Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Dụ Phồn, tôi thật sự___

Beta: Hana

Trần Cảnh Thâm nhìn màu bóng tối trong lòng bàn tay cậu, nghe lời ngừng thở.

Mấy giây sau, mũi được buông ra.

"Cậu ngốc hả, bịt mũi mà không biết dùng miệng?" Ngón tay Dụ Phồn lần mò đến cằm hắn, khẽ vỗ hai cái, "Thở đi!"

Cho đến khi người bên dưới bắt đầu phập phồng lại, Dụ Phồn mới thu ánh nhìn về.

Người canh giữ ngoài kiệu cả buổi không hề có ý muốn vào. Kiên nhẫn của Dụ Phồn cũng hết sạch, cánh tay đè Trần Cảnh Thâm hơi buông lỏng, vừa định ra ngoài xem tình hình thế nào.

Ngay sau đó, màn kiệu bị một đôi tay trắng bệch vén "xoạch" ra! Ánh đèn đỏ bên ngoài hắt vào trong kiệu___

NPC chống hai tay hai bên, gương mặt xanh lè còn kinh khủng hơn cả vừa nãy ngàn lần xông đến trước mặt Dụ Phồn.

Cô ta há mở cái miệng đầy máu, tiếng gào thét chói tai tấn công đến thẳng trực diện.

Dù Dụ Phồn có gan hơn, ở trong không gian chật hẹp thế này cũng hơi chịu không nổi, huống chi vừa nhìn là thấy NPC này đến báo thù, tiếng thét còn vang dội hơn gấp bội lúc trước.

Phắc.

Bàn tay Dụ Phồn vừa thoáng lui về lại đè mạnh xuống, lần nữa che lên hai mắt Trần Cảnh Thâm.

Sau đó, cánh tay Trần Cảnh Thâm đặt phía sau cậu cũng chợt cong lên, che lên đôi mắt của cậu.

Mãi lâu sau tiếng hét của NPC ma nữ mới dừng lại.

Cô vén "tóc" trước mặt ra, nhìn chằm chằm hai người mấy giây, mới chưa đã thèm vừa chậm rãi lui về sau khẽ gào "khục khặc", vừa quay đầu rời đi.

Trước mắt Dụ Phồn tối đen, cảm thấy mí mắt hơi nóng lên. Trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, đầu cậu chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ và mùi hương từ lòng bàn tay của Trần Cảnh Thâm.

Ngay lúc tiếng nhạc kinh dị dừng lại, Trần Cảnh Thâm nới lỏng tay.

Mí mắt chợt lạnh, Dụ Phồn cũng hoàn hồn. Cậu gần như lập tức buông tay khom eo đứng dậy, dùng nắm tay vung màn kiệu ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đúng lúc gặp được ba người đang tìm bọn họ.

"Ôi đệch, ánh đèn này cũng âm u quá rồi..." Vương Lộ An vừa sợ lại nhịn không được nhìn trái nhìn phải, bị ánh đèn đỏ bên trên chiếu muốn mù mắt.

Dụ Phồn đứng trong ánh đèn, từ da đến đôi giày trắng cùng bị nhuộm lên một màu đỏ mất tự nhiên.

Trông thấy cậu, Chương Nhàn Tịnh hỏi: "Hai cậu đi làm gì đấy? Tôi còn tưởng hai cậu về luôn rồi."

"...Bị đuổi theo." Dụ Phồn nói ngắn gọn.

Chương Nhàn Tịnh đáp à: "Học bá đâu rồi?"

Dụ Phồn không trả lời cô, chỉ lạnh mặt quay người, thô bạo vén màn kiệu lên: "Ra đi, không có ma nữa."

Trần Cảnh Thâm khom người, thản nhiên đi từ trong kiệu hoa ra.

Chương Nhàn Tịnh: "?"

Chương Nhàn Tịnh đang cảm thấy cảnh này cứ là lạ không biết nói sao, vai lại bị ai vỗ lên.

Vương Lộ An: "Chị Tịnh, đi thôi, phần cuối đã xong rồi."

