Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 tháng lặng lẽ trôi, đối với người khác là những ngày bình thường, không gì đặc biệt, nhưng đối với Taehyung lại là những ngày cứ như giam cầm anh ở địa ngục. Taehyung nhớ cô da diết, tối ngủ lại gọi tên cô rất nhiều lần, cứ ở nhà lại nhớ những kỷ niệm về Eun Ji. Dần dần anh không muốn về nhà mà ngủ lại công ty, cố gắng tập trung vào công việc để không phải nghĩ đến cô nữa.

Hôm nay NaHaun bị cảm nhẹ, đòi anh phải ở bên cô ta tối nay, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống, thở dài. Bỗng nhiên điện thoại anh có tin nhắn gửi đến, là từ Jungkook.

"Eun Ji bị tai nạn."

Đôi đồng tử anh mở to, thấy anh bàng hoàng khi nhìn vào điện thoại, NaHaun lập tức giựt lấy.

- Eun Ji đi Pháp rồi, anh vẫn dõi theo cô ấy? Có phải quan hệ của hai người mập mờ gì đó giấu em đúng không?

- NaHaun, em cần phải giữ bình tĩnh!

Taehyung ráng giữ chất giọng dịu dàng, nắm lấy tay cô ta.

- Anh không hiểu sao? Jungkook thích Eun Ji rất nhiều, chính em cũng nhận ra điều đó. Anh lo lắng thừa thải quá rồi, cô ấy hiện giờ đang hạnh phúc cùng Jungkook vậy vì lí do gì anh vẫn còn quan tâm?

NaHaun bỗng nhiên bật khóc nức nở, anh không đến dỗ cô ta mà vẫn đứng như trời trồng chỗ đó, bởi vì anh bận nghĩ đến Eun Ji, cô ấy bị tai nạn, có sao không?

Taehyung quỳ xuống trước mặt NaHaun làm cô ta ngay lập tức nín khóc, mày nhăn lại.

- Anh làm gì vậy Taehyung?

- Xin em hãy tha cho anh... Làm ơn..

Anh rất muốn giải thoát ngay bây giờ, anh không muốn bị ràng buộc nữa. Bản thân yêu sâu đậm người khác mà suốt ngày luôn miệng nói yêu NaHaun thì anh là loại người gì nữa chứ, anh muốn mọi hiểu lầm chấm dứt tại đây, anh không muốn phải ở bên NaHaun một giây nào nữa.

- Là vì ba em nhờ anh chăm sóc em, nghĩ rằng có anh bên cạnh thì căn bệnh của em sẽ nhanh chóng khỏi. Anh đã từng yêu em rất nhiều, thậm chí năm đó em bỏ đi anh như kẻ điên, anh nghĩ vết thương sâu trong lòng sẽ không bao giờ được lành, anh nghĩ mình chỉ mãi mãi yêu mình em, chỉ sống trong mối ký ức của chúng ta theo anh từng ngày, cho đến khi anh gặp Eun Ji, cô ấy hoàn toàn khác xa em, cũng không phải là mẫu người của anh, mục đích anh cho cô ấy ở bên cạnh chỉ để vui đùa, nhưng không ngờ bản thân lại đem lòng yêu cô ấy..

- Đừng...Đừng nói nữa..

- Giữa chúng ta chỉ là đã từng... NaHaun mà anh biết rất sáng suốt, anh biết em sẽ hiểu cho anh...

- Ở bên em anh thấy không hạnh phúc sao?

NaHaun vừa mỉm cười vừa hỏi câu đó, nụ cười đầy chua chát. NaHaun hoàn toàn không phải người xấu, chỉ là khi yêu quá nhiều khiến con người ta trở nên mù quáng mà ích kỷ thôi. Cô không giống những người cắm đầu vào để cướp đoạt lấy tình yêu bằng mọi giá, nếu như mọi việc có cố đến mấy cũng không hàn gở được mối tình mà 3 năm cô trông chờ thì cô sẽ từ bỏ. Những biểu cảm thờ ơ của anh khi ở bên cạnh mình, những mệt mỏi mà NaHaun mang lại cho Taehyung đã giúp cô ta tỉnh ngộ khỏi giấc mộng, người cô thích giờ đây đã không còn tình cảm gì với cô nữa. NaHaun thật sự hối hận, nếu như nói ra hết tất cả liệu mọi chuyện có êm xuôi không?

- Tại sao em hỏi vậy?

- Anh trả lời em đi!

- Nếu như là lúc trước, chắn chắn hạnh phúc!

NaHaun tự cười nhạo mình, cũng phải, mất tích 3 năm không hề liên lạc chẳng trách anh yêu người con gái khác, dù đau lòng nhưng chính mình cũng phải hiểu cho Taehyung..

- Trầm cảm, bệnh tim.. em điều không mắc phải, tất cả chỉ đều em bịa đặt..

Cùng lúc đó ông Choi mở cửa, nghe rõ mồn một con gái mình nói ra.

- Con nói gì?

- B..Ba.. Là con nói dối ba con bị bệnh, là con nói dối ba tất cả là do Taehyung và chỉ có Taehyung mới giúp con chữa khỏi..

- Vậy những tờ giấy xét nghiệm bệnh tình của con?

- Là con làm giả hết, đã thế còn mướn bác sĩ nói dối cho nghiêm trọng hơn...là tại con..

Ông Choi không kiềm được tát NaHaun một cái bạt tai, từ nhỏ đến lớn ông cưng chiều NaHaun đến nổi một lời la mắng còn không có huống hồ chi là xuống tay đánh cô ta, nhưng hôm nay NaHaun đã quá đáng lắm rồi..

