Chap 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Em ngắm nhìn nụ cười rất ngầu của anh, rồi cũng có lúc ngại ngùng ~

Cứ sau giờ học mỗi buổi chiều, loa phát thanh của trường sẽ lại mở vài ca khúc thanh xuân ấm áp.

Một cái loa nào đó được đặt ngay cạnh khán đài, hễ học sinh nào đang nói chuyện mà đi ngang qua cũng phải to tiếng lên.

Lúc này loa đang phát 《Cơn Gió Mùa Hạ》 của Ôn Lam.

Hát đến "Em ngắm nhìn nụ cười rất ngầu của anh rồi cũng có lúc ngại ngùng", ủy viên lao động nhịn không được quay đầu lại lần thứ n, nhìn người đang ngồi sau mình mấy bậc thang.

"Lớp trưởng à, không, không sao thật hả?" Giọng cô run rẩy, "Dụ Phồn còn nắm cổ áo Trần Cảnh Thâm nữa...."

Lớp trưởng Cao Thạch ngồi dang rộng chân, nâng tay lau mồ hôi: "Không sao đâu, quan hệ của hai người đó tốt lắm."

"Hở? Mà mặt Dụ Phồn đỏ lắm, nét mặt cũng dữ...."

"Chắc chắn là nóng thôi, vừa nãy cậu ấy quét dốc sức vậy mà." Cao Thạch mỉm cười, "Cậu nhìn đi, lúc trước tôi từng nói với cậu rồi đó, thật ra Dụ Phồn tốt lắm, cậu còn không tin."

Nhưng tai Trần Cảnh Thâm cũng đỏ, đâu thể cũng mệt được? Ủy viên lao động còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên trông thấy Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt đi cười rộ lên.

Ủy viên lao động ngạc nhiên nhìn một lúc, nhịp tim cũng tăng nhanh, mãi đến khi Dụ Phồn hung tợn mắng học sinh xả rác bừa bãi dưới khán đài cô mới sực tỉnh táo, quay người trở về.

"Hai người đấy đang nói gì thế? Học bá thế mà cũng bật cười luôn." Cao Thạch cũng quay đầu lại nhìn, mấy giây sau mới nói tiếp, "Học bá cười lên đẹp trai thật, chỉ là bình thường không thích cười mấy, phải không?"

"Phải..." Ủy viên lao động chớp mắt mấy lần mới nói, "Không biết, tôi cũng không nghe thấy. Tiếng nhạc lớn quá."

Phát xong một bài nhạc, cuối cùng người của hội học sinh cũng đến. Đám người vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một gương mặt cực kỳ hung tàn, vội vàng cúi đầu liên tục đánh dấu tích lên vở, thông báo bọn họ đã kiểm tra xong đi được rồi.

"Được rồi, đưa chổi tôi cầm về lớp cho, mấy cậu cứ về đi, tối còn phải đến nữa mà." Cao Thạch đứng lên phủi bụi dính trên mông.

Ủy viên lao động lắc đầu: "Không cần đâu, tôi cũng muốn về lớp lấy bài tập, đến tối không cần phải mang theo cặp sách tới lấy đồ nữa."

"Cũng đúng, vậy Dụ Phồn, cậu cũng về lớp với bọn tôi hả?"

"Không cần, bài tập của cậu ấy tôi cầm rồi." Trần Cảnh Thâm đứng lên, "Bọn tôi về đây."

Dụ Phồn: "...."

Giờ này trong trường không còn bao nhiêu học sinh nữa. Có vài người là trực nhật đến giờ mới về, vội vàng nện bước một mình; có vài người là vừa chơi bóng xong, mấy nam sinh cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu đi về phía cổng trường.

Cuối cùng là vài nhóm hai người rảo bước cùng nhau, nhóm người này hầu như đều là một nam một nữ, cả hai luôn duy trì một khoảng cách vừa vi diệu vừa mập mờ, ăn ý cùng chầm chậm bước, cứ như ốc sến đi đến cổng trường, vừa nhỏ giọng cũng vừa bí mật nói chuyện cùng nhau.

Đương nhiên, cũng có người không nói câu nào.

