, rồi vào đi.

- Tạm biệt.

Anh đợi cho cô đi tuốt vào bên trong thư viện, Taehyung cứ nhìn mãi đến khi bóng lưng của cô khuất dần sau cánh cửa, cứ như là lần cuối gặp mặt. Anh thở dài lái xe đi, xem ra mình lo lắng thái quá thật rồi..

- EunJi à!

BoEun vừa thấy cô đã vội kêu cô sau đó bịt miệng lại, nó quên mất hai người đang ở thư viện, tránh tiếng ồn.

- Tới lâu chưa?

- Tao mới tới, ngồi đây.

Hai đứa ngồi say sưa ôn tập cho kỳ thi cuối cấp mà quên giờ giấc, tới khi đồng hồ điểm 8 giờ tối, bụng BoEun kêu ồn ột, nó lay người EunJi.

- Học nhiêu đây đủ rồi, mai học tiếp. Đi ăn.

EunJi gật đầu rồi vội cất đồ đạc vào, như chợt nhớ ra điều gì đó khiến cô khựng lại.

- Nhưng Taehyung dặn tao phải ở thư viện. Lúc Taehyung đi đón không thấy tao thì sao?

- Lo gì. Giờ mới 8 giờ. Đi ăn xong quay lại thư viện, giả vờ như mới học xong.

- Có lý! Nhanh nhanh tao cũng đói.

Cả hai đứa rời thư viện sau đó tìm một quán ăn thật ngon, vừa đi vừa hàn thuyên đủ điều, chuyện trên trời dưới đất gì chúng nó cũng đem ra kể. Đến khi đồng hồ điểm đúng 9 giờ EunJi sực nhớ ra, vội kéo BoEun chạy như bay về thư viện.

EunJi là người cẩn trọng, cộng thêm hôm nay bảo có dự cảm bất an cô cũng đề phòng hơn, dù gấp đến mấy khi qua đường cũng phải đi từ từ, đến khi đèn người đi bộ chuyển sang màu xanh cô mới đi.

Chiếc xe lớn vốn dĩ đậu ngay đó đứng im từ lúc cô đứng đợi đèn xanh, nhưng khi cô qua đường thì lại ồ ga chạy nhanh về phía cô. Tốc độ lao đi khủng khiếp, khi vừa trông thấy chiếc xe như con thú dữ muốn xé xát cô, chân tay không còn cử động được gì nữa. EunJi đẩy mạnh BoEun ra, khiến nó chới với té lên trên vỉa hè.

ẦM...

Vụ va chạm gây sự chú ý đến con đường lớn này, tất cả chiếc xe đều dừng chạy. Mọi thứ đều ngưng đọng, họ bắt đầu xúm nhau bao quanh xem xét. BoEun mở to mắt, nó vẫn chưa định hình được, nó cố gắng len lỏi qua từng người để vào được bên trong, người con gái nhỏ nhắn đang nằm bất động trên đường, máu chảy không ngừng, đau đớn đến nỗi cô ngất lịm đi, nhưng chiếc xe gây ra vụ tai nạn thì lại chuồn mất.

- Làm ơn gọi cứu thương !

BoEun gần như hét toáng lên, nó lao như bay đến chỗ cô bạn quan trọng của nó. Một người thấy thế lật đật gọi xe, chẳng mấy chốc chiếc xe tới nơi đưa cô vào bệnh viện.

Áo BoEun lấm lem những vệt máu, bàn tay nhỏ nhuộm màu đỏ tươi đang run rẩy bấm một dãy số, nó run rẩy.

- Alo?..

- Tae...Taehyung...

- Có chuyện gì vậy BoEun? Cô khóc sao? EunJi đâu..?

- Bệnh viện Y.. EunJi đang...đang cấp cứu...

- Cái gì?

Đầu dây bên kia nghe cả tiếng Jimin, chắc hai người đều ở thư viện để chờ hai cô về, nhưng nó không còn sức để hỏi hay trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa, tay vô thức đánh rơi điện thoại xuống đất. Đôi mắt sưng húp vì khóc nhìn vào đèn cấp cứu vẫn chưa tắt, EunJi, sẽ không sao chứ?

Taehyung, Jimin lao như bay với tốc độ bàn thờ ngay trên đường phố, tưởng chừng nếu như sai sót một chút sẽ dễ gây tai nạn, nhưng anh không quan tâm, EunJi đang ở bệnh viện, anh phải mau chóng đến đó.

- BoEun, BoEun, có chuyện gì vậy?

Jimin chạy đến thấy cô gái mình thương ngồi thẩn thơ, toàn thân dính đầy máu, đôi mắt sưng húp.

- Em..Em không..không sao.. EunJi... EunJi bị tai nạn...

- Tại sao lại bị tai nạn? Chẳng phải hai người đều ở thư viện?

Taehyung dần không giữ được bình tĩnh, quát.

- Taehyung mày bình tĩnh đi. BoEun giờ đang sốc lắm.

Jimin khẽ trấn an, tay vỗ vỗ lưng nó.

- Lúc 8 giờ bọn em đi ăn vì đang rất đói, lúc băng qua đường quốc lộ Y một chiếc xe lao đến, em chưa hiểu gì thì đã bị EunJi đẩy ra xa và...và...

Không cần nói cả hai người dần đoán ra sự việc. Chết tiệt, cảm giác bất an trong anh quả thật không sai mà. Nếu như ngay từ đầu giữ cô lại, dù cô có đòi nằng nặc hay giận hờn anh cũng không cho, thì giờ EunJi đã không phải đối chọi với cái đau thấu xương như thế.. Taehyung ngồi thụp xuống ghế, tay vò vò mái tóc rối xù lên.

- Mày ở đây đi, tao dẫn BoEun về thay đồ rồi lại quay lại.

- Ừ.

Jimin và BoEun rời đi, anh móc trong túi ra gọi điện cho ai đó. Nói gì thì nói anh phải tìm hiểu rõ vụ tai nạn này, không thể vì bất cẩn mà tạo nên được, EunJi là người rất cẩn trọng cơ mà.

- Điều tra vụ tai nạn cách đây 10 phút ở đường quốc lộ Y. Tôi cần thông tin nhanh và rõ ràng.

- Vâng.

Anh tắt máy, ngước lên nhìn đèn cấp cứu vẫn chưa tắt. Lòng anh lại đau thế này, vì EunJi như thế sao?

Anh sốt sắng nhìn các y tá đi ra rồi lại đi vào, có hỏi mấy họ cũng không trả lời, anh như mất hết sức lực, đành ngồi cầu trời cho cô tai qua nạn khỏi.

Đã 2 tiếng kể từ lúc EunJi cấp cứu, cứ mỗi 1 giây trôi qua lòng anh lại thêm rạo rực, nhìn vào cánh cửa đang ngăn cách giữa anh và cô. Không thể thấy hết nhưng qua một phần trong suốt của kính cũng đủ thấy người con gái nhỏ nhắn đang nhắm mắt trên giường bệnh, dây đeo quấn quanh người, lòng anh chua xót, cảm xúc đang dâng trào trong anh là vì cái gì đây?

- EunJi, em không được bỏ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net