Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Sẽ không để cậu ấy yêu sớm với người khác đâu ạ.

Beta: Hana

Hai bàn học lâm vào tĩnh lặng quỷ dị, mọi người ai cũng bị món quà này gây sốc toàn tập.

Dụ Phồn luyện viết tên mình thì còn hiểu được.

Luyện viết tên cậu làm gì?

Với lại món quà này, người khác có thích không thì cậu ta không biết, nhưng chắc chắn Dụ Phồn không thích.

Vương Lộ An hơi hoang mang, cũng hơi tò mò trang sau của bảng chữ mẫu này là chữ gì, vì thế cậu ta vô thức lật tiếp___

Bộp.

Dụ Phồn dùng một tay đè chồng giấy xuống.

Vương Lộ An thầm nghĩ đấy mà___

Lại thấy Dụ Phồn cầm túi giấy lên, vừa nhíu mày ghét bỏ vừa nhét vào trong ngăn bàn mình. Sau đó quay đầu hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu thèm đòn phải không?"

Vương Lộ An: "?"

Anh em à cậu nhét sai chỗ hả? Phải nhét về lại ngăn bàn của học bá mới đúng chứ?

Đương sự tặng quà vẫn bình tĩnh, một bên tay thả lỏng khoát lên bàn, ngón tay không dùng sức kẹp bút.

"Trước đây chưa từng in bảng chữ mẫu, nên mới dùng tên mình thử." Trần Cảnh Thâm nói, "Không muốn viết thì cứ ném đi."

"....Cần cậu dạy hả? Trước khi ném tôi sẽ xé nó ra thành từng mảnh."

Trần Cảnh Thâm: "Ừ."

Chương Nhàn Tịnh nheo mắt lại, ánh mặt dạo quanh hai người một vòng.

Sao cô cứ thấy là lạ ở đâu đó, mà không nói được.

Tiếng chuông vào học reo vang, giáo viên Vật Lý có mặt ở ngoài hành lang.

Vương Lộ An vừa định về chỗ, chợt nghĩ đến gì đó, xòe tay ra với Dụ Phồn: "Sao cậu lười thế? Thùng rác ở ngay phía sau, tôi tiện đường ném giúp cậu luôn cho."

Động tác Trần Cảnh Thâm rút sách giáo khoa thoáng khựng lại, nâng mắt lên lạnh lùng thản nhiên liếc nhìn cậu ta.

Vương Lộ An: "?"

Tay cậu ta bị đẩy ra.

"Tôi tự ném." Dụ Phồn đút tay về lại túi, ậm ờ nói: "Về chỗ của cậu đi."

Vương Lộ An: "...."

-

Vốn Dụ Phồn định chờ thi giữa kỳ xong là đốt hết mấy quyển 《Ba Năm》, 《Chim Kém》 gì đó, sau đó nằm trên bàn học ngủ ba ngày ba đêm.

Nhưng kế hoạch không ngăn nổi biến hóa, trạng thái của Dụ Phồn vẫn giống như hai tuần trước, tiết nào cũng chống cằm lười biếng nghe giảng.

Hai tuần vùi đầu học tập phá hỏng hết giờ giấc sinh học của cậu. Ban ngày không ngủ được, đến 12 giờ đêm, xem xong video giảng bài Trần Cảnh Thâm gửi qua là buồn ngủ rã rời.

Rõ ràng trước đây thường gọi video với Trần Cảnh Thâm đến 2 3 giờ đêm....

Buổi học ngày thứ sáu, Tả Khoan ló người vào từ ngoài cửa sổ: "Dụ Phồn, đi, đến nhà vệ sinh hút thuốc thôi!"

"Không hút." Dụ Phồn từ chối, "Hút xong vào lớp không ngủ được."

"Không hút cậu cũng không ngủ. Tôi nhìn ra rồi, cậu là định cạnh tranh với tôi đến khi tốt nghiệp trung học luôn phải không." Vương Lộ An xụ vai đi ra ngoài, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt: "Đi, Tả Khoan, tôi đi hút với cậu."

"Dụ Phồn! Trần Cảnh Thâm!" Cao Thạch đứng trước cửa lớp hô, "Cô gọi hai cậu đến văn phòng của chủ nhiệm Hồ đấy!"

