Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: Bắt đầu yêu đương!

"Kẹo cai thuốc?"

Cửa phòng bảo vệ ở cổng sau trường.

Hồ Bàng cầm que kẹo đó híp mắt nhìn một hồi, không tin tưởng lắm hỏi, "Mấy em có chuẩn bị sẵn đạo cụ đợi bị tôi túm là đem ra dùng không đấy?"

Dụ Phồn đứng dựa vào tường, vẻ mặt thoáng chốc trở nên không biết nói gì, lấy từ trong túi một que kẹo chưa xé vỏ ra ném cho thầy.

Hồ Bàng cầm qua nhìn, cái kẹo này đúng là thiết kế lạ lùng thật, ngoài vỏ còn viết dòng chữ "Vũ khí thần kỳ cai thuốc lá" to tướng.

Trên tay Dụ Phồn cũng không có mùi thuốc lá thật.

"Nếu đã là kẹo cai thuốc của em, sao lại ở trong miệng của Trần Cảnh Thâm?" Hồ Bàng hỏi.

"....Em," Dụ Phồn khựng lại, ậm ờ nói, "Thấy ngon, nên cho cậu ấy một cây."

"Kẹo này cũng cho bạn học ăn bừa được hả? Đứng thẳng lên, đây là dáng vẻ một thanh niên như em nên có đấy à?" Hồ Bàng chắp hai tay sau lưng, nhíu mày nói, "Em không hút thì chạy cái gì?"
Làm thầy phải đuổi theo đến tận cổng sau trường!

Dụ Phồn: "Quen ạ."

"...."

Hồ Bàng hít sâu một hơi, nhìn sang vị học sinh khác đang đứng bên cạnh Dụ Phồn, nét mặt giãn ra chỉ trong giây lát, "Cảnh Thâm à, sao em lại ở trong lớp bên tòa lầu thí nghiệm thế?"

Hai tay Trần Cảnh Thâm buông tự nhiên bên người, rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì, qua mãi lâu sau mới nhận ra đây là hỏi mình.

Hắn ngẩng đầu lên vừa định mở miệng.

"Em gọi cậu ấy tới." Dụ Phồn lười biếng nói.

Hồ Bàng trợn mắt liếc cậu, tiếp tục nhìn Trần Cảnh Thâm: "Không chạm vào thứ gì học sinh không nên chạm vào đâu phải không?"

"Cậu ấy không hút." Dụ Phồn nói.

Hồ Bàng lại nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy sao vừa nãy em lại chạy cùng với mấy đứa này?"

"Em kéo cậu ấy chạy." Dụ Phồn nói.

"Tôi hỏi em à? Sao trước đây tôi không phát hiện em lại nói nhiều thế chứ?" Hồ Bàng không nhịn được nữa, quay đầu qua mắng, "Vậy em nói đi, em kéo người ta làm gì?"

Dụ Phồn trợn mắt nói vớ nói vẩn: "Cậu ấy đứng cạnh em, thuận tay nên kéo đi."

Hồ Bàng tức đến bật cười: "Có thể thuận tay thế cơ à, sao tan học em không thuận tay kéo em ấy về nhà luôn đi?"

"...."

Hồ Bàng còn muốn mắng thêm vài câu nữa, hai người trước mặt lại bỗng ăn ý cùng quay mặt đi.

Hồ Bàng không hiểu gì nhíu mày, vặn mở bình giữ nhiệt trong tay ra uống một hớp trà nóng, bắt đầu gặng hỏi ban nãy có ai trong lớp.

Kết quả mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên cũng không hỏi ra được cái tên nào.

Dụ Phồn cứ ngậm miệng không hó hé gì, còn Trần Cảnh Thâm thì chỉ "Không thấy rõ", "Không biết ạ", "Không nhớ lắm", chọc Hồ Bàng tức đến mức thở không ra hơi, cuối cùng đành xua tay đuổi hai người mau về lớp chuẩn bị cho tiết tiếp theo.

