Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tháng trôi qua.

Các vết thương của cô cũng lành hẳn, nhưng vì sợ nổi đầy sẹo nên cô cứ hơi cằn nhằn, lâu lâu lại lèm bèm khó chịu bên tai Taehyung mãi làm anh phải đi kiếm đủ thứ chỗ tìm cái trị sẹo, mặc dù anh chả biết gì.

Công ty của Han gia ngày càng đi xuống vì những dự án hay hợp đồng đều bị cướp đi mất, chủ yếu là do Kim gia và Kim thị, hai công ty hàng đầu chèn ép, đó là cái giá phải trả khi đụng đến Kim EunJi.

Cánh cửa phòng tổng giám đốc mở ra mà không một tiếng gõ cửa, tên này chắc cả gan lắm, nhưng không cần nhìn anh cũng đoán ra ai rồi, EunJi giờ đang đi học chỉ có tên Park Jimin là tự nhiên vậy thôi.

- Dự án mới của chúng ta mất rồi. Quả đúng như mày nói đấy Kim Taehyung.

Taehyung ngước đầu lên nhưng tỏ vẻ không ngạc nhiên cho lắm.

- Sao mày thờ ơ vậy? Dự án đó quy mô lớn lắm đấy, sẽ ảnh hưởng đến công ty chúng ta. Giờ làm sao?

Taehyung mỉm cười, nụ cười tà nguyệt, anh mở điện thoại bàn gọi cho ai đó.

- Gọi trưởng phòng Lee lên ngay cho tôi.

Không để trả lời anh liền cúp máy, nhìn Jimin một cái rồi hướng mắt ra sofa bảo anh ngồi xuống, Jimin vẫn không hiểu nhưng thôi ngồi xuống trước đã.

Cốc..cốc..

- Vào đi.

- Tổng giám đốc gọi tôi.

Trưởng phòng Lee cúi người chào Taehyung rồi qua Jimin.

- Dự án mới của công ty chúng ta bị mất.

- Nhưng thưa tổng giám đốc, lần này tôi không phụ trách mảng này, nên tôi không hề biết.

Taehyung nhếch môi, đứng dậy cho tay vào túi quần, bước càng gần đến ông Lee.

- Ông biết kẻ phản bội sẽ thế nào không?

- Ý..Ý Kim tổng dự án đó là do tôi đánh mất? K..Không...không tôi không làm..

Taehyung lấy điện thoại ra gọi ngay cho ai đó, rung chuông vài tiếng đầu dây liền có người bắt máy.

- Kim tổng cần gì sai bảo ạ?

- Chắc cậu biết trưởng phòng Lee công ty chúng tôi. Ngay trưa nay bắt ông ta lại nhốt ở hầm. Rõ chưa?

- Dạ rõ.

Cuộc nói chuyện diễn ra trước mắt ông Lee, mồ hôi hột chảy ra như tắm, ông lắp bắp.

- Tôi..Tôi không làm. Tổng giám đốc đừng vu oan tôi...

- Kim tổng tôi là người mách có chứng.

Taehyung đưa lên một đoạn video, hai người trong đó có một người giọng nói và ngoại hình y như trưởng phòng Lee.

- Dự án đó đâu?

- Đây. Tôi đã rất khổ sở để có được nó, dự án này tôi không được phụ trách.

- Được rồi làm tốt lắm, Kim thị, nhất định sẽ bẹp dí dưới tay tôi.

Ông Lee hoảng sợ, miệng ú ớ không dám nói lên thành lời. Cứ tưởng mọi chuyện đã qua mặt được tổng giám đốc, ai ngờ lại lộ tẩy rõ ràng như thế.

- Chuẩn bị nếm mùi của kẻ phản bội Kim Taehyung là như thế nào đi.

- Kim tổng xin Kim tổng tha cho tôi, làm ơn. Tôi làm vậy đều có lí do của nó hết... Xin Kim tổng...

