Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay có buổi tiệc giao lưu, người nổi tiếng trong giới thượng lưu chắc chắn không thể thiếu. Taehyung cùng NaHaun đi vào sảnh, nhận không ít ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ, nhưng anh không quan tâm, những bữa tiệc chẳng phải tổng giám đốc và thư ký hay đi cùng hay sao? Có gì đáng ngờ vực chứ?

Cùng lúc đó một cặp đôi lại bước vào, Eun Ji khoác tay Jungkook mỉm cười hạnh phúc, anh thấy nhưng lại giả vờ làm ngơ, vì anh chưa dám đối mặt với cô khi cô thân thiết với người đàn ông khác.

Choi NaHaun thấy Eun Ji thì giật mình, cô ấy về nước rồi sao? Toan định đi tới trước mặt Eun Ji thì bị lời nói của Taehyung giữ lại.

- Đừng, cô ấy nhất định không nghe đâu.

Anh hiểu được những gì NaHaun đang nghĩ và hành động cô đang làm, chẳng qua NaHaun muốn giúp anh nhưng hiện giờ Eun Ji rất cứng đầu, tới người trong cuộc như anh giải thích còn không được huống hồ chi là người ngoài cuộc.

- Nhưng...

- Anh biết em muốn giúp. Nhưng chuyện này hãy để anh tự giải quyết.

Nhìn đôi mắt cương định của Taehyung, NaHaun thở dài rồi gật đầu.

Suốt cả buổi tiệc đến một cái liếc mắt với Taehyung, Eun Ji cũng không hề có mặc cho anh luôn nhìn cô chăm chú. Đến phần khiêu vũ, đàn ông sẽ mời người phụ nữ mà họ ấn tượng nhất để khiêu vũ, các thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng ở đây đều mong chờ người mời mình là Kim Taehyung, Park Jimin hay Jeon Jungkook. Đáng lẽ có thêm Kim Seok Jin nhưng vì anh ấy có vợ rồi nên chả dám quyến rũ, giờ ba người đàn ông độc thân đang là mục tiêu chính của mấy cô nàng.

- Mời tiểu thư đây một điệu.

Taehyung đi đến trước mặt một vị tiểu thư không phải Kim Eun Ji, làm cả những nhân vật đại loại như Park Jimin, Kim SeokJin đều bất ngờ. Eun Ji thoáng chút thất vọng nhưng nhanh chóng thu về dáng vẻ bình tĩnh, kiêu sa. Chính mình đã ruồng bỏ anh ấy thì cũng không có quyền được anh ấy chú tâm tới nữa. Nghĩ là đơn giản vậy, nhưng tim lại cứ nhói từng hồi, cô cũng chẳng biết bản thân bị gì nữa. Cô khiêu vũ cùng Jungkook nhưng mắt lâu lâu vẫn hướng qua Taehyung, anh ôm eo thân mật vị tiểu thư kia làm bản thân cô có chút ghen tỵ

- Không ngờ lại có một ngày được Kim thiếu chú ý tới.

Cô tiểu thư đó cười ngượng ngùng nhưng lại đầy giả tạo, chẳng qua anh lựa chọn người khác không phải Eun Ji để mong muốn thấy biểu hiện cô ra sao thôi, ý định của anh đã hoàn toàn đạt được rồi, anh có thể nhìn thấy Eun Ji đang tức giận nhưng lại giấu đi.

- Khiêu vũ với anh mà lại nhìn người đàn ông khác sao?

Jungkook mỉm cười, ôm eo cô chặt hơn để cô thu ánh mắt về phía mình.

- Em..Em không có!

- Eun Ji, em là người rất dễ để người ta thấu hiểu hết cảm xúc đấy!

Nhất thời Eun Ji lúng túng, cũng không dám chú ý đến Taehyung nữa. Nhưng vẫn nghe được vị tiểu thư khiêu vũ cùng Taehyung đang cười nói rất thích thú, cố tình cười lớn để người xung quanh chú ý, hình như hai người nói gì vui lắm nhỉ?!