Thời gian hết tiết, cả trường rộ lên một chốc ồn ào, ngoài hành lang lớp học rộn ràng đông nghẹt học sinh.

Dụ Phồn cúi đầu đi về lớp, cậu đi hơi nhanh, những bạn học đi phía đối diện ai cũng phải vô thức nhường đường cho cậu.

"Lúc chạy cậu nói với tôi cái gì, tôi nghe không rõ lắm." Lúc sắp về đến lớp, phía sau bỗng nhiên truyền đến một câu.

"...."

Áo phông đồng phục hơi mỏng không che được nhiều, Trần Cảnh Thâm cảm nhận được rõ vai của bạn cùng bàn mình hơi cứng đờ, bước chân dần chậm lại, dáng đi cũng mất tự nhiên hẳn.

Qua mấy giây sau mới lạnh lùng trả lời hắn: "Không nghe rõ thì thôi."

Trần Cảnh Thâm kề vai với cậu, nhẹ giọng nhắc: "Hình như muốn bắt đầu gì đó với tôi thì phải?"

"...."

Mẹ nó chẳng phải cậu nghe rõ lắm à? ?

Vương Lộ An trông thấy hai người về lớp, ló cả nửa người ra ngoài phòng học, mở miệng gọi: "Dụ Phồn____"

Chỉ mới gọi tên thôi mà anh em của cậu ta đã cúi gằm mặt chạy tọt vào lớp như gió, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoàn toàn không thấy rõ nổi mặt cậu đâu.

Vương Lộ An nhìn theo cậu về chỗ ngồi, mãi lâu sau mới ngơ ngẩn quay đầu qua, hỏi người phía sau Dụ Phồn: "Học bá à, cậu ấy bị sao thế, hổ béo phạt mấy cậu hả?"

Trần Cảnh Thâm nói: "Không."

"Vậy cậu ấy...."

Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt đi ngang qua cậu ta, về chỗ ngồi của mình.

Vương Lộ an: ".....?"

Tiết tới là tiết Ngữ Văn, Dụ Phồn nhìn chằm chằm phần đọc hiểu trên bài tập, nhìn mãi vẫn chẳng hiểu nổi một chữ. Cậu tựa đầu lên khuỷu tay chống giữa hai bàn học, quay mặt ra ngoài cửa sổ, len lén nhắm mắt lại, cả mặt nhăn nhó hết vào____

Mẹ nhà nó, sao cậu lại nóng đầu nói thế chứ....

Tối hôm qua cậu tìm một đống thứ về yêu đương, đọc mấy chục cái trả lời vừa nhiều vừa tạp nham, gì mà quan tâm tới cảm xúc của đối phương, ở bên cạnh đối phương, luôn cho đối phương niềm vui bất ngờ, hẹn hò ôm hôn gì đó nữa____

Cậu không biết cái nào cả.

Từ trước đến nay cậu không phải là người giỏi chuyện này, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ xây dựng một mối quan hệ thân mật với bất kỳ ai.

Cho nên tối hôm qua cậu tắt điện thoại nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ, đúng là phiền phức thật, cũng không biết Trần Cảnh Thâm có thể thích cậu bao lâu, có khi qua thêm một đoạn thời gian nữa Trần Cảnh Thâm lại cảm thấy yêu đương với người có tính cách tốt vẫn thoải mái hơn nhiều.

Rõ ràng trước khi ngủ đã tính toán xong đâu vào đấy, nhưng lúc Trần Cảnh Thâm kéo cậu chạy đi, vô cùng bối rối cũng vô cùng bình tĩnh quay đầu nhìn cậu, đầu óc cậu bỗng nhiên trống rỗng, đến khi hoàn hồn lại đã nói hết cả ra rồi.

Cậu còn nhét thẳng que kẹo ăn thừa vào miệng Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm còn ăn hết nữa.

"...."

Dụ Phồn vò mạnh mặt, không nhịn được dịch đầu xuống, hé ra nửa bên mắt lặng lẽ nhìn người bên cạnh qua lòng bàn tay.

