Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác khi chia tay đôi khi khiến người ta lâm vào trạng thái không ý thức, bị tổn thương đến độ không còn kiểm soát được suy nghĩ, tâm trí và thậm chí là cả hành vi. Phải xa người mình thật lòng yêu thương quả thật rất đau khổ.

Từng ngày một cứ trôi, ở Seoul vẫn có một chàng trai chờ đợi người mình yêu trở về. Có những lúc cảm thấy nhớ lắm, nhưng chỉ dám nhớ thôi, hận không thể đem cô ấy ôm vào lòng cho thỏa mãn.

Taehyung ngày càng tiều tụy, anh ăn không đủ bữa, ngủ không đủ giấc, đã thế tối tối lại uống rất nhiều rượu, chưa bao giờ anh lụy tàn đến như thế. Mỗi lần đi trên đường bắt gặp đôi tình nhân, cứ như một nhát dao ghim thẳng vào tim anh, đôi lần lại tự hỏi, Eun Ji chừng nào em mới về?

Cứ thế 4 năm lặng lẽ trôi..

Kim thị ngày một lớn mạnh, vươn tầm ra thế giới, công lao nhiều nhất là nhờ vào tổng giám đốc trẻ tuổi Kim Taehyung. Anh trở nên rất nổi tiếng nhờ tài năng và khuôn mặt đẹp như tượng tạc, đã thế còn chưa lập gia đình, Taehyung trở thành mục tiêu của những cô thiên kim tiểu thư, quyết tâm quyến rũ cho bằng được. Nhưng bao năm qua dù tập đoàn của những cô tiểu thư đó lớn mạnh đến đâu hay nhan sắc vẹn toàn cỡ nào Taehyung một chút cũng không mảy may tới, anh nói anh đã có bạn gái nhưng chẳng ai bắt gặp anh đi cùng bạn gái bao giờ. Ngoài Park Jimin, người thường xuyên đi cùng anh nhất thì chỉ có một người, là thư ký của anh, Choi NaHaun.

Choi NaHaun dần trở thành bia đỡ đạn cho anh, giúp anh thoát khỏi mấy cô tiểu thư nhà giàu, nhưng bên cạnh đó cũng có tin đồn hai người đang có tình ý với nhau, nhưng Taehyung không quan tâm, chỉ những kẻ ngu ngốc mới đi tin lời của báo lá cải. Chuyện năm đó anh cũng đã tha thứ cho cô ta, nhưng tình cảm mà anh dành cô ta bây giờ chỉ đơn thuần là bạn bè không hơn không kém.

Cùng lúc đó tại sân bay, một cặp đôi làm tâm điểm của mọi người vì quá đỗi xinh đẹp, đúng vậy, Jeon Jungkook và Kim Eun Ji đã về nước.

Tính tới thời điểm này hai người quen nhau cũng gần 4 năm rồi, cô luôn cho rằng bản thân đã thích Jungkook nhưng có ai nhắc tới cái tên Kim Taehyung lòng cô lại chợt nhói lên, cái tên ấy tượng trưng cho quá khứ đau khổ không hồi kết của Eun Ji từ 4 năm về trước.

- Đi ăn đi!

Jungkook đề nghị rồi bảo người đem hành lí về, mình thì dắt tay Eun Ji đi đến một nhà hàng phương Tây nằm ngay trung tâm thành phố Seoul.

- Em ăn gì?

Jungkook mỉm cười đưa Menu cho cô, cô nhìn hàng dài những món ăn, gọi ngẫu nhiên một món.

- Hình như em không vui?

Cậu đưa Menu cho phục vụ rồi gặng hỏi cô.

- Không có!

Jungkook nghi ngờ nhìn theo hướng mắt Eun Ji, cậu quay người lại, cách xa bàn hai người một vài bàn thì nhận ra Taehyung, anh đang ngồi cùng Choi NaHaun ở đối diện.

- Trùng hợp thật.

Eun Ji nhếch môi, chuyện hai người thân thiết như thế cô cũng đoán được, chắc bây giờ đã kết hôn luôn rồi, lựa chọn bỏ đi tình đầu của cô quả không sai mà.

Đối với Eun Ji đây là một sự hiểu lầm nhưng đối với Jungkook là một chuyện hết sức bình thường. Bởi chuyện 4 năm trước NaHaun ra sao dù Taehyung không kể nhưng Jimin cũng nói anh nghe. Bây giờ giữa thư ký và tổng giám đốc dùng bữa chung cũng là chuyện hết sức bình thường.

- Em còn thích Taehyung đúng không?

- Anh nói gì thế? Không còn.

Jungkook không nói gì nữa, chỉ còn vài ngày nữa là Eun Ji đã không còn là của cậu nữa rồi, nhưng dù sao 4 năm qua Jungkook đã rất hạnh phúc, như vậy cũng quá đủ rồi.

Taehyung ngồi quay lưng với bàn của Eun Ji nên không hề nhận ra, cứ chăm chú vào ăn.

- Ngày mai có một cuộc họp quan trọng với đối tác mới, 8 giờ sáng mai.

- Anh biết rồi.

NaHaun nhìn anh gầy hẳn đi, lòng chua xót.

- Anh nên lo cho bản thân mình tốt hơn, nhìn anh đi, trông rất tiều tụy đấy!

- Anh không sao. Ăn xong chưa anh đưa em về.

- Được rồi.