Dụ Phồn đút hai tay trong túi đi thẳng lên phía trước, trong đầu cậu chỉ còn tiếng nổ ùng ục, đến giờ mới muộn màng ngượng ngùng vì lời nói vừa rồi của mình, bước chân cũng vô thức nhanh hơn rất nhiều.

Mãi đến khi hai người đi chậm rề phía trước đắn đo ngừng bước.

Thiết bị tưới nước tự động đúng giờ bật lên, nửa đoạn đường bên cạnh không đi được nữa, Dụ Phồn chỉ đành đi sau hai người kia. Khó khăn lê bước được một đoạn đường, cuối cùng cậu không nhịn nổi nữa, khó chịu nhíu mày vừa định mở miệng____

Nam sinh phía trước bỗng nhiên len lén đến gần nữ sinh, đưa tay chạm vào mu bàn tay nữ sinh.

Tiếng cười của nữ sinh ngừng lại, cô cúi đầu, theo ngay sau đó, hai người yên lặng ngại ngùng nắm lấy tay nhau.

Dụ Phồn: "...."

Còn đang ở trường mà dám ngông cuồng vậy luôn á?

Hổ béo đâu rồi? Bình thường bắt cậu là có mặt nhanh lắm cơ mà.

Mặt Dụ Phồn không cảm xúc, mấy giây sau, cậu rút bàn tay từ nãy đến giờ vẫn đút trong túi ra, khẽ lay trong bầu không khí hơi trầm lắng.

Bình thường rũ hai tay đi đường có thấy vấn đề gì đâu, sao bây giờ đặt thế nào cũng cứng ngắc vậy chứ.

Phắc, có phải mình điên rồi không....

Không được tự nhiên một lúc, Dụ Phồn nhịn không được thầm mắng mình mấy câu. Cậu vừa định nhét tay về lại túi, mu bàn tay bỗng nhiên chạm vào thứ gì đó.

Dụ Phồn gần như vô thức trở tay nắm ngược lại____

Sau đó nắm được cái gì đó rất giống chất giấy.

"?" Cậu khựng lại, cúi đầu nhìn xuống, trông thấy vở bài tập Vật lý của mình.

"Bài tập Toán cũng kẹp bên trong rồi. Tối nay trường tổ chức hoạt động, ngày mốt mới thu." Trần Cảnh Thâm nói.

"...."

Trần Cảnh Thâm thấy cậu cúi đầu cả buổi vẫn không nói gì, hỏi, "Sao thế."

Dụ Phồn lạnh mặt nắm trọn bài tập trong tay, cứng nhắc nói: "Không sao cả."

Sắp đến cổng trường, cuối cùng con đường cạnh trường cũng rộng mở, Dụ Phồn vừa định lách qua hai người phía trước đi, áo bỗng nhiên bị ai kia nắm lại.

"Tối nay cậu có tới xem phim không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

Xem phim là nhiệm vụ sở Giáo Dục sắp xếp, học kỳ nào nhà trường cũng phải tổ chức một lần, chủ yếu là xem những phim mang năng lượng tích cực.

Để không chiếm mất giờ học của học sinh, trường bọn cậu luôn chọn xem vào buổi tối. Kéo một cái màn hình chiếu to bự ngay sân thể dục, các học sinh chuyển ghế của mình xuống lầu ngồi, quản lý lỏng lẻo, mà có quản cũng tối như mực chẳng xen vào được.

Lần nào Trang Phóng Cầm cũng dùng điểm danh để dọa Dụ Phồn, Dụ Phồn sợ chết đi được, vậy nên không có lần nào đi hết.

Nhưng Trần Cảnh Thâm không thể không đi, đi rồi tối nay không quay bài tập được, không gọi video được, cũng không đến nhà cậu được nốt___

"Chắc là tới." Dụ Phồn ậm ờ đáp.

Cậu cảm thấy hình như Trần Cảnh Thâm nhìn cậu một cái, qua mãi lâu sau mới trả lời lại: "Được."

-

Dụ Phồn về nhà ném chai coca rỗng vào ngăn bàn, đi vào nhà tắm tắm rất lâu.

