Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi sáng ở công ty có hỏi bao nhiêu SeokJin cũng không trả lời, nhưng chút ít cũng biết được quá khứ đau khổ của Juhee, nhưng với cha của đứa bé cô vẫn còn phân vân, hay là mình đi gặp nó nhỉ?

Cô đi đến chỗ hôm qua cô tình cờ thấy anh và Juhee, là ở nhà trẻ, cô nhìn qua sân nơi một đám nhóc đang chạy nhảy, bỗng trái banh bay ra ngoài rào, một cậu bé lên tiếng.

- Cô xinh đẹp, nhặt giùm em trái bóng với!

Cô gật gật đầu, lấy trái bóng nhón chân qua hàng rào để đưa cho cậu bé. Ể? Đây chẳng phải thằng nhóc hôm qua đi cùng SeokJin và Juhee hay sao?

- Nhóc nhóc! Chúng ta nói chuyện tí đi!

Jae Seok mỉm cười, gật đầu rồi kề mặt sát hàng rào nhìn cô.

- Tại vì cô xinh đẹp nên con mới nói chuyện đó nha!

Cái thằng này, miệng lưỡi không biết học ai mà bén dữ. EunJi ngồi bệt xuống cho ngang tầm thằng bé, quan sát tỉ mỉ từng đường nét trên khuôn mặt, quả thật có hơi hơi giống SeokJin, nhất là đôi môi dày căng mọng đó!

- Con tên gì?

- Jae Seok ạ! Còn cô ?

- Cô là Kim EunJi.

- Họ Kim sao, rất giống họ của ba SeokJin đó nha!

- Ba...Ba SeokJin?

EunJi như té ngửa, chẳng lẽ thằng bé này là con của SeokJin? Cũng không hề chối cãi, khuôn mặt toát lên vẻ tao nhã, như một vị hoàng tử nhí, hao hao giống anh hai. Nhưng mà... thằng bé này được tạo ra chỉ là một sự cố, có phải vì SeokJin thấy hối hận nên mới giúp mẹ con chị Juhee?

- Là ba nuôi của con đó!

- Vậy ba ruột của con đâu?

- Jae Seok không có ba ruột! Nhưng có ba nuôi, ba SeokJin rất cưng chiều mẹ con con đó!

Cô cảm thấy rối rắm, mọi chuyện theo ý nghĩ của cô cũng hơi logic, nhưng vẫn chưa chắc chắn được gì, bắt buộc phải hỏi Taehyung mới rõ tường tận thôi.

- Jae Seok đâu rồi!!!

Xa xa giọng cô giáo vang lên, thằng bé lật đật chào cô rồi chạy về phía cô giáo, EunJi đờ đẫn vài giây rồi mới đi về nhà.

...

Taehyung vừa về tới nhà đã nởi lỏng cà vạt, mở 2 cúc áo, hôm nay tan ca trễ, trưa lại không ăn gì nên bụng giờ rất đói. Để áo khoác sang một bên, đi thẳng vào nhà bếp.

- Mệt không?

EunJi bưng một tô canh đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện anh.

- Mệt!

Vừa dọn thức ăn ra anh đã lao đầu vào ăn như con thú bỏ đói nhiều ngày, ăn rất nhiều lại không ngừng nghỉ, EunJi không ăn gì, chỉ chóng cằm nhìn anh.

- Taehyung!

Anh ngước lên, nhướng mày thay cho câu "Có chuyện gì?"

- SeokJin, Juhee, Jae Seok! Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

- Sao em hỏi anh? Đâu có liên quan đến anh.

- Nhưng em biết anh biết tất cả, nói em nghe.

- Không, không anh không biết gì hết. Ăn đi, nguội hết rồi.

- Không ăn! Anh phải nói em nghe!

Taehyung vẫn lắc đầu không chịu nói, cô bực nhọc, năn nỉ muốn gãy lưỡi vẫn không được gì, hậm hực bỏ lên phòng.

- Em còn chưa ăn gì đó!

- Không ăn!

Anh thở dài, ăn cho nốt rồi lên phòng với cô.

- Sao vậy?

- SeokJin chắc chắn có chuyện gì đó, tại sao không nói cho em biết chứ? Anh biết lại không nói em nghe!