Tới điệu xoay người đổi người khiêu vũ, anh nhanh chóng kéo tay cô về phía mình, ôm chặt eo cô lại để khi cô dù nhận ra mình nhưng vẫn không thoát ra được, Jungkook đổi người khiêu vũ với vị tiểu thư lúc nãy. Cô ta như lên đến 9 tầng mây, trong một đêm lại có thể thân thiết với hai người đàn ông tuyệt mỹ này thật là một giấc mộng đẹp mà! Cô ta cho rằng đêm nay cô ta là người may mắn nhất.

Jimin ở dưới lắc đầu, ngay từ đầu cũng hiểu được ý thằng bạn rồi. Kim SeokJin cầm ly rượu vang đi đến gần Jimin.

- Không khiêu vũ à?

- BoEun mà biết sẽ giết em mất!

- Cũng phải, chú mày sợ vợ thế à?

- Anh cũng như em thôi, nếu không sao lại không khiêu vũ?

SeokJin á khẩu, đúng thật, cũng sợ Juhee nên mới trơ mắt nhìn người người khiêu vũ đây này. Mắt anh hướng về Jungkook, Eun Ji và Taehyung, thở dài ngán ngẩm.

- Tình tay ba này bao giờ mới có hồi kết đây?

Câu ấy Jimin cũng muốn hỏi, cứ tiếp tục như vầy mãi tới người ngoài còn thấy khó chịu.

- Anh làm gì vậy? Buông ra!

Eun Ji khó chịu ra mắt, cố gắng gỡ bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình.

- Rõ ràng là còn quan tâm anh.

- Quan tâm gì? Anh bị ảo tưởng sao?

- Em nên biết phối hợp với anh một chút!

Taehyung mỉm cười, cô càng muốn tránh ra anh càng ôm chặt cô hơn.

- Bạn trai tôi cũng đang ở đây đấy! Mong anh ý thức được vấn đề!

- Ừ thì bạn trai em đang ở đây, nhưng chồng tương lai em đang ngay trước mặt!

- Anh thật không biết xấu hổ!

Eun Ji vùng vẫy ra khỏi cánh tay anh, hai người phút chốc tách rời, mọi hoạt động khiêu vũ đều dừng lại nhìn vào cặp đôi kia. Cô hiểu mình đã lầm lỡ, vì mọi người nhìn nhiều quá nên không muốn ở đây nữa, bỏ đi xuống ngay.

- Cái con nhỏ này!

- Được Kim thiếu khiêu vũ cùng còn lên mặt!

- Tưởng mình đẹp!

Những lời ganh ghét từ mấy cô tiểu thư nhà giàu liên tục nói ra, nhưng Eun Ji không để ý, một mạch bỏ ra ngoài.

Taehyung nhất thời đứng im, cô chán ghét anh tới vậy sao? Anh tự cười nhạo mình, xem ra có cố đến mấy cũng không như trước kia nữa rồi..

Cô dạo bước ra vườn thì bất ngờ một giọng nói gọi tên cô.

- Eun Ji!

Theo phản xạ cô quay đầu lại, người này cô đã biết rất lâu nhưng giờ mới là lần đầu nói chuyện.

- Choi tiểu thư, chị gọi tôi?

- Chúng ta cần nói chuyện.

Dù Taehyung dặn để anh ấy tự giải quyết nhưng nãy giờ quan sát tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, NaHaun không thể làm ngơ đứng nhìn được.

- Chúng ta không có gì để nói hết.

- Cô đang sợ sao?

- Sợ? Tại sao phải sợ?

- Sợ tôi nói gì liên quan đến Taehyung, cô sẽ đau lòng.

Eun Ji im lặng vài giây, những lời chị ta nói quả thật rất đúng!

- Được rồi. Lựa một chỗ thích hợp đi.

Cô nói rồi bước đi đến bộ ghế đá đặt sau vườn, NaHan cũng theo sau.

- Cô không sợ khi tôi nhắc về chuyện quá khứ chứ?

NaHaun cố tình nói khiêu khích Eun Ji, chỉ còn cách này cô mới chịu nghe giải thích thôi.

- Không, đó cũng là quá khứ rồi. Tôi không phải kẻ nhút nhát mà lại sợ.

- Được.

NaHaun mỉm cười, nhàn nhã nói.