Nước lạnh dội lên đỉnh đầu rồi từ từ chảy xuống chân, Dụ Phồn nín thở đứng trong nước cả buổi, đến khi không chịu được nữa mới bước ra, nghiêng người lên phía trước, đầu tiến thẳng về phía mặt tường phòng tắm.

Sau đó dứt khoát dựa đầu lên tường, cúi đầu xoa mạnh mặt.

Cậu với Trần Cảnh Thâm, bắt đầu yêu đương rồi.

Trần Cảnh Thâm còn gọi cậu là bạn trai.

Phắc....

Nước lạnh cũng không ngăn được hơi nóng trên mặt, đầu óc Dụ Phồn nóng bừng, lại lui về sau tắm nước lạnh.

Bảy giờ tối bắt đầu chiếu phim, giữa lúc đó cũng không để cho học sinh bao nhiêu thời gian. Dụ Phồn ra khỏi nhà tắm, thay quần áo xong là đến trường được luôn.

Lúc cậu đến trường đã gần bảy giờ, Cao Thạch đang đứng ở cửa lớp tổ chức cho các bạn đưa ghế xuống lầu.

Vì không có tiết tự học buổi tối, cũng không tính kỷ luật, Tả Khoan quyết định sang thẳng ban 7 ngồi, giờ đang chờ Vương Lộ An cùng đi xuống.

Phản ứng đầu tiên của Dụ Phồn sau khi bước vào lớp là nhìn sang chỗ bạn cùng bàn của mình, trống vắng không có ai cả.

"Dụ Phồn? Ôi đệch, tôi còn tưởng cậu không đến chứ?" Trông thấy cậu, Tả Khoan sửng sốt, "Sao môi cậu lại trắng thế?"

"Không." Dụ Phồn hỏi, "Giờ xuống luôn?"

"Chờ xíu đã, chưa vội, giờ ngoài hành lang toàn người thôi, đi xuống chắc phải chen cả buổi, bọn mình đợi mọi người đi hết rồi xuống sau." Vương Lộ An cực kì có kinh nghiệm nói.

Dụ Phồn nói ừ, lười biếng ngồi xuống chỗ mình, cầm bút lên vu vơ quay vài vòng, sau đó ra vẻ lơ đãng hỏi: "Trần Cảnh Thâm không tới à?"

"Chắc không rồi, tôi không thấy." Vương Lộ An nói xong, thoáng trông thấy gì đó, ngẩng đầu gọi ra ngoài cửa sổ, "Chu Húc!"

Người bên ngoài dừng bước: "Sao đấy?"

"Cậu làm gì thế?" Vương Lộ An hỏi, "Cậu xem phim còn xách tận hai cái ghế? Làm sao, mông cậu to vậy luôn à?"

"Vương Lộ An, đầu cậu làm từ đất hả?" Chương Nhàn Tịnh ngồi phía trước chơi điện thoại, nghe vậy quay đầu lại nói, "Vừa nhìn là biết người ta xách hộ bạn gái rồi."

Vương Lộ An: "...."

Học sinh thể dục cao to cơ bắp Chu Húc cười xấu hổ, ném lại câu "Đi đây, cậu ấy đang đứng dưới chờ tôi" sau đó xách theo hai cái ghế chen vào đoàn người ở cầu thang.

Vương Lộ An nói thầm: "Bọn mình ở lầu ba, có mỗi cái ghế thôi mà, không đến mức đó chứ?"

"Cậu thì biết gì, người ta đây gọi là sức mạnh của bạn trai." Chương Nhàn Tịnh trợn trắng mắt với cậu ta, đứng dậy ném điện thoại vào túi, "Cục cưng Đình à, bọn mình xuống đi."

Tả Khoan lập tức đứng lên, hất mặt nói: "Tay cậu có nhấc được ghế không đấy? Thôi, tôi giúp cậu___"

Chương Nhàn Tịnh nhấc ghế lên bằng một tay, dùng ánh mắt "Cậu đang nói cái đếch gì thế" liếc nhìn cậu ta.

Tả Khoan: "...."

