Chap 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Với điểm số bây giờ của cậu, chắc chỉ có thể đi rửa bát cho căn tin của mấy trường này thôi.

Rất lâu rồi Dụ Phồn không khóc, khóc là yếu đuối, là hèn nhát, là xấu hổ. Cho nên vừa nhận ra mình đang rơi nước mắt, cậu lập tức nhịn về.

Nhưng tay Trần Cảnh Thâm như ấn vào công tắc nào đó, Dụ Phồn không thể nhịn xuống được.

Thế là cậu được xoa đầu, vừa chảy nước mắt vừa thấy ngại ngùng.

....Mẹ nó xấu hổ lắm đó.

Mưa ngày hạ tới nhanh cũng đi nhanh, tiếng rơi trên mái che mưa dần nhỏ lại. Dụ Phồn vùi trên áo phông của Trần Cảnh Thâm, cam chịu muốn đợi chỗ vải này khô rồi mới ngẩng lên.

Két___

Một tiếng vừa trầm vừa khẽ vang lên, tim Dụ Phồn chệch nhịp, lập tức bật ra khỏi người Trần Cảnh Thâm.

Cậu chống lên tay vịn cầu thang, hoảng hốt cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn. Cái thang cũ kéo dài lên phía trước, chỉ có màu đen lặng ngắt như tờ.

"Làm sao thế?" Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu lên theo cậu.

Dụ Phồn im lặng nghe rất lâu, tiếng động ngắn ngủi đó không vang lên nữa, cũng không có ai xuống lầu. Dụ Phồn sững người nói: "Có nghe thấy tiếng gì không?"

"Không có."

Cậu nghe lầm hả?

Dụ Phồn sống ở đây 17 năm, tiếng động vừa rồi, giống như tiếng trục cửa lâu ngày chưa tra dầu cọ sát phát ra.

Nhưng chỉ rất khẽ, khẽ đến mức chính cậu cũng không phân biệt được là thật hay là nghe lầm.

Dụ Phồn hơi đắn đo, cuối cùng vẫn lên nửa cầu thang xem thử, cửa phòng lầu hai đóng chặt, mọi thứ đều giống hệt khi cậu xuống lầu.

"Nghe thấy gì rồi?" Trần Cảnh Thâm thấp giọng hỏi, hắn muốn đi lên theo Dụ Phồn, nhưng vừa đi được hai bước lại bị Dụ Phồn cản lại.

"Không có gì, nghe lầm thôi."

Dụ Phồn bị kéo thẳng ra từ trong cảm xúc vừa nãy, cuối cùng mới nhận thức được đây là dưới lầu nhà mình, xung quanh có các tòa nhà dân cư dày đặc, người khác không cần đến gần cũng thấy được cả hai.

Chắc chắn ngoài hành lang không có ai, cậu thở phào một hơi, khó chịu chớp chớp đôi mắt khô khốc.

Từ nhỏ cậu đã vậy, di chứng sau khi khóc cực kì nặng, hai mắt sưng đỏ, phải rất lâu sau mới hết. Cho nên ngày trước sau những lúc bị Dụ Khải Minh đánh, Vân San phải liên tục chườm vết thương cho cậu, còn phải chườm cả mắt giúp cậu.

Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm viền mắt đỏ bừng của cậu, ngay sau đó, Dụ Phồn nâng tay lên che kín mắt đi.

"Nhìn đếch gì? ?" Dụ Phồn kéo áo hắn, lạnh lùng nói, "Đi thôi."

Mưa nhỏ dần, cây dù đen lớn Trần Cảnh Thâm mang theo có thể miễn cưỡng che được hai người.

Lúc Dụ Phồn ra khỏi khu chung cư không nhịn được quay đầu lại nhìn, một tay cậu còn che trước mắt, phải ngửa thật cao đầu lên.

Cửa sổ lầu hai tối đèn, không có ai ở trong.