- Con làm người cha này chạy đôn chạy đáo đi tìm thuốc chữa trị cho con, con làm ta bỏ cả sỉ diện để năn nỉ cậu Kim ở bên cạnh con, NaHaun, con có thấy bản thân quá đáng lắm không?

- Con..con xin lỗi.. Taehyung...em xin lỗi...Vì em sợ anh sẽ bị Eun Ji cướp đi mất, em chỉ muốn Taehyung là của em...Nhưng..Nhưng sự thật này càng giấu sẽ khiến nhiều người càng đau lòng, nhìn anh tiều tụy như thế em không muốn phải giấu anh nữa..

Taehyung không biết nên khóc hay nên cười, mọi chuyện đã lầm lỡ, người anh cần cũng đã bỏ anh đi rồi còn đâu, sự thật này còn cứu vãn gì nữa..

- Em sẽ nói với Eun Ji tất cả, em sẽ hàn gắn hai người...mong anh tha thứ cho em..

- NaHaun anh mất cô ấy rồi! Em đừng nói nữa..

- Biết đâu khi nghe hết sự thật cô ấy sẽ tha thứ cho anh... sẽ quay về bên anh..

- Muộn rồi.. Anh tôn trọng quyết định của cô ấy, Eun Ji muốn cắt đứt quan hệ, cho nên bây giờ có làm gì nữa cũng vô ích thôi...

Taehyung hất tay NaHaun ra, bỏ ra ngoài mặt cho cô ta gọi tên anh rất nhiều. Thật ra Taehyung biết tất cả mọi chuyện trước khi NaHaun nói ra, có lẽ bữa đó vị bác sĩ cô ta mướn thay ca nên khi đưa cô ta vào bệnh viện một bác sĩ mới đã nói cô ta hoàn toàn không bị gì, cũng không có dấu hiệu của trầm cảm, anh muốn NaHaun tự mình nói ra sự thật, anh cũng không ngờ 3 năm trôi qua làm con người ta thay đổi nhanh chóng như thế, từ hiền lành thành mưu mô tính toán. Nhưng dù có biết trước cũng xem là muộn màng, NaHaun giờ cũng buông tha cho anh nhưng vẫn không thấy lòng nhẹ đi tí nào.

Mẹ! Anh muốn gặp mẹ ngay bây giờ!

...

Anh gục đầu trước lăng mộ mẹ, gào khóc thật to, nếu như mẹ anh còn sống chắc chắn bà ấy sẽ ở cạnh bên mà an ủi anh, cho anh những lời khuyên chân thành nhất, nhưng tiếc rằng giờ đây anh chỉ còn lại một mình.

- Mẹ ơi con đau quá... Mẹ ơi con thương Eun Ji nhiều lắm... Mẹ ơi sao hạnh phúc không bao giờ đến với con một cách trọn vẹn?

Taehyung cười như mếu, tay chạm nhẹ lên bức ảnh mẹ anh, không gian yên tĩnh bao trùm một hồi lâu thì Taehyung có điện thoại, dãy số này từ 6 tháng qua luôn thường xuyên gọi đến anh.

- Eun Ji chỉ trầy xướt nhẹ thôi, em chỉ muốn báo anh biết.

- Không sao là tốt rồi, chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé.

Trong 6 tháng qua Jungkook luôn gọi điện để nói tình hình Eun Ji cho anh nghe, anh cũng không biết tại sao Jungkook lại làm như thế..

- Em và Eun Ji quen nhau 4 tháng rồi, là cô ấy đề nghị trước, em nghĩ điều này anh cũng nên biết.

Anh chợt im lặng, Jungkook thở dài nói tiếp.

- Đừng lo, sau khi hoàn thành khóa học, trở về Eun Ji cũng sẽ của anh thôi.

- Nếu như cô ấy thích em, thì em thay anh cho cô ấy hạnh phúc...Chỉ cần Eun Ji cảm thấy vui là được rồi..

- Cô ấy không thích em!

- Tại sao em làm vậy? Tại sao lại giúp anh?

- Vì trước khi đi Pháp Jimin đã gọi điện nói hết tất cả mọi chuyện. Dù biết tất cả mà vẫn lao đầu vào tách hai người ra thì bản thân em quá ích kỷ, anh cũng đừng trách Jimin, chỉ là anh ấy chịu đựng im lặng xem anh bị giày vò không nổi thôi. Cố lên nhé, em ủng hộ anh!

Taehyung mỉm cười, rồi cúp máy. Anh không sợ anh phải chờ bao lâu, chỉ sợ rằng nơi đất người xa lạ đó cô phải lòng người con trai khác không phải là anh, hoặc có thể sẽ quên đi anh mà yêu Jungkook, dù kết quả ra sao anh cũng mặc kệ, chỉ cần Eun Ji của anh được vui, bắt anh xa cô để cô được hạnh phúc anh cũng sẽ chấp nhận mà thuận theo. Bản thân sẵn sàng làm tất cả vì cô bởi anh yêu cô quá nhiều rồi, thật quá ngu ngốc khi gặp chuyện mới nhận ra, hối hận cũng không kịp...

Eun Ji từng nói chỉ cần anh không xem cô là người thay thế, thì cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. Chỉ cần một lời nói từ anh mà cô bỏ cả gia đình mà mười mấy năm lưu lạc chỉ ở cạnh anh, Eun Ji luôn âm thầm quan tâm chăm sóc anh, vậy mà anh lại làm tổn thương cô đến thế...

Nhưng chỉ cần còn hy vọng, dù là nhỏ nhoi anh cũng sẽ cố gắng.

Seoul nhớ Pháp, Pháp có nhớ Seoul không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net