Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã ngoi lên qua đỉnh đầu từ khi nào, EunJi mới lồm cồm ngồi dậy, vươn vai sau giấc ngủ dài. Cô lờ đờ nhìn đồng hồ treo trên tường, đã quá 8 giờ. Cô giật nảy mình, lật đật chuẩn bị đồ đi học, trễ mất thôi..

- Ơ nhưng hôm nay là chủ nhật mà...

EunJi sực nhớ rồi thở phào nhẹ nhõm, nếu hôm nay đi học thì chắc chắn cô sẽ không yên với thầy giám thị, bởi EunJi là chuyên gia đi trễ.

Cô làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi bước xuống nhà. Căn biệt thự rộng lớn nhưng lại hẻo lánh, cô đơn đến rùng mình. Cô đảo mắt xung quanh, chắc là tìm Taehyung, anh đâu rồi..

- Phần ăn sáng của cô chủ đây.

Người giúp việc bước đến gần cô, cúi đầu chào rồi cung kính chỉ tay ra chiếc bàn ăn vốn có những món ăn nấu sẵn. Cô ngồi vào bàn, thức ăn nhiều vô biên, lại toàn đồ hạng sang, nhưng nhiều thế này làm sao một mình cô ăn hết chứ !

- Dì cũng vào ăn với con này !

- Không được thưa cô. Tôi phải ăn sau chủ.

- Con không phải chủ. Taehyung bắt dì phải vậy sao?

- Không, phận làm người giúp việc phải vậy thôi thưa cô.

EunJi gấp một miếng thịt to đưa lên miệng, cũng ngon đấy nhưng không bằng mẹ Jung của cô nấu. Bỗng nghĩ tới mẹ thì cô lại lo lắng, không biết bây giờ ba mẹ cô thế nào. Cô thở dài, ra ngoài chắc cũng phải xin phép Taehyung, nhưng anh ta đi đâu mất rồi, điện thoại lại không có, làm sao liên lạc đây..

- Taehyung đâu rồi dì?

- Cậu chủ đến công ty rồi thưa cô.

- Chủ nhật cũng phải đi làm ư?

Cô lầm bầm, tay vẫn gấp đồ ăn.

...

Ở không thì lại không biết làm gì, cô đảo vòng vòng quanh ngôi nhà. Xung quanh nhà đều được thiết kế theo kiểu Pháp, đẹp mắt và thu hút người nhìn.

EunJi bỗng dừng chân trước một căn phòng ở cuối hành lang, nó được khóa lại từ bên ngoài. Căn phòng toát ra vẻ u buồn, lạnh lẽo đến thấu xương. EunJi giữ lấy nắm cửa, tò mò về mọi thứ bên trong.

- Cô chủ, không được !

Dì giúp việc vội kéo cô lại.

- Tại sao vậy dì?

- Cậu chủ cấm ai lại gần căn phòng này, cậu sẽ không tha cho những ai tò mò hay lén phén đến đây.

Dì giúp việc kéo cô xuống nhà, thở dài.

- Nhưng tại sao chứ?

- Đó là quá khứ đau buồn của cậu chủ. Tất cả kỉ niệm về tình đầu của cậu chủ đều ở đó.

- Taehyung đã khóa tất cả lại. Vậy có nghĩa là?

- Đúng. Nó đã chấm dứt. Đó cũng là lí do khiến cậu ấy trở nên hoài nghi, không thể tin vào chuyện tình cảm. Cô chủ tốt nhất đừng nên đá động đến việc này, sẽ đụng đến vết thương trong lòng cậu ấy, chưa biết được cậu ấy có nổi giận lôi đình hay không..

Taehyung cầm áo khoác từ ngoài bước vào, dì giúp việc lật đật đứng dậy khỏi chiếc ghế, chạy đi làm tiếp công việc của mình.

Anh bước lên phòng, không ngước nhìn cô lấy một cái, cô vội vã lon ton chạy theo anh.

...

Cô lo nghĩ đến căn phòng, tò mò về mối tình đầu đã đổ vỡ của anh mà không để ý anh đang nhìn EunJi chằm chằm, đến khi cô hướng ánh mắt qua dò xét Taehyung thì mới giật mình.

- Có vụ gì?

- Không ! Không có gì.

- Đi với tôi đến một nơi không?

- Đi đâu?

Taehyung không trả lời câu hỏi của cô, chỉ bảo cô thay đồ rồi nhanh chóng xuống nhà.

Chiếc xe lăn bánh, cô dần nhận ra mình đi đâu khi chiếc xe dừng trước lăng mộ. Taehyung trong tay cầm một bó hoa trắng, cô lẽo đẽo theo sau anh.

