Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Trần, Cảnh, Thâm

Beta: Hana

Có thể bởi vì là mắt một mí, cũng có thể do hình dáng hẹp dài, ánh mắt của Trần Cảnh Thâm luôn toát ra vẻ người lạ đừng đến gần.

Như lời Dụ Phồn nói thì là ngứa đòn, cực kì ngứa đòn.

Nhưng khi Trần Cảnh Thâm cúi xuống nghiêm túc nhìn vào nơi nào hoặc một ai đó, vẻ lạnh lùng và đề phòng giữ chặt quanh năm sẽ biến mất, đôi đồng tử đen thẳm cũng trở nên sáng rực.

Nếu ban đầu cậu dùng ánh mắt lễ phép như vầy nhìn tôi, tôi cũng sẽ không bới lông tìm vết làm gì.

Không hiểu sao Dụ Phồn tự dưng nghĩ thế.

Mãi cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân rải rác, Dụ Phồn mới hoàn hồn lại, thu vèo cánh tay mình về.

Mấy giây sau, cậu lại nghĩ tới gì đó, duỗi tay vò mạnh vành tai mình.

Giọng Tả Khoan vang từ xa tới gần: "Gì đấy, cậu chạy nhanh thế làm gì? Hồ Bàng cũng không có ở đằng sau bắt cậu...Với lại cậu túm học bá làm gì, bọn mình định đi đấm nhau, học bá có thể đi theo hay sao?"

Trần Cảnh Thâm đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng đi."

Mọi người ăn ý im lặng mấy giây: "...."

Tả Khoan nói cực kì dối trá: "Cũng không hay lắm đâu, lỡ như va chạm sứt mẻ gì đó, bọn tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi."

Chủ yếu là do cảm thấy cậu sẽ vướng tay vướng chân.

"Không sao đâu, bọn tôi có rất nhiều người, học bá à cậu đừng lo, chắc chắn sẽ trả lại cả phần của cậu cho bọn nó. Đi thôi Dụ Phồn, nhân lúc đang là giờ cơm trưa...." Tả Khoan nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt, nhíu mày, "Cậu cứ vò tai làm gì? Vò đỏ cả rồi."

"Muỗi đốt." Dụ Phồn lạnh lùng nói.

Tả Khoan: "Vậy cậu quay lưng về phía tôi làm gì?"

"Không muốn nhìn cậu."

"...."

Cậu đúng là không có tí lịch sự gì hết.

Tả Khoan: "Vậy ngài đi trước đi? Đến trường kế bên trả thù cho cậu đây."

Tả Khoan là học sinh phản nghịch điển hình, từ nhỏ đã thích xem 《 Người Trong Giang Hồ 》.

Cậu ta rất cố chấp chuyện này, một là muốn trút giận thay Dụ Phồn, hai là hưởng thụ oai phong và "danh tiếng" nhờ kéo bè kéo lũ đánh nhau mang lại cho mình. Không thể nói rõ được nguyên nhân nào chiếm tỉ lệ cao hơn.

Lớp 10 Dụ Phồn cũng chơi với cậu ta một thời gian, thấy ngày nào cậu ta cũng thích hẹn đánh với người khác, dần dần không còn đi gây sự khắp nơi cùng cậu ta nữa.

"Hôm nay không đi." Dụ Phồn nói, "Tôi về đây."

Tả Khoan: ".....?"

Dụ Phồn vò đủ rồi, đút tay vào túi đi thẳng ra cổng trường, đi được hai bước lại dừng lại.

Cậu quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn ngang qua Trần Cảnh Thâm: "Còn cậu....Về nhà đi."

Về đến nhà, Dụ Phồn vào nhà tắm rửa mặt.

Cậu nhìn mái tóc ẩm ướt trên trán, nghĩ bụng có phải nên cắt tóc rồi không. Tóc mà dài ra, lúc đánh nhau rất dễ bị nắm đầu, cũng nhanh bị dồn vào thế yếu....