Ra khỏi mật thất, ông chủ tự mình bưng trà rót nước cho mấy người, sau đó đưa mã tính tiền và phiếu đánh giá ra, nói là điền vào phiếu sẽ được giảm giá 20%.

Lúc điền phiếu, ông chủ cứ không nhịn được liếc nhìn qua nam sinh dáng người cao nhất.

Ngón tay thon dài của đối phương nắm bút, vẻ mặt lạnh nhạt lướt qua lựa chọn nào đó trên giấy.

"Bạn cảm thấy mức độ kinh dị của 《Ma Xuất Giá》là?"

Ngón tay hắn nhấc lên, tích vào ô "Cực kì kinh dị! Hù chết tôi rồi!" phía dưới cùng.

Bên dưới còn chừa lại dòng trống chuyên để viết ý kiến phản hồi. Trần Cảnh Thâm ngẫm nghĩ một giây, qua loa viết xuống.

[ Hài lòng. ]

Ông chủ thu mấy tờ phiếu đánh giá về, tiễn các vị khách ra ngoài với nét mặt toàn là vẻ muốn nói lại thôi.

Lúc ra khỏi tiệm trời đã tối sầm, mọi người bàn bạc cuối cùng quyết định đi ăn lẩu.

Vương Lộ An lắm lựa chọn, vừa ngồi xuống đã cầm thực đơn giành quyền gọi món, thỉnh thoảng Chương Nhàn Tịnh cũng ghé qua cho vài ý kiến.

Dụ Phồn đứng lên đi lấy nước chấm, lúc về chỉ còn lại chỗ bên cạnh Trần Cảnh Thâm.

"Chị Tịnh, hay cậu ngồi bên cạnh học bá đi." Vương Lộ An nhìn Chương Nhàn Tịnh kéo cái ghế ngồi bên hành lang, nói, "Nhân viên đi tới đi lui bưng đồ ăn, tí nữa sẽ làm váy cậu dơ đó."

"Không, ngồi một mình thoải mái." Chương Nhàn Tịnh hỏi, "Dụ Phồn, muốn ăn thịt gì? Để Vương Lộ An gọi cho cậu."

"Gì cũng được." Dụ Phồn ngồi xuống chỗ trống, tiện tay đặt chén nước chấm lên bàn.

Gọi đồ ăn xong, Vương Lộ An dựa ra lưng ghế phía sau, thở hắt một hơi, tuyên bố: "Đời này ông không bao giờ chơi mật thất thêm lần nào nữa."

Dụ Phồn nói: "Nói trước, tôi không rảnh đi vệ sinh cùng cậu với Tả Khoan đâu. Hai cậu tự chăm sóc nhau đi."

"Gì chứ Dụ Phồn, cậu không sợ hả?" Tả Khoan không nhịn được hỏi.

Dụ Phồn: "Tôi? Sao có thể?"

"Đừng chối bỏ chứ, bọn tôi nghe được cả mà, lúc làm nhiệm vụ hai người cuối cùng đó, bọn tôi cách xa vậy còn nghe được cậu hô," Tả Khoan giả giọng cậu gọi___"Trần Cảnh Thâm! Trần Cảnh Thâm!"

Dụ Phồn: "...."

Tả Khoan bắt chước xong, còn muốn xác nhận với người đối diện: "Phải không học bá?"

Dụ Phồn đập đũa lên bát, bát yếu đuối vang lên một tiếng.

Vì thế Trần Cảnh Thâm nói: "Tôi không nghe thấy."

Tả Khoan: "...."

Dụ Phồn nghĩ lại vẫn bực mình, hai sao cậu vừa đánh giá cho mật thất đó vẫn còn cao quá, đáng ra nên cho nửa sao mới đúng.

Vương Lộ An với Tả Khoan nói chuyện lại bắt đầu lôi việc vừa nãy trong mật thất ai nhát nhất ra, Dụ Phồn nhịn xuống ý muốn thêm Trần Cảnh Thâm vào một trong số đáp án, cầm cốc nước lạnh lên uống một hớp, bỗng nhiên cảm nhận được người bên cạnh liếc mắt nhìn mình.