Ngoài hành lang lần lượt có người đi qua, Dụ Phồn ngồi ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

【-: Cậu đâu rồi?】

Không qua bao lâu trong lớp chỉ còn lại ba người cậu, tiếng động ngoài hành lang cũng nhỏ dần.

Ở sân thể dục vang lên tiếng thử thiết bị truyền phát âm thanh, Vương Lộ An cất điện thoại nhảy xuống bàn: "Chúng ta cũng đi thôi, còn chờ thêm nữa lại bị Phóng Cầm mắng mất."

Dụ Phồn nhìn xuống màn hình điện thoại sáng bóng của mình, vừa định bảo mấy cậu đi trước đi, trong lòng bàn tay lại chợt rung ù lên, một tin nhắn nhảy ra.

【s: Ở sân thể dục. Trên đường lên lớp bị giáo viên Vật lý gọi lại.】

Tả Khoan xách ghế của mình đi được hai bước, chân bỗng bị ai dùng chân ghế chọc một cái. Cậu ta quay đầu lại: "Gì đấy?"

"Chẳng phải cậu thích xách ghế hở?" Vương Lộ An nói, "Đây, cậu xách xuống giúp tôi đi, tôi cho phép."

"Cút mẹ cậu đi, ông ném thẳng cả cậu lẫn ghế của cậu từ lầu ba xuống bây giờ!"

"Đệch, cái đồ trọng nữ khinh nam!"

Hai người cậu một câu tôi một câu chí chóe cả buổi, người phía sau không còn kiên nhẫn chờ nữa: "Có đi không? Không đi thì tránh đường."

"Mẹ nó, Dụ Phồn à cậu phân xử công bằng xem, thằng chó này trọng nữ khinh nam phải không...." Vương Lộ An quay đầu lại, đứng khựng tại chỗ.

"Mẹ nó tôi không hề...." Tả Khoan quay đầu lại, cũng lập tức đông cứng người.

-

Bảy giờ tối, trời đã tối sập xuống.

Học sinh cả ba khối đều tập trung cả ở sân thể dục, mọi người đứng cách nhau rất gần, dù có nói nhỏ cũng biến thành nhiều. Hồ Bàng dùng micro giữ trật tự vài lần, cuối cùng vẫn nhao nhao không ngớt được.

"Thầy biết có vài học sinh không thích tham gia huấn luyện, nhưng em vẫn nên suy nghĩ lại xem, nhé." Nói tận 10 phút, cuối cùng giáo viên Vật lý cũng đưa ra lời kết.

"Vâng." Trần Cảnh Thâm đáp.

Tạm biệt giáo viên xong, Trần Cảnh Thâm liếc nhìn hàng ngũ lớp mình, không thấy được người mình muốn tìm.

Hắn nhìn điện thoại, không có tin nhắn, thế là định về lớp tìm người tiện thể cầm ghế xuống. Nhưng hắn vừa quay người đã đứng khựng tại chỗ.

Bây giờ sân thể dục chỉ có thể nương theo ánh đèn đường và chút ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu. Trong không gian nửa sáng nửa tối, bạn cùng bàn của hắn xách theo hai cái ghế, mặt mày không cảm xúc đi về phía hắn.

Dụ Phồn thả ghế xuống nền đất, còn chưa kịp ừ hử gì, Vương Lộ An đã giành nói trước: "Học bá à, tay cậu không đủ sức xách ghế thì cứ nói với tôi nhá! Lần sau tìm tôi, tôi xách ghế xuống giúp cậu cho!"

Trần Cảnh Thâm: "."

Hắn liếc mắt nhìn bạn cùng bàn của mình, bạn cùng bàn của hắn nhanh chóng dời mắt đi.

Trần Cảnh Thâm nhận lấy ghế, nhẹ nhàng nói: "Được."

Vì xung quanh rất chật, lớp họ với ban 6, ban 8 gần như ngồi sát vào nhau.

Lãnh đạo trường ngồi cả ở phía trước, cộng thêm đây là hoạt động ngoại khóa, các giáo viên đều mắt nhắm mắt mở với việc xếp hàng.

