Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Cậu còn liếm môi Trần Cảnh Thâm, cậu cực kì giỏi.

Dụ Phồn đi được mấy bước mới điều khiển phối hợp được tay chân.

Tuy rằng cậu không tham gia vào cuộc trò chuyện của mấy nam sinh, nhưng trong tiềm thức của những người này đều xem cậu thành trung tâm trong đám anh em. Cho nên lúc cậu đứng dậy, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Cậu đi đâu đấy?" Vương Lộ An hỏi.

Dụ Phồn dừng bước, không biến sắc nói: "Hút thuốc."

"Hở? Vậy cùng đi...." Tả Khoan cũng đứng ngay lên.

Dụ Phồn dùng một tay đè cậu ta về chỗ, lười biếng nói, "Tôi muốn hút một mình, đừng đi theo."

"Cậu ta bảo cai thuốc cơ mà? Mới đó đã từ bỏ rồi hả?" Tả Khoan nhìn chằm chằm bóng lưng trong cool ngầu mang theo nét cứng nhắc của Dụ Phồn, nói, "Còn không cho người ta đi theo nữa, chẳng lẽ cậu ta sợ người ta hút ké thuốc của cậu ta à."

"Cậu nói vớ vẩn, Dụ Phồn không nhỏ nhen thế đâu." Vương Lộ An nói.

"Đùa thôi mà," Tả Khoan nhìn bốn xung quanh, chậc một tiếng, "Dụ Phồn đi hút thuốc thôi, sao lắm nữ sinh nhìn chằm chằm theo cậu ta thế."

Vương Lộ An chơi chung với Dụ Phồn lâu hơn, đã quá quen với tình cảnh như vầy. Gương mặt của Dụ Phồn, cộng thêm trên người mang theo cảm giác lạnh lùng người khác không có, khiến cho dù cậu có đứng trong trường hay cả ngoài trường, tỉ lệ người quay đầu lại nhìn luôn luôn rất cao.

Chưa nói đến động lòng hay thích, chỉ là vô thức bị những thanh niên như thế thu hút ánh nhìn.

Bình thường mọi người chỉ dám ngắm trộm, nhưng bây giờ trời tối như mực, được tạo điều kiện không phải nhìn lén nữa chứ sao.

Cậu ta huých vai Tả Khoan, vừa định bảo vào chơi game nào, lại thêm một bóng người cao gầy bên cạnh đứng lên rời đi.

Vì thế Vương Lộ An lại hỏi: "Học bá à cậu đi đâu đấy?"

"Vệ sinh." Trần Cảnh Thâm nói.

Xung quanh lại có không biết bao nhiêu người nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Trần Cảnh Thâm rời đi. Tả Khoan nhìn một lúc, nhịn không được thu ánh nhìn về hỏi: "Cậu nói xem nếu giờ tôi đứng dậy đi, không biết có nhiều người nhìn tôi vầy không?"

Vương Lộ An chỉ phía trước: "Trông thấy tấm màn hình chiếu kia không?"

Tả Khoan: "Bộ tôi bị mù à?"

"Bây giờ cậu xô đầu vào đấy, chắc cũng có nhiều người nhìn cậu vậy lắm đó."

"Phắc mẹ nhà cậu."

....

Cứ đến tối tòa lầu thí nghiệm sẽ thắp vài bóng đèn ở mỗi tầng, nhưng vì hôm nay tất cả học sinh đều xuống lầu xem phim nên chỉ còn một bóng chiếu sáng ở đoạn cầu thang. Thế là bây giờ trong tòa thí nghiệm tối đen thấp thoáng vài ánh đèn vàng lờ mờ, trông cũng hơi hơi âm u.

Dụ Phồn khoanh tay, không cảm xúc dựa lên cây cột nào đó, cầm điện thoại lên nhìn thời gian đến lần thứ sáu, còn hai phút nữa Trần Cảnh Thâm mới đến.