"Có phải cậu lấy nhầm gia vị rồi không."

Dụ Phồn hơi khựng lại, cúi đầu nhìn: "Nhầm cái gì?"

Trần Cảnh Thâm yên lặng một lát, như đang nhớ lại: "Cậu ăn được rau ngò hả?"

Trong quán lẩu ồn áo náo nhiệt.

Dụ Phồn cầm chén khựng lại giữa không trung, bị hỏi hơi ngơ ngác, quay đầu nói: "Tại sao không được?"

Trần Cảnh Thâm đối diện với cậu mấy giây, mãi lâu sau mới nói: "Không, người xung quanh ít ai thích ăn cái này. Có người còn dị ứng với nó."

Dụ Phồn nói à: "Lúc còn bé tôi cũng dị ứng, lên cấp 2 thì tự nhiên hết."

Trần Cảnh Thâm cầm khăn nóng lau tay, nhàn nhạt nói: "Ra vậy."

Giờ này quán lẩu rất đông, ngồi chờ mười phút đồ ăn mới chậm chạp được bưng lên.

Ăn được một nửa, Vương Lộ An chợt nâng cốc trà lên: "Học bá, lần này may mà có cậu giúp tôi, vừa có thành tích, ba tôi phấn kích đến mức đưa thẳng tiền cho tôi....Sợ cậu không uống được, hôm nay tôi không gọi rượu, nào, tôi dùng trà kính cậu một ly, cảm ơn vì cậu cho đi không cần nhận lại!"

"Không cần khách sáo." Trần Cảnh Thâm cầm cốc trà, nâng tay cụng ly với cậu ta. Lúc thu về còn liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái.

Dụ Phồn nắm đũa, không hề ngẩng đầu nghiêm túc nhúng thịt.

Vương Lộ An uống cạn một hơi trà, sau đó ngứa tay huých người đang chơi điện thoại bên cạnh: "Tả Khoan, anh em nói cậu này, bọn mình cùng là lớp 11, cậu không định quyết chí vươn lên với bọn tôi thật hả? Đừng để đến lúc tôi với Dụ Phồn tay trong tay thi lên đại học, mình cậu lại đến trường nghề kế bên nhá."

Tả Khoan hất tay cậu ta ra: "Cút cút cút, cậu thi được lên đại học đếch ấy."

"Tôi nghiêm túc lắm đó, cậu thử học xem. Tôi cố gắng hai tuần, cảm thấy học tập cũng không khó đến thế."

"Được rồi, tự cậu cố gắng đi." Cuối cùng Tả Khoan buông điện thoại xuống, cầm đũa gọi, "Dụ Phồn."

Dụ Phồn: "Nói đi."

"Lớp tôi có một nữ sinh tìm tôi xin Wechat của cậu," Tả Khoan nói, "Tôi cho rồi."

Dụ Phồn dừng ăn, bỗng chốc nhớ đến lời chủ nhiệm lớp bên nói trong văn phòng.

Đúng là tìm đến rồi.

Cậu vô thức muốn nhìn người bên cạnh, nhưng mặt vừa hơi nghiêng qua lại phản ứng được, mẹ nó mình nhìn cậu ta làm gì?

Dụ Phồn nhìn thẳng về mà không để lộ dấu vết gì, nhíu mày: "Tôi cho cậu gửi hả?"

"Không còn cách nào mà, nếu không giao cậu ra, sau này tôi không còn được chép bài tập nữa." Tả Khoan hớn hở nói, "Đừng nóng. Nếu cậu ấy gửi lời kết bạn thật, cậu cứ từ chối là được rồi, đâu ép cậu phải thêm đâu."

Dụ Phồn lười nói nhiều với cậu ta, cúi đầu tiếp tục nhúng lẩu.

Ăn uống no say, Vương Lộ An trả tiền rồi hỏi phục vụ lấy hóa đơn, sau đó lại hỏi có ai đi hút thuốc không.

Dụ Phồn: "Mấy cậu đi đi, tôi ở đây chờ hóa đơn."