Phim được chiếu là một bộ phim cũ từ rất nhiều năm trước, nội dung trang trọng nghiêm túc, thật sự chẳng được bao nhiêu người chăm chú xem. Ghế của mấy nam sinh cuối hàng bày ra linh tinh lộn xộn, tụm lại vào nhau trắng trợn tán dóc làm trò, hết sức sôi nổi.

Một học sinh thể dục bên ban 8 nói: "Eo, lúc mấy cậu chưa xuống ấy, không biết Chu Húc với bạn gái cậu ta buồn nôn thế nào đâu!"

Chu Húc với bạn gái ngồi cùng nhau, nữ sinh nghe vậy đỏ bừng mặt, Chu Húc che tai cô lại cười nói: "Mẹ mấy cậu, mấy cậu đừng nói nữa!"

"Buồn nôn lắm hả? Nói nghe nhanh lên!" Vương Lộ An sốt ruột hỏi.

"Chẳng phải Chu Húc xách ghế xuống giúp cậu ấy à? Bạn gái cậu ta nói, khụ khụ____Cảm ơn cực cưng Húc nha~ ~"

"Phắc! Ọe! ! !" Tả Khoan vừa cười vừa nôn.

"Ha ha ha còn nữa, sau đó Chu Húc xoa nhẹ đầu bạn gái, nói___Ừ...Không cần khách sáo đâu, đây là việc cục cưng nên làm."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha! ! !" Giọng Vương Lộ An cười lớn đến mức giày cao gót của Trang Phóng Cầm sắp bay từ đầu hàng tới đây.

Dụ Phồn cũng không nhịn được cười theo, cho nên lúc Trần Cảnh Thâm gọi tên cậu, cậu chỉ tranh thủ đáp về lại một câu "Sao thế".

"Cầm giúp tôi cái này." Trần Cảnh Thâm nói.

Dụ Phồn vẫn đang nghe chuyện thú vị của Chu Húc với bạn gái, cũng không quay đầu lại mà chỉ xòe tay về phía Trần Cảnh Thâm.

Ngay sau đó, Dụ Phồn ngưng cười hẳn.

Ngón tay thon dài đan vào kẽ ngón tay cậu, lòng bàn tay ấm áp dán vào. Trần Cảnh Thâm thân mật nắm lấy tay cậu.

"Cảm ơn bạn trai." Trần Cảnh Thâm trầm thấp nói một câu.

"...."

Tiếng cười của Dụ Phồn vốn không lớn, bỗng nhiên dừng lại cũng không có ai phát hiện ra.

Chỉ là một lúc sau, không biết Vương Lộ An nói thêm chuyện xấu hổ gì của Chu Húc, nói xong chợt quay đầu lại nói: "Tôi với Dụ Phồn cùng nhìn thấy mà, phải không Dụ Phồn?"

Dụ Phồn khựng lại, dựa về lưng ghế phía sau, nhìn chăm chú màn hình chiếu phía trước, không tập trung trả lời: "....Ừm."

Vương Lộ An quay đầu lại tiếp tục lảm nhảm.

Ghế của hai người gần như đụng vào nhau, cánh tay cùng kề sát. Hai bàn tay đan lấy nhau giấu giữa cả hai, giấu trong bóng đêm bí ẩn.

Rõ ràng đã biết không ai thấy được, Dụ Phồn vẫn hơi chịu không nổi.

Chỉ nắm tay thôi mà, sao cậu còn hưng phấn hơn cả đánh nhau nữa____

Cậu nghiêm mặt nhìn chằm chằm màn hình chiếu lớn phía trước một lúc, nhịn không được cử động ngón tay: "Trần Cảnh Thâm....Nhiều người lắm."

"Ừ." Trần Cảnh Thâm đè lại ngón tay đang bồn chồn của cậu về, "Tay cậu rất lạnh, thêm một lát đi."

"...."

Mãi đến khi Trang Phóng Cầm không nhịn được cái đám ồn ào phía sau này nữa, mặt mày mang đầy sát khí đi đến đây, tay hai người mới buông ra.