Trần Cảnh Thâm đang ghi lời giải lên bài tập. Chữ Trần Cảnh Thâm viết rất ẩu, cả cây bút cũng lung lay theo, thật ra khi hắn làm bài tập hay bài thi chữ cũng không ngay ngắn lắm, chỉ khi làm văn hoặc viết thư tình....

Dụ Phồn ngừng không nghĩ đến nữa, đầu óc rối bời nhìn chăm chú tay Trần Cảnh Thâm, chăm chú nhìn hắn dừng bút, dịch tay lên trên, chuyển ngòi bút đến chỗ trống phần đầu bài tập, chữ cũng bỗng nhiên gọn gàng thẳng thớm hẳn lên____

[ Chúng ta bắt đầu gì cơ? ]

"...."

Dụ Phồn rụt đầu về cứ như bị đốt.

Cả hôm nay Dụ Phồn không còn tâm tư đâu mà nghe giảng, Vương Lộ An với Tả Khoan nói chuyện Hồ Bàng còn cậu thì chẳng buồn nói, tất nhiên cũng không nói chuyện với bạn cùng bàn.

Nhưng bạn cùng bàn của cậu cực kì kiên nhẫn.

Tiết cuối cùng buổi sáng, cậu đang vùi đầu dưới bàn đọc manga nhiệt huyết, điện thoại chợt rung lên, trên đầu hiện lên một tin nhắn: 【s: Chúng ta bắt đầu gì cơ? 】

*Manga nhiệt huyết là dạng truyện tranh Nhật Bản tán dương lòng can đảm, tinh thần thiện lương và dũng cảm tiến lên phía trước ble ble. Ví dụ như Naruto, One Piece, One Punch Man,...

Dụ Phồn ngẩng phắt đầu lên, đúng lúc trông thấy bạn cùng bàn của mình vừa bỏ điện thoại về lại ngăn bàn, tiếp tục nghe giảng với vẻ mặt lạnh nhạt.

"?" Dụ Phồn đưa thẳng hộp thoại của hắn vào chế độ không làm phiền.

Giờ ăn trưa, lúc cậu ăn mì thấy hơi nhàn rỗi, thuận tay mở rắn săn mồi lên, trông thấy bạn tốt có ảnh đại diện con Doberman, điểm tích lũy đứng đầu của mình dùng tên người chơi là: 【Chúng ta bắt đầu gì cơ】.

Vương Lộ An đang ăn ngon lành, người bên cạnh tự dưng ho lên kinh thiên động địa.

Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, Dụ Phồn đang bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn tâm lý với cái điện thoại, lại không biết phải làm gì bây giờ, cuối cùng chỉ đành lấy bài tập Toán ra giải, sau đó bị kẹt ở mấy bài tập cuối cùng.

Cậu đọc đi đọc lại đề bài hai lần, sau đó vô thức đưa bài sang bên cạnh, cau mày quen miệng gọi: "Trần Cảnh Thâm...."

Phắc.

Giọng Dụ Phồn im bặt lại, cậu hoàn hồn, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai kia, rút vèo bài tập Toán của mình về.

Trần Cảnh Thâm dùng một tay đè lại, cậu không rút về được.

"...."

Ngay giây sau, cửa lớp bị người bên ngoài đẩy mở.

"Các em dừng lại một lát, vừa có thông báo mới____7 giờ tối nay, nhà trường tổ chức xem phim ở sân thể dục, học sinh nội trú và ngoại trú đều phải ở lại." Trang Phóng Cầm nhìn đồng hồ, nói, "Tối nay có lãnh đạo tới xem cùng, cho nên từ sân thể dục đến sân khấu khán đài đều phải quét tước một lượt, mỗi lớp chịu trách nhiệm một khu vực, lớp mình quét dọn ở khu bên trái trước khán đài, bây giờ cử ra 3 bạn cầm đồ dùng đi theo cô, có bạn học nào xung phong____"

"Em!" Tiếng ghế dịch về sau, có người đứng phắt dậy.

Cả lớp vô thức nhìn ra sau, sau đó cùng sửng sốt.