- CÚT.

Ông Lee miệng run run, đành phải gật gật đầu rồi chạy ra ngoài, ông ta có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi đàn em của Taehyung, thật là một kẻ hết sức ngu ngốc.

- Trưởng phòng Lee làm việc ở đây hơn 10 năm, rất trung thành với công ty chúng ta, tại sao lại có chuyện này?

Jimin khó hiểu.

- Đó cũng là điều tao đang nghĩ tới. Cho người tìm hiểu thông tin về ông Lee và Han gia.

- Được. Nhưng mày cũng cao tay quá chứ? Dự án đó mà bổ sung thêm là tiêu tùng rồi.

-- Flashback --

Jimin bước vào trên tay là một xấp tài liệu.

- Đây là những ý tưởng mới cho dự án của chúng ta.

Taehyung không quan tâm đến xấp tài liệu đang nằm trên bàn, ngả đầu ra phía sau ghế.

- Không cần bổ sung gì cho dự án đó nữa. Giữ lại đi.

- Tại sao? Tao thấy nó vẫn chưa đủ mạnh.

- Nó sẽ bị mất.

- Cái gì?

Jimin trợn tròn mắt, nếu sẽ bị mất thì tại sao Taehyung lại bình tĩnh đến như thế?

- Vậy chúng ta nên đề phòng hơn để không bị mất chứ nhỉ?

- Không cần. Cứ để nó mất. Kẻ phản bội mới lộ mặt.

-- End Flashback --

- Tại sao mày biết, Taehyung?

- Kim SeokJin vô tình thấy ông Han và trưởng phòng Lee đi chung với nhau, vốn dĩ Han gia và Kim thị có mâu thuẫn nên việc đi chung là không bình thường. Mà gần đây tao cũng nghi ngờ hành động của ông Lee, khi nghe SeokJin báo tao liền sai người đi theo dõi ngay. Kết quả nhận được là đoạn video và vài tấm ảnh, đủ bằng chứng để buộc tội ông ta.

- Rồi giờ mày tính làm sao với dự án đó? Han gia đã mua chuộc mất rồi.

- Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, nhanh hơn Han gia một bước.

- Bằng cái gì?

- Bằng đầu. Dự án đó tao đã đọc qua và có thể nhớ hết, sau đó bổ sung phần lúc trước mày đưa. Không chỉ hạ gục được Han gia mà có khi công ty chết tiệt ấy lại dính phải đạo thiết kế.

Jimin vỗ tay, thật sự thán phục thằng bạn khôn lanh này. Jimin gật đầu, cả ngày hôm nay chắc phải vất vả rồi đây.

Hoàn thành xong dự án cũng đã 10 giờ tối, anh và Jimin lái xe đến chỗ ông Lee bị nhốt. Nghe đàn em khai báo rằng ông ta định trốn nhưng lại bị bắt, ông còn dùng vũ lực nhưng đáng tiếc một mình ông sao chống chọi cả chục người.

- Thưa Kim tổng đây là thông tin của ông Lee Mino.

Taehyung hướng mắt vào xấp giấy, những thông tin này anh điều đã biết rồi khi ông điền vào hồ sơ cho công ty, chả lẽ ông Lee không quan hệ gì với Han gia? Giữa Kim thị và Han gia ông ta chọn Han gia quả thật quá hồ đồ.

Taehyung chợt nhướng mày với dòng chữ gần cuối.

"Trước đây mê cờ bạc, rượu chè, trộm cắp cũng may là có ông Han Yeon, người anh họ giúp đỡ quay trở về con đường làm ăn chân chính. Từ đó ông Lee Mino lao đầu vào học tài chính và được nhận làm ở công ty Kim thị, đến đây đã hơn 10 năm."