"Thấy được đường đi không?" Trần Cảnh Thâm liếc nhìn người bạn trai gánh nặng hình tượng rất lớn của mình.

"Nói thừa." Dụ Phồn quay đầu lại, cúi mắt nhìn đường phía trước, "Tôi đâu có mù."

Trần Cảnh Thâm: "Có muốn mua thuốc nhỏ m....."

"Im đi, Trần Cảnh Thâm." Bàn tay che trên mặt cuộn lại tay nắm đấm, sau đó buông ra, "Nếu không tôi đánh cho cậu mất trí nhớ luôn."

Trần Cảnh Thâm hơi nghiêng tán dù lên phía trước, cũng che lại mặt mình.

"Cười cũng đánh cậu." Người bên cạnh lại lạnh lùng nói.

Trần Cảnh Thâm: "Chúng ta đi đâu đây?"

Thư viện vào kì nghỉ hè cực kì khó giành, giờ mà đi chắc chắn không còn chỗ ngồi nữa, Dụ Phồn dẫn Trần Cảnh Thâm tới tiệm net cậu thường đi. Ở gần ngay khu chung cư, tồi tàn hơn Trai Ngầu nhiều.

Cả bữa sáng lẫn bữa trưa hai người đều chưa ăn gì, Trần Cảnh Thâm dạo một vòng mấy quán ăn kế bên, lúc xách hai phần súp oden về, lại thấy bạn trai mình đang vắt chéo chân, híp mắt nhíu mày, mặt mũi khó ở nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

*Súp oden

Hắn thả đồ ăn xuống nhìn màn hình, trông thấy hàng chữ to tướng: ĐIỂM XÉT TUYỂN CỦA CÁC TRƯỜNG ĐẠI HỌC Ở GIANG THÀNH.

Tuy Dụ Phồn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ tương lai nên học trường nào, nhưng cậu biết với thành tích của Trần Cảnh Thâm, chắc chắn sẽ vào những trường hàng đầu ở Giang Thành.

Trần Cảnh Thâm xiên một khoanh củ cải trắng đưa đến bên miệng cậu, Dụ Phồn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiêng đầu cắn một miếng.

"Trần Cảnh Thâm." Kéo chuột xuống tận dưới cùng, Dụ Phồn vô cảm nói, "Không bỏ trốn đâu."

"Tại sao?"

"Không thi vào được." Dụ Phồn tính toán thử, với số điểm bây giờ của cậu, chắc chỉ có thể đi rửa bát cho căn tin của mấy trường này thôi.

Trần Cảnh Thâm vươn tay, dừng lại trước màn hình mấy cm, chỉ vài tên trường trong số đó, "Mấy trường này vẫn được."

Dụ Phồn quay đầu lại nhìn hắn, đờ đẫn nói: "Trần Cảnh Thâm, tôi cách điểm xét tuyển của trường này hơn 100 điểm đó."

"Ừ, còn một năm nữa mà." Trầm Cảnh Thâm lại xiên cho cậu thêm một viên thịt.

Dụ Phồn im lặng nhìn hắn một lát, cúi đầu cắn viên thịt qua.

Lâu lắm rồi mới có một lần ra tiệm net, Dụ Phồn lấp đầy bụng rồi, bắt đầu cầm điện thoại lên vào nhóm chat hẹn chơi game.

Cần thời gian cho người ta login, Dụ Phồn lười biếng dựa lưng vào ghế chờ, ánh mắt bất giác bay đến màn hình máy tính của người bên cạnh.

Dụ Phồn: "...."

Trần Cảnh Thâm nhìn thấy danh sách nhà cho thuê "Giang Thành, giường hai người, giao thông thuận tiện, yên tĩnh rộng rãi" phù hợp, vừa định ấn vào một căn nhà trông cũng không tồi nhìn thử, con trỏ chuột lại tự mình chạy lên. Nó bị chuyển đến góc trang web, ấn vào dấu X.

Dụ Phồn thả chuột của hắn ra, chuyển mắt nhìn về lại màn hình mình, tai đỏ chót báo cho hắn biết.

