Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 7 giờ tối Eun Ji vẫn chưa về nhà, SeokJin bắt đầu lo lắng không yên, điện thoại thì không nghe máy, BoEun nói là Eun Ji đã về từ chiều rồi, con bé đi đâu nữa chứ?

Biết tin Taehyung, Jungkook, Jimin lật đật chạy sang nhà SeokJin, sai rất nhiều người đi tìm.

11 giờ khuya.

Đã 4 tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa có kết quả gì, chưa đầy 24 giờ thì chưa được báo cảnh sát, mà Taehyung cũng không muốn có cảnh sát nhúng tay vào, càng thêm rắc rối, nên đã tự mình tìm kiếm.

- Sao rồi?

Một tên tay sai chạy vào lắc lắc đầu, ly nước SeokJin đang cầm lập tức bị đập nát, là tên khốn nào dám bắt em của anh, nhất định anh sẽ không tha thứ.

- SeokJin! Bình tĩnh đi anh!

Juhee chạy tới ôm một cánh tay SeokJin, thường ngày anh đều hiền lành nhưng mỗi lúc tức giận lại khiến nhiều người khác sợ đến sởn gai óc.

Taehyung thấp thỏm không yên, nhưng ngay lúc này anh phải hết sức bình tĩnh.

Cứ thế trôi qua thêm 1 ngày, tin tức về Eun Ji vẫn không hề có. Lòng rạo rực như ngồi trên chiếc chảo nóng, tất cả đều dời công việc qua một bên, cố sức tìm cho ra Eun Ji.

- Gần đây con bé gây thù chuốc oán với ai sao?

SeokJin bực nhọc nói, tin này tới ba mẹ anh biết thì họ sẽ ra sao đây, tạm thời họ vẫn chưa nên biết, chắc chắn anh sẽ tìm Eun Ji về cho bằng được!

- Không có!

Jungkook lắc lắc đầu, qua Pháp Eun Ji cũng rất nhiều người mến, ai ghét đến nổi có thể bắt cóc cô chứ?

7 ngày trôi qua.

Có tin đã tóm được kẻ bắt cóc Eun Ji, liền giải đến trước mặt mọi người, SeokJin không kiềm được đánh mạnh vào mặt tên đó, hét lên.

- EM GÁI TAO ĐÂU?

Tên đó lùi lại vài bước, sợ đến nổi đổ mồ hôi hột, miệng lắp bắp.

- Tôi...Tôi không biết..

- Đánh nó!

SeokJin ra lệnh lập tức hai tên tay sai cầm roi đánh thật mạnh vào lưng tên kia, đến nổi hằng máu đỏ lên, đánh mấy chục lần có vẻ như tên đó không còn chịu được nữa, máu đổ ra rất nhiều, mắt nhắm mắt mở chờ đợi cái chết.

- Dừng đi! Hắn ta chết đấy!

Jimin ra tay kêu bọn tay sai dừng tay, Taehyung ngồi bên ghế đôi mắt lạnh băng hướng về khoảng không vô định, còn Jungkook thì kinh hãi, anh chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp như thế này, ngoài có Jungkook ra không ai ở đây biết 3 người đàn ông này có thể giết chết người khi đụng đến người của họ.

- Hắn ta không biết đâu, có thể nhiệm vụ của hắn chỉ là bắt cóc, tên nào khác đưa Eun Ji đi mà hắn không biết cũng nên..

Jungkook vừa nói vừa nhìn vũng máu lê láng trên sàn kia, bản thân cũng thấy tội cho tên đó.

- Đem nó đi đi!

SeokJin ra lệnh, mệt mỏi ngồi bệt xuống ghế, day day hai bên thái dương. Taehyung có điện thoại, nhìn dãy số lạ cũng có thể đoán ra, liền ra ngoài nghe máy. Đầu dây bên kia liền vang lên giọng người đặc trưng, Taehyung nghiến răng.

...

Sau khi nghe xong điện thoại, anh trở vào, dù khuôn mặt đã chuyển sắc đôi chút nhưng nhanh chóng thu về ánh mắt lạnh lùng.

- Ai gọi vậy?

Jimin khẽ hỏi.

- Mấy ngày không ở công ti nên có vài dự án chưa hoàn thành thôi mà!