Anh nhếch môi, bỏ xấp tài liệu về thông tin ông Lee xuống đất, điều muốn biết cũng đã biết không cần giữ lại làm gì nữa. Anh tiến lại người đàn ông đang bị trói hai tay vòng ra sau ghế, hai chân cột lại cố định ngay hai chân ghế, mắt thì bịt lại. Một đứa mở cái khăn bịt mắt ông ta, ông Lee nhất thời sợ hãi khi nhìn thấy Taehyung đứng trước mặt.

- Kim..Kim tổng...

- Lí do?

Vẫn là tổng giám đốc kiệm lời, nói không đầu không đuôi nhưng đủ cho ông ta hiểu ngài đang muốn nhắc đến việc gì. Giờ phút này Lee Mino như đứng trước vực thẳm của cõi chết, chỉ có con đường nói ra sự thật mới cầu may thoát ra được.

- Han Yeon là người anh em của tôi, ông ấy...ông ấy nói công ty ông ấy đang gặp bế tắc, ông ấy đã quỳ xuống dưới chân tôi van xin, còn nói Kim tổng giết người mà không ghê tay, hành hạ người khác mà chẳng lí do, Kim thị chèn ép Han gia nhưng ông ấy nói công ty ông ấy không làm gì Kim thị hoặc chọc tức Kim tổng cả, ông ta nói giúp ông ta lấy lại dự án này, vì ông ta nói dự án đó là của chính Han gia bị Kim thị cướp. Han Yeon giúp tôi rất nhiều nên tôi xem như anh em ruột mặt cho chúng tôi ban đầu không quen biết gì, thấy ông ta tỏ vẻ đau khổ như thế, tôi đành trả đáp bao năm bằng cách ăn cắp dự án.. Tôi...Tôi...

Taehyung móc ra một khẩu súng.

ĐOÀNG!

Viên đạn bay gần kề khuôn mặt ông Lee làm xước một miếng da, ông ta trợn tròn mắt, nhìn bộ mặt hoảng sợ của Lee Mino, cả Taehyung và Jimin đều nhếch môi.

- Ông biết tại sao những người trước đây phản bội Kim thị đều đi không trở về hay không?

Taehyung dí thẳng khẩu súng vào một bên thái dương của ông ta, phả ra từng đợt khói lạnh buốt.

- Xin lỗi, thành thật xin lỗi. Tôi cũng không biết phải chọn ai trong hoàn cảnh đó, Han Yeon đã giúp tôi có được ngày hôm nay, tôi không thể ăn cháo đã bát, xin lỗi Kim tổng.

Ông Lee nhắm chặt mắt, giờ chỉ chờ đợi con đường chết.

- Trưởng phòng Lee quả nhiên cũng biết điều.

Jimin nhếch môi, ông ta cũng không hẳn gọi là kẻ phản bội. Taehyung hạ khẩu súng không nói gì thêm mà bỏ ra ngoài, chính ông Lee cũng bất ngờ trước hành động của Kim tổng, tại sao không bắn ông chết?

- Tôi cũng là người hiểu cho người khác. Hôm nay ông là ngoại lệ, trưởng phòng Lee, tôi tha cho ông.

- Cảm ơn Kim tổng, cảm ơn Kim tổng.

- Nhưng ông vẫn phải ở lại đây cho đến khi tôi giải quyết hết vấn đề.

- Không sao hết, chỉ mong Kim tổng tha thứ cho lỗi lầm của tôi, tôi ở trong Kim thị cũng hơn 10 năm, việc làm này tôi cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cảm ơn Kim tổng !

Taehyung nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ khuya rồi, đã thế còn phải đưa tên Jimin về tận nhà, cứ như người yêu chở đi làm rồi lại chở về. Anh thở dài, anh cứ tưởng có BoEun rồi cậu ta sẽ không bám dính lấy anh nữa chứ, ai dè lại vẫn như cũ.