Taehyung vô tình không để ý mà lướt qua nhau, anh không hề biết người anh mong mỏi từng ngày đang ở rất gần anh. Eun Ji cười chua chát, Taehyung dù gầy đi nhưng nét đẹp trai vẫn không phai mờ, nhưng sao cô cảm thấy giữa cô và anh sao xa cách quá, ở sát bên nhưng có bước đến bao nhiêu cũng chẳng gần được. Khoảnh khắc nét mặt buồn bã của Eun Ji được Jungkook thu hết vào tầm mắt, cậu biết rõ bao năm qua người Eun Ji yêu sâu đậm vẫn là Kim Taehyung, cô đến bên cậu cũng chỉ là sự thương hại, nhưng Jungkook đều chấp nhận vì cậu lúc này chỉ cần mỗi Eun Ji thôi.

...

Seoul về đêm thật lạnh lẽo, cô bước đi dạo một mình, ngắm quang cảnh 4 năm rồi mới có dịp gặp lại. Cùng lúc đó Taehyung không hiểu sao lại muốn dạo phố Seoul, cả hai cùng lúc xuống phố.

Dòng người đưa đẩy lướt qua nhau, trong phút chốc tại sao anh muốn quay đầu lại, người con gái vừa nãy, sao rất giống..

Nhưng quay mặt lại thì không thấy, anh có chút thất vọng. Eun Ji vừa nãy khi thấy anh đã vội tránh né, thở phào nhẹ nhõm, toan bước đi thì có một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô.

- Em về nước khi nào?

Cô giật thót khi Taehyung đứng trước mặt cô, khuôn mặt anh không giấu nổi niềm vui sướng, nhưng trong mắt cô lại cho nó là giả tạo.

- Về khi nào cũng phải trình báo cho anh sao?

Anh có hơi bất ngờ vì thái độ lạnh nhạt của cô, nhưng cũng không quan tâm mấy, niềm nở mở nụ cười.

- Anh đợi em lâu lắm rồi.

- Đợi? Anh đừng có một lúc 2 người như thế, tôi cảm thấy khinh rẻ anh đấy!

- Anh và NaHaun không có gì hết, mọi chuyện không như em nghĩ đâu..

- Tránh ra! Tôi không muốn nghe! Anh mà cứ lì lợm không tránh tôi la lên đấy?

Cô vùng vẫy khỏi tay anh, chợt nhớ ra điều gì đó, lấy trong túi ra sợi dây chuyền và chiếc nhẫn năm đó anh tặng cho cô, trả lại cho Taehyung.

- Tôi nghĩ NaHaun hợp với nó hơn!

- Làm ơn nghe anh giải thích đi...

- Nếu như anh còn một chút tôn trọng tôi, thì đừng làm phiền tới tôi nữa. Tôi không muốn liên quan đến anh, mãi mãi cũng không muốn thấy anh nữa.

Hình ảnh Taehyung và NaHaun vui vẻ dùng cơm với nhau làm cô không thể chấp nhận nổi, bản thân lại muốn chấm dứt hết cảm giác lưu luyến mấy năm nay.

- Còn nữa, năm xưa tôi rất yêu anh, nhưng chỉ là chuyện quá khứ, giờ người tôi yêu là Jeon Jungkook, mong anh đừng phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi, đừng phá vỡ niềm vui của em trai anh!

Taehyung thẫn thờ nắm chặt sợi dây chuyền và chiếc nhẫn trong tay, đến một cơ hội giải thích cô còn không cho, làm sao anh có thể hàn gắn tình cảm được đây?

Nhận ra con người của Kim Eun Ji bây giờ quá đỗi xa lạ đối với anh, anh đứng như trời trồng nhìn Eun Ji cứ dần dần xa rồi khuất dạng sau đám đông chen chúc. Lòng dấy lên đau điếng, vậy 4 năm chờ đợi của anh đều thành công cốc hay sao?

Về tới nhà thì thấy Jungkook, SeokJin và Juhee đang ngồi nói chuyện, khuôn mặt mệt mỏi phải gắng gượng tỏ ra vui vẻ.

- Em vừa mới đi đâu đấy?

Jungkook đưa tay kéo cô lại ngồi cạnh mình.

- Đi dạo một chút.

- Em gặp Taehyung chưa?

- Tại sao phải gặp?

- Con bé không biết gì sao?

SeokJin nhăn mày, cậu liền gật đầu.

- Eun Ji à... Thật ra Taehyung..

- Đừng nói! Làm ơn! Nếu mọi người cứ tiếp tục nói về Taehyung, xin phép em lên phòng trước!

Eun Ji bỏ lên phòng, để lại ba người thở dài, mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi..

Lại một lần nữa anh say mèm ở quán bar, 4 năm qua không biết Jimin đã bao nhiêu lần đưa anh về trong tình trạng không tỉnh táo như thế này, nhìn thằng bạn đau lòng đến thế Jimin cũng xót theo.

4 năm.

Không quá ngắn cũng không quá dài, cái để ý là sự kiên nhẫn của một người con trai chờ đợi một người con gái, nhưng thứ anh ta nhận lại chỉ là những câu lạnh nhạt, đau đớn mà cô ấy nói cho anh.

Yêu một người mà không được ở bên cạnh họ, đó là một điều giày vò và đau khổ biết bao. Nhưng yêu một người mà ngay cả khi ở bên cạnh họ, rất gần họ, vẫn không thể chạm vào, điều đó còn khiến tim người ta tan nát biết nhường nào..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net