Trang Phóng Cầm thấy rõ người vừa đứng lên cũng ngơ ngẩn, mãi lâu sau, cô lại bổ sung thêm: "Muốn nhân cơ hội trốn học thì bỏ suy nghĩ đó đi."

"Em không muốn trốn," Dụ Phồn thả bài tập của mình xuống. "Em đi quét."

Trang Phóng Cầm hơi do dự, nói tiếp: "Vậy còn thiếu hai người nữa."

Vừa dứt lời, lớp trưởng với uỷ viên lao động cũng ăn ý cùng đứng lên. Trang Phóng Cầm hài lòng chỉ ra sau lớp: "Được rồi, các em cầm theo ba cây chổi xuống lầu với cô....Dụ Phồn! Có đường em không đi lại nhảy cửa sổ làm gì? ? Em muốn ăn mắng phải không?!"

Dụ Phồn không nói tiếng nào cầm lấy ba cây chổi, không quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu đầu tiên.

Trang Phóng Cầm vẫn thấy lo lắng, vội vàng nói "Tự học tiếp nhé" rồi cũng theo xuống.

Trần Cảnh Thâm thu ánh nhìn về, yên lặng quay bút.

Một lúc lâu sau, hắn cầm tờ bài tập vừa được đưa tới, thêm cả tờ giấy nháp rách tả tơi của Dụ Phồn qua, cúi đầu viết các bước giải bài tập lên.

Ban đầu Trang Phóng Cầm cứ tưởng Dụ Phồn không phải muốn trốn tiết thì là muốn lười biếng.

Không ngờ trong ba người cậu lại là người chịu khó nhất, từ lúc đi xuống đến giờ chưa hề ngừng quét giây nào, ánh mắt dán chặt xuống đất.

Trang Phóng Cầm không ngần ngại khen ngợi: "Không tồi, rất sạch. Xem ra sau này em không cần đi nhặt rác nữa, nên làm công nhân bảo vệ môi trường đi, em có năng lực trời cho mà."

Dụ Phồn cũng không ngẩng đầu lên: "Cảm ơn cô, em sẽ suy xét."

Trang Phóng Cầm cười gõ đầu cậu: "Được rồi, cô còn cuộc họp phải tham gia, em quét đi, tối nhớ đến xem phim đúng giờ, phải điểm danh đấy."

Nhà trường thông báo hơi muộn, lúc bọn cậu xuống lầu quét cũng sắp đến giờ tan học rồi.

Trang Phóng Cầm xui xẻo, chọn ngẫu nhiên khu vực quét tước lại chọn ngay vào chỗ rộng nhất trong cả khối. Đến khi họ quét xong cả trường đã phủ trong một màu nắng vàng rực, quanh trường cũng chỉ còn lại lác đác vài người.

Quét xong còn phải chờ người của hội học sinh đến kiểm tra kết quả mới được đi. Dụ Phồn dứt khoát ngồi thẳng xuống khán đài, dựng đại chổi bên cạnh, lười biếng tựa eo vào bậc thang phía sau chờ người tới.

Mặt trời lặn về phía Tây, áng mây trên trời bừng lên đỏ rực như tranh vẽ. Dụ Phồn nhìn chằm chằm đám mấy đó một lúc, mãi đến khi bên cạnh vang lên tiếng loẹt quẹt.

Cậu không hề phòng bị mà quay đầu, bất ngờ chạm mắt với Trần Cảnh Thâm.

Phắc.....

Dụ Phồn chống tay xuống, vừa định đứng dậy bỏ của chạy lấy người, một chai coca tỏa hơi lạnh được đưa tới trước mặt cậu.

"Cô bảo tôi đến đưa cậu uống." Trần Cảnh Thâm ngồi xuống cạnh cậu, nhẹ nhàng nói, "Không có sinh tố đậu xanh."

"...."

Dụ Phồn quét gần nửa tiếng, chưa thấy nước thì không sao, vừa thấy là lập tức cảm thấy khô hết cả cổ.

