Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ nói chẳng qua là không ăn không ngủ mấy ngày liền, dẫn đến suy nhược cơ thể nên xảy ra tình trạng này, nghỉ dưỡng vài ngày sẽ khỏe lại. Cả đám ngồi xung quanh anh, 3 đôi mắt chẳng lúc nào rời.

- Có cần làm việc quá sức như vậy không chứ?

- Là vì em nên nó mới cố gắng vậy đó!

- Là sao? Lúc nãy Taehyung cũng nói thế nhưng không nói lí do, em không hiểu.

Taehyung không muốn cho EunJi biết thì anh nghĩ anh cũng nên câm miệng, để cô ấy biết sợ rằng lại quở trách hai người tại sao ra tay tàn ác như thế, như vậy chắc phiền phức lắm! Jimin tìm một lí do khác, mỉm cười nói với cô.

- À ừ nói chơi vậy thôi, chứ công ty anh có một dự án rất quan trọng, nó là người đứng đầu công ty, áp lực không nhỏ, phải gắng sức để hoàn thành dự án này.

Taehyung từ từ mở mắt, xộc vào mũi anh đầu tiên là mùi thuốc sát trùng khó chịu, cho anh biết đây là bệnh viện.

- Tỉnh rồi kìa!

BoEun chỉ chỉ, EunJi cũng không nghi ngờ gì thêm mà chạy lại chỗ anh, Jimin thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp chắc anh á khẩu mất.

- Xin lỗi làm bữa tiệc sinh nhật mất vui như thế này.

- Không sao đâu! Anh cứ nghĩ dưỡng cho khoẻ.

BoEun cười cười, vẫy vẫy tay như không có chuyện gì.

- Em có mua cháo, chờ chút.

EunJi bước tới loay hoay với bịch cháo, BoEun cũng chạy đi rót nước cho Taehyung, Jimin ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh, lắc đầu ngán ngẩm.

- Cố sức làm gì chứ!

Taehyung chỉ cười nhẹ, anh cũng đã đỡ nhức đầu hơn rồi. Nhìn 3 người loay hoay lo lắng vì anh bỗng Taehyung chợt thấy ấm lòng, cuộc sống có tình bạn, có gia đình, không nhất thiết phải có thêm tình yêu, Taehyung nghĩ rằng vậy có thừa thải quá không? Như vậy đã đủ hạnh phúc lắm rồi.

- Aishh có cảm giác yếu đuối quá!

Đúng vậy, đàn ông để hai người phụ nữ chăm sóc thì có hơi kỳ kỳ!

- Gì chứ! Trâu bò còn có lúc đổ bệnh, nói chi là con người ! Ăn này!

Anh cười khẽ, ngay lúc này đây không hiểu sao lại thấy cô đáng yêu đến thế. Là cô đang lo lắng cho anh sao? Theo lời Park Jimin và Kim SeokJin nói cô đã có tình cảm với anh có thể là đúng chứ?

Taehyung chợt nhận ra bản thân có một chút mong chờ, mong chờ rằng điều đó là sự thật.

...

2 tháng trôi qua.

Quả nhiên ông Han có ý định trốn ra nước ngoài, nhưng ông làm sao có thể trốn thoát được Kim thị chứ, những nước tính toán của ông đều bị Kim thị biết được, chặn đường ở mọi ngóc ngách, cuối cùng vẫn phải trong tù lãnh án.

Kim thị thu mua luôn cả Han gia, và từ đó cũng không thấy mặt Han phu nhân và Han tiểu thư ở đâu. EunJi nghe tin ba Subi vào tù, cả tháng này cô ấy lại không đi học, dù cô ta là người đã hại cô, nhưng lòng cô không khỏi lo lắng, nhân đức của cô quá cao rồi!

Hôm nay Eunji dự tiệc sinh nhật được tổ chức ở quán bar, tình cờ cô trông thấy một người rất giống Han Subi, liền vội đi tới nhưng SuBi đã thấy cô, chạy trốn nhưng EunJi một mực đuổi theo.

- Dừng lại! Tôi không làm gì cô đâu, Han Subi !

Subi nhìn ngõ cụt, thôi thì cũng không còn đường lui, đành phải đối mặt với EunJi.

- Không làm gì? Cô chắc chứ? Hay lại đi báo với Kim Taehyung để tiếp tục trả thù tôi? Xin cô, đã quá đủ rồi. Tôi cảm thấy quá hối hận, mọi thứ hoàn toàn sụp đổ trong tôi, xin cô hãy buông tha cho tôi!