"Trần Cảnh Thâm, mẹ nó tôi ở ký túc xá trường."

Ngâm mình trong tiệm net cả ngày, lúc Trần Cảnh Thâm về nhà sắc trời đã tối muộn.

Hắn cúi đầu ấn vào người mình ghim trên cùng, vừa gõ chữ vừa mở cửa. Lúc đẩy cổng ra nhìn thấy ánh đèn trong nhà, ngón tay hơi khựng lại.

"Thật không? Vậy thì tốt quá, mấy ngày nay tôi đang nghĩ đến việc này, còn định tranh thủ đến tìm anh một chuyến đấy....Cần chữ ký của phụ huynh mới quyết định được à? Được, không thành vấn đề, đương nhiên tôi sẵn lòng ký. Vậy xác định rồi thì phiền anh báo cho tôi một tiếng nhé."

Đèn chùm tinh xảo chiếu sáng cả gian phòng khách, Quý Liên Y đang ngồi trên sô pha, thói quen lâu năm khiến bà dù có gọi điện thoại vẫn giữ nguyên dáng ngồi tao nhã. Nghe thấy tiếng động, bà nhìn ra cửa, sau đó cười nhẹ nói, "Được, vậy lần sau gọi lại."

Ngắt điện thoại, Quý Liên Y đứng lên từ sô pha: "Đi đâu đấy, muộn thế này mới về. Ăn cơm tối chưa?"

"Ăn rồi." Trần Cảnh Thâm bỏ điện thoại vào túi.

"Mẹ bảo dì để lại cho con ít canh, lát nữa uống một ít rồi ngủ."

"Không cần," Trần Cảnh Thâm nói, "Sao mẹ về rồi, không phải mẹ nói bận đến tuần sau à?"

"Bước đầu đã xong." Quý Liên Y xoa hai đầu mày, "Công việc ở công ty gần như đã chuyển hết về nước, mẹ với ba con cũng chính thức ly hôn rồi, thời gian tiếp theo, không phải chuyện cần xử lý thì không cần bay ra nước ngoài nữa."

Trần Cảnh Thâm im lặng đứng đó một lúc, qua chốc lát mới hỏi: "Không sao chứ?"

Quý Liên Y hơi sửng sốt, mới gật đầu: "Không sao, mọi việc xử lý ổn cả rồi."

Vì người kia ngoại tình, thậm chí còn có một đứa con lớn hơn Trần Cảnh Thâm một tuổi, lần ly hôn này bà lấy được nhiều thứ hơn dự đoán nhiều.

"Sắp đến năm quan trọng nhất của con, Cảnh Thâm à, cuối cùng mẹ đã có thể yên tâm ở cùng con rồi." Quý Liên Y nói, "Mẹ nhìn được một căn nhà ở Giang Thành, sau này chờ con thi xong, mẹ với con___"

"Không cần, con tự thuê nhà." Trần Cảnh Thâm bình tĩnh ngắt lời bà.

Quý Liên Y khựng lại, nói: "Không được, nhà cho thuê không an toàn, cũng không sạch sẽ."

Nếu là trước đây, có lẽ Trần Cảnh Thâm sẽ tùy theo bà, lần nào cả hai cũng vậy, bà ra yêu cầu, Trần Cảnh Thâm sẽ yên lặng nghe theo, đến cả phản kháng cũng rất ít.

"Con tự thuê nhà." Trần Cảnh Thâm lặp lại lần nữa.

"...."

Nụ cười trên mặt Quý Liên Y dần tắt, hai mẹ con im lặng giằng co một lúc.

Sắp lên lớp 12, bà không thể xảy ra mâu thuẫn gì với con mình trong thời gian này được. Lòng dạ của học sinh lớp 12 rất yếu ớt.

Dù sao vẫn còn một năm, thi xong rồi từ từ nói chuyện vậy.

