Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nè chết chưa?

Jimin đứng trên tảng đá gần chỗ Taehyung lao xuống, rất dễ nhận ra anh ở khu vực biển nào vì chỗ nào có mùi tanh nồng, được hòa với máu thì chỗ đó anh nhảy xuống. Taehyung từ từ ngoi lên, nước biển vào làm vết thương của anh càng thêm rát.

- Lâu rồi chưa tắm biển!

Taehyung mỉm cười, Jimin cũng phải phục tinh thần lạc quan trong mọi hoàn cảnh này của anh.

- Lên mau đi! Máu ra nhiều rồi đó!

Jimin đưa tay kéo Taehyung lên bờ, lưng của anh nhuộm đỏ thêm cả mùi tanh nồng, vừa rồi thật khiến người ta đứng tim mà!

- Eun Ji đâu?

- Jungkook đưa về chăm sóc rồi!

...

1 ngày trôi qua kể từ khi cứu được cô, Eun Ji được đưa vào bệnh viện, sau một ngày thì đã tỉnh lại. Jungkook luôn ở bên chăm sóc cô, lâu lâu lại đơ người nghĩ lại cảnh tượng hôm đó, về Hàn có rất nhiều cái anh lần đầu chứng kiến. Jungkook thấy tận mắt vụ nổ chấn động cả vùng trời, và Taehyung lao thẳng xuống biển. Cậu lo lắng không biết anh ấy sao rồi, một thân một mình không ngại nguy hiểm để cứu cô, đủ biết anh ấy yêu Eun Ji nhiều như thế nào.

- Dậy rồi à?

Jungkook đem bát cháo đến gần giường bệnh, ôn tồn nói.

- Em muốn xuất viện, trong bệnh viện thật ngột ngạt!

- Được rồi được rồi, ăn hết cháo đi anh cho xuất viện!

- Taehyung.. có phải đã cứu em không?

Cậu gật gật đầu, tay đưa muỗng cháo đút cho cô.

- Anh ấy sao rồi...

- Anh không biết.. Em lo cho mình trước đi!

...

Buổi tối.

Taehyung đang mặc áo sơ mi, Jimin liền tùy tiện mở cửa bước vào. Thói quen của Jimin là vậy, dù ở đâu miễn sao Taehyung đang trong đó thì không gõ cửa mà vẫn ung dung bước vào, bởi vì thói quen hết sức bất lịch sự làm cho Taehyung đi tắm cũng phải cẩn thận khóa cửa lại.

- Định đi tiệc thật à? Vết thương mày vẫn chưa lành.

- Hôm nay sinh nhật Kim SeokJin, phải đi chứ! Nếu như tao vắng Eun Ji lại nghĩ tao bị rất nặng.

- Tại sao phải giấu cô ấy?

Taehyung vừa nhìn trong gương, chỉnh chu mái tóc vừa nói.

- Vốn dĩ Eun Ji bị như thế là tại tao, tao không muốn phải nợ ai, Eun Ji có nói không muốn liên quan đến tao nữa, nên giấu là chuyện đương nhiên mà.

Jimin lắc đầu thở dài.

- Cứu mỹ nhân trong im lặng như vậy mới oai phong chứ!

Anh khẽ cười, cố gắng tỏ ra hết sức tự nhiên.

- Nếu như hôm đó tao đến trễ..

- Thì xong chứ sao!

- Không đùa đâu!

- Mày đang sợ à Jimin?

- Ừ. Nhờ vào tao luôn dõi theo hành động của mày nên mới nhiều lần cứu mày thoát chết đó!

- Rồi rồi sẽ nhớ công ơn!

Taehyung cầm áo khoác bước ra ngoài, Jimin liền theo sau.

Bữa tiệc chỉ mời những người thân thuộc, Taehyung bước vào liền tìm kiếm bóng dáng của Eun Ji, muốn biết giờ cô ra sao rồi, đã khỏe lại hay chưa.

Eun Ji hôm nay trong bộ váy trắng thoát tục nhẹ nhàng, vẫn là tông makep up nhẹ nhưng đủ lộng lẫy, trên tóc còn cài một bông hoa khiến cô như thiên thần ở trần gian. Khuôn mặt anh chợt không vui khi cô đứng chung với hai chàng trai, một người là Jungkook, còn người còn lại, chẳng phải là tên "công chúa" của buổi văn nghệ gây quỹ trẻ em nghèo sao?

- Cậu về đây luôn hay sao Hoseok?

Anna mỉm cười, đáp lại cô là nụ cười tươi rói cùng giọng nói đầy dịu dàng.

- Phải!

Hoseok nhìn sang Jungkook, anh đoán không sai mà, thế nào cậu ta cũng thích Eun Ji cho mà xem!

Eun Ji thấy Taehyung, biểu hiện tự nhiên của anh cũng không còn lo lắng nữa, liền thở phào nhẹ nhõm.