- Tôi và Taehyung từng rất yêu nhau, yêu sâu đậm.

- Choi tiểu thư, hai người ra sao không liên quan đến tôi, tại sao lại muốn tôi biết?

- Sao cô lại hấp tấp đến thế? Không phải không dám nghe tiếp sao?

Eun Ji bị những lời nói làm cho đả kích, im lặng lắng nghe tiếp.

- Nhưng từ lúc tôi qua Mỹ, Taehyung đã để ý người khác, đã thế còn yêu cô ấy nhiều hơn tôi. Cô biết mà, muốn quên người cũ thì phải yêu người mới nhiều hơn, và người mới lại là Eun Ji tiểu thư đây.

- Có lẽ chị hiểu lầm rồi! Taehyung không yêu tôi!

- Không phải thế. Vì nhìn nhận ra bản thân đã phai mờ trong trái tim anh ấy, tôi mới giả vờ bị bệnh tim và trầm cảm để Taehyung thương hại tôi, mục đích là kéo anh ấy về bên tôi một lần nữa.

Nghe tới đây Eun Ji chợt nhíu mày, dù không thể tin ngay nhưng vẫn muốn nghe tiếp.

- Tôi nghĩ lời tôi nói anh ấy sẽ không tin, cho nên tôi nói dối luôn cả ba tôi rằng tất cả do Taehyung và chỉ anh ấy mới giúp được tôi, ba tôi đã nhờ anh ấy chăm sóc tôi một thời gian, những tờ giấy xét nghiệm bệnh tình hay những lúc giả vờ nhập viện đều là dối trá hết.. Đáng lẽ mục đích của tôi đã đạt được nhưng cô biết tại sao tôi lại muốn tự vạch trần mình không?

- Tại sao?

- Thời gian cô rời bỏ anh ấy cô chưa thấy anh ấy đã phải khổ cực ra sao, thậm chí quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tôi buông tha cho anh ấy, còn nói rằng yêu cô rất nhiều..

- Chỉ là lời nói, tôi không thể tin được.

Eun Ji đứng dậy toan bước đi thì NaHaun tiếp tục nói.

- Là cô cố tình không nhận ra hay sao? Tôi yêu anh ấy nhưng lại giúp anh ấy đến bên cô, đáng lẽ phải nói những lời làm cô càng xa cách Taehyung hơn, nhưng mà tôi không làm vậy, cô nghĩ xem đây là lời nói dối? Thật thứ lỗi nhưng tôi không nghĩ Kim tiểu thư là người ngu ngốc như thế!

NaHaun có vẻ không kiềm chế cảm xúc, sự tức giận của chị ấy giúp cô phần nào tin vào lời chị ấy nói.

- Chuyện có thể làm cũng đã làm. Mong cô sáng suốt, đừng để hối hận cả đời.

NaHaun liếc nhìn cô một cái rồi bước đi vào sảnh, bỏ lại Eun Ji với đống suy nghĩ mơ hồ chưa thế dứt ra được.

Trong chuyện này người ngoài cuộc như NaHaun là dễ nói nhất, bởi lẽ Eun Ji đang không muốn nhìn mặt Taehyung, dù anh có mở lời thế nào cũng sẽ bị chặn miệng ngay thôi. Chỉ có cách dùng lời nói khiêu khích, ý tỏ Eun Ji là kẻ hèn nhát, may ra mới giúp cô hiểu được vấn đề này.

Phần khiêu vũ kết thúc cũng là lúc tàn tiệc, Eun Ji ráng tạo nét tự nhiên, chào hỏi mọi người rồi ra về. Jungkook lái xe đưa cô về, lâu lâu lại nhìn cô nhưng không nói gì. Cảm thấy khó chịu, Eun Ji bắt chuyện trước.

- Có phải sự thật khác xa những gì em đã nghĩ?

Jungkook im lặng một hồi lâu rồi mới gật đầu.

- Ban đầu anh cứ tưởng trong chuyện này em là người đau lòng nhất, hóa ra không phải, Taehyung mới là người chịu khổ và áp lực nhất!

Eun Ji thở dài ngả người ra phía sau ghế, bản thân lúc này không biết nên làm gì là đúng nữa..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net