Hồ Bàng có hai văn phòng, một cái ở ký túc xá của giáo viên, một cái ở ngay tầng dưới ban 7. Để tiện theo dõi các lớp học, một tuần 7 ngày thì có tới 4 ngày Hồ Bàng luôn đóng đô trong văn phòng khu lớp học này.

Hai người đi tới ngoài văn phòng, Dụ Phồn liếc mắt nhìn thoáng vào trong.

Có một người phụ nữ ngồi đối diện bàn làm việc của Hồ Bàng, Đinh Tiêu đứng ngay phía sau người này, hai tay đan lại chắp trước người.

Trần Cảnh Thâm vừa định gõ cửa, ống tay áo đã bị kéo lấy.

"Đi vào đừng nói gì." Ném lại một câu này, tay Dụ Phồn vừa vặn mở cửa, vừa lười nhác gọi, "Báo cáo."

Dụ Phồn quét mắt nhìn Đinh Tiêu. Tên này trông thấy cậu, lập tức cúi đầu xuống thấp hơn, vai cũng khẽ rụt xuống.

Trước đây mẹ Đinh Tiêu đã từng gặp Dụ Phồn một lần, lần này gặp cậu cảm xúc còn kích động hơn.

"Đấy chủ nhiệm thầy nhìn đi!" Người phụ nữ trung niên chỉ vào Dụ Phồn, mặt bà ta gầy nhom, giọng điệu lại rất kích động, "Thầy nhìn xem con tôi vừa thấy nó đã sợ! Chứng tỏ con trai của tôi từng bị nó bắt nạt không ít lần rồi! !"

Hồ Bàng xua tay: "Ầy, người nhà đừng kích động. Chúng tôi sẽ nói rõ ràng."

Chờ cho người phụ nữ này hơi bình tĩnh lại, Hồ Bàng mới nhìn sang hai người vừa tới: "Dụ Phồn, em tự nói đi, sau lần ở căn tin năm lớp 10, em còn bắt nạt bạn học Đinh Tiêu nữa không?"

Dụ Phồn nói: "Không ạ."

"Vậy vì sao nó lại sợ mày như thế!" Mẹ Đinh Tiêu hỏi.

"Không biết. Chắc là do con của bác là thằng nhát cáy chăng."

Người phụ nữ lập tức bùng nổ, vỗ mạnh lên bàn: "Thằng nhóc nhà mày làm sao? Nói gì đấy? Người lớn nhà mày đâu? Lần trước người nhà mày cũng không đến! Không được, tao phải gặp mặt bố mẹ mày một lần, bảo hai kẻ đó dạy dỗ mày cho đàng hoàng tử tế____"

Dụ Phồn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không cần quan tâm, cứ quản tốt thằng con của bác là được rồi. Bác nhìn cậu ta xem, biến thành cái kiểu gì rồi."

Hồ Bàng nhíu mày, vừa định bảo cậu nói chuyện hẳn hoi. Lại thấy người phụ nữ trước mặt chợt nổi đoá, nâng túi xách lên định đập vào mặt học sinh!

Ánh mắt Dụ Phồn lạnh lùng, vừa định cử động, vai bỗng được ai đó phía sau kéo về___

Trần Cảnh Thâm đứng phía trước cậu, nâng tay lên, túi xách của người phụ nữ này bị hắn nắm lại, rơi bộp một tiếng xuống đất.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Trang Phóng Cầm vừa khéo đi tới, cô đừng ngoài cửa sổ thấy được cảnh tượng vừa rồi, vừa giật mình vừa khó hiểu: "Chuyện gì thế chủ nhiệm? Hôm nay Đinh Tiêu phải cho bạn học trong lớp tôi một lời xin lỗi cơ mà? Vị phụ huynh này làm cái gì đây? ?"

Nhà trường dùng mấy ngày để điều tra rõ chuyện học sinh trốn thi.

Đầu tiên bọn họ trích xuất camera ở cổng sau trường, phát hiện có thể quay được đúng đến đầu con ngõ tắt gần quán bi-a. Thấy được rõ ràng Dụ Phồn thật sự bị người ở trường bên dẫn vào trong đó, cũng thấy được Trần Cảnh Thâm thật sự đi vào dẫn cậu chạy ra.

