Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Dường như tôi đã chết một lần cùng cậu.

Dụ Phồn đặt mạnh lọ giấm xuống bàn, phát ra tiếng "kệch" nặng nề, mọi người ở những bàn kế bên cũng không nhịn được nhìn sang bên này____

Chỉ trông thấy một cái đầu đang cúi thấp cứ như sắp chôn xuống đất, nắm đôi đũa cứ như đang cầm con dao, hung tợn khuấy đều nước mì.

Mũ gần như che đi cả mặt cậu.

Ngay sau đó, đôi đũa bị đôi tay vươn tới đè lại. Trần Cảnh Thâm bưng bát mì của cậu đi.

"Chua lắm," Trần Cảnh Thâm nói, "Gọi thêm bát nữa đi."

Dụ Phồn hung tợn nâng mắt liếc hắn, vừa định nói tôi ăn gì cậu cũng muốn quản nữa hả?

"Ý tôi là mì chua." Đối diện với ánh mắt cậu, Trần Cảnh Thâm bổ sung.

*chua = ghen luôn

"...."

Từ đó trở đi, kể từ lúc ăn đến khi tính tiền, đi từ quán ăn đến tiệm net, Dụ Phồn không để ý đến Trần Cảnh Thâm thêm lần nào nữa.

Người chơi game rất dễ nói to, càng khỏi phải nói năm thằng con trai cùng trong một cái loa.

Vương Lộ An với Tả Khoan đang đi xuống đường dưới, hai người cứ nói mấy câu lại gào lên một lần, khiến cho Dụ Phồn phải liên tục chỉnh âm lượng xuống thấp.

"Này, kỹ thuật của cậu đúng là tệ ghê luôn." Trong tai nghe, Tả Khoan nói, "Còn chẳng lợi hại bằng người chơi kèm vừa nãy nữa."

"Ừ ừ, cậu đoán xem vì sao người vừa nãy có thể làm người chơi kèm____Đậu má!" Vương Lộ An sợ hãi gào lên, kích chuột vang ầm ĩ, "Bọn nó đi đường giữa đến kìa! Tả Khoan cậu đỡ sát thương giúp tôi xem___Mẹ nhà cậu bỏ rơi tôi? ?"

"Anh em vốn là chim cùng rừng."

*Câu gốc là: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa ập đến tự mình bay đi".

"Cút!" Vương Lộ An nói, "Dụ Phồn, đường giữa có người sao cậu không nói? !"

Dụ Phồn: "Quên mất."

Vương Lộ An: "Hôm nay cậu bị gì thế, sao tôi thấy cậu chơi không tập trung lắm ấy."

Đúng là không tập trung.

Điều khiển nhân vật game đến nơi an toàn, Dụ Phồn quay đầu, đối diện với ánh mắt của người bên cạnh.

"Nhìn cái gì?" Cậu bực mình hỏi.

Sau khi Trần Cảnh Thâm ngồi vào máy thì chẳng làm gì cả, cứ dựa lên ghế như thế, thỉnh thoảng nhìn màn hình của cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu.

"Nhìn cậu chơi game." Trần Cảnh Thâm nói.

Vương Lộ An trong tai nghe "Ôi đệch" một tiếng: "Sao học bá lại ở cạnh cậu?"

Dụ Phồn: "Chơi net."

Vương Lộ An ngạc nhiên: "Quan hệ giữa hai cậu đã tốt đến mức cuối tuần hẹn nhau đi chơi net rồi cơ á?"

"Vừa hay gặp nhau."

"Ở Ngự Hà cũng gặp được luôn hả?"

"...."

Đâu ra nhiều thắc mắc thế?

Dụ Phồn kéo micro bên miệng ra xa, lạnh lùng nhìn Trần Cảnh Thâm: "Nhìn màn hình máy tính cậu đi, không thì về nhà."

Trần Cảnh Thâm nghe lời quay đầu, mở đại một bộ phim nào đó lên.

Chơi liên tục năm ván, Chu Húc nói mẹ mình gọi xuống lầu chuyển đồ đạc giúp, bảo mọi người chờ 10 phút.

