Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ở Seoul.

Trong một quán nước ấm cúng giữa tiết trời lạnh giá, một chàng trai gương mặt thanh tú chăm chú nhìn cô gái với khuôn mặt thuần khiết không kém phần xinh đẹp kia, là Jungkook và NaHaun.

- Chị về từ khi nào?

- 2 ngày trước thôi. Chúng ta tình cờ thật !

NaHaun nở nụ cười, nụ cười này Jungkook đã từng lưu luyến bao năm qua, mỗi lần thấy chị ấy cười tim cậu lại loạn nhịp, mặt đỏ lên, nhưng hiện giờ cậu vẫn không phản ứng gì, thậm chí còn giữ được thái độ lạnh lùng với chị ấy.

- Taehyung sao rồi em nhỉ? Chị chắc chắn là ngày càng đẹp trai!

- Bình thường. Nhưng chắc đối với chị anh ấy là đẹp nhất rồi.

NaHaun chợt bật cười thành tiếng, tay khuấy ly cafe nóng trước mặt.

- Em...thích ai khác chưa?

Jungkook không trả lời ngay, nhìn ra hướng cửa sổ, vừa thấy ai đó đôi mày chợt chau lại, là Eun Ji, tại sao đi giữa trời lạnh này đến một chiếc áo khoác cũng không có chứ.

- Xin lỗi, em có việc.

Đây là lần đầu cậu đi cùng NaHaun mà lại nghĩ đến người con gái khác, cũng là lần đầu lâu lâu có cơ hội nói chuyện với chị ấy mà lại từ bỏ. Cậu nhanh chóng tính tiền rồi chạy ra ngoài, NaHaun chăm chú quan sát cậu qua lớp cửa kính trong suốt, Jungkook cởi bỏ lớp áo khoác của mình mà khoác lên người một cô gái, đã thế còn ôm cô ấy vào lòng. NaHaun chống cằm, như vậy cũng tốt, dù gì Jungkook thích người khác NaHaun cũng đỡ phải thấy có lỗi.

- Người này...rất giống Kim Eun Ji hay bị báo chí chụp lén cùng Taehyung?

Eun Ji bị một vòng tay ôm vào lòng thoáng chút giật mình, ngước mặt lên thì ra là Jungkook cũng yên tâm, cứ tưởng tên dê xồm nào định cho hắn ta một trận chứ.

- Đã bệnh rồi ra ngoài áo khoác cũng không có.

- Tôi quên..

- Taehyung đâu mà để cậu đi một mình?

- Anh ấy có việc đột xuất ở công ty, nhưng sao tôi thấy khuôn mặt anh ấy mệt mỏi quá, hình như gần đây anh ấy có chuyện gì đó..

- Ừ. Cũng lỡ rồi, tôi và cậu đi dạo.

- Cậu lạnh không? Trùm với tôi nè!

Eun Ji chìa áo khoác của Jungkook ra, cậu lắc đầu, cài núc áo khoác lại cho cô.

- Tôi không lạnh, cậu mặc đi.

Gần đây cô cũng dần hết ác cảm với Jungkook, không thể không thừa nhận, Jungkook dù lạnh bên ngoài nhưng nóng bên trong, luôn biết cách quan tâm người khác, những lúc cô buồn thì đều có cậu bên cạnh, như vậy cũng không tệ.

Cậu rất đẹp trai, ở bên cậu không tránh khỏi việc rung động, nhưng chỉ là rung động nhất thời, người cô thích sâu đậm vẫn là Kim Taehyung.

Đến tối cô trở về thì Taehyung đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt lo lắng không yên.

- Em ra ngoài làm gì?

- Em chỉ đi dạo một chút, nằm ở giường hoài có chút ngột ngạt.

- Được rồi, vào trong nhanh đi, trời lạnh lắm.

Anh biết cô không đi một mình, anh còn biết người đi dạo cùng Eun Ji là ai qua chiếc áo khoác cô đang khoác lên người, chỉ là Taehyung không muốn hỏi.

