Chap 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80: "Vậy tôi sẽ chờ."

Dụ Phồn không nhúc nhích, tháo gỡ từng câu từng chữ Trần Cảnh Thâm vừa nói, nhấm nuốt, lý giải nhiều lần trong đầu. Có hơi hoảng hốt, lại thở không ra hơi, hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều.

Chuyện Trần Cảnh Thâm nói, tất cả đều là cậu làm, cho nên người bạn trai trong miệng Trần Cảnh Thâm đó...

Dụ Phồn ngơ ngác đờ đẫn trợn to mắt, chút chua chát vừa trào ra thoáng chốc rút lui, hai chữ "chia tay" lại như dao đâm vào thân thể cậu.

Nếu đã nói ra được hai chữ này, năm đó Dụ Phồn cũng sẽ chẳng xóa wechat của Trần Cảnh Thâm mà không nói lấy một lời. Hôm ấy cậu xóa ai cũng gọn gàng dứt khoát, duy chỉ thẫn thờ rất lâu trước khung chat của Trần Cảnh Thâm. Cậu nhìn mỗi cuộc gọi của Trần Cảnh Thâm đến khi nó tắt, nhìn Trần Cảnh Thâm gửi rất nhiều câu "Ở đâu", "Dụ Phồn", liên tục suốt một ngày một đêm, cho tới khi tàu cao tốc đến, cậu xách hành lý xuống xe, mới cử động ngón tay ấn lên nút xóa bỏ.

Lời sáu năm trước không thể nói ra, bây giờ vẫn cứ kẹt trong cổ họng.

Và cả....

Dụ Phồn khẽ gọi "Trần Cảnh Thâm", mông lung không hiểu: "....Sao cậu biết tôi chưa từng quay về?"

Trần Cảnh Thâm không lên tiếng. Dụ Phồn nhớ tới gì đó, bàn tay nắm cổ áo Trần Cảnh Thâm lại dùng thêm sức, cả đốt ngón tay cũng trắng bệch ra, cậu chăm chú nhìn Trần Cảnh Thâm, rõ ràng trong lòng đã lờ mờ có đáp án, nhưng vẫn không dám tin hỏi ra thành lời, "Bạn cậu nói, mỗi ngày nghỉ cậu đều đi tìm bạn trai....Trần Cảnh Thâm, cậu tìm ai?"

Trần Cảnh Thâm vẫn im lặng.

Phải bắt đầu nói từ đâu đây?

Nói năm lớp 12 tuần nào hắn cũng đến căn phòng cũ ở chung cư đó tận bốn năm lần, làm bài tập làm đề ôn cả ngày bên ngoài, bị bảo vệ đuổi mới đi?

Nói sau khi tốt nghiệp hắn có tất cả thông tin liên lạc của các gia đình ở đó, nhắn nhủ họ nếu trông thấy hàng xóm trở về thì gọi điện thoại cho hắn?

Hay là nói mấy năm nay, hắn đến toàn bộ trường học trước đây hắn từng nói cho Dụ Phồn, hắn còn quen thuộc với ngôi trường Dụ Phồn thích nhất hơn cả đại học Giang Thành mình vào, sau đó đến những làng quê thị trấn thành phố xung quanh, đâm đầu xuống biển mò không biết bao lâu, lại chẳng thấy được bóng của cây kim nào.

Lúc làm không thấy gì, nói ra có vẻ lại nặng nề quá. Trong căn phòng tối đen tĩnh lặng rất lâu, lâu đến mức Dụ Phồn không còn kiên nhẫn, muốn mở miệng giục hắn nói chuyện, cuối cùng Trần Cảnh Thâm mới nói.

"Tìm cậu." Trần Cảnh Thâm nói, "Vẫn luôn đợi cậu."

Suy đoán được chứng thực, tim Dụ Phồn như bị Trần Cảnh Thâm nắm trong tay, tức thì chua xót đến đau đớn.

Lúc ra đi cậu không để lại câu nào, chẳng nói với ai, Trần Cảnh Thâm đi đâu mà tìm?

Dụ Phồn không còn sức nắm gì nữa, cậu buông tay ra rũ xuống một bên, gọi một tiếng trong bóng đêm: "Trần Cảnh Thâm."

"Ừ."

"Cậu là đồ ngốc hả." Giọng Dụ Phồn hơi run rẩy.

"Coi như là vậy đi." Trần Cảnh Thâm nắm cổ cậu cúi đầu hôn cậu, hôn lên một mảng ẩm ướt chua xót.