Ba người vừa đi, bàn phía trước bỗng nhiên rộ lên một tràng đùa giỡn sôi nổi.

Trần Cảnh Thâm lười biếng nâng mắt nhìn lên phía trước, hình như bàn kế bên có người tỏ tình, có vẻ còn thành công, một nam một nữ đang bẽn lẽn ôm nhau.

Điện thoại trong túi rung lên ù ù. Trần Cảnh Thâm thu ánh nhìn về, lấy ra liếc mắt nhìn, nét mặt chợt nhạt đi, tắt thẳng màn hình lại.

Nhân viên mang hóa đơn tới, người bên cạnh nói cảm ơn sau đó đẩy ghế ra đứng dậy.

Trần Cảnh Thâm đứng lên theo, đợi mấy giây, mới phát hiện người trước mặt vẫn đứng yên.

Dụ Phồn làm công tác chuẩn bị một lúc, mới mở miệng gọi: "Trần Cảnh Thâm."

"Ừ."

Dụ Phồn cầm cốc trà lên, không tự nhiên nâng đến trước mặt hắn.

Trần Cảnh Thâm hơi nhướng mày, cầm cốc lên theo.

Dụ Phồn vừa định chạm cốc với hắn, lại thấy người này bỗng nhiên hơi thu tay về, sau đó quay đầu nhìn sang bàn kế bên.

Dụ Phồn nhíu mày, khó hiểu nhìn qua theo___

Một nam một nữ vòng tay vào nhau, trong tiếng hô ồn ào của người khác uống cạn ly rượu giao bôi.

Dụ Phồn: "...."

Dụ Phồn không đổi sắc vươn tay, chạm mạnh vào cốc của Trần Cảnh Thâm, khiến trà trong cốc cũng bị va bắn cả ra ngoài: "Cậu muốn chết thì nhìn tiếp đi."

-

Cơm nước xong xuôi, mấy người giải tán tại chỗ.

Nhìn theo những người khác lên xe rồi, Dụ Phồn mới quay đầu đi về.

Con đường này cách nhà cậu không xa, đi mười phút là về đến nơi.

Cậu lấy điện thoại ra, chuyển cho Vương Lộ An một nửa tiền hôm nay.

【 Vương Lộ An: ? Chuyển tiền cho tôi làm gì? 】

【 -: Không phải nói tôi với cậu cùng làm chủ xị à? Tôi với cậu chia đôi.】

【 Vương Lộ An: Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Không sao, ba tôi cho tôi rất nhiều tiền, hôm nay tôi mời!】

Mặc dù Vương Lộ An quen biết Dụ Phồn chưa lâu lắm, nhưng quan hệ với cậu rất tốt, cũng biết được ít nhiều tình hình trong nhà cậu.

【 -: Nhận đi, đừng nói nhiều.】

Vương Lộ An ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nhận.

【 Vương Lộ An: Vậy lần sau lúc tôi nói mời thì cậu đừng chia nhá.】

Con đường Dụ Phồn đi không có ai qua lại, cậu vừa lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, đang định châm lửa, điện thoại lại chợt vang lên tiếp.

Vương Lộ An này sao cứ lèo nhèo thế....

【s: [ Hình ảnh ]】

Được lắm, cái người này còn lèo nhèo hơn.

Dụ Phồn cắn điếu thuốc chưa kịp châm lửa, mở ảnh lên nhìn, là toa xe mờ tối, như là tiện tay chụp.

【-: ?】

【s: Trong xe tối quá, tôi hơi sợ.】

【-: ? ? 】

【-: Sợ cái gì? Không phải có tài xế ngồi đằng trước rồi à?】

【s: Nhìn rồi, tài xế trông rất giống NPC vừa nãy.】

【-: ....】

【s: Gọi video được không?】

【-: Không được.】

【s: Ừ.】

Dụ Phồn vừa định nhét điện thoại vào túi.

【s: Không sao.】

【s: Chỉ là hôm nay tôi bị ma chạm vào, bị dọa hơi sợ, chắc mấy tháng nữa là ổn thôi.】

【s: Làm phiền cậu rồi.】

.....