Đúng lúc cả đám cũng đang mệt, thế là dứt khoát treo máy trong game tán dóc.

Đeo tai nghe cả chiều đau cả tai. Dụ Phồn tắt thẳng micro đi, gỡ tai nghe xuống đặt lên mặt bàn, chỉnh âm lượng máy tính lên tối đa để vẫn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

Dụ Phồn dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân moi thuốc lá, vừa định ném vào miệng, khóe mặt thoáng nhìn thấy người bên cạnh lại khựng lại.

Trần Cảnh Thâm cũng không đeo tai nghe. Văn phòng phẩm để đi thi của hắn đặt cả trên bàn, dáng ngồi có vẻ thoải mái, mặt lạnh nhạt xem phim.

Trong màn hình của hắn là hai nhân vật anime, nhân vật nam ôm nữ bay trên trời, ngẩng đầu nhìn lên, tên phim là 《Lâu đài bay của pháp sư Howl》.

*Lâu đài bay của pháp sư Howl/Howl's Moving Castle

"...." Khó mà tin nổi Trần Cảnh Thâm lại xem kiểu phim này.

Dụ Phồn nhìn thời gian, đã đến giờ cơm tối, trời bên ngoài cũng tối sầm vào rồi.

Cậu dùng đầu gối huých người bên cạnh: "Trần Cảnh Thâm, sao cậu vẫn chưa về nhà?"

Trần Cảnh Thâm nhìn điếu thuốc chưa đốt trên tay cậu, hỏi lại: "Khi nào cậu về?"

"Chắc là tôi thâu...." Dụ Phồn khựng lại, "Liên quan đếch gì tới cậu."

Trần Cảnh Thâm nói: "Tôi cũng thâu đêm."

"Cậu học cái gì tốt đi được không?" Dụ Phồn nhíu mày, "Nhà tôi không ai quản tôi, cậu cũng không có ai quản hả?"

"Không có." Trần Cảnh Thâm nói, "Bây giờ người nhà tôi đều đang ở nước ngoài hết rồi, cho nên có ở bên ngoài cả đêm cũng không sao."

"...."

Trần Cảnh Thâm cũng dựa ra sau giống cậu, hỏi: "Biểu cảm gì đấy?"

"Không, chỉ là cảm thấy," Dụ Phồn vẫn ngồi yên nhìn hắn, "Trần Cảnh Thâm, dạo này cậu đang ở giai đoạn phản nghịch phải không?"

Trần Cảnh Thâm lặng yên nhìn cậu một hồi.

"Cậu có từng nghĩ tới," Trần Cảnh Thâm nói, "Có thể là tôi đang ở giai đoạn yêu thầ...."

Dụ Phồn vươn tay đè lại miệng hắn.

"Dụ Phồn! Dụ Phồn!" Tai nghe trên bàn vang lên tên cậu, Vương Lộ An còn đang gọi, "Cậu đâu rồi?"

Dụ Phồn không đổi sắc: "Ngậm miệng rồi tiếp tục xem phim của cậu đi."

Trần Cảnh Thâm gật đầu.

Dụ Phồn thả hắn ra, mở micro lên: "Làm sao?"

"Cậu đi đâu đấy, gọi cả buổi trời....Tôi với Tả Khoan đang bàn Đoan Ngọ này đi công viên trò chơi chơi ấy." Vương Lộ An khựng lại, "À đúng rồi, gọi học bá cùng đi luôn đi."

Dụ Phồn không hề hứng thú với mấy cái này, không cần suy nghĩ: "Tôi___"

Trần Cảnh Thâm: "Được."

"...."

Trần Cảnh Thâm quay đầu qua: "Tôi chưa được đến công viên trò chơi bao giờ."

Vậy cậu tự mà đi với mấy đứa đó rồi lập thành nhóm đi____

"Chúng ta cùng đi đi." Trần Cảnh Thâm nói.

"....."

