Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở với mẹ một lúc cú sốc dần dần đỡ hơn trong anh, Taehyung đã có thể tỉnh táo lái xe quay trở về bệnh viện, anh phải đối mặt với ba, phải xin lỗi ông về tất cả mọi chuyện.

EunJi cứ đòi đứng trước cổng bệnh viện chờ anh, SeokJin có bảo cô vào đi ở ngoài lạnh cô cũng không chịu, đã thế còn giận Jin làm anh phải thở dài cho cô đứng đây đợi.

- Jimin và BoEun đâu anh?

EunJi ngẩn đầu lên nhìn anh hai đang đẩy đẩy chiếc xe lăng.

- Jimin có việc ở công ty, không muốn làm phiền Taehyung nên đã một mình đi giải quyết, còn BoEun về nhà một chút vì mẹ gọi.

- À.

SeokJin nựng má cô, cố gắng nhẹ nhàng để không đụng đến những vết thương đầy rẫy trên người EunJi.

- Em thấy em rất quan trọng với mọi người không hả?

- Mọi người cũng quan trọng với em mà.

SeokJin và EunJi đều mỉm cười, chiếc xe mà cô mong đợi cũng đã đến, anh từ từ lái xe vào chỗ đậu xe của bệnh viện, EunJi khều khều SeokJin, bảo anh ấy đẩy nhanh xe lăng về chỗ đậu xe. Taehyung vừa bước ra đã thấy cô mỉm cười trước mặt, anh ngạc nhiên vô cùng.

- EunJi? Em tỉnh rồi.

Cô gật gật đầu, SeokJin vờ nói.

- Hình như tôi là kì đà thì phải, đi đây, hai đứa cứ tự nhiên.

Taehyung chợt cười, nụ cười hình hộp lạ mắt không thể lẫn với ai nhưng lại rất đẹp. Sau khi SeokJin đi, anh cởi lớp áo khoác của mình đắp lên người cô, rồi nhẹ nhàng đẩy cô đi vòng vòng hít thở không khí trong lành một chút.

- Anh chắc chắn sẽ khiến cô ta sống không yên.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì, chúng ta đã tha cho cô ta một lần rồi. Lần này thì không!

Thấy Taehyung tức giận như vậy vì có người hại cô, lòng cô lại ấm áp vô cùng. Chết tiệt, ngày càng thích Kim Taehyung hơn rồi..

- Em đã biết tất cả mọi chuyện về anh và chủ tịch. Em còn biết nãy giờ anh đi đâu.

- Quả nhiên là em hiểu anh nhất.

Anh không đẩy xe nữa, đứng trước mặt cô cười khẽ.

- Taehyung, anh ổn chứ?

- Đỡ hơn nhiều rồi.

Gió nhẹ khẽ bay bay làm mái tóc anh bồng bềnh, anh mơ hồ nhìn lên trời xanh rồi bất giác mỉm cười, EunJi bị cuống vào vẻ đẹp ma mị này của anh, cho đến khi Taehyung nhìn thẳng vào mắt EunJi, kéo cô về thực tại.

Anh lấy từ trong túi ra một sợi dây truyền trắng, hạt kim cương, Taehyung đưa nó trước mặt EunJi.

- Nhìn vậy thôi chứ nó đắt giá lắm đấy.

- Anh đưa trước mặt em làm gì?

Anh không trả lời ngay mà vòng qua đeo lên cho EunJi, chiếc cổ đã trắng nõn nà giờ thêm sợi dây đắt giá làm tôn lên làn da trắng mịn của EunJi, cô vẫn không hiểu chuyện gì, hướng mắt lên nhìn anh cần một lời giải thích.

- Đây là món quà mà mẹ anh tự tay đi mua.

-- Flashback --

- Mẹ mua để làm gì?

- Cho con dâu mẹ sau này.

- Hả? Nhưng có gấp quá không?

- Gấp. Lỡ sau này mẹ chết trước khi thấy mặt con dâu thì sao?