Thật ra chỉ nắm ngắn ngủi vài phút, nhưng khi Dụ Phồn vụng về đút tay về lại túi quần, cả lòng bàn tay cả mặt đã bốc lên hơi nóng bừng bừng.

Bộ phim chiếu được phân nửa, cuối cùng mấy nam sinh cũng làm ồn mệt, tạm thời yên tĩnh lại một lúc.

Không qua bao lâu, vài người bắt đầu rục rịch không ngồi yên được, nhân lúc giáo viên không chú ý lén chuồn khỏi sân thể dục. Một nửa là kết bè kết đội lẻn đi chơi, nửa còn lại....

Những người ngồi cuối hàng có tầm nhìn cực kì tốt, người nào đi, đi thế nào đều có thể thấy vô cùng rõ ràng.

Lúc đôi người yêu đầu tiên lén chạy đi, có người phá đám huýt sáo một cái.

Dụ Phồn chớp chớp mắt, không nói gì.

Đôi người yêu thứ hai nối đuôi nhau bước nhanh rời đi.

Dụ Phồn nhân lúc màn hình phim tối xuống lén liếc mắt nhìn người bên cạnh, lại nhanh chóng thu ánh nhìn về.

....

Lúc Chu Húc với bạn gái cậu ta đứng dậy lén chuồn đi, Tả Khoan nhịn không được nữa.

Cậu ta tựa ra sau lay ghế, chua miệng mắng: "Mẹ nó, chắc tòa lầu thí nghiệm bị mấy đôi chim chuột đáng ghét này chiếm hết rồi quá? Tôi còn tức thay hổ béo đây!"

Chuẩn không cần chỉnh.

Dụ Phồn không thể hiểu nổi, trước đây sao cậu không phát hiện ở trường mình có nhiều đôi vậy chứ? ?

Lại qua thêm một lúc sau, Cao Thạch và cán sự môn Hóa thường ngày lạnh nhạt không thích để ý đến người khác cũng đỏ mặt lướt qua cậu với Trần Cảnh Thâm.

Dụ Phồn: "?"

Cậu nhìn chằm chằm Cao Thạch rời khỏi sân thể dục, mãi đến khi không còn thấy bóng người đâu nữa mới chầm chậm quay đầu lại, giữa lúc đó lại chạm mắt với Trần Cảnh Thâm.

Ánh sáng trên màn hình chiếu ánh lên mặt Trần Cảnh Thâm, chiếu sáng đường nét gương mặt hắn trở nên góc cạnh rõ nét.

Trần Cảnh Thâm yên lặng nhướng mày với cậu, cụ thể ý là: Chúng ta thì sao?

Dụ Phồn lạnh lùng trợn mặt, cụ thể ý là: Im lặng đi, không thể.

Trần Cảnh Thâm rũ mắt xuống, lại nhìn về màn hình chiếu. Qua một lúc lâu sau mới nói: "Biết rồi."

Dụ Phồn vừa định cúi đầu chơi điện thoại tiếp, người bên cạnh lại khẽ nói: "Hai nam sinh bị nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt, tôi biết rồi. Không sao đâu."

"...."

Phim đang chiếu đến phần đặc sắc nhất, tiếng đại bác pháo súng liên miên không ngừng, dàn âm thanh đưa tạm tới chất lượng không tốt, cứ nổ đoàng đoàng như thế đúng là điếc hết cả tai.

Trần Cảnh Thâm bị ồn phải nhíu mày, cánh tay bỗng nhiên bị ai kia dùng khuỷu tay huých mạnh.

Quay đầu, trông thấy vẻ mặt khó ở của bạn trai mình, dùng khí thế như hẹn đánh nhau nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Năm phút sau đến lầu một tòa thí nghiệm!"

Dụ Phồn nói xong đứng lên, trước khi đi lại nghĩ đến gì đó, thế là cúi đầu xuống nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cậu....Đi tự nhiên thôi! Đừng để người khác nhìn ra!"

Trần Cảnh Thâm nói được.

Sau đó hắn nhìn theo bóng lưng cứng ngắc của bạn trai mình, đều chân tay đều tay đi đến tòa lầu thí nghiệm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net