Dụ Phồn lặng yên giằng co một hồi, qua mãi lâu sau, cậu bực mình nhét điếu thuốc về lại hộp thuốc, ậm ờ nói vào micro: "Tùy. Tôi đi vệ sinh đã, từ rồi bắt đầu game."

Tiệm net cuối tuần đông nghẹt người. Đã đến giờ ăn cơm tối, trong không khí bay thoang thoảng mùi đồ ăn.

Lúc đứng dậy, cậu vừa khéo nghe thấy nữ sinh ngồi phía trước nói điện thoại: "Tôi đang ở tiệm net....Chơi gì á? Không chơi gì cả, xem phim thôi....Không còn cách nào mà, đi cùng với bạn trai....Không phải không nói chuyện, anh ấy vẫn trò chuyện với tôi đều đặn, còn mua cho tôi cực nhiều đồ ăn, chỉ là ngồi mệt lắm."

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Dụ Phồn xoay người đi về máy, vừa đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn lên quầy tính tiền đằng trước.

Lại xem xong thêm một bộ phim, Trần Cảnh Thâm di chuyển chuột, đang định nhìn xem có thứ gì khác giết thời gian được không.

Trong khóe mắt, bóng người quen thuộc trở về từ xa, hai tay xách theo gì đó, bước đi chậm chạp nặng nề.

Trần Cảnh Thâm vẫn chưa kịp nhìn rõ, một đống đồ đã đổ ầm ầm xuống mặt bàn hắn.

Hạt dưa khoai lát, ô mai bánh ngọt, đủ các thể loại đồ ăn vặt, còn có cả một bát bò khô.

"Ăn đi." Dụ Phồn ngồi về máy, mặt mày bình tĩnh cầm tai nghe lên, "Tôi đánh thêm hai ván rồi về."

Trần Cảnh Thâm liếc nhìn nào là trà sữa nào là bánh crepe ngàn lớp trên bàn nữ sinh kế bên, lại nhìn về gói to gói nhỏ đồ ăn vặt trên bàn mình. Nhịn không được cong môi.

"Được." Hắn chọn bừa một gói mở ra, được voi lại đòi tiên hỏi: "Xem phim mệt rồi, có thể xem cậu chơi game không?"

Dụ Phồn không cảm xúc chọn tướng: ".....Tùy cậu."

-

Sau khi về trường, Vương Lộ An hẹn mấy người quen thân đi công viên trò chơi. Tiếc là đến tết Đoan Ngọ hầu như mọi người phải đi với người nhà, cuối cùng người đồng ý đi cùng chỉ còn Chương Nhàn Tịnh với Kha Đình.

Nắng tháng sáu ở Nam Thành nóng hầm hập, nhiệt độ ban ngày cao đến đáng sợ.

Hôm tết Đoan Ngọ, mọi người bàn bạc sau đó quyết định, đến 5 giờ chiều sẽ ăn gì đó ở nhà trước rồi gặp ở cổng công viên trò chơi.

Công viên này là người địa phương ở đây mở, hoạt động cũng được hơn 20 năm, vị trí nghiêng về vùng ngoại thành, diện tích không hề nhỏ, nhưng vì nhiều thể loại, bầu không khí tốt nên vẫn luôn rất sôi nổi.

Hôm nay là ngày tết, chỉ đi vào trong thôi đã phải xếp hàng.

Trong dãy hàng xếp để vào trong, Vương Lộ An há hốc mồm nhìn Chương Nhàn Tịnh phía trước mặt áo dài tay quần dài chân, đội mạng che mặt còn đeo cả kính râm: "Này cậu, không nóng hả? Đến mức này luôn á? Bây giờ cũng đâu có nắng."

"Cậu thì biết gì, trước khi trời tối luôn có tia tử ngoại đó." Chương Nhàn Tịnh lấy một lọ kem chống nắng từ trong túi ra, dắt tay Kha Đình bên cạnh qua, "Cục cưng Đình à, này, bôi lên tay đi."

