Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe lao nhanh trên đường, anh dường như không còn tỉnh táo nữa, ngay lúc này anh chỉ muốn gặp một người thôi.

-- Flashback --

- Mẹ, ở trong nhà mẹ cũng đội nón sao?

- À thật ra thì mẹ đi làm tóc nhưng lại hư tóc, mẹ không muốn ai thấy đâu, nó rất xấu.

Dù là một thanh niên 20 tuổi lúc ấy nhưng đứng trước mẹ anh vẫn như một đứa con nít lên 3. Nghe mẹ nói anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, vì đó giờ mẹ chẳng bao giờ nói dối anh.

Anh thương mẹ, thật sự rất thương. Ba anh lúc nào cũng nghiêm khắc, trái lại những lạnh lùng, ép buộc của ba thì mẹ lại ôn nhu, hiền từ, không bao giờ la mắng anh.

...

Cái ngày đó đến, anh trở về nhà khi tinh thần còn chưa ổn định, anh đập phá hết tất cả những thứ có thể cầm trong phòng, anh đau điếng, chưa bao giờ lòng anh lại quặn thắt như lúc này.

Mẹ đứng ngoài cửa, nhìn con mình như vậy bà khóc lóc van xin.

- Huyngie huyngie! Mở cửa cho mẹ! Con đừng làm gì dại dột!

Nhận ra được trong giọng nói có tiếng nấc của mẹ, anh không muốn mẹ khóc, liền mở cửa ra. Bà thấy cánh tay anh dính đầy máu do va chạm mạnh của những thứ đổ vỡ, bà run rẩy chạy đi tìm hộp sơ cứu.

- Có chuyện gì thế con?

- Tại sao không có ai thương con thật lòng như mẹ?

Bà như hiểu ra điều gì, vội vàng trấn an cậu trai 20 tuổi nhưng đối với bà vẫn chỉ là một bé con.

- Sẽ có thôi con à, nói mẹ nghe, Huyngie của mẹ đã xảy ra chuyện gì?

- NaHaun, cô ấy bỏ đi, cô ấy không nói lời nào hết mà sang nước ngoài. Con đã làm gì sai ư?

Bà biết NaHaun, cái tên mà cậu con trai cưng của bà tối tối lại kể bà nghe, đôi mắt sáng lấp lánh không giấu được hạnh phúc. Ngay lúc đó bà nhận ra, Taehyung của bà đã thật sự trưởng thành, đã biết yêu, quan tâm đến một người khác giới. Bà thầm mừng nhưng cũng thầm lo lắng cho anh, mối tình đầu mấy ai được nguyên vẹn?

Bà thở dài, vỗ vỗ lưng trấn an anh.

- Sẽ có một người yêu con nhiều đến mức chấp nhận từ bỏ tất cả chỉ để luôn đứng phía sau dõi theo con. Sẽ có một người hiểu con nhiều đến mức chỉ bằng vài nét mặt đã hiểu thấu tâm can con thế nào. Không phải bây giờ thì tương lai cũng có, đừng vội buồn vì những thứ không đáng. Khi con thật sự trưởng thành, con sẽ nhận ra ai là người con cần giữ, và ai là người con phải buông. Taehyung con trai yêu à, rồi sẽ có người như thế đến với con lúc con không ngờ nhất. Việc con cần làm là quên đi nỗi đau và chờ đợi, trong tương lai cô gái ấy sẽ sớm xuất hiện thôi.

Nghe những lời mẹ nói anh dần bình tĩnh hơn, mẹ nói đúng, phải từ bỏ người không đáng, nhưng nói là nói, anh vẫn chưa dám chắc mình sẽ làm được như vậy. Tuy vậy tạm thời có mẹ ở bên, anh đã đỡ hơn phần nào.

...

- Mẹ à mẹ lại bệnh sao? Mẹ nằm hoài thế?

Taehyung lo lắng cho mẹ, nằm kế giường bà.

- Ừ mẹ hơi mệt, tại sức cũng yếu rồi.

- Mẹ nghỉ ngơi đi, xíu nữa con đem cháo lên cho mẹ.

Đợi Taehyung đi ra ngoài bà mới lồm cồm ngồi dậy, hốc mắt cay cay bà khóc rất nhiều, chứng khó thở, nôn bửa, rụng tóc ngày càng nhiều, da tay da chân vàng cho biết bà không còn sống lâu.

"Hyungie, mẹ xin lỗi.."

- Có chuyện gì ba gọi con?

Ông Kim ngồi trên ghế của thư phòng, đẩy gọng kính ngước lên nhìn con trai mình.

- Thật ra thì Jeon gia rất muốn gặp con, đã lâu rồi không có dịp, nhất là Jungkook, con có thể qua đó chơi vài tuần không?

- Được ba !!

Mắt anh sáng lên, thật sự anh cũng muốn gặp lại Jungkook, đã 5 năm cậu ấy bỏ qua Mỹ rồi còn gì.

- Được, ta sẽ sắp xếp chuyến bay.