- Mẹ nói gì thế? Chết chết gì ở đây.

Taehyung có vẻ khó chịu, anh không thích mẹ nhắc đến chết chóc như vậy đâu, nhưng đáp sự khó chịu từ anh thì lại là một nụ cười hiền từ, toát đầy vẻ ôn nhu.

- Nếu sau này con nhận ra ai là người quan trọng nhất, hãy trao họ dây chuyền này, nói nó là món quà mà mẹ dành cho đứa con dâu ấy, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, kẻo lại trao nhầm người.

- Món quà của mẹ thì mẹ trao mới hay hơn chứ?

Bà Kim chỉ lắc lắc đầu, Taehyung nhận lấy sợi dây chuyền đắt đỏ nhất ở đây rồi bỏ đi xem mấy món đồ khác.

"Xin lỗi Huyngie, mẹ không thể.."

-- End Flashback --

- Có lẽ giờ anh mới nhận ra, mẹ gấp gáp như thế và nhờ anh trao đều có lí do cả, tại sao thời điểm đó anh lại ngu ngơ không biết hay nghĩ gì nhiều nhỉ?

EunJi xoa xoa đầu anh khi anh gục xuống đùi cô, chắc giờ anh đang rất đau lòng lắm, cô hiểu, ngay lúc này cô cần ở bên cạnh anh.

- Người ta đồn rằng nó rất may mắn đấy, sợi dây chuyền sẽ ra sức bảo vệ chủ nhân nó dù trong mọi hoàn cảnh. Không cần biết tương lai em có phải vợ anh hay không, nhưng mà bây giờ anh lại muốn trao cho em, bởi hiện tại em là người quan trọng nhất.

EunJi đỏ mặt, đây có phải là một lời tỏ tình? Không không, Taehyung còn chưa nói thích mình cơ mà. Ngoài mặt bình thản nhưng hiện tại EunJi đang phải đấu tranh với lý trí, vì một câu của anh thôi mà lại khiến tim và đầu cô rối tung như thế này. Chẳng biết làm sao cho tình cảnh này, đành chấp nhận gật gật đầu thôi.

...

Ông Kim nằm trên giường bệnh, sức đã yếu đã vậy còn không muốn ăn gì, lâu lâu lại hỏi Taehyung đâu rồi, Taehyung về chưa, ông thật sự lo lắng cho anh ăn không ngon ngủ không yên. Bà Kim dù có năn nỉ mức nào ông vẫn một mực từ chối, ngay lúc này điều ông cần là được thấy Taehyung, được thấy đứa con trai mình vẫn bình an vô sự.

- Ba mau ăn mới mau khỏe được.

Ông Kim trợn tròn mắt, tới mẹ và Anna cũng ngạc nhiên, Taehyung bước vào cầm bát cháo trên tay mẹ lên ngồi trước mặt ba mình.

- Con..con không sao chứ ?

- Con không sao. Ba ăn đi.

Quả nhiên chỉ có Taehyung, khi anh đến đây ông Kim đã vui mừng cỡ nào, thậm chí ăn cháo còn rất nhiều.

Anh đặt bát cháo rỗng lên bàn, thở dài, anh đứng lên cúi người 90° trước mặt ba anh một lúc lâu.

- Con làm gì thế Taehyung?

- Con xin lỗi, xin lỗi tất cả mọi chuyện. Đúng thật con đã hiểu lầm quá tầm kiểm soát, con dùng những lời xúc phạm đến ba, ba cứ phạt con, chỉ mong ba tha thứ cho thằng con này.

Ông Kim lã chã nước mắt, từ lúc JungHye mất thì tình cha con cũng dần bị chia cắt. Ông đã cố gắng nhưng xem ra ông càng xây đắp bao nhiêu cho tình cảm cha con này thì Taehyung lại phá vỡ bấy nhiêu. Ông không ngờ rằng, cũng có ngày Taehyung nó dịu dàng với ông, trước đây ông nói gì anh đều nghe, nhưng đáp lại ông dù làm thì thái độ vẫn thờ ơ, lạnh lùng vô cùng.