Vì thế cậu đổi một cây cột khác tiếp tục chờ đợi, lặng lẽ đứng trong bóng tối hòa tan cơn phấn khích đang chầm chậm lan ra trong lòng.

Thật ra lúc đầu trông thấy người khác lén rời khỏi sân, Dụ Phồn cũng hơi dao động.

Nhưng cũng chỉ là hơi, cậu nhanh chóng đè nó trở về. Trong trường rất nguy hiểm, cảm giác bất cứ góc nào cũng có người, kể cả là phòng học vắng vẻ ở tòa lầu thí nghiệm, cũng sẽ có tấm màn dù kéo thế nào cũng không che kín, sẽ có học sinh lén chạy đến đây lấy thức ăn ngoài.

Nhưng Trần Cảnh Thâm hẹn cậu.

Xem như là hẹn đi....

Mẹ nó dù sao cũng đã ra rồi.

Dụ Phồn đang định xem giờ lần thứ bảy, lại trông thấy một bóng người cao gầy đi từ sân thể dục tới đây. Thật ra không gian xung quanh tối đến mức cậu hoàn toàn không thấy rõ quần áo hay gương mặt đối phương, nhưng gần như chỉ trong giây lát, cậu lập tức chắc chắn người đó là Trần Cảnh Thâm.

Đợi đến khi hắn đi đến trước mặt mình, Dụ Phồn khó chịu mở miệng: "Chẳng phải tôi bảo cậu tự nhiên tí à?"

"Không tự nhiên ở đâu." Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Cậu đi nhanh hơn bình thường." Dụ Phồn đánh giá, "Tay cậu cũng đưa lên cao hơn bình thường nhiều."

Trần Cảnh Thâm cạn lời mất mấy giây, gật đầu: "Lần đầu thế này không có kinh nghiệm. Lần sau tôi sẽ chú ý."

Bên kia sân thể dục lại vang lên tiếng nổ ầm ĩ, Trần Cảnh Thâm chạm ngón tay cậu: "Chúng ta đi đâu đây?"

Dụ Phồn vừa định nói sao tôi biết? Trần Cảnh Thâm lại nói tiếp, "Trước đây ở trường cậu hay dẫn bạn gái đi đâu, tôi có thể đi không?"

Dụ Phồn cực kì muốn xuyên không về bịt miệng mình.

Mấy lời ba hoa như bát nước đã hắt đi, không hốt về lại được. Dụ Phồn bình tĩnh suy nghĩ một lúc, đứng thẳng người lên từ cây cột: "Còn có thể đi đâu được. Tìm đại một phòng học nào đó thôi."

Vừa nãy cậu rảnh rỗi quan sát một lúc, mỗi đôi người yêu đi qua bị cậu dọa sợ đều đi lên lầu của tòa thí nghiệm.

Dụ Phồn nói xong lại giả vờ thành điệu bộ thấu tỏ việc đời, xoay người đi lên trên lầu.

Thật ra bình thường chỉ đến được phòng học ở cuối lầu một của tòa thí nghiệm, trong đấy không có camera.

Nhưng tối nay không bật đèn, camera ở tòa lầu này lại là loại trường trang bị từ nhiều năm trước, không có công năng camera hồng ngoại, thế là tòa lầu này tức khắc trở thành thánh địa.

Kho báu phong thủy ở lầu một đã có người đúng như dự đoán.

Hai người đi lên lầu hai, Dụ Phồn lần lượt đẩy từng cánh cửa của mỗi phòng, cái nào cũng đóng.

Lầu ba, không cần phải đẩy cửa nữa, bên cửa sổ cuối hành lang đã có hai người đang đứng cúi đầu nắm tay không biết nói chuyện gì, trong phòng học đầu tiên cũng loáng thoáng phát ra vài tiếng động____

Chu Húc: "Hôm nay lúc anh huấn luyện bị ngã em cũng không đến an ủi anh, hic, em không thương cực cưng Húc của em nữa rồi...."