Dụ Phồn ngậm thuốc, nhìn chằm chằm mấy câu đó một lúc.

Điện thoại bị cậu hết cầm lại buông, hết buông lại cầm, lặp lại tận mấy lần, cậu mới hung tợn ra mặt đeo tai nghe lên, khẽ cắn răng, nhấn gọi video qua.

Bên kia lập tức nhận.

Bởi vì đang đi đường, Dụ Phồn cầm điện thoại rất thấp, góc độ thật sự không ổn lắm.

Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn Trần Cảnh Thâm, vẻ mặt bực mình: "Gan bé như thế, có phải tối ngủ còn phải gọi ba mẹ đến trông chừng cạnh cậu không?"

Trần Cảnh Thâm nói: "Trong nhà tôi không có ai."

Dụ Phồn không nghĩ gì đã bật thốt lên: "Không có chuyện tôi gọi video ngủ với cậu đâu."

Trong tai nghe tĩnh lặng mấy giây.

Dụ Phồn: "...."

Mình đang nói vớ vẩn gì không biết.

"Cũng không cần." Một lúc lâu sau, giọng Trần Cảnh Thâm truyền ra. Có lẽ vì ngồi lâu trên taxi, giọng của hắn hơi uể oải, "Về nhà có Phồn Phồn ở với tôi."

Dụ Phồn: "Có thể sửa tên cho con chó nhà cậu được không?"

"Hơi khó, gọi nhiều năm lắm rồi."

Dụ Phồn đút một tay vào túi đi đường, tình cờ gặp được vài người dắt chó đi dạo. Kiểu gì cậu cũng phải vô tình liếc mắt nhìn xem, cảm thấy mấy con chó này chẳng có con nào đẹp bằng của Trần Cảnh Thâm.

Hai người nói chuyện câu được câu không, giữa lúc đó thỉnh thoảng lại yên lặng vài phút. Mỗi khi trong tai nghe không có tiếng gì, Dụ Phồn lại vô thức cúi đầu nhìn xem, sau đó sẽ cách màn hình điện thoại mà đối mắt với Trần Cảnh Thâm.

Sau vài lần, Dụ Phồn không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "...Đừng cứ nhìn tôi mãi."

"Ừ." Trần Cảnh Thâm nghe lời dời ánh mắt đi, sau đó lại nhanh chóng nhìn về. Hắn hỏi, "Nữ sinh kia có kết bạn với cậu không?"

"Cái gì?"

"Nữ sinh ban 8."

"Không."

Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói: "Cậu sẽ ở bên cậu ấy à?"

Dụ Phồn ngơ ngác.

Ở cái gì?

Cậu nhíu mày: "Không. Tôi cũng đâu quen cậu ấy."

Trần Cảnh Thâm nói ừ, giọng hơi thấp xuống: "Vậy cậu thích nữ sinh thế nào."

"....Sao mà tôi biết." Dụ Phồn cúi đầu nhìn nhanh qua hắn, mấy giây sau mới nói thêm, "Dù sao bây giờ vẫn chưa thích ai."

"Sau này sẽ có."

"...."

"Có bạn gái rồi, sau này không thể gọi video với cậu được nữa phải không." Trần Cảnh Thâm nói, "Cũng không thể ngồi cùng nhau nữa."

Dụ Phồn: "Ai mà để ý đến cái đó...."

"Ừ, nhưng tôi không muốn nhìn cậu ở bên người khác."

"Tôi sẽ xin cô đổi chỗ." Xe taxi chạy vào một con đường nhỏ, ánh đèn đường vàng lướt qua nét mặt Trần Cảnh Thâm. Hắn rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng.

Dụ Phồn: "Tôi..."

Trần Cảnh Thâm: "Lá thư trước đây tôi viết cho cậu....Cậu ném cũng được. Tôi không viết lâu, cũng không sửa nhiều."

Dụ Phồn: "...."

"Thêm cả giấy khen trên bảng thông tin___"

"Mẹ nó tôi đã nói là không quen bạn gái!" Dụ Phồn không nhịn nổi nữa, giơ điện thoại đến bên miệng chen lời vào, "Cũng không thích nữ sinh! ! Mẹ nó cậu muốn gọi video cho tôi thì gọi! Muốn ngồi bên tôi thì cứ ngồi! Muốn dán giấy khen ở đâu cứ dán! ! Cứ lằng nhà lằng nhằng nói dai như giẻ rách làm gì? !"

Dụ Phồn quát xong một hơi, nặng nề thở gấp hai tiếng. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, từ người đến chó đi ngang qua ai cũng hết hồn nhìn cậu.

....Tôi còn gọi video với cậu ngoài đường lớn thêm lần nào nữa thì tôi làm chó.

Trong tai nghe không có âm thanh gì.

Dụ Phồn quay đầu đi đến công viên bên cạnh, cầm điện thoại lên liếc nhìn, màn hình thì tối đen, Trần Cảnh Thâm đã che camera lại.

Dụ Phồn nhíu mày gọi: "Trần Cảnh Thâm?"

Mấy giây sau, đối diện mới trầm thấp trả lời: "Ừ."

Dụ Phồn: "Lời tôi vừa nói cậu nghe thấy không?"

"Nghe thấy." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, "Tôi biết rồi."

Bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Dụ Phồn nghi ngờ nhìn chằm chằm điện thoại: "Trần Cảnh Thâm, lộ mặt cậu ra đây."

"...."

Ngay sau đó, ngón tay che trước camera dời đi.

Trần Cảnh Thâm cầm điện thoại hơi thấp, chỉ lộ ra nửa mặt dưới của mình.

Trần Cảnh Thâm mím chặt khóe miệng, im lặng giằng co với cậu một lúc. Sau đó cuối cùng không nhịn được nữa nâng tay lên, che ở bên miệng, hầu kết khẽ lăn một cái.

Hai cái.

Ba cái.

Dụ Phồn: "...."

Trong thoáng chốc nào đó, Dụ Phồn chợt quên mất vừa rồi mình quát cái gì, lại có thể khiến cho Trần Cảnh Thâm cười thành thế này.

"Trần Cảnh Thâm, còn cười nữa cậu chết chắc." Cậu âm trầm nói, "Cầm vững điện thoại cho tôi."

"Ừ, tôi không cố ý."

Trần Cảnh Thâm khó khăn giơ điện thoại lên, đối diện với cậu hai giây.

Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, lại nhanh chóng nhìn về.

Hắn như là kiềm lại, cuối cùng vẫn không nhịn được, cho nên rũ mắt xuống, giọng vì nhịn cười mà hơi khàn khàn: "Dụ Phồn, tôi thật sự____"

Sau đó lại bỗng không còn tiếng gì nữa.

Dụ Phồn ngơ ngẩn đứng trong công viên, giơ điện thoại đợi hắn một lúc. Tiếp đó chợt phản ứng được, trước khi Trần Cảnh Thâm nói ra từ tiếp theo cậu chọc mạnh vào nút cúp máy.

Tút. Cuộc gọi video kết thúc.

Công viên buổi đêm lộng gió.

Tim Dụ Phồn đập mạnh cứ như đặt ngay bên tai, cả đầu đều đang bốc cháy.

Cậu đứng tại chỗ bình tĩnh một lát, nâng tay xoa mặt, lấy điếu thuốc vừa nãy ra ngậm trong miệng, run run châm lửa cho mình, đại thụ vây quanh bên cạnh bắt đầu xoay vòng.

Mẹ nó nói đến cũng lạ.

Rõ ràng vừa nãy Trần Cảnh Thâm vẫn chưa nói xong câu đó, nhưng Dụ Phồn lại cảm thấy mình nghe được rồi.

Cậu nghe thấy Trần Cảnh Thâm ngồi trong taxi, đón lấy ngọn gió ở bên cửa sổ, phía trước còn có ánh nhìn kỳ lạ của bác tài xế.

Trần Cảnh Thâm nói trong ánh đèn đường lấp lánh.

Dụ Phồn, tôi thật sự___

Thật sự rất thích cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net