Điện thoại đặt trên bồn rửa tay rung lên một tiếng, Dụ Phồn lau tay vào khăn, cầm lên xem.

【s: Tôi về đến nhà rồi.】

Theo sau là một tấm hình của Phồn Phồn được gửi qua.

Trần Cảnh Thâm nắm cái vòng da trên cổ nhóc chó, đường nét xương cổ tay hơi nhô lên, ép nhóc chó đáng thương đang ngủ phải thức dậy bắt đầu làm việc.

Có thấy phiền không, ai muốn nhìn chó của cậu chứ.

Dụ Phồn chăm chú nhìn nhóc chó một lúc, lại hạ mắt nhìn bàn tay đang giữ nó, mãi cho đến khi có một tin nhắn không biết của ai gửi qua mới không biến sắc tắt màn hình.

Cậu yên lặng đứng trước gương, sau đó vươn tay vặn mở vòi nước, rửa mặt lại lần nữa.

-

Thứ hai, mới 7 rưỡi sáng đã thấy mặt trời ló dạng.

Lúc Dụ Phồn đến trường thì cổng đã đóng rồi, ở trong đang mở nhạc. Cậu vòng ra cổng sau trèo tường vào, bỏ thẳng tiết chào cờ đi về lớp.

Trong lớp không có một ai.

Dụ Phồn đút hai tay trong túi, vừa ngáp vừa về lại chỗ ngồi, đi được hai bước chợt liếc nhìn thoáng qua thứ gì đó.

Cậu đứng trước bảng thông tin, ngẩng đầu lên nhìn.

Băng keo của tờ giấy khen nào đó lớp cậu lấy được từ đại hội thể thao bị tróc ra, có một góc rũ xuống, che khuất đi tên của người giành được giải thưởng.

Nhưng Dụ Phồn không cần nhìn cũng biết tờ giấy khen này là của ai.

Dụ Phồn quay đầu về chỗ, mở cửa sổ bên cạnh mình ra, để không khí trong lành tràn vào căn phòng đã hai ngày chưa mở cửa, sau đó gục đầu lên bàn chuẩn bị ngủ.

Cậu lười biếng nằm úp trên bàn được vài phút, quay mặt hướng ra cửa sổ, chầm chậm mở mắt ra.

Một giây sau, Dụ Phồn đứng lên khỏi bàn học, kéo mở ngăn bàn giáo viên lấy băng keo ra. Sau đó nhấc ghế của mình đi đến sau lớp, đặt "kệch" xuống trước bảng thông tin.

Cậu giẫm lên ghế, vươn tay vuốt phẳng góc giấy khen bị rơi xuống, lộ ra năm chữ "Bạn học Trần Cảnh Thâm" to tướng.

Hạng nhất toàn khối mà đến cả giấy khen cũng dán không xong, vô dụng hết sức.

Dụ Phồn xé mấy lớp băng keo ra, sau đó ngẫm nghĩ, dứt khoát dán thêm một lớp băng keo cho hết mấy góc giấy khen còn lại.

Lúc xử lý đến góc cuối cùng, ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân.

Lúc này Dụ Phồn còn đang áp một tay lên tường, muốn ấn chặt tờ giấy khen đó lại.

Cậu còn chưa phản ứng kịp, ngoài cửa sau của lớp đã xuất hiện một bóng người cao gầy.

Dụ Phồn phản xạ có điều kiện quay đầu, bất ngờ chạm mắt với chủ nhân của tờ giấy khen.

Trần Cảnh Thâm đứng ở cửa sau, hai tay rũ tự nhiên bên người. Có lẽ vừa nghe lãnh đạo trường nói xong, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

Hai người đứng yên nhìn nhau một lúc, Trần Cảnh Thâm chợt nâng mắt, nhìn về nơi tay cậu đang ấn lên.