"Sau này rồi nói." Vẻ căng thẳng trên mặt Quý Liên Y lại thả lỏng xuống, bà nói, "Đúng rồi, tuần sau khai giảng phải không? Lúc đó mẹ đưa con đến trường."

-

Chắc vì không xảy ra xung đột tay chân, vừa cãi nhau một trận xong, Dụ Khải Minh vẫn ở nhà.

Hai người coi nhau thành không khí, mãi đến hôm trước khai giảng một ngày, Dụ Phồn cầm đồ chuyển phát nhanh về, lúc vào nhà đạp lên ghế sô pha Dụ Khải Minh đang nằm một cái.

Dụ Khải Minh vẫn xem bóng, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn: "Gì?"

"Ông còn liên lạc với bà ấy không?"

Đương nhiên Dụ Khải Minh biết cậu đang nói đến ai: "Không, mẹ nó, tránh ra, chắn mất tivi của tao rồi."

Dụ Phồn không tin, bắt ông ta lấy điện thoại ra kiểm tra. Sau khi xem qua từng tin nhắn một, Dụ Phồn thở phào, ném trả điện thoại lại.

"Phắc, ném hỏng rồi mày có mua cái khác cho ông không? Bảo không là không rồi, còn không tin...." Dụ Khải Minh mân mê điện thoại mình, chợt nói, "Sao dạo này mày không ra ngoài?"

Dụ Phồn vừa định về phòng, nghe vậy khó hiểu quay đầu nhìn ông ta.

Dụ Khải Minh im lặng mấy giây: "....Ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt ông, phiền muốn chết."

Dụ Phồn mặc kệ ông ta, đóng sập cửa phòng vào.

Mẹ Trần Cảnh Thâm bôn ba bên ngoài nửa năm, lần này về, ngày nào cũng bày tiệc với họ hàng người thân ở nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng còn mời người khác tới nhà ăn cơm, lần nào cũng bắt Trần Cảnh Thâm đi theo, chẳng bớt ra được chút thời gian nào. Cho nên tuần này hai người chỉ đến thư viện hai lần, mấy ngày còn lại bắt đầu trở về tình trạng gọi video giống như trước kia.

Nhưng mà cũng sắp khai giảng rồi, không sao.

Dụ Phồn mở hộp đóng gói, lấy camera bên trong ra, bắt đầu nhìn quanh xem nên đặt chỗ nào thì được.

Thứ này người ta đều dùng để xem mèo nhà mình, chỉ cần cảm ứng được có vật thể đang hoạt động trong phòng, nó sẽ gửi thông báo đến điện thoại cậu.

Từ lần trước Dụ Khải Minh lục lọi phòng cậu, cậu phải để tâm hẳn lên. Sắp khai giảng rồi, không lắp cái này đi học không yên tâm được.

Lắp đặt cái này không khó, Dụ Phồn cầm điện thoại lên kiểm tra vài lần, nằm lên giường tiếp tục lướt xem phần mềm mình chưa đóng lại.

Hôm đó có người nào đấy nói mình ở ký túc xá chắc như đinh đóng cột, đến lúc về nhà vẫn không nhịn được, cũng bắt đầu tìm kiếm phòng ở.

Dụ Phồn càng lướt đến sau, lông mày càng nhíu chặt hơi, không nhịn được vuốt tóc trên trán.

Sao giá thuê nhà ở Giang Thành lại đắt vậy chứ?

Cậu ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm trần nhà tính toán số tiền tiết kiệm của mình. Lúc mẹ cậu bỏ nhà đi đã rất lâu không có việc làm, để lại cho cậu cũng không nhiều, phí sinh hoạt mấy năm nay của cậu đều dựa cả vào tiền ông nội để lại cho cậu.

Trước kia Dụ Khải Minh mê muội loại cờ bạc quay thưởng mỗi phút một lần, tiêu tiền như nước, có khuyên cũng khuyên không được, ông nội cậu cảm thấy kẻ này không cứu nổi nữa, cộng thêm quan hệ giữa hai cha con cũng rất căng thẳng, trước khi đi gần như không để cho Dụ Khải Minh cái gì, bí mật đưa hết cho Dụ Phồn.