Taehyung ráng tìm một cái cớ để mọi người không nghi ngờ. Jimin không nói gì thêm nhưng bản thân không tin lời anh nói. Công việc anh đã nhờ NaHaun thay mặt xử lí trong suốt mấy ngày nay, lúc nãy cô ta còn báo là đều thuận lợi, không vấn đề gì, điều đó có nghĩa Taehhyung đang nói dối. Nhưng Jimin không hỏi, vì anh biết phải có lí do anh mới thế, chắc chắn liên quan đến vụ bắt cóc, Jimin thầm theo dõi có lẽ được hơn..

Anh trằn trọc suy nghĩ về đoạn hội thoại lúc chiều, lòng rạo rực không yên.

- Chết tiệt! Han Yeon!

Qua giọng anh có thể đoán ngay kẻ chủ mưu là ai, nhưng chẳng phải hắn ta đang trong tù hay sao?

- Đừng nóng giận như thế chứ! Tao đã cất công vượt tù để cho mày bất ngờ kia mà!

Anh nắm chặt tay, cố sức bình tĩnh, nghiêm túc nói.

- Cần bao nhiêu?

- Ý mày là tiền sao?

Bên kia chợt vang lên giọng cười đầy đểu cợt.

- Tao đã mất tất cả rồi, giờ thứ tao cần không phải là tiền, thứ đắt giá hơn rất nhiều.

- Đừng vòng vo!

- Cái mạng của mày.

Đúng thật, Han Yeon trốn không bao lâu cũng sẽ bị bắt, việc hắn muốn là trả thù anh thôi, Taehyung không thể để Eun Ji vì mình mà gặp nguy hiểm, nhất định anh sẽ cược cái mạng của mình.

- Con bé này là người quan trọng với mày đúng không? Chắc Kim tổng đây không nỡ chứ gì?

- Nói địa chỉ.

- Được, quả nhiên là Kim tổng. Ở ngọn hải đăng của bờ biển Y, mong Kim tổng không ngu ngốc mà rủ thêm ai khác, chỉ cần môt chút sai sót, quả bom sẽ nổ, ngay lúc đó đứa con gái này đến hốt cốt cũng khó khăn đấy!

Anh cúp máy, đôi mắt khẽ nheo lại, có vẻ ngày mai anh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Taehyung không màng đến, chỉ cần Eun Ji an toàn, chuyện gì anh cũng có thể làm.

Đã 1 tuần cô không được ăn, chỉ uống nước lọc qua ngày, cơ thể vốn yếu ớt chịu không nổi, đôi mắt lâu lâu lại muốn ngủ, nhưng Eun Ji đều không cho phép mình ngủ, cô sợ nếu ngủ sẽ không tỉnh nữa, nhất định sẽ có người đến cứu cô, Eun Ji tin là vậy.

Nhưng bụng đói lả làm tay chân cô mềm nhũn, dù cố sức đến đâu cũng không thể, Eun Ji dần ngất đi, trước khi ngất cô có nghe tên đó gọi cho ai, lại còn hay nói tên Kim tổng, có phải là Kim Taehyung hay không? Anh có đến cứu cô hay không..?

...

Đúng giờ hẹn theo địa chỉ, anh lái xe một mình đến đó, để xe ở khoảng cách xa, anh bước lên điểm hẹn, trong mình cũng không phòng hờ thứ gì.

Vừa bước vào đã thấy Eun Ji nằm quỵ xuống sàn nhà, anh liền lao đến ôm lấy cô.

- Eun Ji! Eun Ji!

- Đừng lo lắng quá tổng giám đốc, chỉ là không ăn 7 ngày nên ngất xỉu thôi!

Han Yeon vừa nói vừa nhếch môi, miệng nhả ra làn khói đục ngầu.

- Khốn kiếp!

Anh nghiến răng, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh làm ông ta bật cười lớn. Một tên tay sai đi vào, cung kính nói, nếu anh không lầm thì tên này chính là tên cầm đầu bắt cóc Jae Seok hôm bửa.

- Không có ai đi theo hết.

Han Yeon gật đầu, rồi ra hiệu cho đàn em trói hai tay anh lại.

- Tôi cũng đã đến rồi, thả Eun Ji ra đi!

- Thả? Đâu có dễ vậy? Xem ra con bé này rất quan trọng với Kim tổng, để ngài dám đánh đổi cả mạng sống cứu nguy cho nó.

Ông cầm cây roi da bước đến gần, nhưng người ông ấy nhắm đến không phải là anh mà là cô. Giơ roi định đánh một cây vào người cô thì anh lập tức nhào đến đỡ, mạnh đến nổi rách một mảng ở sau lưng Taehyung, máu thấm dần chảy nhiều ra ướt đẫm cả sơ mi trắng.