Dụ Phồn: "...."

Trong thoáng chốc đó, Dụ Phồn muốn nuốt cả cuộn băng dính trong tay mình.

Nét mặt Dụ Phồn đi từ buồn ngủ đến sững sờ, sau đó lại mờ mịt, cuối cùng là vẻ lạnh lùng muốn giết người diệt khẩu.

Chỉ cần là người có mong muốn sống sót mạnh mẽ, lúc này sẽ biết nên ngậm miệng giả mù.

Trần Cảnh Thâm hỏi: "Đang làm gì thế?"

"Xé giấy khen." Dụ Phồn nói.

Trần Cảnh Thâm lặng lẽ đặt cổ tay lên lưng ghế, khẽ đỡ giúp cậu, hỏi: "Tại sao phải xé?"

Dụ Phồn: "Tôi không thích dán chung với hạng hai."

Trần Cảnh Thâm lại nhìn lên mấy lớp băng keo dán nham nhở.

Dụ Phồn đối diện với mặt tường một lúc, nghĩ bụng mẹ nó mình nói vớ vẩn gì thế....Hay là cứ giết người diệt khẩu cho rồi. Cảm nhận thấy ống quần bị kéo nhẹ một cái.

"Lần sau tôi sẽ cố gắng hơn." Trần Cảnh Thâm thuận theo lời cậu hỏi, "Lần này châm chước tạm vậy được không?"

Dụ Phồn đứng trên ghế rũ mắt nhìn hắn, lạnh mặt đi theo bước được nhường.

Hôm nay lễ chào cờ kết thúc sớm, lúc giải tán còn cách tiết đầu tiên tận mười phút.

Mấy học sinh lục tục về lớp, vừa vào lớp đã thấy hai bóng dáng ở cuối tổ một.

Dụ Phồn vừa về chỗ là nằm sấp luôn xuống.

Thật ra cậu không ngủ được, nhưng bây giờ cậu không muốn nhìn mặt Trần Cảnh Thâm lắm.

Dụ Phồn giả vờ cực kì giỏi, vai khẽ phập phồng theo nhịp thở, hầu như mọi người ai cũng nghĩ cậu ngủ.

Lúc Ngô Tư đi đến cũng nghĩ thế.

Cho nên cậu ta không hề kiêng dè đứng cạnh bàn Trần Cảnh Thâm, đầu tiên liếc mắt nhìn gáy Dụ Phồn trước, sau đó mới cúi đầu gọi: "Học bá ơi."

Trần Cảnh Thâm nâng mắt nhìn cậu ta.

"Lớp sắp đổi chỗ lần nữa mà phải không...Tôi hỏi chủ nhiệm lớp rồi, cô bảo chỉ cần cậu đồng ý là hai bọn mình được chuyển vào cùng bàn ngay. Vậy gì nhỉ...Tôi biết chắc chắn không thể giúp cậu được mấy môn khác, nhưng mỗi lần làm phần viết văn trong bài thi tôi đều trên 48 điểm, cũng không phải chưa từng lấy được điểm tối đa, tôi thấy ở phương diện này chắc là tôi vẫn có thể cho cậu một ít sáng kiến đó."

Ngô Tư rất muốn ngồi chung với học bá, vì thế nỗ lực chào hàng mình, "Trước đây bọn mình từng ngồi cùng bàn rồi, cậu cũng biết tôi không ngủ hay nói chuyện trong giờ học mà, chắc chắn không làm phiền đến cậu đâu, cho nên____"

Giọng Ngô Tư im bặt.

Bởi vì cái đầu đang nằm sấp bên cạnh cử động.

Dụ Phồn ngẩng đầu lên từ cánh tay, không cảm xúc nhìn sang phía Ngô Tư. Vết thương cậu bị lúc cuối tuần vẫn chưa lành hẳn, khóe miệng còn dán một miếng băng cá nhân, dáng vẻ rất có sức đe dọa.