Nhưng cũng không phải con số lớn, trong mấy năm nay đã dùng gần hết rồi.

Dụ Phồn nhắm mắt lại chậc muốn tiếng, hối hận xoa mặt, biết vậy hút ít thuốc lá lại, thuốc lá đắt như thế....

Cậu đang nghĩ đến chuyện vừa học vừa làm, điện thoại trên đệm bỗng nhiên liên tục rung lên ù ù.

Là nhóm chat phiền muốn chết đó, đang hẹn chơi bóng rổ vào ngày khai giảng đầu tiên.

【Tả Khoan: Vậy quyết định thế nhé, lớp thua phải mời lớp thắng ăn Ma lạt thang, ông sẽ gọi phần 40 tệ.】 (~140K)

*Ma lạt thang

【Vương Lộ An: Chuyện nhỏ, cậu chờ đi, chờ xem mai Dụ Phồn có đập gãy rổ lớp cậu luôn không.】

【Tả Khoan: Mẹ nó có giỏi thì đừng để Trần Cảnh Thâm đến phòng tôi!】

【Vương Lộ An: Cậu có bị gì không? Học bá còn phải phòng cậu hả? Người ta là chơi vị trí đó!】

【Vương Lộ An: @Dụ Phồn @Trần Cảnh Thâm Hai vị anh lớn à, nghĩ coi mai nên bỏ gì trong ma lạt thang trước đi, ăn cho tụi nó phá sản luôn.】

Dụ Phồn đang sầu vì tiền, bỗng nhiên trời cho một bữa ăn chùa, không tồi. Cậu ấn vang bàn phím, gõ câu: Hẹn thêm mấy trận cũng được....

Vừa định gửi qua, một tin nhắn mới lại nhảy lên.

【s: Tôi với Dụ Phồn chơi xong rồi đi, không ăn đâu.】

Dụ Phồn: "?"

【Chương Nhàn Tịnh: ....】

【Vương Lộ An: Hở? Hai cậu làm gì thế?】

【s: Có hẹn việc khác rồi.】

Dụ Phồn: "?"

Có hả? Hẹn việc gì?

Nói chung không thể chơi bóng xong còn hẹn cậu về lớp làm bài đâu phải không?

Dụ Phồn nhìn chằm chằm màn hình ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên đứng lên từ giường, đỏ tai đơ mặt nhét mấy viên kẹo cao su vào cặp sách đã soạn sẵn.

Trong nhóm chat vẫn đang nói chuyện vô cùng sôi nổi___

【Vương Lộ An: Không sao, vậy hai phần của Dụ Phồn với học bá chuyển cho chị Tịnh với Kha Đình đi.】

【Tả Khoan: Biến mẹ cậu đi, thiệt có tí cũng không chịu phải không? Hai vị trí còn lại của lớp cậu ai chơi?】

【Vương Lộ An: Ngô Tư với Cao Thạch.】

【Ngô Tư: Hở? Đang nói gì thế? Tôi mới vào xem.】

【Vương Lộ An: Đang nói đến chuyện trận bóng ngày mai, bạn cùng bàn à, tôi báo danh giúp cậu rồi, tan học ngày mai chơi chết bọn nó!】

Ngô Tư không nói gì nữa, chắc là đang đọc lịch sử trò chuyện.

Vương Lộ An với Tả Khoan đang nói kháy nhau, trong nhóm vừa chuyển đến chủ đề mượn bài tập chép, ảnh đại diện của Ngô Tư lại chợt nhảy lên____

【Ngô Tư: .....】

【Ngô Tư: Đấu bóng lớp hả? Vậy tôi với học bá không tham gia được đâu.】

【Ngô Tư: Mấy cậu vẫn chưa biết hả? Trường mở lại lớp trọng điểm rồi.】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net