Dụ Phồn: "...."

Mẹ nó, hôn nhau thôi cũng phải xếp hàng phải không.

Dụ Phồn hít sâu một hơi, túm người bên cạnh đi lên, bước chân nhanh hơn cách đi vi diệu vừa nãy nhiều.

Trần Cảnh Thâm liếc nhìn góc áo đang bị kéo của mình, không nói lời nào theo sát cậu, cùng cậu đi lên trên.

Tả Khoan mắng không sai tí nào, năm tầng tòa lầu thí nghiệm gần như bị chiếm hết rồi.

Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn đi khắp tòa lầu thí nghiệm. Lúc đi đến phòng học cuối cùng ở tầng năm, thật ra cậu đã chẳng còn ôm ấp hi vọng gì nữa, không ngờ lại có tiếng "két" vang lên, cánh cửa cũ nát theo đó mở ra, bên trong trống vắng, không có người.

Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm, như là tìm được chuyến xe cuối cùng trong đêm.

Tìm từng phòng từng phòng một ở năm tầng lầu, còn phải thả nhẹ bước chân tránh người khác, cậu cảm thấy mẹ nó chuyến đi này còn mệt hơn chạy ba nghìn mét nữa.

Trần Cảnh Thâm đóng cửa vào, kiểm tra cửa sổ và màn cửa, lúc quay đầu lại Dụ Phồn đã ngồi lên bàn học đầu tiên, tựa vào bên tường hóng gió quạt chơi điện thoại.

Trên đường tìm phòng học điện thoại cậu cứ rung lên liên tục, là Vương Lộ An gửi tin nhắn thoại cho cậu, Dụ Phồn mở bừa một cái lên____

"Dụ Phồn, cậu hút bao nhiêu hộp thuốc rồi? Còn chưa về nữa hả?" Giọng Vương Lộ An bất chợt vang lên trong phòng học trống vắng.

"Phòng học ở tòa lầu thí nghiệm vẫn sôi nổi vậy à?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

Dụ Phồn sợ Vương Lộ An gọi điện thoại cho mình, cúi đầu trả lời hai tin nhắn, thuận miệng nói: "Ai mà biết...."

Cậu khựng lại, bỗng nhiên phản ứng được, lại ậm ờ bổ sung, "Tôi cũng có yêu đương ở trường mình bao giờ đâu."

Trần Cảnh Thâm đáp ừ.

Vương Lộ An cực kì dài dòng, Dụ Phồn đáp qua loa vài câu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cũng không ngẩng đầu lên mà vừa gõ chữ vừa gọi: "Trần Cảnh Thâm."

"Ừ."

"Giáo viên Vật Lý tìm cậu làm gì?"

"Không có gì, chuyện tập huấn thôi."

Dụ Phồn nhớ tới nam sinh mời Trần Cảnh Thâm ở cùng, động tác gõ chữ dừng lại. Mấy giây sau mới nói: "À, vậy khi nào thì đi?"

"Không đi."

Dụ Phồn ngạc nhiên, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện Trần Cảnh Thâm đã đứng trước mặt mình, hơi rũ mắt nhìn cậu.

Dụ Phồn: "Sao không đi?"

Vốn Trần Cảnh Thâm còn định trêu cậu, lại không muốn lãng phí thời gian nữa, vì thế nói chi tiết: "Ban đầu cũng không định đi. Trước đây tham gia hoạt động tập thể từng xảy ra chuyện, sau đó không tham gia thêm nữa."

"Chuyện gì?"

Trần Cảnh Thâm nhìn cậu ngẫm nghĩ một lát, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Từng bị người khác bắt nạt."

"?"

Dụ Phồn lập tức ngồi thẳng người lên, vẻ mặt âm u hẳn xuống: "Chuyện khi nào? Ở đâu? Ai? Bắt nạt làm sao? Cậu có bắt nạt lại không?"