- Gần đây anh có chuyện gì sao? Nói với em đi, chúng ta có thể tâm sự.

Nếu nói được thì anh đã nói với cô từ lâu. Chẳng lẽ bây giờ nói rằng Choi NaHaun sắp quay về và bắt anh lựa chọn? Không thể được. Anh không nên cho Eun Ji biết, tạm thời giấu cô ấy được hơn.

...

Những ngày vừa qua Taehyung đã rất mệt mỏi, tất cả là vì NaHaun. Tại sao cô ấy quay lại? Anh đã rất cực khổ để quên đi nỗi đau mà 3 năm qua luôn giày vò anh, thế mà NaHaun lại quyết định trở về? Còn EunJi, thời gian qua đủ chứng minh EunJi cũng có tình cảm với anh, Taehyung cũng đã nhận ra mình đối với Eun Ji là một quan hệ mập mờ, có thể xem là thích, nhưng mà anh vẫn im lặng, bởi lẽ anh sợ lòng còn thương NaHaun, nếu đến với EunJi sẽ làm tổn thương cô, anh thật không muốn cô đau khổ chút nào.

Cốc..cốc..

Tiếng gõ cửa làm Taehyung thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mơ hồ, anh hắng giọng.

- Vào đi.

Taehyung vẫn cắm cúi nhìn vào màn hình vi tính, 5 phút trôi qua người đó bước vào lại không nói câu nào, anh nhướng mày nhìn lên.

- Chào anh, 3 năm rồi không gặp.

Đôi đồng tử giãn to hết cỡ, người anh vừa nghĩ đến đang xuất hiện ở đây, Choi NaHaun.

- Chắc anh thắc mắc em về khi nào, em về 3 ngày trước, sáng nay đã tức tốc đến gặp anh.

- Gặp anh? Tại sao?

Taehyung vẫn chưa bàng hoàng khi thấy NaHaun trước mặt mình, nhăn mày hỏi.

- Em...Em rất nhớ anh !

Taehyung sững người, đầu anh trống rỗng không biết phải trả lời sao thì NaHaun nói tiếp.

- Chúng ta...chúng ta....vẫn y như trước nhé?

NaHaun khẽ ngập ngừng, mắt nhìn thẳng vào Taehyung.

- Em có nghe tin anh và cái cô Kim EunJi kia, nhưng em tin anh chỉ yêu mỗi mình em. Dù 3 năm, 30 năm hay mãi mãi. Và em cũng vậy. Đúng không, Taehyung?

Taehyung nhăn mày, bất chốc đầu anh nghĩ đến nụ cười của EunJi, cô ấy sẽ thế nào khi biết NaHaun trở về đã thế còn đòi quay lại với anh?

Chưa kịp trả lời thì NaHaun vội ôm ngực, ngã nhào xuống ghế sofa thở dồn dập, anh tức tốc chạy đến ngồi cạnh NaHaun.

- Em bị sao vậy?

- K..Khó thở..

...

Taehyung ngồi chực chờ ngoài ghế không yên, NaHaun vẫn còn nằm trong đó, ba cô ấy tức tốc chạy đến.

- Cảm ơn con đã đưa con bé đến đây..

- Không có gì thưa bác.

- Taehyung...

Anh ngước mặt lên, ông Choi đang nhìn anh bằng vẻ mặt nghiêm túc.

- Thật ra con bé bị bệnh tim và mắc phải trầm cảm. Cũng tại ta hết, ngày đó ta bắt hai đứa xa nhau, ta không ngờ NaHaun nó thương con nhiều đến vậy, nhớ con hằng giờ hằng ngày, đến nổi phải mắc căn bệnh trầm cảm quái ác kia...

Taehyung chau mày.. Không phải chứ? NaHaun đáng thương như vậy sao? Vậy 3 năm qua anh cho rằng cô tìm người mới mà bỏ rơi anh..