Ban đầu Kha Đình hơi phản kháng, mà Chương Nhàn Tịnh vừa nói ra chữ "Cục cưng Đình", nét mặt của cô khựng lại, cúi đầu ngoan ngoãn đưa tay ra cho Chương Nhàn Tịnh bôi.

Bôi xong, Chương Nhàn Tịnh quay đầu hỏi hai người cao trắng hết sức trắng phía sau: "Hai cậu có muốn bôi không?"

Dụ Phồn không buồn nghĩ ngợi: "Không muốn."

Trần Cảnh Thâm nói: "Tôi cũng không bôi."

Hôm nay hai người mặc quần dài áo ngắn tay, trên đầu cùng đội cái mũ lưỡi trai màu trắng, nhìn vào không hiểu sao cực kì hài hòa.

Tả Khoan ho nhẹ một tiếng, vươn tay mình qua: "Chương Nhàn Tịnh, bôi cho tôi đi."

"Cậu đen thế kia bôi làm gì nữa?" Chương Nhàn Tịnh ném kem chống nắng cho cậu ta, "Tự đi mà bôi."

"...."

Tiết trời chạng vạng tuy đã dịu đi một ít, nhưng chen trong cả đống người vẫn thấy rất nóng.

Dụ Phồn đút hai tay trong túi, đứng chờ dưới nhiệt độ cao đến mức bực mình.

Trong cái thời tiết rách này sao cậu không nằm ở nhà hay ra tiệm net đi, tự dưng muốn chạy đến đây xếp hàng làm gì? ?

Giờ về chắc vẫn còn kịp.

Hàng ngũ nhích lên phía trước, ý nghĩ đó vừa loé lên trong đầu Dụ Phồn, bỗng nhiên cậu thấy bên cổ mát mẻ, một cơn gió dài thổi qua.

Cậu nhìn lại, Trần Cảnh Thâm cầm trong tay một cái quạt điện, đang nâng lên sau gáy cậu.

"Đâu ra thế?"

"Mới vừa mua," Trần Cảnh Thâm rũ mắt, "Có dễ chịu hơn không?"

Đúng là rất mát, nhưng Dụ Phồn cứ cảm thấy kì kì. Cậu nhíu mày: "Quạt cho mình đi."

"Tôi không nóng."

"Không nóng cậu mua làm gì?"

Vừa dứt lời, một người bán hàng xách theo mười cái quạt cầm tay đi ngang qua bọn họ, cùng một loại với cái trong tay Trần Cảnh Thâm.

Người này đi đến đâu cũng hỏi người bên cạnh, "Cậu đẹp trai à, thời tiết nóng nực thế này, mua một cái quạt nhỏ quạt cho bạn gái không?"

Dụ Phồn: "...."

Bàn tay đang đút trong túi của Dụ Phồn hơi siết chặt, không cảm xúc nói: "Lấy về đi."

Trần Cảnh Thâm đáp ừ, quay quạt về.

Chỉ là qua chưa được mấy phút, Dụ Phồn lại cảm nhận được sau lưng có gió. Dụ Phồn không quay đầu lại nữa, làm bộ như không hề hay biết, tiếp tục kiên nhẫn xếp hàng.

Mười phút sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ soát phiếu.

Ra khỏi đám người chen chúc thì không còn nóng như ban nãy nữa, sau khi tiến vào, Trần Cảnh Thâm ném quạt vào túi.

Công viên trò chơi vào buổi chập tối đã mở sáng đèn, vòng quay ngựa gỗ cách cổng gần nhất lấp lánh đủ mọi màu sắc, đu quay cao ngất ở phía chân trời ánh lên đèn màu, chầm chậm xoay tròn ngay giữa không trung.

Sân chơi có giấy bản đồ, Chương Nhàn Tịnh vừa nhìn đã tìm được nơi mình muốn đi.

"Tôi với Kha Đình đi tìm gấu chụp hình, sau đó đến vòng quay ngựa gỗ bên kia chụp hình tiếp, cuối cùng là đi lâu đài chụp hình, mấy cậu có muốn đi chung không?"

Nét mặt Vương Lộ An phức tạp: "Chị Tịnh à, tôi luôn cho là cậu khác với những cô gái khác...."