Trần Cảnh Thâm hơi buồn cười, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhẹ nhàng nói: "Hồi bé tham gia trại hè. Không bắt nạt lại, nhưng mà có người ra mặt cho tôi."

Nét mặt Dụ Phồn thay đổi theo giọng nói của hắn, ban đầu nghe đến "không bắt nạt lại" là gắt gỏng hẳn lên, sau đó nghe được phần tiếp theo mới từ từ hạ vai xuống.

"Sao hồi nhỏ cậu vô dụng thế, còn phải để người khác ra mặt cho mình nữa." Dụ Phồn lạnh lùng đánh giá.

Trần Cảnh Thâm nói: "Ừ."

"Vậy sau đó sao cậu không...."

"Còn nói thêm nữa phim chiếu xong mất." Trần Cảnh Thâm gẩy ngón tay cậu, thương lượng, "Để sau này rồi nói được không."

Có lẽ bởi vì Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên hạ thấp giọng, bàn tay đang cầm điện thoại của Dụ Phồn hơi cứng lại, muộn màng nhớ tới mục đích của chuyến đi này.

Cảm xúc bị năm tầng lầu mài sạch dần ùa về lại. Vì đóng cửa sổ, âm thanh bộ phim dưới lầu cũng dần đi về nơi xa.

Dụ Phồn chỉnh hết tin nhắn của Vương Lộ An với Tả Khoan sang không làm phiền, mới nâng mắt lên lạnh lùng đáp: "....Ừm."

Trong lớp lâm vào một khoảng yên tĩnh mờ ám ngắn ngủi.

Ánh mắt Trần Cảnh Thâm hơi lấp lóe trong bóng tối, Dụ Phồn nhìn mấy giây thì chịu không nổi nữa, vừa định dời mắt đi.

"Tôi tra qua rồi," Bỗng Trần Cảnh Thâm nói, "Loại kẹo cai thuốc của cậu không hề có tác dụng."

"...."

Giờ nói đến kẹo cai thuốc làm cái vẹo gì?

Khóe môi Dụ Phồn xụ xuống, còn chưa kịp mở miệng nói____

"Bảo là nên dùng kẹo cao su, hoặc là làm việc gì đó dời đi lực chú ý."

Trần Cảnh Thâm rũ mắt, trầm giọng hỏi, "Bây giờ cậu có muốn hút thuốc không?"

Bàn tay chống trên bàn của Dụ Phồn nắm chặt, hầu kết trượt xuống, một lúc lâu sau mới nói: "....Chắc cũng hơi hơi."

Trần Cảnh Thâm nói ừ, nghiêng đầu tiến lại gần.

Tim Dụ Phồn đập như trống bỏi còn mặt thì vẫn bình tĩnh ngước cằm lên, mới vừa chạm đến khóe môi Trần Cảnh Thâm____

Ánh sáng của một chiếc đèn pin bỗng nhiên quét qua tấm kính trên cửa phòng học, lắc qua lắc lại rồi lập tức biến mất.

Hai người cùng cứng người.

Ngay sau đó, giọng nói to khỏe rõ ràng của Tả Khoan truyền tới từ dưới lầu___

"Chu Hú....Mẹ nó các anh chị em ở tòa lầu thí nghiệm mau chạy đi! ! Tối nay hổ b...Chủ nhiệm Hồ muốn thả lưới bắt cá đấy! ! ! Sắp giết tới lầu trên rồi! ! ! Á á á chủ nhiệm ơi em sai rồi em sai rồi em sai rồi, thầy đừng nhéo tai...."

-

Nhốn nháo hết cả lên.

Tòa lầu thí nghiệm nhìn thì âm u kỳ lạ bỗng nhiên tràn ra không biết bao nhiêu người, một số chạy xuống cầu thang, một số chạy đến lối thoát hiểm, trông thấy bảo vệ tới bắt người lại nhanh chóng lách thân đi.