Subi chắp tay cầu xin, từ cao sang quyền quý trở thành một đứa ăn xin không hơn không kém, Subi không còn gì để hối tiếc nữa. Người cha mà cô tôn kính bấy lâu, nghe tin ông ta buôn lậu hàng cấm, cô cũng không muốn nhìn mặt ông ta. Tới nổi ông ta ngồi tù 2 tháng, một lần cũng không tới thăm!

- Không, tôi sẽ không làm vậy. Gần 2 tháng qua cô đã ở đâu?

- Không liên quan đến cô!

- Tôi thật sự muốn biết! Tôi đã hoàn toàn tha lỗi cho cô, tôi chắc chắn Taehyung sẽ không làm gì nữa, giữa chúng ta bây giờ là bạn được không? Nghe tin ba cô buôn lậu, thật sự rất lo lắng cho cảm xúc của cô!

- Tôi khinh miệt ông ấy! Hai mẹ con tôi đã từ ông ta rồi, chúng tôi không liên quan gì đến cái tên Han Yeon nữa!

- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, có được không?

- Được!

Cả hai ngồi vào một chiếc bàn trong góc khuất ít người thấy, gọi 2 ly nước ép ra.

- Từ ngày ông ta bị truy nã, mẹ tôi rất sốc, không ngờ lại chung sống cùng 1 kẻ tội phạm ngần ấy năm. Hai mẹ con tôi quyết định từ bỏ tất cả, kiếm một công việc để có tiền sống qua ngày. Mẹ tôi sức cũng không còn khỏe mạnh, không thể đi làm những việc nặng nhọc, tôi bảo mẹ ở nhà, sáng đi phụ bán, khuân đồ, tối về...

- Làm nhân viên quán bar?

- Ừ, chắc cô khinh thường tôi lắm!

- Không! Ngược lại rất lo lắng cho cô, Subi.

- Tôi hại cô đến gần chết, vậy mà vẫn lo cho tôi?

- Vì ta là bạn, tôi không tính toán thù cũ.

Nhận ra trong đôi mắt EunJi đầy thành ý, Subi thở dài, tội lỗi cô làm sao xóa hết, thật đáng trách con người của Han Subi vài tháng trước quá hồ đồ, để rồi tự mình hại mình khốn khổ như thế này..

Thật đáng thương!

...

Về tới nhà cô liền chạy một mạch lên thư phòng, cô chắc chắn anh đang ở đó, xe ở đây chứng tỏ anh đã về, trong phòng cũng không có thì chỉ còn có phòng làm việc của Taehyung.

- Taehyung!

- Sinh nhật vui không?

EunJi phớt lờ câu hỏi của anh, khó hiểu nói.

- Có phải lúc trước anh nhập viện vì cố hết sức làm việc, tất cả để đè bẹp Han gia đúng không? Còn vụ buôn lậu của ông Han Yeon là như thế nào? Có thật không?

- Có thật không?

Taehyung chau mày nhắc lại câu hỏi cuối của EunJi, nhẹ giọng nói tiếp.

- Ý em buôn lậu là vu oan để trả thù? Nói trắng ra là chính anh vu oan?

- Em...Em không có ý đó! Chỉ là thật sự tò mò..

Taehyung thả tập tài liệu xuống, liếc mắt nhìn EunJi.

- Đúng là anh đã khiến Han gia không còn chỗ đứng. Nhưng chuyện buôn lậu hoàn toàn có thật, anh đã biết từ lâu, chỉ là ngay lúc đó Han gia đối với anh không gây thù chuốc oán, nên cũng không muốn nhúng tay vào làm gì.

- Mặc kệ ông Han đó ra sao, nhưng mà hiện giờ mẹ con Han Subi đang rất khốn khổ..

Taehyung chau mày. Lí do anh không nói việc này cho cô cũng vì anh hiểu lòng nhân từ của cô lớn đến cỡ nào. Chỉ vài biệu hiện đáng thương là có thể bỏ qua tất cả lỗi lầm của người đó, ngay cả khi lúc trước họ từng muốn giết chết mình.

- Vậy ý em là giúp hai mẹ con họ?

- Đúng! Subi đã hoàn toàn hối hận. Anh không muốn giúp thì em giúp, em sẽ cố gắng cho họ cuộc sống ổn định.

- Lo học đi cô nương, chẳng phải lên đại học bài hằng ngày cứ chất núi hay sao, chuyện này để anh, anh có thể!

Khuôn mặt khó chịu lúc nãy của EunJi cũng dần biến mất thay vào đó là một nụ cười tươi, tim anh lỡ chệch nhịp. Người con gái này, là anh đang dần yêu cô hay sao? Chỉ cần cô cười một cái là lòng anh như nở hoa thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net