Ngô Tư bị dọa sợ, lúng túng mím môi dưới: "Bạn học Dụ à, tôi không có ý khác đâu....Nếu cậu không muốn đổi chỗ thì....."

"Ai nói tôi không muốn?" Dụ Phồn gần như bật thốt lên.

Ngay sau đó, Dụ Phồn ngồi dậy dựa vào lưng ghế, cứng nhắc ném ra một câu, "Thích đổi thì đổi, chẳng sao cả."

Vậy sao vẻ mặt cậu lại dữ thế....

Ngô Tư không dám nói mấy lời này ra.

Trong lớp nhao nhao ồn ào, Dụ Phồn quay đầu nhìn ra cửa sổ, không biết tại sao bỗng cảm thấy hơi ngứa tay. Muốn hút thuốc.

Ngô Tư: "Vậy học bá...."

"Không đổi, cậu hỏi người khác đi."

Dụ Phồn nghe thấy người bên cạnh lạnh nhạt đáp lại.

Cơn giận tự dưng bốc lên kia bỗng chốc tan biến.

Cảm xúc đến rồi lại đi này khiến cậu không tài nào hiểu được. Bàn bỗng nhiên bị ai vỗ lên, theo sau là cái bánh mì bị ném lên bàn cậu.

Vương Lộ An cắn miếng bánh mì trong tay mình: "Dụ Phồn, cậu chưa kịp ăn sáng phải không? Tôi vừa xuống căn tin tiện thể mua cho cậu một phần."

"Cảm ơn."

"Đúng rồi, tôi nói cậu nghe, kết quả thi giữa kì ra rồi đó." Vương Lộ An cười đắc chí, "Phóng Cầm vừa nói tôi thi không tồi. Cậu cứ chờ xem, thành tích vừa ra tôi sẽ đòi Phóng Cầm đổi chỗ ngay luôn!"

Cậu ta đắc ý vẫn không quên nịnh nọt ân nhân: "Học bá này, lần này may mà có cậu, hôm nào đó chắc chắn sẽ mời cậu ăn cơm!"

Trần Cảnh Thâm: "Không cần."

"Trường chấm bài thi nhanh thế á?" Chương Nhàn Tịnh nghi ngờ, "Nhưng mà dù cậu có thi được hay không, chẳng phải hai cậu vẫn phải đổi chỗ hả?"

Vương Lộ An: "Không giống, đổi chỗ thì được, nhưng tôi phải là người nói! Nếu không tôi xấu hổ lắm!"

"Đúng." Dụ Phồn chợt nói.

Vương Lộ An vừa nói như vậy, Dụ Phồn lập tức hiểu ra tại sao vừa rồi mình lại giận.

Cảm xúc của cậu với Trần Cảnh Thâm, cũng giống như cảm xúc của Vương Lộ An với ủy viên kỷ luật.

Có ngồi cùng chỗ hay không cũng không sao, nhưng Trần Cảnh Thâm không được tự đi xin giáo viên đổi chỗ....Cũng không được để cho người khác kéo đi.

Trần Cảnh Thâm liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.

Trang Phóng Cầm bước vào lớp như một cơn gió.

"Nhanh chóng ngồi về chỗ, chỉ còn mười phút thôi là vào học rồi, cô nói sơ qua cho các em kì thi lần này....Vương Lộ An em ăn nhanh lên." Cô nhíu mày, "Với cả, bạn học nào đó sao không xuống chào cờ? ?"

Bạn học nào đó đang ngồi đến thảnh thơi: "Đến muộn ạ."

Nếu là trước đây, bây giờ Dụ Phồn đã phải đi xuống đứng cạnh bảng thông tin rồi.

Nhưng hôm nay Trang Phóng Cầm có vẻ dễ tính đến lạ.