Lúc Dụ Phồn nắm tay Trần Cảnh Thâm nhảy ra khỏi cửa sổ lớp còn hơi hoảng hốt. Mẹ nó sao cứ như bị quỷ dẫn đường thế này, chẳng phải sáng nay cậu mới vừa nhảy ra với Trần Cảnh Thâm luôn à?

Hai người có kinh nghiệm, động tác nhanh lẹ, mặc dù đang ở tầng năm, nhưng còn trèo tường ra trước cả người khác một bước.

Tòa lầu thí nghiệm nhao nhao như chợ vỡ. Hai người vừa nhảy ra chưa được mấy giây, chợt nghe thấy bên cửa sổ lại có tiếng động, Chu Húc cũng dẫn theo bạn gái ầm ầm chạy ra.

"Không sao chứ cục cưng? Có phải trật chân rồi không, anh cõng em, anh cõng em! Sắp đến sân thể dục anh sẽ thả em xuống." Chu Húc cõng bạn gái lên, mới phát hiện sau lưng mình còn có hai người khác.

Đầu tiên cậu ta sửng sốt, sau đó mới hỏi, "Dụ Phồn, cậu ở đây làm gì? Hút thuốc hở?"

Lúc Dụ Phồn bị cậu ta nhìn thấy trong lòng không khỏi run lên, trong đầu đã nghĩ xong xuôi phương án giết người diệt khẩu. Nhưng cậu ta hỏi thế, cậu mới giật mình nhận ra____

Gì chứ, cậu với Trần Cảnh Thâm chạy làm gì?

Cả hai đều là nam, dù vừa nãy có xuống lầu trước mặt hổ béo thì làm sao?

Có vẻ Trần Cảnh Thâm cũng hiểu ra, vai khẽ thả lỏng xuống, lại quay về với gương mặt đơ cảm xúc như mọi ngày.

Dụ Phồn ừ một tiếng rất tùy ý.

"À, vậy cậu hút đi, tôi về trước đây." Chu Húc nói, "Phim cũng sắp chiếu xong rồi."

Các học sinh đều đang xem phim ở sân thể dục, ngoại trừ bọn họ thì chẳng có ai đang ở sau trường.

Chu Húc cõng bạn gái đi hơi chậm, hai người phía trước thân mật dựa sát vào nhau, thỉnh thoảng Chu Húc nghiêng đầu nói mấy câu với bạn gái, nữ sinh sẽ xấu hổ vỗ nhẹ lưng cậu ta.

Dụ Phồn đi phía sau bị bắt nhìn một lúc, càng nhìn càng khó chịu____Một ngày bị hổ béo đánh úp hai lượt thì thôi. Cùng là yêu đương gặp phải hổ béo tuần tra tòa lầu, sao lại khác biệt lớn thế cơ chứ?

Người ta bỏ trốn thì như dính vào nhau liếc mắt đưa tình, cậu với Trần Cảnh Thâm lại phải đi dạo phía sau.

Người ta ở tòa lầu thí nghiệm hôn cả bộ phim, cậu với Trần Cảnh Thâm vừa đến cầu thang đã phải bỏ cuộc?

Mẹ nó tại sao vậy hả.

"Trần Cảnh Thâm."

Trần Cảnh Thâm nghe thấy nhìn qua, sau đó bỗng nhiên bị kéo cổ áo xuống, hắn thuận thế cúi đầu, môi bất ngờ được đặt lên một nụ hôn.

Con đường nhỏ này không có đèn đường, nguồn sáng phải dựa cả vào hai ngọn đèn vàng trên tường tòa lầu thí nghiệm, bóng cây vụn vặt vương trên mặt đất.

Chỉ thoáng qua trong một khoảnh khắc thôi, bóng hai người dưới đất kề sát vào nhau.