- Ta không trách, chỉ mong con đừng hận người cha này.

Taehyung gật gật đầu, sau đó liền xoay qua chỗ mẹ và Anna, vẫn là cái cúi đầu đầy tôn trọng ấy.

- Mẹ, em, xin lỗi hai người.

Mẹ và Anna đều mỉm cười, có lẽ Taehyung chịu nói chuyện với hai người thôi cũng là một niềm vui lớn.

Mọi chuyện đều đã xí xóa, cái hiểu lầm 3 năm qua đều đã được giải tỏa, anh thở phào nhẹ nhõm, gia đình của anh lại bình yên rồi.

...

Lúc anh trở về giường bệnh của EunJi thì cô đã ngủ say, SeokJin canh chừng cô mà ngủ quên lúc nào không hay. Thật là, anh rất hâm mộ tình cảm anh em của hai người này.

- SeokJin! Dậy! Anh tính gáy cho EunJi thức à?

Taehyung lay mạnh người SeokJin khiến anh hoàng hồn mở mắt nhưng vẫn chưa tỉnh ngủ.

- Thằng láo toét nào dám đánh thức bố!!!

Vâng, đó giờ cậu chủ SeokJin một khi ngủ là cấm ai kêu cậu ấy dậy, mấy chiếc điện thoại cũng vì theo lịch trình của báo thức mà bị vỡ tan tành. /=)))))/

Taehyung khẽ giật mình, cứ tưởng mình sắp bị đánh, nhìn bộ dạng của ông anh trước mặt mà không nín nổi tràng cười, nhưng chợt nhận ra phải im lặng để EunJi ngủ, anh phải bịt miệng cười cố không phát ra tiếng.

Jin nhìn thằng em chí cốt dù không quan hệ ruột thịt gì đang cười long trời lở đất thì cũng tỉnh, chỉnh lại áo sơ mi, đưa tay lên miệng bảo anh phải trật tự.

- Mất hết cả hình tượng.

- Hình tượng không ăn được, anh mày không cần !

- Rồi rồi tỉnh chưa hả?

- Tỉnh mới nói chuyện chứ thằng này! Mà chuyện của ba con cậu sao rồi?

- Ổn thỏa. Anh về công ty đi, để đây EunJi cho tôi lo.

Kim SeokJin cũng gật đầu, cũng gần cả ngày ở đây rồi, công ty chưa qua 24 tiếng nhưng anh cũng đủ biết thiếu Jin công việc sẽ chất chồng như núi. Quay sang em gái cưng của mình hôn lên trán một cái rồi mới chịu rời đi.

- Làm anh em hôn dễ nhỉ?

Taehyung thầm nghĩ rồi ngồi cái ghế cạnh giường ngắm cô kỹ. Người con gái này là người thứ hai khiến anh phát điên như vậy, lẽ nào? Không, không. Sao Taehyung có thể thích một người nhanh như vậy chứ?

Dù suy nghĩ ra sao, nhưng giờ anh dám chắc rằng, Kim EunJi hiện giờ là quan trọng với anh nhất!

- Con nghĩ chủ nhân sợi dây chuyền mà mẹ muốn tặng cho con dâu mình, EunJi là thích hợp nhất!

Anh khẽ cười nhìn sợi dây chuyền đang chớp nhoáng trên chiếc cổ nõn nà của cô.

Anh chăm chú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cô, không thể nói cô quá đỗi xinh đẹp, mọi người có thể chê bai cô, nhưng trong lòng anh cô là xinh đẹp nhất.

Choi NaHaun xinh đẹp, cao sang bao nhiêu thì EunJi lại dễ thương, đáng yêu bấy nhiêu, có thể nói anh thích cái vẻ đẹp tự nhiên từ cô. Choi NaHaun, anh dần thấy cái tên đó đã lưu mờ trong tâm trí anh, vì cô đã thay thế và in đậm cái tên Kim EunJi lên tim anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net