- Anh yêu ngủ ngon nhé ~

Jimin vẫy vẫy tay, câu nói vừa phát ra lập tức da gà da óc gì của Taehyung đều nổi dậy, không thèm trả lời cậu ta, anh phóng xe chạy đi trước.

- Trêu chọc cậu ta quả thật chưa bao giờ chán.

Jimin bật cười thành tiếng rồi bước vào nhà.

...

Taehyung chạy xe trên đường, bỗng khựng lại trước một bóng dáng quen thuộc.

- Cô em đi đâu giữa trời tối thế kia?

- Cần tụi anh đi cùng cho em đỡ sợ không?

- Hay là đi chơi với bọn anh nhé, bọn anh khao.

- Em xinh thật đấy! Như tiên vậy.

Cả đám thanh niên nhìn như dân chơi bu quanh lấy EunJi làm cô sợ hãi, nơi này lại đang vắng người. Chết tiệt, cô thầm rủa.

- Tránh ra, tôi tự đi được.

- Sao thế? Đi chơi với anh đi.

Một thằng tóc đỏ tự nhiên nắm lấy tay cô kéo vào người hắn. Hắn nhìn cô bằng đôi mắt đục ngầu đầy dâm dục, chân cô run run. EunJi có một khuyết điểm, khi gặp bất trắc gì xảy ra cô sẽ đứng im bất động không dám làm gì, và bây giờ cũng thế.

Lúc nhắm chặt mắt lại cô cảm nhận một lực kéo cô về phía mình, mùi thơm này rất đặc trưng, là từ một người thân thuộc với cô.

- Cút.

Anh ôm chặt EunJi vào lòng, nhìn bọn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh.

- Mày là thằng nào hả?

Taehyung lắc lắc đầu, có lẽ nói chuyện với bọn này bằng vũ lực thì mới nhanh chóng giải quyết được vấn đề, nhẹ nhàng đẩy EunJi ra phía sau lưng mình, anh trừng mắt nhìn bọn chúng.

Trong phút chốc những tên bu quanh cô khi nảy đều đã bỏ chạy vì bị đánh tơi bời, lần đầu tiên cô thấy Taehyung dùng vũ lực như thế, trước giờ dù gặp chuyện gì cũng không thấy anh giận đến nổi dùng vũ lực. Taehyung không nói gì, nắm tay kéo cô đi, tay anh siết chặt cổ tay nhỏ xíu của EunJi làm cô đau điếng nhưng không dám kêu la, cho đến khi yên vị trên xe anh mới nói chuyện.

- 11 giờ đêm rồi em còn ra ngoài?

- Tại..tại em cần mua một số đồ..

EunJi hoảng sợ, tay bấu chặt mép váy.

- Em không nhờ người làm đi mua được hay sao? Có biết nguy hiểm lắm không? Nếu anh không thấy thì em sẽ thế nào hả?

Taehyung giọng lạnh tanh, đã thế còn không thèm liếc nhìn EunJi một cái. Cô không biết từ khi nào mà mắt cô đã đỏ hoe, sợ sệt vì anh lạnh lùng với cô như thế.

- Em cần mua mấy đồ cho phụ nữ... cho nên...cho nên không nhờ ai được..

Anh bối rối khi thấy cô khóc, liền dừng xe bên lề đường, lau nước mắt cho cô.

- Xin lỗi, tại anh lo cho em quá. Mai mốt có mua những thứ đó không nhờ ai được trong nhà thì gọi cho anh, anh đi mua cho.

- Anh dám mua mấy thứ đó sao? Mấy cái đó anh không thấy tởm à?

- Đều là máu sao phải tởm. Nhớ đó, cần gì thì nói anh, anh cũng từng mua mấy thứ này rồi mà, không được đi ra ngoài vào buổi tối.

Anh xoa xoa đầu cô.

Taehyung đâu biết rằng, hành động xoa đầu hay làm đốn tim phái nữ nhất, tại anh mà tim cô lại bị lệch nhịp rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net