"Sau này muộn cũng phải xuống sân cho cô....Không đúng, sau này không được đến muộn!" Trang Phóng Cầm hắng giọng, "Được rồi, về lại chủ đề chính. Lần thi giữa kì này, lớp chúng ta...Cực kì tiến bộ."

Nói dứt lời, cô không nhịn được mỉm cười, nếp nhăn ở khóe mắt chồng lên nhau, cũng không có vẻ xấu.

"Mỗi bạn đều có ít nhiều tiến bộ, điểm trung bình của lớp mình đứng hạng tám toàn khối." Cô vừa nói vừa mở máy tính lên, bảng thành tích mau chóng hiện lên màn hình, "Hạng nhất toàn khối vẫn là bạn học Trần Cảnh Thâm lớp chúng ta, mấy môn khác đều thi rất tốt, chỉ là Ngữ Văn....Phần làm văn vẫn bị mất nhiều điểm, giáo viên Ngữ văn đã sắp xếp một buổi nói chuyện riêng với em rồi."

Trông thấy thành tích các môn của Trần Cảnh Thâm, mọi người trong lớp không thể nhịn nổi, quay đầu nhìn ra phía sau.

Cũng giống như lần công bố điểm thành tích học kì trước, người trong cuộc vẫn nắm bút cúi đầu, không hề để ý đến điểm của mình.

Chắc đây là phong cách của anh lớn nhỉ. Mọi người thầm cảm thán.

Cô đi xuống: "Thời gian không còn nhiều, cô sẽ khen ngợi vài bạn học có tiến bộ lớn nhất. Vương Lộ An, Hồ Ngọc Kha, Trần Hiểu Hiểu....Dụ Phồn."

Dụ Phồn đang nghĩ sao Trần Cảnh Thâm lại làm màu nữa, bỗng nhiên nghe thấy tên mình, vô thức ngẩng đầu lên.

"Tổng điểm tăng lên 80 điểm, nhất là Toán, từ 9 điểm lên 49 điểm." Trang Phóng Cầm mỉm cười nhìn cậu, "Em học cũng được lắm mà?"

Hết tiết đầu tiên, các giáo viên lần lượt đi đến, bảo cán sự các môn phát bài thi xuống.

"Ôi đệch! Ôi đệch!" Vương Lộ An nói, "Ôi đệch!"

Dụ Phồn căng mặt: "....Có bệnh phải chữa."

Vương Lộ An cầm bài thi Toán của Dụ Phồn lên nhìn tỉ mỉ kỹ càng: "Mẹ nó chỉ vắng mặt hai tuần mà cậu có thể kéo Toán lên tận 40 điểm? Bài thi lại của cậu khó lắm mà?"

Dụ Phồn đè lại khóe miệng, làm bộ không màng để tâm: "Học tập thôi mà____"

"Học bá à cậu đỉnh quá đi!" Chương Nhàn Tịnh bội phục sát đất, "Chỉ hai tuần thôi mà có thể trát đống bùn nhão lên tường được luôn!"

"...."

Ai là bùn nhão?

Dụ Phồn dựa ra sau ghế, không nhịn được nhìn qua bên cạnh.

Đúng là kỳ lạ.

Rõ ràng Trần Cảnh Thâm vẫn giống như vừa nãy biết mình đứng hạng nhất toàn khối, không có biểu cảm gì. Nhưng Dụ Phồn lại có thể cảm nhận được, bây giờ người này đang vui.

Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói: "Không hoàn toàn là nhờ tôi, là mấy cậu có năng lực."

"Không cần nói nữa đâu, học bá à." Vương Lộ An nói, "Ba tôi vừa nhìn thấy thành tích lần này đã nhét tiền vào tay tôi như điên ấy___Cuối tuần này tôi với Dụ Phồn làm chủ xị, mời cậu đến phố vui chơi chơi một ngày!"

Dụ Phồn: "?"

Ai muốn đi chơi với cậu ta?

Dẫn con mọt sách này đi theo chơi có gì vui?