"Biến đi." Không còn nắng, Chương Nhàn Tịnh tháo kính râm xuống, lộ ra lớp trang điểm tỉ mỉ, trợn trắng mắt khinh thường, "Bọn tôi đi đây, đến tối đi dạo chợ đêm thì tập trung lại. Mấy cậu chơi nhớ để ý thời gian."

Còn lại bốn nam sinh đứng giữa vườn hoa sân chơi.

Vương Lộ An: "Chúng ta chơi gì đây?"

"Không biết." Dụ Phồn quay người bước đi, "Vừa đi vừa xem xem."

Những trò gần cổng đều rất ngây thơ, phù hợp cho trẻ em chơi.

Lúc đi ngang qua trò cốc xoay, Vương Lộ An hỏi: "Hay là bọn mình...."

Tả Khoan: "Mẹ nó cậu mở to mắt ra mà xem, trò này ngoại trừ trẻ con với phụ huynh ra thì còn ai khác hả?"

Đi ngang qua trò xe điện đụng, Tả Khoan hỏi: "Hay là thử xem...."

Vương Lộ An: "Không, tôi say xe."

Hai người phủ định cho nhau cả quãng đường, Dụ Phồn với Trần Cảnh Thâm đi phía trước, hoàn toàn không cho mấy trò chơi này một ánh mắt nào.

Dụ Phồn liếc nhìn người bên cạnh, Trần Cảnh Thâm đang lặng lẽ nhìn máy trò chơi rực rỡ sắc màu xung quanh, đúng là trông rất giống lần đầu đến đây. Chỉ là nét mặt vẫn lạnh nhạt như thường, nhìn không ra là có hứng thú hay không.

Dụ Phồn lạnh lùng nói: "Muốn chơi gì thì nói."

Ngay sau đó, Trần Cảnh Thâm dừng ngay bước lại, quay đầu nhìn chằm chằm thẳng qua bên cạnh.

Dụ Phồn nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy một cánh cửa gỗ màu đen âm u, cạnh của còn dựng một cái bảng, viết "Nhà ma___Hang động không ai biết."

Dụ Phồn: "...."

Vương Lộ An với Tả Khoan ăn ý đi thẳng lên, mắt cũng không buồn chớp.

Câu "Muốn chơi" của Trần Cảnh Thâm vừa đến bên miệng, lại bị ai kia kéo tay lôi đi.

Giọng điệu Dụ Phồn lạnh lẽo: "Cái này không được."

Mấy phút sau, Trần Cảnh Thâm dừng lại trước đu quay mặt trời hai người.

Sau đó lại bị kéo đi: "Không ngồi."

Một lúc sau, Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua xe đạp đôi, trong vài giây bước chân chậm đi đó____

Cổ tay lại bị kéo đi: "Không đạp."

Trần Cảnh Thâm buồn cười nhìn chăm chú cái gáy đang nắm áo mình, chân thành hỏi: "Vậy có thể chơi những gì?"

Hai người dừng lại trước khu vực chính giữa công viên.

Xung quanh họ, theo thứ tự là Con lắc khổng lồ, Tàu lượn siêu tốc, Thuyền hải tặc và Tháp rơi tự do khoảng 129 mét nổi tiếng nhất khu vui chơi này.

Dụ Phồn: "Chọn đi."

Trần Cảnh Thâm: "."

-

Sau khi tiến vào khu vực này, cảm nhận được 360° xung quanh đâu đâu cũng có tiếng hét ầm ĩ, tiếng sau còn thảm thương hơn cả tiếng trước. Cho nên ban đầu Tả Khoan với Vương Lộ An cũng từ chối.

Nhưng hai người này là điển hình của càng cùi bắp thì càng muốn chơi.

Bắt đầu từ câu tuyên chiến của Vương Lộ An "Chẳng lẽ cả cái này mà cậu cũng sợ cơ á", Tả Khoan lập tức phản đòn "Ai sợ là thằng cháu trai", cuối cùng cả hai đều run chân cắn răng quyết định cùng nhau lên.