Sau đó bọn họ liên lạc với người phụ trách trường học kế bên, người phụ trách cũng nhanh chóng dựa theo đặc điểm tướng mạo tìm được đám học sinh đó. Bản thân đám người này cũng không thân quen với Đinh Tiêu, chỉ mong sao tìm được một người đi đầu gánh hết mọi chuyện, cho nên có sao nói vậy khai ra không sót chữ nào.

Có một học sinh tóc đầu đinh còn có lịch sử trò chuyện với Đinh Tiêu trong điện thoại, chân tướng nhanh chóng rõ ràng. Đinh Tiêu biết Dụ Phồn có hiềm khích với trường kế bên, vì thế hợp tác với bên đó làm ra chuyện như vậy.

Trường học kế bên muốn đánh Dụ Phồn cho hả giận, Đinh Tiêu là muốn báo cáo Dụ Phồn đánh nhau, khiến cậu bị đuổi học.

Nhưng mấy người cậu ta không thể nghĩ ra được, Dụ Phồn mà trước đây liên tục bị lớp 11 12 hẹn đánh nhau, đánh đến bầm dập mặt mũi cũng không rên một tiếng, lần này thế mà lại vì thi lại đã kể hết chuyện đánh nhau cho giáo viên nghe.

"Đinh Tiêu nói em ấy ở trường bị Dụ Phồn bắt nạt lâu ngày, mới làm ra chuyện thế này." Hồ Bàng đau đầu, gõ vang bàn nghiêm túc nói, "Nhưng vị phụ huynh này, hành vi vừa rồi của chị cũng là sử dụng bạo lực. Nếu chị muốn giải quyết chuyện này đâu vào đấy thì ngồi xuống, nếu không bây giờ tôi chỉ đành mời chị rời đi, lần sau chúng ta nói tiếp."

Người phụ nữ hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được, sau đó thù hằn trợn mắt liếc Dụ Phồn.

Đáng tiếc nam sinh kia vẫn chắn trước mặt cậu, vóc dáng nam sinh này rất cao, ánh mắt của bà ta cũng không thể chọc xuyên qua được.

Mãi cho đến khi Trần Cảnh Thâm buông vai cậu ra, Dụ Phồn mới hoàn hồn.

Trang Phóng Cầm đóng cửa lại, đứng trước mặt hai người: "Vị phụ huynh này, chị nói học sinh lớp tôi bắt nạt con trai chị, xin hỏi có bằng chứng không?"

"Còn cần bằng chứng?" Mẹ Đinh Tiêu nói, "Năm lớp 10 nó đập khay cơm lên mặt con tôi, cũng là cô nói xin lỗi giúp nó phải không? Sao bây giờ còn không biết xấu hổ hỏi tôi thế này?"

Trang Phóng Cầm: "Chuyện đó Dụ Phồn đã chịu xử phạt, chị không thể chỉ dựa vào một chuyện đó mà kết luận về sau Dụ Phồn vẫn bắt nạt con trai của chị. Cho nên rốt cuộc chị có bằng chứng không?"

Dụ Phồn chợt nhớ đến chuyện đầu năm lớp 10, có một nam sinh tìm cậu hẹn đánh nhau, cậu đánh gãy răng của người này.

Sau đó nam sinh này dẫn theo người nhà đến trường, đồng thời, trường học liên lạc với Dụ Khải Minh.

Khi ấy cậu đứng trong văn phòng, bị người nhà của tên đó thi nhau mắng, còn bị đẩy một cái, cậu không đề phòng nên bị dễ dàng xô đi.

Lúc đó Dụ Khải Minh hút thuốc, đá một cú vào lưng cậu, sau đó cười xin lỗi người nhà tên kia, nói sau khi về nhà sẽ dạy dỗ cậu cẩn thận.

Bắt đầu từ khi ấy, mỗi khi gặp phải phụ huynh nào động thủ, Dụ Phồn sẽ chống trả.

Nhưng giờ phút này.

Cậu nhìn hai người đứng phía trước mình, phần sức vừa xông lên thoáng chốc tan biến, bả vai không hiểu vì sao cũng thả lỏng xuống.

Thôi.