Cậu cảnh giác nhìn sang nơi khác, trên tay lớp trưởng với ủy viên lao động ngồi trước cậu hai bậc thang cũng đang cầm một chai coca.

Xem ra là Phóng Cầm bảo đưa thật.

Dụ Phồn đáp ừm, nhận chai coca uống mấy hớp liền, dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, cả người thoáng chốc thư giãn hơn nhiều.

Cho nên khi cậu liếc mắt xuống, lơ đãng trông thấy hình như trên chai nhựa viết chữ gì đó, trong chốc lát vẫn chưa phản ứng lại được.

Dụ Phồn nâng chai lên nhìn, chỉ thoáng thấy được vài nét chữ màu đen mờ mờ.

Gì thế? Sự kiện của coca? Mua một tặng một hả? Cậu trúng thưởng rồi?

Dụ Phồn ngửa đầu uống thêm một hớp to, lại giơ cao lên nhìn, nương theo ánh hoàng hôn đỏ rực, cậu thấy rõ dòng chữ được ai đó dùng bút mực đen viết lên____

[ Chúng ta bắt đầu gì cơ? ]

Dụ Phồn: "...."

Chai nhựa bị bóp mạnh xẹp xuống, tội nghiệp vang lên vài tiếng.

Trần Cảnh Thâm chớp chớp đôi mắt đang khẽ rũ xuống, đã chuẩn bị sẵn sàng nhìn người bên cạnh ném chai bỏ chạy.

Ngay sau đó, cổ áo hắn bị nắm qua, hắn hơi sửng sốt nâng mắt lên___

"Trần Cảnh Thâm, cậu xong chưa đấy? Tôi với cậu bắt đầu cái gì cậu còn không biết hả? ?"

Vẻ sững sờ của Trần Cảnh Thâm biến mất rất nhanh, hắn nói, "Không biết."

"Yêu đương! ! !"

Mặt Dụ Phồn đã đỏ sánh ngang đám mây, kiềm nén đè nặng giọng mình xuống, vừa kiềm chế vừa gắt gỏng nói: "Bắt đầu yêu đương! Mẹ nó tôi muốn yêu đương với cậu! Hai chúng ta yêu đương! ! Biết chưa! ! !"

"...."

Dụ Phồn thoáng nhìn thấy gì đó, tức khắc quay đầu qua mắng: "Cái cậu phía dưới, đúng, cậu đó, mẹ nó ở trường mà cậu còn xả rác bừa bãi phải không? Không thấy dưới đất sạch thế nào hả? Cậu có biết xấu hổ không? Nhặt lên bỏ vào thùng rác!"

Bạn học kia giật nảy mình, lập tức nhặt túi ni lông mình vừa ném lên chạy té đái.

Dụ Phồn nhìn chòng chọc người kia chạy ra cổng trường, lúc này mới cáu kỉnh quay đầu lại.

Sau đó trông thấy Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt đi, vai khó nhịn run run hai phát.

Dụ Phồn sững sờ. Cậu vẫn đang nắm cổ áo của Trần Cảnh Thâm trong tay, chẳng dùng tí lực nào kéo một cái, hung tợn hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu cười cái gì? ?"

Trần Cảnh Thâm mím môi quay lại, lại quay đi, trông có vẻ phải nhịn hết sức vất vả.

Cuối cùng trước khi Dụ Phồn định bùng nổ, Trần Cảnh Thâm cũng mở miệng nói: "Vì rất vui."

"Dụ Phồn, đây là lần đầu tiên tôi yêu đương." Trần Cảnh Thâm nói, "Cậu có thể trở thành bạn trai của tôi, tôi rất vui."

Bạn tr.....

Ầm! Dụ Phồn cảm thấy đầu mình vừa nổ tung.

Bàn tay cậu đang nắm áo Trần Cảnh Thâm từ từ, từ từ buông lỏng, bả vai thoáng chốc sụp xuống, đầu óc không ngừng kêu ong ong, qua rất lâu rất lâu, cậu mới yếu ớt thốt ra một câu từ trong cổ họng: "Ừm....Ừm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net