Trần Cảnh Thâm đặt ngón tay dưới cằm Dụ Phồn, đẩy mặt cậu lên cùng hôn với mình. Trần Cảnh Thâm hôn rất sâu, quấn lấy đầu lưỡi, quấn lấy răng nhọn của Dụ Phồn, phát ra tiếng hôn thân mật nóng bỏng. Dụ Phồn được hôn như nhũn cả người, vừa chật vật vừa xấu hổ nuốt xuống, sắp ngạt thở trong lòng bàn tay hắn.

Hai người ôm chặt nhau trên ghế sô pha nhỏ hẹp, trao đổi nhiệt độ cơ thể, dựa vào sưởi ấm lẫn nhau trong ngày mưa bão âm u lạnh lẽo.

Trần Cảnh Thâm buông cậu ra, nâng ngón tay lên lau đi nước bọt tràn ra khóe miệng giúp Dụ Phồn, chống chóp mũi cậu, không biết hỏi đến lần thứ mấy: "Sống có tốt không?"

Dụ Phồn bị men rượu và cảm xúc cuộn trào bao vây, khàn giọng nói: "Không tốt."

Trần Cảnh Thâm lại nghiêng đầu xuống, thấp giọng hỏi trong cái hôn tỉ mỉ vụn vặt: "Nhiều năm như thế, có nhớ đến tôi không?"

Dụ Phồn bị hôn chỉ có thể mơ màng đáp "Ừm", sau đó lại gật đầu. Nhớ, ngày nào cũng nhớ, có nhớ đến đau đớn cả người cũng vẫn nhớ, nằm mơ sẽ mơ tới, ban đầu không có ý định đi học, nhưng lật đến nét bút cậu viết cho tôi, rồi cũng tiếp tục đi, sẽ lên baidu tìm kiếm tên trường cậu muốn vào, nhưng không dám tìm tên cậu.

"Muốn chia tay với tôi thật à?"

Dụ Phồn khổ sở nhắm mắt, vừa hôn hắn vừa nói: "....Không muốn chia tay."

Vừa nói xong, tóc trên trán cậu bị vén hết ra sau, Trần Cảnh Thâm cúi đầu hôn mi mắt cậu, hôn chóp mũi cậu, sau đó hôn lên môi cậu.

Tất cả đã kết thúc, giọng Trần Cảnh Thâm bình thản, viền mắt cay cay, ừ một tiếng rất nhẹ, nói: "Vậy tôi sẽ chờ."

-

Uống rượu vào, mặc dù đầu óc Dụ Phồn cũng coi như là tỉnh táo, nhưng cả người lại chẳng còn tí sức nào. Đến mức lúc Trần Cảnh Thâm vươn tay vào trong áo cậu, hơi ấm đặt lên bụng, phản ứng của cậu cũng chỉ thoáng giật mình, cắn khẽ lên môi Trần Cảnh Thâm.

"Uống rượu, dạ dày có khó chịu không." Trần Cảnh Thâm hỏi cậu.

Mảng da được Trần Cảnh Thâm chạm lên thoáng chốc tê dại, sau đó lan ra bốn phía. Dụ Phồn nắm cổ tay hắn muốn dời đi, lại nhớ đến lúc vừa nãy người này to gan lớn mật bóp cổ mình ngón tay lạnh đến đáng sợ.

Dụ Phồn lắc đầu, sau đó nói: "Trần Cảnh Thâm, cậu đứng ngoài cửa bao lâu rồi."

"Không lâu lắm. Ba bốn tiếng gì đó." Trần Cảnh Thâm nói xong, ngoài cửa sổ nổi lên một trận mưa rền gió dữ rất hợp tình hình.

"...."

Dụ Phồn im lặng một lúc, nhíu mày, "Sao cậu đến mà không nói cho tôi?"

"Cậu vẫn chưa xác nhận wechat của tôi."

"....Vậy cậu không biết gọi điện thoại à? ?" Dụ Phồn siết tay thành nắm đấm, chẳng dùng tí sức  nào đập lên bàn tay Trần Cảnh Thâm đang đặt trong áo cậu, "Đứng lên."

Đèn bật, Dụ Phồn bị ánh sáng chói vào mặt, khô khốc nhắm hai mắt lại, hoàn toàn tỉnh táo, giờ mới muộn màng thấy xấu hổ.

Trước đây thì thôi, giờ đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, mẹ nó sao còn khóc thành ra thế này chứ....

Không thể tiếp tục uống rượu nữa.

Cảm nhận được mắt mình sưng đỏ, Dụ Phồn cúi đầu nhìn đất, mở điều hòa không khí lên, lách qua Trần Cảnh Thâm đi đến mở tủ quần áo lục tìm, lấy ra cái áo phông cậu cố ý mua rộng làm đồ ngủ, không quay đầu lại mà ném thẳng về phía sau: "Xem coi có vừa người không, khăn mặt bàn chải đánh răng có cả trong ngăn tủ phòng tắm."