Đám người bàn bạc một lúc, quyết định chơi Tháp rơi tự do hot nhất ở đây trước, sau đó nếu còn thời gian thì chơi thêm trò khác.

Vương Lộ An với Tả Khoan đi đằng trước nói ríu ra ríu rít, Dụ Phồn thấp giọng hỏi: "Cậu chơi được không đấy?"

Trần Cảnh Thâm nói: "Được."

Khi đó Dụ Phồn mới đi đến cuối hàng.

Bọn họ xếp hàng trong một cái hang nhân tạo, bên trong có điều hòa, thời gian chờ đợi tức khắc không còn quá khó khăn nữa.

Thời gian xếp hàng hơi lâu, Vương Lộ An với Tả Khoan dứt khoát bắt đầu một ván game.

Dụ Phồn không thích đứng chơi nên không tham gia, rảnh rỗi tựa vào tường nhìn Vương Lộ An chơi.

Áo phông bị ai đó khẽ kéo lấy, Dụ Phồn vô thức xoay người.

Hàng xếp rất dài cũng rất chật, cậu quay đầu lại mà không hề chuẩn bị, hai người lập tức kề sát rất gần vào nhau.

Ánh mắt Trần Cảnh Thâm rũ xuống dưới vành nón: "Có vẻ như phải xếp hàng rất lâu."

"Ừ." Dụ Phồn bị hắn nhìn chớp chớp mắt, "Cậu không muốn chờ hả? Vậy đi chơi trò khác..."

"Dù sao cũng có thời gian." Trần Cảnh Thâm nói, "Học thuộc Ly Tao với Đằng Vương các tự nhé?"

*Ly Tao (Nỗi sầu ly biệt) và Đằng Vương các tự (Bài tự về gác Đằng Vương) là những tác phẩm in trong sách giáo khoa Ngữ Văn bên đó, vì có rất nhiều chữ cổ nên chắc học sinh bên đó cũng khóc dữ lắm

"....."

Bốn mươi phút sau, cuối cùng bọn họ cũng được đến lượt.

Nhóm du khách lượt trước phờ phạc đờ đẫn đi xuống, Vương Lộ An nuốt nước bọt: "Sao tôi thấy không có ai đứng vững hết thế?"

Tả Khoan khó khăn ngẩng đầu lên: "Vừa rồi đứng ngoài nhìn....Mẹ nó chứ thấy đâu có cao vầy đâu...."

Dụ Phồn nhỏ giọng xác nhận lại lần cuối: "Cậu chơi được thật hả?"

Trần Cảnh Thâm: "Ừ."

Nhân viên mở vòng an toàn phía trước ra, Dụ Phồn bình tĩnh cởi mũ ngồi vào: "Vậy được."

Máy có ba hàng chỗ ngồi, mỗi hàng có thể ngồi được sáu người, ở bên này ngoại trừ bọn cậu thì còn có thêm một đôi người yêu.

Lúc đeo đai an toàn lên, Vương Lộ An với Tả Khoan liếc mắt nhìn nhau, cùng thấy được trong mắt nhau cảm giác hối hận.

Mấy phút sau, máy khởi động, bọn họ chầm chậm, chầm chậm đi lên, tựa như không có điểm dừng.

"Mẹ nó còn chưa ngừng hả...." Vương Lộ An tuyệt vọng đến mức muốn khóc.

Tả Khoan gào xuống dưới: "Tôi không chơi nữa! Này! Nghe thấy không! Ông muốn đi xuống____"

Hai cái người này gào ầm ĩ lên, khiến cho Dụ Phồn cũng thấy hơi phiền.

Nhưng cậu nhanh chóng buông lỏng lông mày.

Tháp rơi tự do đi lên cao nhất, độ cao 129 mét đủ để cậu quan sát công viên trò chơi rực rỡ sắc màu, một mảnh núi rừng yên tĩnh, và cả cảnh đêm thành phố ngập tràn ánh sáng bên kia chân trời.