Xuyên suốt cả buổi tiệc, nhìn nhau thì có chứ nói chuyện thì không hề. Anh nghĩ anh cũng nên tập thói quen chỉ nhìn cô từ xa thì hơn, dù quyết định buông xuôi nhưng thấy cô kề bên Jungkook vẫn còn rất khó chịu.

- Hạnh phúc ghê nha!

Hoseok trêu chọc Jungkook, nhưng một chút biểu cảm cậu cũng không hề có, vì cậu có cảm giác mất Eun Ji ngày càng gần rồi.

Tự nhiên có phía ồn ào từ ngoài cửa, khi anh quay mặt qua liền có một người lao đến đâm một nhát dao vào sâu bụng của anh khiến anh chới với, lưng đập mạnh vào bàn khiến miệng vết thương lại chảy máu thêm lần nữa, chiếc bàn đổ xuống, bình hoa sứ trên bàn cũng vì thế rơi xuống trúng ngay đầu anh, trong phút chốc anh hôn mê bất tỉnh, kế bên kèm theo một vũng máu.

- Tao đã nói nếu tao chết sẽ kéo theo mày mà Kim Taehyung!

Han Yeon nhanh chóng bị Jungkook và Jimin túm lại, nhưng có vẻ đã chậm trễ rồi, thứ hắn cần cũng đã đạt được, Eun Ji nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Taehyung.

- Taehyung! Taehyung tỉnh đi anh! Taehyung!

Từ trong đám đông Subi ráng len lỏi qua để gặp người cha quá cố của mình.

- Ba!

Subi gọi lớn, Han Yeon thấy đứa con gái của mình, sau đó liền cười giễu cợt.

- Mày còn gọi tao là ba sao? Mẹ con mày là thứ ham tiền, khi tao không còn lợi dụng được nữa liền vứt tao một xó!

Cô chỉ biết đứng im nhìn ba mình bị người ta giải đi, lòng đau đớn. Dù ông ta phạm tội, dù cô từng nói khinh rẻ ông ấy nhưng ông ấy cũng là người nuôi nấng cô hai mươi mấy năm, không thể không thấy buồn thay cho ông được. Tới chừng giọt nước mắt ứa ngay mắt rơi xuống liền có bàn tay lau đi.

- Khóc rất xấu!

Hoseok kế bên nở nụ cười tươi, tay vỗ vỗ lưng Subi như an ủi.

...

Bữa tiệc kết thúc nhanh chóng vì Taehyung phải nhập viện ngay, anh vào bệnh viện thường xuyên đến nổi ngay cả bác sĩ, y tá đều quen mặt anh. Mỗi lần anh vào là y tá lại một phen vui mừng, Taehyung và Jimin đã được mấy cô ấy chấm từ lâu rồi.

- Taehyung vì em mà chút nữa là nguy hiểm tính mạng đấy!

Jimin nghiêm túc nói.

- Em xin lỗi...

- Anh nghĩ em nên cho nó thêm cơ hội..

Cô quay sang nhìn Jungkook, không biết cậu nghĩ gì nhưng cô thấy cậu mỉm cười gật đầu với cô.

Eun Ji không nói gì, đi đến gục đầu vào cửa kính trong suốt, nếu như anh bình yên trở về, em mãi mãi sẽ không xa anh một bước..

...

...

...

Cứ thế Taehyung hôn mê 3 ngày vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay Jungkook muốn đi dạo bên công viên bệnh viện cùng cô, hình như cô có lời muốn nói, cứ ấp a ấp úng, lấy hết can đảm định nói ra thì liền bị Jungkook ôm vào lòng.

- Jungkook...

- Chỉ một chút thôi, hãy cho anh ôm em..

- Anh...Anh sao thế?

- Chẳng phải đây là lần cuối chúng ta thân mật hay sao?

Cô cũng đáp lại cái ôm của anh. Người cô yêu là Taehyung, nhưng thấy Jungkook như thế cô cũng không cam lòng, chỉ là tình trạng bây giờ cô hết thời gian để suy nghĩ rồi. Cô chọn Taehyung.

- Em xin lỗi..

- Em không có lỗi. Việc mất em anh nghĩ cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Jungkook đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu, rồi cũng sẽ có ngày này. Nhưng dù cố che giấu đến đâu, cô cũng thấu được Jungkook đang rất buồn, hai tay cậu bấu chặt eo cô, như đang luyến tiếc giây phút này.

- Dù gì anh biết người em yêu là Taehyung. Ta vẫn là bạn, đúng không?

- Đúng!

Có lẽ giữa chúng ta chỉ là tình cờ lướt qua, có lẽ chúng ta có duyên nhưng không có nợ. Nhưng dù có ra sao đi nữa, dù có chia ly thế nào, họ vẫn sẽ mãi mãi tôn trọng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net