"Ừm." Người phía sau hỏi, "Có tủ lạnh không?"

Dụ Phồn đứng đối mặt với tủ quần áo, vươn tay chỉ ra sau, "Ở đó."

Không biết Trần Cảnh Thâm làm gì, phía sau vang lên đủ các loại âm thanh, Dụ Phồn cứng người đứng cả buổi, ngay lúc không còn kiên nhẫn nữa, cuối cùng cửa phòng tắm mới đóng cạch lại.

Dụ Phồn thở phào một hơi, vừa quay đầu, cửa phòng tắm lại bị mở ra, thần kinh cậu giật nảy, lập tức quay mặt về nhìn tủ quần áo.

"Nước nóng là bên nào." Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Bên trái."

"Quần áo bẩn bỏ ở đâu?"

"Máy giặt, bên ngoài."

"Có dép lê không?"

"Không có, đi chân trần tắm."

"Tôi...."

"Trần Cảnh Thâm, sao cậu phiền quá vậy?" Dụ Phồn nghiến răng.

"Một câu cuối cùng." Trần Cảnh Thâm nhìn người quay lưng với mình, "Tôi tắm xong ngủ ở đâu?"

"...."

"Hỏi vớ vẩn gì đấy? Ghế sô pha...." Dụ Phồn nhìn chằm chằm tủ quần áo trước mặt, không biến sắc nói tiếp, "Cậu ngủ được à? Lên lầu ngủ."

Cửa phòng tắm đóng lại, Dụ Phồn đến ghế sô pha lấy điện thoại, ban nãy nằm trên tay cậu cứ rung liên tục, tất cả đều là tin nhắn của mấy người Uông Nguyệt báo cáo với cậu đã về nhà an toàn.

Dụ Phồn trả lời qua loa một câu, ánh mắt liếc đến ghế sô pha đã bừa thành đống.

Tai lại nóng ran, cậu xoa mặt, dọn dẹp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, rồi quay người lên lầu.

Sau đó nhân lúc đầu óc mình chưa bị men rượu quấy nhiễu choáng váng, cậu lấy tấm hình nào đó trên bảng màu đen xuống, tiện tay giấu vào ngăn tủ.

Lúc Trần Cảnh Thâm tắm ra đã hoàn toàn yên tĩnh.

Hắn nhẹ nhàng lên lầu, lúc đi đến bậc thang cuối cùng phải vô thức khom người xuống, sau đó mới từ từ đứng thẳng lên. Lầu hai rất thấp, hắn có thể cảm giác được tóc mình sắp chạm lên cả trần nhà.

Không gian lầu hai còn nhỏ hơn, không khí sinh hoạt ở đây cũng đậm hơn. Trên bàn có hai màn hình máy tính, một lớn một nhỏ, nút nguồn điện vẫn còn sáng, có thể nhìn ra chủ nhân lâu ngày không tắt, bên cạnh là một ngọn đèn bàn màu đen. Máy ảnh DSLR và ống kính được đặt cẩn thận trong tủ kiếng, bên cạnh nữa có một tấm bảng nỉ màu đen, trên đó treo rất nhiều ảnh chụp.

Giường chiếm hơn nửa không gian tầng này, nhìn khoảng 2m, trên ga trải giường màu xanh đậm có một người đang nằm, ngủ ở phía bên phải quay lưng về phía hắn, chừa lại cho hắn một nửa vị trí.

Cảm nhận được bên cạnh lún xuống. Dụ Phồn khựng lại động tác lướt điện thoại, sau đó tiếp tục cuộn xuống.

"Dụ Phồn." Người phía sau gọi cậu.

"Nói đi."

Không có tiếng gì, chỉ là tóc được vuốt nhẹ.

Dụ Phồn nói: "Không cần tay nữa thì cứ tiếp tục."

Thế là tóc được buông ra, vành tai bị sờ chạm, Dụ Phồn không nhịn được nữa bỏ điện thoại xuống quay đầu: "Trần Cảnh Thâm, cậu có thấy phiền..."

"Nhắm mắt vào."

Dụ Phồn vô thức làm theo, giọng và động tác cũng ngừng hẳn.

Khăn lạnh chạm lên mí mắt, lạnh đến mức cậu phải cuộn tròn ngón tay.

"Đắp một lúc, nếu không mai lại sưng." Trần Cảnh Thâm nói.

"...Ừm."

Lần đầu Dụ Phồn làm chuyện thế này, không có tầm nhìn, cậu vô thức nằm thẳng, chắp hai tay đặt trên bụng, nhìn hết sức an yên.