Chân cậu lơ lửng giữa không trung, trong lòng không hề sợ hãi chút nào, chỉ có căng thẳng và hưởng thụ nhìn toàn bộ khung cảnh này.

"Lý Nghiên! Anh thích em! !" Đàng trai trong đôi người yêu kia bỗng nhiên hô to lên trời, "Gả, cho, anh, đi____"

Bốn người bên cạnh cùng khựng lại.

Vốn đáng gái đang thấp giọng hét, nghe vậy ngừng lại hai giây, hô to theo sau: "Em, đồng, ý___"

"Anh, yêu, em____"

"Em, cũng, vậy____"

Dụ Phồn không cảm xúc ngắm phong cảnh, đang nghĩ mẹ nó sao còn chưa rơi xuống, mu bàn tay lại bỗng bị ai chạm vào.

Trần Cảnh Thâm nắm ngón tay cậu: "Dụ Phồn, tôi...."

"Im lặng." Tim Dụ Phồn giật nảy, vỗ mạnh lên tay hắn, "Cậu dám học theo một câu xem? ? ?"

"....."

Trần Cảnh Thâm hơi nghiêng mặt đi, vài giây sau mới quay lại: "Chỉ là, tự nhiên tôi hơi sợ."

Dụ Phồn: "...."

"Có thể nắm tay cậu chơi không?"

"Không thể." Dụ Phồn nghiêm mặt nói.

Trần Cảnh Thâm nhìn cậu một lát, quay đầu về: "Ừ."

Tả Khoan chịu không nổi, treo trên cao rất giày vò, cậu ta nhắm mắt gào to: "Mẹ nó rốt cuộc có rơi_____Áaaaaaaaaaaa! ! Áaaaaaaa tôi, phắc, mẹ, nhà, nó_____"

Tháp rơi tự do đột ngột rơi xuống không hề báo trước!

Ngay khoảnh khắc rơi xuống, Trần Cảnh Thâm cảm nhận được bên cạnh có thứ gì đó chạm vào ngón tay mình, ngay giây sau, tay hắn đã được người kia nắm chặt.

Hắn hơi sững sờ, sau đó dùng sức nắm mạnh trở lại, trong mười giây rơi xuống, hai người nắm lấy tay nhau, cuối cùng mười ngón đan chặt vào nhau___

Cảm giác không trọng lực khiến cho adrenaline dâng trào mạnh mẽ, tiếng hét xung quanh không dứt bên tai, thậm chí có người còn gào thét đến nghẹn ngào.

Hai đôi tay đan chặt vào nhau, mạch máu cho nhau những lần va chạm cách làn da mỏng, nồng cháy, run rẩy. Hòa cùng với quá trình rơi xuống, Dụ Phồn gần như ngừng thở, dường như cậu đã mường tượng nên cảm giác rơi từ trên cao xuống từ rất lâu trước đây____Trong vài giây rơi xuống đất ấy, cả thế giới cùng đè lên người, nặng đều mức tan nát hết cả linh hồn.

Nhưng trong tưởng tượng không có bàn tay nắm chặt lấy cậu, cũng không có nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của Trần Cảnh Thâm.

Tháp rơi tự do chợt dừng lại trước khi chạm đất, chỉ ngừng trong thoáng chốc, sau đó lại bay lên với tốc độ còn nhanh hơn trước.

Cuối cùng Dụ Phồn cũng tìm về được nhịp thở, cậu thở gấp vài hơi, vô thức nhìn sang người bên cạnh.

Trần Cảnh Thâm cũng đang nhìn cậu.

Tóc Trần Cảnh Thâm bị gió thổi bay, lộ ra đôi mắt đen thẳm sáng trong. Ánh đèn của tháp chiếu vào ánh mắt hắn, tựa như ánh trăng lặn dưới mặt hồ.

Trần Cảnh Thâm nói: "Đừng sợ."

Dụ Phồn không biết bây giờ mình đang mang nét mặt thế nào, lại khiến cho Trần Cảnh Thâm cảm thấy mình sợ.

"Tôi sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net