Anh đặt bó hoa trước một lăng mộ, nở nụ cười tươi rói. Nụ cười mà EunJi chưa bao giờ được thấy. Anh có biết rằng, anh lúc này đẹp trai lắm không?

- Con tới thăm mẹ đây. Mấy tháng nay con bận việc công ty không đến đây, mẹ buồn lắm đúng không?

Taehyung mỉm cười nhưng mắt lại đong đầy nước mắt. Cô đứng im một chỗ, chưa từng thấy một Kim Taehyung này bao giờ. Ánh mắt trìu mến ấy đủ để cô nhận ra, Taehyung thương mẹ cỡ nào.

- Mẹ à, con sẽ không buồn nữa. Không đau lòng vì những thứ không đáng. Nhất định là vậy !

- Bác à, nếu Taehyung buồn thì con hứa với bác con sẽ luôn bên cạnh anh ấy. Mặc dù con không là gì của nhau !

EunJi mỉm cười, nhìn Taehyung. Anh cúi đầu, trong mắt anh thu gọn hình bóng cô vào trong đấy, đáy mắt có vẻ bớt đi phần nào từ cô đơn.

- Cô đã từng thích ai chưa? Đến nỗi sâu đậm, thích hơn cả bản thân mình.

- Chưa..

- Tôi nghĩ nếu đem lòng thích ai, cô nên lựa người mà trước đây quen ai cũng chưa bao giờ bỏ người ta, dù ra sao đi nữa. Như tôi chẳng hạn. /=)))))/

- Vậy anh thích ai chưa?

EunJi đánh liều một phen, dù rằng dì giúp việc đã cảnh báo nhưng cô vẫn đâm đầu muốn hỏi.

- Rồi. Đó cũng là tình đầu. Và đã tan vỡ.

- Tôi..... có thể biết lí do không?

Taehyung im lặng một hồi lâu, mắt chăm chăm nhìn cương định về một hướng, khuôn mặt trầm lặng suy nghĩ tạo nên sức hút mãnh liệt.

- NaHaun. Cô ấy bỏ tôi. Tôi không biết lí do và cũng không muốn biết. Cô ấy rời đi mà không nói lời nào. Phút chốc tôi tưởng ngoài bà và mẹ, cô ấy là người duy nhất yêu thương tôi hết mực, tất cả đều đổ nát trong một lúc. Tôi chẳng còn ai bên mình.

- Ba của anh?

- Đừng nhắc đến ông ấy. Đừng !

Taehyung hận ba, thật sự rất hận. Mẹ anh qua đời vì một tai nạn, đáng lẽ ra ông ấy nên buồn và sẽ thành tâm với mẹ. Nhưng không, trông ông ấy vui mừng và dẫn về một người đàn bà khác, bắt anh phải gọi bằng mẹ. Cái ngày đó cũng là ngày bắt đầu anh cảm thấy căm ghét, hận ba ruột mình.

Ông ấy có còn nhớ đến mẹ? Người đàn bà lúc trước ông cho là tất cả? Tại sao? Tại sao chứ?

Đúng thật mẹ kế Taehyung không phải người xấu, nhưng anh vẫn dành cái nhìn lạnh ngắt cho bà. Bà ấy có một đứa con gái, nhỏ hơn anh 2 tuổi, anh cũng chẳnh hề thích mặc cho cô ta có cố ý bắt chuyện.

Từ lúc bà và mẹ mất, tình tan, Taehyung quyết định dọn ra ở riêng, tự tay xây nên sự nghiệp cho mình. Nỗi cô đơn luôn ám ảnh anh từng ngày, nhưng anh vẫn cố gắng chống chọi mọi thứ.

Anh đã hứa với mẹ rằng bản thân sẽ không buồn nữa, và nhất định anh sẽ giữ lời hứa đó. Taehyung tạo cuộc sống riêng cho mình, anh trở nên ít nói, lạnh lùng từ đó.

Cuộc sống của Taehyung vốn cô quạnh, giờ có thêm một cô gái không hề quen biết xen vào, liệu có thể xoa dịu một phần nỗi đau trong anh?

Anh luôn thắc mắc hỏi mình, tại sao lại đổi số tiền nợ khủng ấy để có được EunJi. Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Không, anh không tin. Bản thân anh cho rằng sẽ không thích cũng như không yêu một ai nữa, EunJi liệu có gỡ bỏ lớp vỏ dày cứng lạnh lùng khóa chặt trái tim anh?

Tình cảm anh dành cho EunJi là gì, bản thân anh vẫn chưa giải đáp !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net