Lòng anh chợt nhói lên, cảm thấy có lỗi vô cùng, là anh, tại anh mà NaHaun ra nông nổi này.

Anh lê bước về nhà, trong đầu toàn ngập những câu nói mà ông Choi đã nói.

"Ta biết con và NaHaun đã là quá khứ, ta biết hiện giờ người con yêu là Kim EunJi, nhưng mà, xem như ta hạ thấp bản thân để năn nỉ con, đừng nói cho con bé biết, nó sẽ không chịu nổi, căn bệnh trầm cảm ấy nó sẽ thoát khỏi nếu có con giúp. Ta xin con hãy bên cạnh con bé một thời gian được không?"

Taehyung bước vào nhà, EunJi đang xem ti vi, vừa thấy anh đã vui mừng chạy đến.

- Sao hôm nay đi làm về sớm thế?

Đi làm? Anh chẳng còn tâm trạng để đi làm. Taehyung chăm chú nhìn EunJi một hồi lâu, anh ôm cô thật chặt, như rằng nếu buông ra sẽ vụt mất cô, anh nói khẽ bên tai.

- Xin lỗi, anh xin lỗi.

EunJi khó hiểu đẩy người anh ra, chắc chắn đã có chuyện gì, cô phải hỏi cho ra lẽ.

- Taehyung, có chuyện gì sao?

- À không có gì, anh hơi mệt, anh lên phòng trước.

Nhìn thấy vẻ mặt xuống sắc thậm tệ của anh, cô chạnh lòng, không dám hỏi gì hết, nhẹ nhàng đỡ anh lên phòng.

Tối hôm đó anh phải đến bệnh viện, ông Choi gọi cho anh báo rằng NaHaun cứ nằng nặc muốn gặp anh, mà cô ấy thì đang rất yếu không thể đi đâu được.

- Taehyung! Em nhớ anh.

Taehyung vừa bước đến cạnh giường đã bị NaHaun ôm chặt, anh gượng gạo tạo cho mình một nét cười.

- Taehyung.. Anh nghĩ sao? Quay lại với em nhé..

Anh khẽ im lặng nhìn sang ông Choi, anh hiểu, không nên từ chối, tất cả vì tính mạng của NaHaun.

- Ừ, mình quay lại.

- Anh còn yêu em đúng không?

- Đúng, anh còn yêu em.

Anh chua xót trong lòng nhưng mấy ai hiểu, lúc này đây anh mới nhận ra, bản thân từ khi nào đã quên hẳn NaHaun, tim anh giờ đã chật chỗ EunJi rồi. Nhưng xem ra, quãng đường để anh đến với EunJi còn rất xa lại nhiều thách thức, khó lòng mà vượt qua được.

Đã tối rồi anh còn đi đâu, cô bốc máy gọi cho Taehyung. Điện thoại rung lên làm NaHaun chú ý, khẽ nhìn vào dòng chữ hiện lên "Thú nuôi" kèm theo hình ảnh EunJi trong nắng đang cười rất tươi, anh do dự.

- Anh đi nghe điện thoại một chút.

NaHaun gật gật đầu, anh liền đi ra ngoài.

- Anh đi đâu chưa về vậy Taehyung?

- Hôm nay anh không về, em ngủ trước đi.

- À vậy sao, ngủ ngon nhé.

- Ngủ ngon.

EunJi hơi lo lắng, mấy ngày nay anh có cử chỉ hơi lạ, lại hay thở dài, công ty gặp trục trặc gì chăng?

...

Hôm sau.

- EunJi, EunJi.

Jungkook khẽ lay người cô khi cô ngồi bất động ở gốc anh đào. Cô chợt giật mình, thoáng nhìn Jungkook.

- Chuyện gì ?

- Chuông reo rồi. Không vào lớp à?

- Hôm nay tôi không hứng học.

- Vậy tôi trốn cùng cậu.