Cậu mượn vị trí tốt, ngồi hẳn xuống tay vịn ghế sô pha.

Người phụ nữ nhíu mày, quay đầu nhìn con mình: "Lại đây, cục cưng, thuật lại chuyện ở nhà con nói với mẹ đi. Đừng sợ, có mẹ ở đây."

Đinh Tiêu lui về một góc không hó hé câu nào nhìn thoáng qua mẹ mình, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cậu ta....đánh con. Là, ở ngay nhà vệ sinh tòa lầu thí nghiệm."

Người phụ nữ: "Mấy người nhìn đi! Nó đánh con trai tôi đấy!"

Chỗ Đinh Tiêu nói là góc nổi tiếng trong trường là không có camera.

Bây giờ Hồ Bàng đang hối hận, cực kì hối hận. Khi đó thầy cảm thấy chỗ đấy không nhiều góc chết, thật sự không cần lãng phí thêm bằng đấy tiền....

Giọng Dụ Phồn lười biếng vang lên từ phía sau: "Một lớn một nhỏ này là đang ăn vạ đấy hả?"

"Em im lặng đi." Trang Phóng Cầm trợn mắt liếc cậu, lại nhìn về phía người phụ nữ, "Em ấy đánh lúc nào? Khi đó có bạn học nào xung quanh không? Trên người Đinh Tiêu có vết thương nào không?"

"Được lắm, cô mong trên người con tôi có thương tích phải không?" Mẹ Đinh Tiêu nhíu mày, "Tôi không hiểu nổi mà, con tôi đối nhân xử thế hiền lành như thế, thành tích học tập cũng nổi trội, lời một học sinh nhiều lần được xếp vào phòng thi ban 1 nói mấy người không tin, lại tin hạng người như nó..."

"Cậu ta gian lận." Giọng nói lạnh nhạt chợt cắt ngang.

Trong văn phòng lập tức yên tĩnh.

Đinh Tiêu luôn cúi đầu đột ngột ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Trần Cảnh Thâm.

Mẹ Đinh Tiêu sửng sốt, vẫn chưa phản ứng lại ngay được: "Nói nhảm cái gì đấy...."

"Thi giữa kì và cuối kì năm lớp 10, cậu ta gian lận, tôi tận mắt trông thấy." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, "Điện thoại giấu trong giày, nếu bây giờ lật tìm lại camera, có lẽ sẽ thấy được."

Mỗi lần thi trường sẽ mở camera theo dõi, luôn có một giáo viên nhìn chằm chằm trước màn hình.

Nhưng thường giáo viên theo dõi bắt được học sinh gian lận mới trích xuất để xác nhận, dù sao một giáo viên cũng không thể chú ý tận 20 phòng thi được.

Trần Cảnh Thâm là theo Dụ Phồn tới, vừa rồi còn giúp Dụ Phồn. Cho nên trong tiềm thức của người phụ nữ cũng xem Trần Cảnh Thâm là học sinh kém giống Dụ Phồn: "Sao cậu thấy được! Hai lần đó nó đều ngồi trong phòng thi ban 1___"

"Chà, làm quen cái đã." Người ngồi trên sô pha bỗng nhiên ló đầu ra.

Dụ Phồn không nhịn được vươn tay, chỉ lên cánh tay Trần Cảnh Thâm, vừa chỉ vừa nói, "Cậu ấy, đứng đầu toàn khối, kì thi nào cũng ngồi ban 1, trên bàn của người ngồi đầu ban 1 viết tên cậu ấy, từ nhân phẩm đến học tập đều hơn con bác gấp bội lần. Đưa con bác vào so sánh á? Thằng con trai của bác có xứng không?"

Mấy người còn lại: "...."

Người phụ nữ đó nghệt mặt đứng lặng mấy giây, sau đó xoay người nhặt túi xách lên, lại nhắm về phía Dụ Phồn.

Mặt Hồ Bàng đã nhăn thành khối, nhanh chóng tiến lên kéo người này lại: "Không được đánh học sinh! Chị không được đánh học sinh của trường chúng tôi! Cô Trang! Cô bảo hai đứa nó về trước đi!"

Trang Phóng Cầm xách hai học sinh của mình về văn phòng.