- Aishhh đúng thật chuyện đó anh biết. Nhưng anh chỉ được biết chứ không được nói, em hiểu không?

Taehyung là một người kín miệng, ai dặn không được nói với ai thì một chữ anh cũng không nói ra, luôn giữ kín mọi chuyện, vì vậy những người xung quanh rất tin tưởng mà hay kể chuyện bí mật cho anh nghe, hứng thú hay không thì cũng tùy vào Taehyung.

- Nếu không ai nói em sẽ đi xét nghiệm ADN giữa Jae Seok và SeokJin! Không qua mặt được em đâu!

Cô nhăn mày, ôm gối bỏ ra ngoài. Định đi đến cửa thì bị Taehyung nắm tay kéo vào lòng.

- Em đi đâu?

- Ra phòng khách ngủ.

- Tại sao không ngủ ở đây?

- Thấy bản mặt anh ngủ không ngon!

Cô hất tay anh ra, không quên liếc xéo anh một cái mới bỏ ra ngoài. Taehyung còn đang đơ người, cô giận anh sao, nhưng anh đâu có lỗi gì chứ! Tất cả cũng tại tên Kim SeokJin, nếu không đích thân đi rước Jae Seok thì giờ đây Taehyung cũng yên ổn rồi!

...

1 giờ khuya.

Tối không có gì bỏ bụng, đến giờ này bụng lại báo thức rột rột, cô nhịn không được đành phải đi xuống bếp mò gì ăn. Trời tối thế này không nói không sợ thì xạo, vì cái bụng đói nên phải đánh liều thôi. Bỗng nhiên một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai cô, EunJi nghĩ là trộm, có học chút võ phòng thủ nên liền xoay người đã thẳng vào chỗ đó của tên đó. Một tiếng la thất thanh chói tai vang lên trong căn biệt thự, anh đau điếng nằm sõng soài dưới đất, tay ôm lấy bộ phận quan trọng của mình.

- Yahhh mất giống!!!

Nghe giọng nhận ra là anh, cô vội vàng chạy tới đỡ anh dậy, anh đau đến nổi không ngồi được, cứ nằm đó lăn qua lăn lại.

- Xin lỗi, tại anh làm em giật mình.

- Sau này Kim thị không có người nối dõi là tại em đó!

- Em có cố ý đâu! Trúng ngay luôn à?

- Chứ gì nữa, cần xem không?

Cô đỏ mặt, cái tên này biến thái quá đi! EunJi đánh anh một cái ngay vai, ôm vài hộp đồ ăn bỏ đi trước.

- Ơ ơ chờ đã!

Taehyung gắng gượng đứng dậy, đi theo EunJi ra phòng khách.

- Cũng biết đói sao?

Cô không để ý lời anh nói, không trả lời mà hồn nhiên ăn.

- Này giận anh sao?

- Anh đâu làm gì em phải giận.

- Coi thái độ em kìa.

- Tại anh thấy ghét quá thôi!

Taehyung đành lặng lẽ ngồi đợi cô ăn xong, lúc ăn còn sai anh đi rót nước, lấy này lấy nọ, cứ như anh là thẳng ở đợ, còn cô là bà chủ vậy!

- Ăn xong rồi đúng không? Lên giường đi!

- CÁI GÌ?

- À không lên phòng.

- Không thích.

- Ngủ ở đây sẽ cảm, cơ thể em lại yếu!

- Em bệnh hay anh bệnh?

- Nhưng anh lo.

Đúng thật là anh lo, còn phần khác là quen mỗi đêm ôm cô nằm ngủ, giờ nằm một mình cứ thấy trống trống như thiếu gì đó, thao thức ngủ không được.

Cô thở dài, vì một câu của anh lại bị mềm lòng rồi, không đợi ai nói thêm câu gì, anh bế bổng cô lên bước đi .

- Này này em chưa ăn xong !

- Còn đói sao?

- Còn!

- Ăn anh này!

Anh cười tươi, nhận ra ý đồ từ câu nói chứa đầy nham hiểm của anh, cô lắc đầu liên tục.

- Không...không đói!!!

- Vậy sao? Thế thì đi ngủ!

Thật là hết cách với tên Kim Taehyung này, đành ngậm ngùi nghe theo lời anh thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net