- Kim tổng, là ngài tự chịu đấy nhé!

Han Yeon cứ tiếp tục đánh vào người cô mấy roi liền, anh đều nhận lấy hết, cả mấy chục lần như thế lưng anh chịu trận đau điếng, máu chảy cả một vũng, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống, anh cắn răng chịu đựng, tựa đầu vào đỉnh đầu của Eun Ji, toàn thân vẫn bao bọc lấy cô.

Cứ thế mỗi một roi làm anh chao đảo nhiều hơn, anh không biết hắn ta đã đánh bao nhiêu lần, chỉ chắc chắn rằng số lần nhiều đến nỗi muốn cướp đi sinh mạng của người. Taehyung thở dốc, mắt nhắm mắt mở như khó có thể chịu được nữa. Bỗng nhiên một tên chạy vào báo tin.

- 10 đứa bên mình đã bị cảnh sát tóm hết rồi, em nghĩ chúng ta nên chạy nhanh đi, chứ để bắt gặp cảnh này sẽ nhận thêm tội!

- Mẹ kiếp! Cho kích hoạt quả bom!

Han Yeon trước khi ra ngoài, còn thì thầm vào tai Taehyung, những chữ một anh đều nghe lọt tai.

- Để tao giúp mày và con nhỏ này chầu diêm vương cùng một lúc luôn nhé!

- Khốn kiếp!

- Đó là cái giá phải trả khi mày hại tao ra nông nổi này, giờ ở đây chờ chết đi. Nên nhớ, tao chết thì cũng sẽ kéo theo mày, tao không để một mình Han Yeon này chịu thiệt đâu!

Quả bom được cài gắn trên lưng Eun Ji bắt đầu hoạt động, 60s đếm ngược, bọn chúng bỏ ra ngoài không quên khóa chặt cửa chính. Anh loay hoay tìm vật nhọn, tìm được mãnh vỡ của lọ sứ liền ráng lê thân đến, sợi dây trói hai tay anh cũng đứt đi, anh nhìn vào quả bom rối rắm, có hai sợi dây hồng và xanh đưa ra, nếu như cắt đúng sợi dây thì quả bom sẽ ngừng lại.

Taehyung lấy con dao gần đó kề ngay vào sợi màu hồng. Anh nhắm chặt mắt, đánh liều cắt sợi dây đi, quả bom lập tức ngưng hoạt động.

Anh mừng rỡ chưa bao lâu thì im lặng lắng nghe tiếp, tiếng của quả bom vẫn còn, anh nhìn khắp căn phòng, quả thật nó được đặt rất nhiều, Taehyung gồng chặt tay.

- Chết tiệt! Rốt cuộc thì có bao nhiêu quả bom thế?

Nhìn số dây chỉ còn 20, anh liền nghe có tiếng trực thăng trên mái nhà.

- Nép vào sát tường đi!

Jimin cầm loa đứng lên trực thăng hô to, anh liền hiểu ra kéo Eun Ji vào sát tường, Jimin phá mái nhà ở giữa của căn phòng, đưa một cái thang dây xuống. Taehyung nhìn vào quả bom trên tường, còn 15s.

- Xuống đây đưa Eun Ji lên đi! 15s nữa thôi!

Sức lực Taehyung đang yếu đi, không thể tự mình bồng Eun Ji để mà leo lên thang dây được. Anh nhìn kỹ khuôn mặt cô, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào, đầy lưu luyến.

- Anh yêu em, Kim Eun Ji.

Jimin nghe theo bước xuống bồng Eun Ji lên.

- Kéo thang lên lùi ra xa đi!

- Còn mày?

- Không thời gian đâu, còn 8s nữa!!

Khi anh thấy chiếc trực lăng lùi ra xa căn phòng trong ngọn hải đăng này, lòng nhẹ nhõm đi hẳn, chỉ còn mình Taehyung trong căn phòng được cài đầy bom này thôi.

Anh hướng mắt ra phía cửa sổ của ngọn hải đăng, thở hắt ra một tiếng.

- Kim Taehyung mày làm được!

Anh dùng hết sức bình sinh để đứng dậy, chạy nhào ra cửa sổ, lách người qua để lọt ra ngoài.

3s...2s...1s...

Taehyung vượt qua cửa sổ rơi thẳng xuống biển cũng là lúc quả bom trong căn phòng kích nổ, cả một vùng trời xanh bị nhuộm màu của khói lửa. Tiếng nổ to thêm sự hoang tàn do sức nổ gây ra khiến người chứng kiến cũng phải rùng mình sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net