Cô uống liên tục bảy tám hớp nước mới hít thở bình thường được.

Chủ nhiệm ban 8 cầm giáo án quay về văn phòng, trông thấy cảnh tượng này, nhịn không được cười nói: "Làm sao đấy, phạt đứng à?"

Trang Phóng Cầm: "Muốn mắng, nhưng hôm nay hai đứa nó có lý, không biết mắng gì được. Dứt khoát cho đứng một lúc, tôi nhìn cũng nguôi giận bớt."

Hai người đứng trước mặt cô: "...."

"Nghe thấy rồi. Vừa nãy tôi đi ngang qua văn phòng của chủ nhiệm, thấy bảo chuẩn bị đi trích xuất camera đấy." Chủ nhiệm ban 8 ngồi xuống, nói, "Cô còn được, điều tra rõ đầu đuôi là giải quyết được ngay...Cái đứa trong lớp tôi mới phiền lòng đây này."

Trang Phóng Cầm: "Sao đấy?"

Còn tán dóc nữa hả?

Dụ Phồn liếc nhìn thời gian, huých chạm mu bàn tay Trần Cảnh Thâm, thì thầm nói: "Nói dối cô bảo cậu đau bụng đi."

Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu xuống, thì thầm trả lời: "Sao cậu không nói dối."

"....."

Mẹ nó cậu nói chuyện thì nói đi, dựa sát đến đây làm gì? ?

Dụ Phồn dịch ra sau: "Cậu ngốc hả? Cô không tin lời tôi nói."

Trần Cảnh Thâm: "Vậy...."

"Nói đi, lớn giọng lên." Trang Phóng Cầm nói, "Cô với cô Cố chờ hai em nói xong rồi trò chuyện tiếp."

Dụ Phồn: "...."

Chờ cho hai người yên lặng, Trang Phóng Cầm mới liếc mắt xem thường: "Cô nói tiếp đi, cô Cố."

"Là vầy, tôi tịch thu một tấm thư tình của học sinh nữ trong lớp viết, ôi, buồn nôn lắm....Tôi cũng không dám đọc cho hết luôn ấy."

"Không còn cách nào, bây giờ học sinh đều trưởng thành rất sớm." Trang Phóng Cầm lắc đầu cảm thán.

"Đây không phải vấn đề chính. Cái chính là người nhận tấm thư tình đấy, là nam sinh trong lớp cô cơ." Cô Cố ngẩng đầu, "Nhân lúc em ấy đang ở đây, cô nói thẳng vậy. Cô không cho phép học sinh trong lớp yêu sớm, nếu cuối cùng nữ sinh đó vẫn trao tấm lòng đến em thông qua cách nào khác, em cần phải giữ vững trong sạch cho mình nhé. Bạn học Dụ ơi."

Dụ Phồn: "...."

Trần Cảnh Thâm vô cảm chớp chớp mắt.

"Cái này thì cô yên tâm." Trang Phóng Cầm kiêu ngạo nói, "Từ năm lớp 10 đến bây giờ, Dụ Phồn gần như chịu tất cả các loại xử phạt, chỉ mỗi cái yêu sớm này là chưa từng chạm qua bao giờ đâu."

Dụ Phồn lạnh mặt không nói gì.

Đây là đang khen cậu hả?

Cô Cố: "Tôi biết, nhưng sợ nhỡ đâu lại xảy ra. Em nữ lớp tôi lại xinh lắm."

"Yên tâm yên tâm, chắc chắn sẽ không." Trang Phóng Cầm ngẩng đầu nói, "Dụ Phồn, cô đã đồng ý với cô Cố rồi, em đừng khiến cô thất hứa đấy."

Dụ Phồn: "Không thì em viết giấy bảo đảm cho cô, đảm bảo trung học sẽ không yêu đương?"

"Vậy thì không cần." Cuối cùng Trang Phóng Cầm cũng bật cười, cô nhìn người bên cạnh Dụ Phồn, thuận miệng nói, "Cảnh Thâm, em là bạn cùng bàn của em ấy, sau này theo dõi em ấy giúp cô nhé."

Dụ Phồn: "?"

"Vâng." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng đồng ý, "Sẽ không để cậu ấy yêu sớm với người khác đâu ạ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net