Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói, tình đầu thường không suôn sẻ.

Đa số là vậy, ông trời luôn khiến con người gặp trắc trở trong mối tình đầu. Đừng như vậy mà trách ông trời hay sợ yêu, chẳng qua ông muốn chúng ta phải mạnh mẽ hơn, vượt lên từ những đau thương mà trỗi dậy.

Trưởng thành là khi khóc cả đêm nhưng sáng hôm sau vẫn mỉm cười như không có chuyện gì. Đổ vỡ mối tình đầu nhưng vẫn can đảm yêu người khác, gạt bỏ tất cả đau thương đã từng.

Có người sẽ mạnh mẽ như vậy, nhưng có người vẫn ngu muội ôm mối tình cũ, bị lạc trong cái quá khứ hoặc hai chữ "đã từng" mà không có cách nào giải thoát ra được. Nhưng đừng vội hoảng sợ, bởi cái bóng tối bạn đang chìm đắm không lối thoát kia, rồi sẽ có một ngày có một người sẵn sàng rọi đèn đi vào bóng tối để kéo bạn ra ánh sáng, chỉ cần ta đừng bao giờ mất niềm tin hay tuyệt vọng.

Muốn quên người cũ phải yêu người mới. Đúng, hoàn toàn đúng! Rồi một ngày trái tim sẽ tan chảy một lần nữa, việc cần làm chỉ là chờ đợi, đợi đến lúc thích hợp. Khi họ đến sẽ đem theo cơn mưa nhỏ, cuốn đi những phiền muộn trong lòng bạn và tưới mát chúng. Vì vậy, hãy tin tôi, đừng tuyệt vọng khi bạn đổ vỡ trong một cuộc tình! Cứ mỉm cười thản nhiên, ánh sáng nhất định sẽ chủ động tìm kiếm bạn.

...

Taehyung gấp cuốn sách lại, anh ngước nhìn căn phòng, rồi nhìn cái bóng nhỏ bé đang lom khom dọn dẹp căn phòng mà 3 năm nay chưa ai bước chân vào. Phải, căn phòng đã được mở.

Thứ anh chạm vào đầu tiên là cuốn sách mà NaHaun rất thích, trùng hợp sao anh mở ra đọc những dòng ấy đúng ngay tình cảnh anh lúc này. Khẽ mỉm cười, một lần nữa anh lại trách bản thân mình thật ngốc.

- Taehyung, khi dọn xong anh định biến phòng này thành phòng gì?

- Thư viện.

- Ồ thật sao? Tôi cũng thích sách lắm!

Anh mạnh tay ném tất cả ảnh, quà vào một thùng xốp to, như có thù hận với nó. EunJi nhăn mày, bước tới xếp gọn gàng lại định đem ra ngoài thì anh bảo.

- Để ra sân đi.

Cô khó hiểu, xoay người, nhăn mày đợi anh nói tiếp.

- Cứ để đi.

Căn phòng nhanh chóng sạch sẽ, chẳng có gì là đọng lại quá khứ, mọi thứ đều đã mới, tới một bức ảnh quá khứ cũng không. Dọn dẹp xong thì cũng vừa lúc nhân viên khuâng kệ sách lớn lên, để mặc cho họ làm rồi kê sách, Taehyung đi ra sân tìm chiếc thùng xốp, EunJi lẽo đẽo theo sau.

- Anh làm gì vậy Taehyung?

Cô ngạc nhiên khi anh chẳng chút do dự bỏ nó vào một thùng sắt rồi lấy bật lửa đốt chúng không thương tiếc.

Anh không trả lời, mắt dõi theo những kỷ niệm đang cháy thành tro tàn ngay trước mắt.

- Chẳng phải cô nói nếu muốn vứt bỏ thì hãy chấm dứt những gì liên quan đến nhau sao?

Cô thở dài, thôi thì thuận theo ý anh, cô cũng không liên quan đến chuyện này, có muốn sao thì EunJi cũng không quyền gì lên tiếng.

Taehyung cảm thấy nhẹ nhõm, phần tình cảm 3 năm qua đã đi rồi, cũng vì có cô, EunJi. Bất giác anh mỉm cười, cô không hiểu, tại sao lại cười? Nụ cười trông rất rõ vui vẻ, thoải mái chứ không gắng gượng, chua xót như cô nghĩ.

- Cảm ơn em.

- Em?

Cô có hơi bất ngờ, em? Tại sao lại thay đổi cách xưng hô chứ?

- Tôi lớn hơn em.

