Chap 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82: Trần Cảnh Thâm, cậu cũng chỉ có vậy!

Dụ Phồn đứng trước cửa nhà, ấn bỏ chặn trong ánh nhìn chăm chú của Trần Cảnh Thâm, Trần Cảnh Thâm mới nghiêng người ra kéo cậu vào cửa.

Lúc cậu thay giày mới thấy không đúng, đây là nhà cậu mà? Điệu bộ như chủ nhà của Trần Cảnh Thâm là có ý gì?

"Trần Cảnh Thâm." Dụ Phồn xụ mặt ngẩng đầu, trông thấy mấy thứ vừa có thêm trên sàn nhà lại dừng lại.

"Ừ?" Trần Cảnh Thâm xách đồ ăn trên tay cậu qua.

"....Đây là cái gì?" Mãi lâu sau, Dụ Phồn hỏi.

Trần Cảnh Thâm nhìn qua theo ánh mắt cậu, trần thuật: "Vali hành lý, của tôi. Vừa gọi người ta đưa đến."

"Cần cậu phải nói? Tôi không nhìn ra được à?" Dụ Phồn nói, "...Cậu chuyển hành lý đến nhà tôi làm gì?"

"Chắc cậu không nhiều quần áo vừa với người tôi đâu."

"Ai bảo cậu với trước đây lại...." Dụ Phồn khựng lại, "Trần Cảnh Thâm, đừng chuyển chủ đề, tôi cho cậu ở đây à?"

Trần Cảnh Thâm yên lặng mấy giây, rũ mắt khẽ thở dài. Hắn nghiêng người dựa lên tường, tay kia vươn tới phía trước dắt ngón tay Dụ Phồn, rõ ràng mặt không cảm xúc, nhìn vào lại rất đáng thương, thấp giọng thương lượng: "Vậy tôi có thể ở đây không?"

"...."

Trần Cảnh Thâm ở nhà cả ngày, lại vừa tắm xong, ngón tay ấm áp.

Dụ Phồn không nói gì để hắn nắm một lát, mới vờ mất kiên nhẫn rút tay ra, lấy một cái bịch ni lông trong túi ném xuống đất, là cậu mua ở cửa hàng kế bên quán thịt xông khói.

"Cái gì đây?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Dép. Đôi dưới chân cậu không nhỏ à?" Dụ Phồn lách qua hắn vào nhà, để lại một mệnh lệnh rất bực mình, "Treo quần áo bên trái tủ."

Cơm nước xong xuôi, Dụ Phồn phiền muộn nghĩ trước trong đầu, chưa nảy ra được chữ nào, máy tính lại vang lên hai tiếng, là tin nhắn của khách hàng.

Trần Cảnh Thâm mở vali hành lý ra xếp đồ, Dụ Phồn ngồi khoanh chân trên ghế sô pha dùng laptop trao đổi với khách, trong thời gian chờ đối phương trả lời, thỉnh thoảng cậu lại liếc mắt nhìn ra phía sau máy tính.

Vali hành lý màu đen, rất nhỏ, trong đó không có bao nhiều quần áo.

Có thể nhìn ra vốn Trần Cảnh Thâm cũng không có ý định ở lâu.

Cũng tốt thôi, thuận tiện, đợi đến khi cậu nói rõ ràng hết mọi chuyện, Trần Cảnh Thâm nhét mấy món đồ này về là đi được ngay.

Đang nhìn, người đang xếp đồ bỗng ngừng lại, chống hai tay lên đầu gối nâng mắt hