Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Cậu thích ăn giấm lắm hả?

*Ăn giấm = ghen

Nói xong, Dụ Phồn quay đầu muốn chạy, vừa nghiêng người lại nhớ tới gì đó, tháo mũ xuống trả hắn, lạnh lùng nói: "Cầm về đi."

Trần Cảnh Thâm liếc nhìn chỏm tóc vểnh lên trên đầu cậu, không nói gì nhận mũ về.

Trên tay trống rỗng, vẻ mặt Dụ Phồn lạnh hơn, xoay người bỏ đi. Kết quả vừa đi được nửa bước, áo phông của cậu lại bị khẽ khàng kéo lại.

Dụ Phồn cảm thấy mình là bị cơn ngái ngủ làm phiền, cho nên giờ mới động một cái là nổ, quay đầu lại nói: "Mẹ nó có phải cậu túm đến nghiện rồi phải không...."

Chỏm tóc vểnh lên được đè xuống, mũ lại quay về đầu cậu.

Làm xong, Trần Cảnh Thâm đi đến trước mặt cậu, nói: "Đi thôi."

Dụ Phồn chưa phản ứng lại được, quay đầu lại với hắn: "Đi đâu?"

Trần Cảnh Thâm: "Đi ra tiệm net với cậu."

Dụ Phồn không nhúc nhích, nhíu mày: "Không phải cậu muốn đi ăn với bạn cùng bàn cũ hả?"

"Không." Trần Cảnh Thâm nói, "Cậu nghe từ đâu thế?"

"Hôm qua....Không đâu cả." Dụ Phồn kịp thời ngậm miệng, cậu khựng lại hai giây, "Vừa nãy tôi nói muốn dẫn cậu ta tiệm net bao giờ?"

"Không." Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cậu, "Nhưng tôi muốn đi theo cậu."

"....."

"Không cho đi. Tí nữa lại ngồi cạnh tôi xem Hồ Bàng, đáng sợ lắm."

Mãi lâu sau, Dụ Phồn mới bật ra được một câu. Sau đó cúi đầu không nhìn hắn nữa, xô vai hắn đi theo hướng bản đồ chỉ dẫn.

Thẳng thừng từ chối, giọng điệu ghét bỏ.

Chỉ là trên đầu còn đội mũ của Trần Cảnh Thâm.

Đi cũng chậm, bước chân kề cà từ tốn.

Trần Cảnh Thâm dõi nhìn theo bóng dáng cậu hai giây, không nhịn được cúi đầu, khóe môi cong lên. Sau đó lặng yên theo ngay phía sau.

Một người đi trước một người theo sau đi được một lúc, không qua bao lâu cũng sánh vai bước cùng với nhau.

Trần Cảnh Thâm nhấc tay, đưa ly nước trái cây trong tay cho cậu: "Thấy cậu, cho nên mua thêm một ly."

"....Trần Cảnh Thâm, cậu có phiền quá không."

Dụ Phồn xụ mặt, đi thêm mấy bước mới vươn tay ra, nhận ly nước dưa hấu đâm thủng uống.

Rất lạnh, uống cực kì sảng khoái.

Hai người đi không nhanh, bên cạnh có một đôi mẹ con đi qua.

"Thi thế nào?"

Nữ sinh đang ăn, nói chuyện ậm ờ không rõ chữ: "Nát rồi."

"Cũng đoán được." Mẹ cô lạnh giọng nói, "Phí công mẹ mới sáng đã đưa con đến đây thi....Con ăn chậm thôi được không, dè dặt tí đi."

"Không được đâu, thi gần ba tiếng lận, đầu con sắp bị ép khô tới nơi rồi____Dạ dày cũng vậy. Với lại sáng nay con không ăn sáng cho khỏi buồn ngủ nữa."

"Ở cuộc thi cũng nhiều người chưa ăn sáng đấy thôi, mà có thấy ai ăn ngấu ăn nghiến như con đâu chứ."

.....

Dụ Phồn lười biếng nghe, hút mạnh một hơi nước dưa hấu, liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.

Lúc sáng Trần Cảnh Thâm thi đã ăn sáng chưa?

Chắc là chưa, nếu không cũng đã không vừa thấy cậu đã rủ cậu đi ăn cơm.

Dụ Phồn thu ánh nhìn về. Lạnh lùng nghĩ, cho đói đi, xem coi có bị đói lùn đi không.

Tới tiệm net, Trần Cảnh Thâm vươn tay muốn đẩy cửa, tay áo lại bị người bên cạnh khẽ kéo lại.

"Đói bụng." Dụ Phồn ậm ờ nói, "Đi ăn gì trước đã."

Trần Cảnh Thâm liếc nhìn cậu, thả tay nắm cửa ra: "Được."

Hai người cũng không kén chọn, bên cạnh có một quán món cay Tứ Xuyên.

Quán ăn bài trí hơi đơn giản, nhưng được cái là sạch sẽ. Giữa trưa không có bao nhiêu người, chỉ có mấy bàn ngồi lác đác rời rạc. Khách mỗi bàn đều ăn ý ngồi cách rất xa, không ai làm phiền đến ai.

Dụ Phồn chọn chỗ ngồi bên cửa sổ.

Cậu ngồi xuống mới thấy điện thoại trong túi mình cứ rung liên tục, là Vương Lộ An gọi điện tới.

Dụ Phồn bắt máy: "Làm sao?"

"....Cậu nói xem?" Bên kia hỏi cho cậu cứng miệng: "Bốn thằng bọn tôi nói chuyện nửa tiếng đồng hồ trong giao diện Liên Minh Huyền Thoại rồi đấy, cậu nói xem làm sao? Chu Húc bảo mẹ nó cậu ta chờ bạn gái đi hẹn hò cũng chưa bao giờ chờ lâu thế này. Cậu nghe điện thoại muộn thêm hai phút là tôi báo cảnh sát luôn rồi."

"...."

Dụ Phồn thả điện thoại xuống nhìn, mới phát hiện chữ mình gõ ra ban nãy vẫn còn trong khung tin nhắn.

Vừa nãy bị Trần Cảnh Thâm kéo lại, quên ấn gửi.

Vương Lộ An: "Cho nên rốt cuộc cậu đến đâu rồi, lộ trình lâu thế cơ á? Chẳng phải dưới lầu nhà cậu có tiệm net à?"

"Tôi đặt cho mấy cậu một người chơi kèm.*" Dụ Phồn nói.

*Là một loại ứng dụng chuyên dùng để tìm người chơi game cùng, chẳng hạn như muốn lập đội chơi game nhưng không đủ người, muốn làm nhiệm vụ nhưng năng lực không cho phép, hoặc là chơi một mình chán quá thì người dùng có thể trả phí để đặt người chơi cùng theo ý muốn

"?" Vương Lộ An ngơ ngác, "Là sao?"

"Quán net dưới nhà tôi hết chỗ, giờ đang ở Ngự Hà...."

"Phắc, từ nhà cậu đến Ngự Hà hơn nửa tiếng lận đó? Đi xa vậy luôn á? Sao thế, tiệm net ở Ngự Hà nạm kim cương hả?"

Trần Cảnh Thâm đang dùng khăn ấm lau tay, nghe vậy nâng mắt nhìn sang.

Dụ Phồn nhắm chặt mắt, che mạnh lên cái điện thoại rẻ tiền bị lọt âm thanh, nghiến răng: "Mẹ nó cậu....Nói bé thôi."

Vương Lộ An đáp ừ: "Vậy cậu nhanh lên, Tả Khoan nói tiệm net ở Ngự Hà cũng đông lắm."

Dụ Phồn nói: "Tôi đang ngồi ngoài quán ăn."

"...."

Cúp điện thoại, Dụ Phồn vào ứng dụng chơi kèm, chọn cho đám cậu ta một người chơi kèm rất đắt.

"Chọn vài món rồi, cậu xem xem còn muốn thêm gì không." Quán này là quét mã chọn món, Trần Cảnh Thâm đưa điện thoại của mình qua.

Dụ Phồn vừa định nói gì cũng được, vừa liếc mắt nhìn vào, cậu trông thấy tổng tiền dưới góc trái màn hình hiển thị: 373 tệ.

Lông mày Dụ Phồn cau lại, nhận lấy điện thoại, muốn nhìn xem sao người này có thể chọn ra tận gần 400 tệ trong cái quán chỉ khoảng 10 20 tệ một món này.

Ai ngờ cậu vừa cầm qua, điện thoại của Trần Cảnh Thâm lại rung ù lên ngay trong tay cậu.

Cậu mở thực đơn ra____ù.

Cậu kéo xuống____ù.

Trần Cảnh Thâm dùng wechat quét menu, cho nên không có cửa sổ thông báo.

Bị rung liên tục năm lần, không hiểu sao Dụ Phồn lại nổi cáu, sức chọc điện thoại cũng nặng hơn, tội nghiệp màn hình vang lên cồm cộp: "Bạn cùng bàn cũ của cậu tìm cậu kìa."

"Bàn cùng bàn cũ của tôi...." Trần Cảnh Thâm khựng lại, "Tìm tôi làm gì?"

Dụ Phồn nói vừa nhanh vừa lạnh: "Sao tôi biết được? Tôi nói chuyện với cậu ta à? Cậu...."

Ù, điện thoại lại rung lên. Dụ Phồn vô thức rũ mắt nhìn.

Lần rung này thế mà lại có cửa sổ thông báo, hai tin nhắn xem trước nhảy ra_____

【Số lạ: Trần Cảnh Thâm, tôi là Miêu Thần đây. Vừa nãy chưa kịp trao đổi đáp án, muốn hỏi bài thứ hai từ dưới lên cậu chọn.....】

【Số lạ: Với lại, gì nhỉ, lời mời thêm bạn hôm qua tôi gửi cho cậu vẫn chưa được đồng ý, là tôi thêm nhầm người hả?】

Dụ Phồn vẫn giữ nguyên hành động cau mày, mãi cho đến khi tin nhắn xem trước biến mất mới lên tiếng: "....Tìm cậu, trao đổi đáp án."

Trần Cảnh Thâm nói: "Không nhớ."

"....À."

Dụ Phồn mở tin nhắn ra, phát hiện hôm qua Miêu Thần gửi cho Trần Cảnh Thâm vài tin nhắn, có dài có ngắn. Cậu không đọc kỹ, trả lời vội một câu "Không nhớ" rồi đóng lại, tiếp tục quay về xem thực đơn.

Mấy giây sau, cậu chợt nhận ra____Không đúng, vì sao mình phải trả lời tin nhắn giúp Trần Cảnh Thâm chứ?

Với lại...

Dụ Phồn khó hiểu: "Cậu không thêm Wechat cậu ta hả?"

Trần Cảnh Thâm đáp ừ.

"Vậy tối hôm qua cậu nói chuyện với ai?"

"Mẹ tôi."

"...."

Dụ Phồn chớp chớp mắt, vô thức thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hơn nhiều.

Ngay sau đó, hơi này lại bị cậu hít về.

Mình nhẹ nhõm đếch gì? ?

"Nói đến đây." Trần Cảnh Thâm nâng mắt nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi, "Có phải tối hôm qua cậu giận không...."

"Không hề." Dụ Phồn như bị chọc trúng, "Có chuyện gì đâu, sao tôi phải giận chứ?"

Trần Cảnh Thâm nhướng mày: "Không biết. Vừa nãy cũng...."

"Không có." Mặt Dụ Phồn không đổi sắc ngắt lời hắn, ném điện thoại về lại, cưỡng chế cắt ngang chủ đề này, "Tôi xong rồi."

Trần Cảnh Thâm cầm điện thoại, im lặng với màn hình mấy giây, nâng mắt lên: "Cậu...."

Dụ Phồn: "Đã bảo không giận rồi mà! Cậu thích nói chuyện với ai tôi cũng không hề giận! Mẹ nó cậu muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa đây!"

"...."

"Tôi là muốn nói," Trần Cảnh Thâm quay điện thoại lại, giơ ra màn hình trống rỗng, "Sao cậu xóa hết đồ ăn vừa gọi đi rồi."

"...."

Dụ Phồn giật lấy điện thoại trong tay hắn, mặt không cảm xúc chọn món thêm lần nữa.

Trong quán không có nhiều người, đồ ăn bưng lên rất nhanh. Lúc nhân viên bưng thức ăn lại đây, nhịn không được nhìn người ngồi bên trái thêm mấy lần.

Dụ Phồn đội lại cái nón lưỡi trai vừa nãy vào quán đã gỡ xuống lên lần nữa.

Vành nón bị cậu đè xuống rất thấp, thấp đến mức đủ để cậu che hết nửa mặt, hai bên vành tai lộ ra ngoài tóc phải đỏ sánh ngang với ớt bên trong đồ ăn.

Dụ Phồn cúi đầu chọc điện thoại, mặt cứ nóng bừng bừng. Trong lòng thầm mắng mình là đồ ngốc mấy trăm mấy ngàn lần.

Dụ Phồn ăn cơm thích ăn món chính, no bụng, đủ để lót dạ. Thường ngày cậu ở nhà làm một bát là đủ để sống qua một ngày.

Một bát mì nóng trên bàn, Dụ Phồn cầm đồ gia vị bên cạnh qua, đổ hơn nửa loại trong số đó vào.

Trần Cảnh Thâm nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Cậu thích ăn giấm lắm hả?"

"Ừm." Dụ Phồn buột miệng đáp.

Mấy giây sau, Dụ Phồn chợt cảm thấy sao cũng không đúng lắm. Vừa ngẩng đầu lên, trông thấy Trần Cảnh Thâm đang quay mặt đi, có vẻ như không thể nhịn được nữa.

"Trần Cảnh Thâm, mẹ nó cậu...." Lúc nói chuyện, tay Dụ Phồn khẽ vung một cái, trong nước mì của cậu lênh láng giấm đen.

Mặt Dụ Phồn đỏ bừng nhìn chằm chằm bàn ăn, đang do dự nên hất giấm lên mặt Trần Cảnh Thâm, hay nên đổ lên trên đầu hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net