- Nhưng sao lại cảm ơn?

Anh chỉ cười chứ không trả lời, EunJi đã khó hiểu lại càng khó hiểu hơn. Con người này ngoài lạnh lùng còn rất khó đoán nữa cơ. Anh xoa xoa đầu cô, rồi để tay vào túi quần bước vào nhà.

...

Cả buổi chiều anh đều có mặt ở công ty, tới tối mịt cũng chưa thấy bóng dáng đâu. EunJi cũng không quan tâm mấy, trốn trong phòng thư viện mới, đắm chìm trong ngôn tình.

Cô cứ lơ mơ suy nghĩ về NaHaun, cô ấy thật sự rất đẹp, khuôn mặt như không góc chết ấy, nghĩ lại về mình còn thua xa cô ấy, trong lòng không tránh khỏi một chút ghen tỵ

Chẳng hiểu sao bây giờ cô hay để tâm đến Taehyung, rất muốn biết hết những tâm tình và có thể nghe anh ấy tâm sự. Cô không nghĩ rằng chưa đến 1 tuần anh đã quyến rũ cô nhanh như vậy, EunJi cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng chẳng qua vì anh ấy quá đẹp trai, quá hoàn hảo nên cô mới để ý đến thôi.

Lại cắm mắt vào cuốn truyện đang đọc dang dở, say mê đến nỗi ngủ quên lúc nào không hay.

Tách..Tách..

Cô từ từ mở mắt, người con trai đang ngồi bấm máy tính, giống như soạn thảo cái gì đó, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh như tiền.

Cô nhìn quanh, hóa ra cô ngủ quên ở thư viện, và không chỉ nơi này là thư viện mà còn trở thành phòng làm việc của anh.

- Buồn ngủ sao không về phòng?

Anh nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình, đôi mày vẫn không ngừng chau lại.

- Đọc sách rồi ngủ quên.

- Về phòng trước đi.

- Ừ. Anh ở đây luôn sao? Cũng khuya rồi, ngủ đi.

- Xong việc tôi ngủ.

Cô ậm ừ một tiếng, đặt cuốn sách vào chỗ ban đầu, bước chân đi về phòng.

Cô thở phào, xem ra Taehyung cũng không còn gì là trốn tránh quá khứ nữa. Mong sao anh có thể quên thật nhanh, dù cô không có tình cảm với anh, nhưng trông thấy Taehyung đau lòng như vậy cô thật không vui chút nào.

Chợp mắt xíu thì cảm thấy một vòng tay đang ôm chầm lấy cô, cảm nhận hơi thở phả ra đều đều ở trên đỉnh đầu. Cô nằm gọn trong lòng ngực săn chắc của anh, Taehyung tựa cằm lên đầu cô, bình yên nhắm mắt ngủ.

EunJi cũng không dám ý kiến, dù sao có vòng tay ấy cô cảm thấy ấm áp hơn giữa tiết trời lạnh giá thế này, môi mỉm cười yên bình nhắm mắt ngủ theo.

...

Sáng sớm mở mắt đã không thấy Taehyung đâu, nghĩ chắc anh cũng đi làm rồi, chập chạm nhấc chân bước vào nhà tắm.

Ăn sáng xong xuôi cô bước ra ngoài, hôm nay tài xế nhà anh đưa nên cảnh tượng kẹt cứng ngay trường học hôm bữa không còn, đã vậy đâu ai nhận ra trong xe là cô đâu.

BoEun gặp cô thì cứ luyên thuyên mãi về cái ngày hôm bữa Jimin đưa về, mắt sáng đã vậy khuôn mặt lại hơi hồng hồng, nhìn cực đáng yêu.

- Vậy Jimin có thích ai không?

Câu hỏi vô tình của EunJi làm BoEun dập tắt nụ cười đi, khuôn mặt buồn rầu kéo đến nhanh chóng. Cô luống cuống, biết là mình đã hỏi điều không nên hỏi, lật đật xin lỗi, dỗ dành sao cho BoEun cười.

- Anh ấy nói anh ấy đang đơn phương.

- Ai?

- Làm sao tao biết, tao cũng không quyền gì để hỏi.

EunJi vỗ vỗ lưng BoEun, như đang dỗ dành một đứa trẻ. 18 năm cuộc đời cô chưa có mối tình vắt vai, lại còn chưa biết đến yêu là gì. Trong tình cảnh này có cố mấy thì cô vẫn không thể hiểu cảm giác yêu đơn phương là như nào, không biết nên cho BoEun lời khuyên gì bởi mình cũng là đứa chưa đụng đến chuyện tình cảm.