Trần Cảnh Thâm nhìn dáng nằm của cậu một lúc, tay đè trên khăn mặt, không nhịn được quay đầu đi.

"Trần Cảnh Thâm?" Dụ Phồn nhạy bén cau mày, "Cậu cười cái gì?"

"Không có."

"Không có cái đếch." Dụ Phồn đẩy tay hắn ra, "Cậu buông tay ra, tôi...."

Môi bị hắn cúi đầu chạm xuống, Dụ Phồn cứng người, lập tức mất tiếng.

"Ở đây không thấy nhỏ à?" Trần Cảnh Thâm rũ mắt, tỉ mỉ nhìn cậu, "Tôi ngẩng đầu thôi cũng chạm được cả trần nhà."

"Tôi ở chứ không phải cậu ở." Dụ Phồn cứng ngắc nói.

"Nhưng bây giờ tôi ở đây."

"...."

Câu vậy thì đến sáng cậu biến ra ngoài cho tôi quanh đi quẩn lại bên miệng Dụ Phồn, lại mãi chẳng thốt nên lời, người bên cạnh bỗng nói: "Nhưng mà tôi thấy căn phòng này trông rất quen."

Dụ Phồn thắc mắc: "Quen chỗ nào?"

"Cậu có cảm thấy không," Trần Cảnh Thâm bình tĩnh nói, "Nơi này với gian phòng ngày trước của tôi trông hơi..."

Dụ Phồn chợt giơ tay lên che lại miệng hắn, đè thẳng chữ "giống" trở về.

"Trần Cảnh Thâm, cậu còn nói nhảm thêm một câu nữa." Vành tai đỏ bừng của người bên cạnh lộ ra ngoài tóc, giọng nói lạnh hơn bão ngoài trời, "Đến sáng biến luôn ra ngoài cho tôi."

-

Hôm sau, Uông Nguyệt phát hiện thằng nhóc làm ở studio nhà mình lại càng không bình thường hơn.

Vẫn đeo khẩu trang, tóc rối hơn mọi ngày, mắt cũng hơi sưng.

Quan trọng nhất là, nửa đường cô xuống lầu, đúng lúc nghe thấy cậu đang nói chuyện điện thoại____

"Tôi đang làm việc, cậu không gửi tin nhắn cho tôi được à? ....Quên, bây giờ tôi xác nhận, cậu phiền muốn chết, Trần Cảnh Thâm."

"Cục sạc? Ở đầu giường tôi không có hả?"

Dụ Phồn vuốt tóc, ngả ra sau ghế nghĩ, "Cậu xem thử trong tủ máy tính có không, hoặc là tủ kiếng."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Trần Cảnh Thâm xuống giường đi lại, Dụ Phồn nhân lúc này chợp mắt một lát.

Tối hôm qua ngủ muộn quá, sáng ngủ dậy vốn muốn bám giường thêm một lúc, phát hiện mình đang được ôm lại giật mình tỉnh người, thấy rõ là Trần Cảnh Thâm càng hoa mắt chóng mặt hơn....Mới sáng sớm đã loạn hết cả lên.

Tiếng ngăn tủ bị kéo ra, kích thích lên dây thần kinh nào đó của Dụ Phồn. Cậu chợt mở mắt: "Từ đã____Cậu đừng động vào ngăn tủ đầu tiên! !"

Đầu dây bên kia yên lặng một lúc.

Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm tấm hình tối hôm qua bị tiện tay nhét vào ngăn tủ, cầm lên xem: "Đã động rồi."

"...."

Tút____

Dụ Phồn cúp điện thoại.

Giờ cơm trưa, cuối cùng cái khẩu trang màu đen cũng bị kéo xuống. Uông Nguyệt nhìn chằm chằm vào vết rách trên môi cộng thêm vẻ mặt như cha chết mẹ chết của cậu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Phồn cưng à, em không sao đấy chứ?"

Lòng Dụ Phồn như tro tàn nói: "Không sao."

Điện thoại trên bàn rung lên, Dụ Phồn cầm đến nhìn.

【s gửi lời mời thêm bạn là bạn tốt: Tìm được cục sạc rồi.】

Nick name thì vẫn là cái tên đó, nhưng ảnh đại diện đã biến thành tấm ảnh màu trắng mờ ở khu vui chơi.

Là tấm hình Trần Cảnh Thâm cậu giấu lâu nay.

Uông Nguyệt vừa định nói sắc mặt em không tốt lắm ăn nhiều vào đi, ngẩng đầu lên lại thấy Dụ Phồn đang cầm điện thoại, mặt đỏ bừng bừng, bẻ gãy "phạch" đôi đũa dùng một lần trên tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net