Chương Nhàn Tịnh đang định nói học bá không có ngày cuối tuần, lại thấy Trần Cảnh Thâm quay đầu hỏi bạn cùng bàn: "Thật không?"

Dụ Phồn: "....."

Dụ Phồn đút hai tay vào đúi, rất miễn cưỡng thốt ra một chữ ừ từ cổ họng.

Vương Lộ An: "Vậy thì quyết định thế đi! Tôi đã nghĩ xong rồi, bọn mình ăn cơm trưa trước, chiều tìm gì đó làm, hát hay xem phim hay chơi mật thất đều được hết...."

Dụ Phồn thấy cậu ta quá ồn, đang định đuổi người đi.

Trần Cảnh Thâm lấy một chồng giấy trắng to tướng từ trong cặp ra, đặt lên bàn Dụ Phồn.

Dụ Phồn hơi sửng sốt, cảnh giác hỏi: "Cái gì đây?"

"Quà cho kết quả thi tiến bộ."

"Ơ? Không phải chứ học bá, cậu ấy có sao tôi không có?" Vương Lộ An lập tức thấy không công bằng.

Thấy Dụ Phồn không nhúc nhích, cậu ta ghen tỵ dùng ngón tay đẩy túi nhựa ra, lộ ra thứ gì đó bên trong, vừa nhìn vừa nói, "Học bá cậu không được mà, sao còn bất công nữa chứ, kiểu gì cũng phải tặng cho tôi____"

Trên mặt giấy dưới túi nhựa, thấp thoáng lộ ra ô ly chữ.

"Bảng chữ mẫu." Trần Cảnh Thâm hỏi, "Cậu cũng muốn hả?"

Vương Lộ An: "Cảm ơn, không cần. Tôi nghĩ lại rồi, quan hệ giữa cậu với Dụ Phồn tốt hơn với tôi một xíu, bất công cũng là đương nhiên, tôi không tủi thân đâu."

Dụ Phồn: "...."

Cậu quay đầu qua hỏi: "Cậu có ý gì? Mắng chữ tôi xấu hả?"

Vương Lộ An hãi hùng nghĩ lời này mà cậu cũng hỏi ra miệng được á?

Trần Cảnh Thâm trần thuật: "Ngữ Văn cậu mất 5 điểm phần trình bày."

"5 điểm thì sao? Tôi có 61 điểm để trừ."

"Trình bày chỉ trừ được tối đa 5 điểm."

"...."

Vương Lộ An ngứa tay, lật mở bảng chữ mẫu ra: "Này, Dụ Phồn, chữ đầu tiên của bảng chữ mẫu này thế mà là chữ "Dụ" trong tên của cậu đó."

"Là tôi tự tay in." Trần Cảnh Thâm nói, "Bắt đầu luyện từ tên trước đi."

Kha Đình nghe nãy giờ, nhịn không được chen lời: "Không phải tên viết nhiều năm lắm rồi hả? Còn cần phải luyện nữa?"

Chương Nhàn Tịnh rút bừa một bài thi trên bàn Dụ Phồn ra, dựng thẳng lên cho bạn cùng bàn của mình xem Dụ Phồn viết tên: "Cậu nhìn đi."

Kha Đình: "...."

Kha Đình: "Hình như....cũng nên luyện viết."

Dụ Phồn: "....."

Dụ Phồn nghiến rắng, định nhét bảng chữ mẫu vào miệng Trần Cảnh Thâm.

"Cái này cũng tự in được hả? Thật này, chữ tiếp theo trong đó là chữ "Phồn"." Vương Lộ An lật trang tiếp theo, "Vậy trang sau là....Ơ? Trần?"

Cậu ta lật tiếp, "Cảnh."

Cậu ta hơi khựng lại, lật tiếp, "....Thâm."

Chương Nhàn Tịnh, Kha Đình: "...."

Dụ Phồn: "...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net