- Tao không sao. BoEun này kiên cường lắm, nhất định không từ bỏ!

BoEun tay cuộn lại hình nắm đấm, khuôn mặt đã có phần nào là tươi tắn hơn.

EunJi thở phào, thật là tình yêu nó cho con người nhiều cảm xúc lắm sao? Lúc buồn có thể vui ngay, lúc vui lại có thể buồn trong chớp mắt..

Cô cũng muốn yêu nhưng căn bản cô sợ tổn thương, vì vậy đến bây giờ chưa có ai bước được vào trái tim lạnh giá, khô khốc này.

...

Vừa tan trường thì cô có cuộc điện thoại, một dãy số lạ hiện lên, cô không chần chừ mà bắt máy ngay.

"Anh là Jimin, ra chỗ cũ lúc trước, anh đón em về"

Cô liền trả lời Vâng vâng, thầm tiếc nuối vì hôm nay BoEun không đi cùng cô. EunJi bước ra chỗ cũ mà Taehyung và Jimin đã đậu xe hôm bửa, biết Jimin cũng không thua kém gì Taehyung, đậu trước trường lại gây chú ý nên mới đậu cách xa thế này.

- Taehyung bảo anh chở em đến công ty luôn. Lên xe đi.

Cô vội trèo lên ngồi hàng ghế kế bên người lái, Jimin quay người sang cài khóa an toàn cho cô, anh ấy thật sự rất ga lăng.

- Sao anh biết số em?

- Taehyung cho anh. Nhưng hôm nay em không về cùng BoEun à?

- BoEun bận họp hội học sinh rồi. Sao thế?

Bị hỏi ngược lại Jimin có phần lúng túng, không biết trả lời thế nào, hồi lâu chỉ lắp bắp vài câu "Không có gì". EunJi nghi hoặc, thấy anh ấy đang rối nên cũng không hỏi thêm.

BoEun uể oải bước ra trường, hôm nay họp tới gần 12h, nó đói lả lơi. Định bang thẳng về nhà nhanh thì Anna đã chặn đường, mỉm cười đắc ý.

- Tôi có chuyện muốn nói.

Anna bước lại gần, mỉm cười với BoEun.

- Gì?

Cô ta đưa điện thoại cho BoEun xem, bên trong là tấm ảnh lúc Jimin thắt dây an toàn cho EunJi, không biết chụp góc độ nào mà nhìn hai người như kiểu tình nhân, rất thân thiết. Thấy BoEun tạm thời có hơi cứng người, Anna hả hê khi đạt được mục đích.

- Đưa tôi làm gì?

- Tôi biết rõ cô thích Jimin, cái cách cô nhìn Jimin hôm bửa đã đủ chứng minh điều đó. Tôi không biết EunJi là vô tình hay cố tình, nhưng xem ra không nên thân thiết với người mà bạn thân mình thích như vậy.

BoEun không nói không rằng, xóa tấm ảnh trong điện thoại của Anna rồi trả lại cho cô ta, bỏ đi trước.

- Thật sự cô không quan tâm đến sao? Con EunJi đấy không tốt lành như cô nghĩ đâu BoEun à, tôi có thể khẳng định điều đó! Rồi nó sẽ quyến rũ anh ấy, sẽ không nghĩ đến cảm giác của cô, sao cô không tự hỏi, tại sao Jimin lại là người đi rước EunJi mà không phải Taehyung? Đã vậy còn không chờ cô về? Thông suốt đi!

Anna ra sức nói để làm BoEun tức thêm, nhưng chẳng thu được gì, đã vậy còn nhận cái nhìn lạnh ngắt từ BoEun.

- Quan tâm hay không là chuyện của tôi, không cần cô xen vào.

Một mạch bước đi không dừng lại, Anna cố nói cũng không được gì, nhưng chuyện của cô ta muốn làm cũng đã làm rồi, giờ đón xem tình bạn giữa EunJi và BoEun có rạn nứt không, Anna thật sự rất mong chờ.

BoEun đi trên đường cứ suy nghĩ về tấm ảnh, hôm nay Jimin đến rước EunJi sao? Tại sao lại phải là Jimin? Lại còn không có Taehyung đi cùng?

Nó có hơi để ý đến những lời Anna khi nãy, lòng hiện giờ đang rất bối rối. Cứ bảo mình là EunJi không phải như vậy, chắc chỉ là hiểu làm nhưng xem ra lý trí bảo nó nên hỏi cho ra lẽ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net