Dụ Phồn nhanh chóng lui về, cậu buông áo Trần Cảnh Thâm ra, nhìn lên phía trước như không có gì xảy ra, nghĩ thầm lần này cậu không ngốc như mấy lần trước, cậu còn liếm môi Trần Cảnh Thâm, cậu cực kì giỏi.

Ngay sau đó, cánh tay cậu bỗng nhiên bị kéo lại. Dụ Phồn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kia kéo vào phòng dụng cụ thể dục cạnh cánh cửa mở rộng.

-

Sắp đến sân thể dục, Chu Húc thả bạn gái xuống quay đầu lại nhìn, lập tức ngơ ngác.

"Sao thế?" Bạn gái cậu ta hỏi.

"Không," Chu Húc gãi đầu, hoang mang nói, "Không biết Dụ Phồn với học bá đi đâu, hình như vừa nãy còn đi sau chúng ta mà...."

Cuối cùng phim cũng kết thúc, các học sinh kéo ghế quay về lớp học, cảnh tượng trông cực kì hoành tráng.

Cầu thang phía trước chen kín không ai vào được, có vài người vòng ra cầu thang phía sau khu lầu lớp học đi lên.

Một số lười xách ghế, để hẳn xuống đất kéo lê đi, chân ghế cào xuống mặt đất phát ra tạp âm the thé.

Giờ phút này trong phòng dụng cụ chỉ cách khu lầu lớp học một lối đi nhỏ đang khóa chặt cửa.

Dụ Phồn tê liệt ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường, bị hôn đến hơi choáng váng. Cậu đã biết lúc hôn nên thở thế nào, nhưng khi lưỡi Trần Cảnh Thâm chạm tới cậu vẫn cảm thấy lâng lâng.

Bên ngoài lục tục vang lên tiếng ma sát và vài câu chuyện trò, từng chút khiêu khích thần kinh Dụ Phồn. Cậu hơi phản kháng, cũng hơi hưng phấn, sau gáy cứ nổi lên từng trận tê dại.

"Mẹ nó, rốt cuộc Dụ Phồn với học bá đi đâu rồi."

Lúc giọng Vương Lộ An truyền tới, Dụ Phồn cứ như bị điện giật muốn ngồi thẳng lên.Bàn tay đang đỡ cằm cậu bỗng nhiên trượt xuống, đè lại cổ cậu, giam cậu bên trên cánh cửa.

Lưng va vào cửa phòng dụng cụ, phát ra một tiếng không nặng cũng chẳng vang.

"Tiếng gì thế?" Cậu nghe thấy Vương Lộ An hỏi.

"Không biết. Này, cậu nói xem có phải hai người đấy cố ý không? Cố ý bỏ trốn, bắt hai đứa mình xách ghế lên giúp." Tả Khoan bực mình nói, "Má nó, vừa nãy hổ béo nhéo tai tôi mạnh quá, giờ vẫn còn thấy đau."

....

Dụ Phồn bị kích thích đến mức căng não choáng đầu, cả mặt nóng bừng cả lên. Nghĩ bụng thôi thì kệ mẹ nhà nó, không còn gì để mất vụng về đáp lại Trần Cảnh Thâm.

Sau đó bị hôn càng dữ dội hơn.

Lúc được buông ra, bên ngoài đã không còn âm thanh gì nữa.

Dụ Phồn ngồi dưới đất hít thở một lát, sau đó vươn tay bóp mặt Trần Cảnh Thâm, hung tợn đẩy hai má hắn vào giữa.

Cậu nâng mắt liếc Trần Cảnh Thâm, hơi khàn giọng nói: "Trần Cảnh Thâm, mẹ nó nếu trước đây cậu có một phần sức như vừa nãy đè lại tôi thôi....Thì đã không bị người ta bắt nạt được rồi."

Trần Cảnh Thâm để cho cậu bóp, yên lặng một lúc mới trầm thấp đáp ừ, không nhịn được lại cúi đầu hôn cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net