- Ba mẹ không đi cùng sao?

- Con đã lớn rồi, có thể tự đi. Mẹ con đang bị bệnh, ba phải ở nhà chăm sóc.

- Vâng ạ, con về thu xếp đồ đạc.

Khi cậu con trai đi ra ngoài, ông ngả người ra ghế sau, day day hai bên thái dương rồi bước về phòng mẹ Taehyung.

- Sao rồi anh?

- Nó chịu đi rồi.

- Thật tốt, nó ở lại đây trong thời gian này sẽ bị ám ảnh căn bệnh của em. Em không còn sống lâu được nữa...

- Đừng nói vậy JungHye à..

Tới nước này rồi ông không kiềm được nước mắt nữa, có lẽ cả đời ông chỉ khóc cho mỗi mình JungHye, người ông dành cả đời để yêu thương và che chở.

Bà ấy sống tốt như thế này, hay làm việc thiện thế kia, tại sao lại mắc phải căn bệnh ung thư chết tiệt đó chứ? Rồi Taehyung, nó phải đối đầu với việc mẹ nó ra đi thế nào đây?

...

2 tuần sau đó.

Anh đã phải gấp rút về Hàn khi nghe tin mẹ anh đã qua đời, anh chạy như bay về, vừa tới nơi mọi người đã đến dự đám tang, có lẽ mẹ mất một hai ngày trước, nhưng tại sao lại nhanh như vậy chứ?

Anh đã khóc, anh đã khóc rất nhiều. Nhưng ba anh vẫn thững thờ, tới một giọt cũng không, mẹ như thế mà ba vẫn bình tĩnh được hay sao?

Nhưng Taehyung nào đâu biết rằng, ba anh đã cạn nước mắt rồi, 2 tuần qua ông đã khóc rất nhiều rồi, ông muốn bà ra đi thanh thản mà không một chút lo toan nào.

- Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy hả ba??

Dù cho anh có gào thét bao nhiêu ba anh cũng không trả lời, người cứ bất động đứng yên chỗ cũ.

...

Một thời gian sau ông dẫn về một người đàn bà và một đứa con gái, bắt anh gọi bằng mẹ, bắt anh gọi bằng em gái. Anh hoàn toàn sốc, trong đầu tự vạch ra những thứ sai lầm, rằng ba có vợ nhỏ bên ngoài nên mẹ mới sốc mà qua đời như thế, rằng ba không khóc vì ba không hề yêu mẹ, chỉ quan tâm tới người phụ nữ đó, rằng tất cả đều do ba anh gây ra!

Thời điểm đó anh sụp đổ hoàn toàn, bà anh bỏ anh đi, NaHaun bỏ anh đi, giờ đây là mẹ anh bỏ anh đi. Taehyung nhiều lần nghĩ đến cái chết, nhưng anh nghĩ mình thật hèn nhát, là đàn ông, bất kể thử thách gian lao nào cũng phải cố gắng gồng mình vượt qua.

Kể từ đó anh vô cảm, và hận ba tới thấu xương.

-- End Flashback --

Taehyung ngồi thụp xuống lăng mộ mẹ, người anh muốn gặp bây giờ chỉ có mẹ. Anh đau đớn, tự dày vò mình, Taehyung đã kiềm chế lắm mới khiến bản thân không được khóc, ông trời thật biết trêu người, cho mọi chuyện hiểu lầm quá tầm kiểm soát, để rồi anh dùng những từ gắt gao chỉ trích chính ba ruột của mình.

- Con hồ đồ quá mẹ nhỉ?

Anh cười khổ, nụ cười chất chứa đầy vẻ đau thương.

...

EunJi sau khi Taehyung rời đi thì đã tỉnh lại, vừa lúc Anna qua thăm đã kể ngọn ngành sự việc, tất cả mọi người đều qua thăm ông Kim.

- Con là EunJi?

Ông Kim cố gắng ngồi dậy, nhìn người con gái đang ngồi trên chiếc xe lăng kia, mặt đã có một chút sức sống.

- Dạ.

- Taehyung nó đã rất nổi điên khi con bị thế này. Thằng bé chắc chắn thương con thật lòng.

Câu nói này của ông Kim làm mặt cô đỏ lựng, đã thế cả phòng còn cười mỉm làm cô bối rối không biết làm gì, miệng lắp bắp..

- Kh..Không có đâu ạ.. Nhưng mà Taehyung đâu rồi?

- Anh ấy đi ra ngoài rồi, cầu mong Taehyung sẽ tỉnh táo để không gặp bất trắc gì.

Anna thở dài, lắc đầu.

- Gọi không bắt máy.

SeokJin nhiều lần gọi cho Taehyung nhưng đều nhận về chữ "Thuê bao".

- Có thể tôi biết Taehyung ở đâu..

- Ở đâu vậy EunJi?

BoEun đứng phía sau vừa đẩy chiếc xe lăng của cô, vừa hỏi.

- Chỗ mẹ anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net