Jungkook ngồi bịch xuống thảm cỏ nhìn EunJi.

- Làm gì thất thần vậy?

- Cứ thấy lòng khó chịu.

- Ra về đi ăn không? Tôi khao.

- Không thành vấn đề.

Jungkook luôn ở bên luyên thuyên đủ điều với cô, làm EunJi nhanh chóng quên đi nỗi lo lắng nãy giờ ấm ức trong lòng.

Gió mát rượi phảng phất, EunJi ngồi dưới bóng mát nhanh chóng tựa đầu vào tai Jungkook ngủ, cậu khẽ xoa đầu cô.

"Tôi không muốn cậu phải phiền não vì điều gì. Từ đây tôi sẽ thay Kim Taehyung chăm sóc cậu."

...

Ra về BoEun đòi đi theo nhưng Jungkook lại không cho, còn nói nhỏ gì với BoEun làm nó tuột hứng, chu môi giận dỗi bỏ về. BoEun là vậy, giận thì giận nhưng một chút là bình thường, cô nàng chưa bao giờ giận dai được.

EunJi phì cười, chân vô thức đi theo sau Jungkook. Bóng lưng cậu rộng lớn làm cô có cảm giác an toàn, nhưng không hiểu sao EunJi lại thấy Jungkook thật đơn độc?

- Jungkook, tại sao cậu tốt với tôi như thế?

- Vì tôi thích cậu.

Câu quá thật thà của Jungkook làm EunJi đang ăn mém sạch. Cậu có cần thẳng thắn như thế không chứ?

- Đừng đùa nữa.

- Không đùa. Tôi là đang theo đuổi cậu đấy.

- Thôi thôi ăn đi, thịt nguội hết rồi.

Jungkook rất khéo, nhắc đủ thứ chuyện để nói nhưng hoàn toàn không nhắc đến tên "Kim Taehyung", cậu không muốn thấy EunJi đau lòng, nhiều lần cậu thật sự muốn cho Kim Taehyung một bài học tại sao lại đùa giỡn với tình cảm của EunJi như thế, nhưng nghĩ lại mình cũng là em họ, làm thế không nên, cậu chẳng muốn vì cậu mà Kim thị và Jeon gia gây thù chuốc oán.

Hôm nay nhờ có Jungkook mà cô cười suốt, phải nói đi bên cậu là mọi phiền muộn liền bay đi đâu hết. Đang cười nói bỗng EunJi im bặt, mắt hướng về một nơi nhìn chằm chằm. Cô thấy rõ khuôn mặt người con gái đang cười kia, là Choi NaHaun, dù chỉ nhìn qua ảnh khi dọn dẹp căn phòng giúp Taehyung nhưng cô không thể lẫn đi đâu được, người con gái cô vừa thấy trên phố thật sự rất giống NaHaun, tim cô chợt hoảng loạng, Choi NaHaun đã trở về? Bởi thế tâm trạng của Taehyung mới như thế. Cô cố gắng nhìn xem NaHaun đi cùng với ai mà cười nói hạnh phúc thế, có phải là Taehyung không, nhưng chưa kịp thấy gì đã vội bị Jungkook kéo đi.

- Đi ăn kem.

- Nhưng.. nhưng.. chờ đã..

Taehyung nhìn theo Jungkook lôi EunJi đi mất, thở phào, xém một chút là bại lộ, cũng may có Jungkook nhanh nhẹn cứu giúp.

- Taehyung, sao anh đơ thế?

- À à không có gì.

Trong đầu anh nhanh chóng tràn ngập hình bóng EunJi cười đùa bên Jungkook, lòng anh dấy lên một nỗi đau khủng khiếp. Anh không muốn EunJi đi cùng Jungkook, càng không muốn cô gần với bất kỳ người con trai nào. Càng nghĩ anh lại càng thấy bản thân quá ích kỷ, mình không đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì nên nhường đường cho người khác thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net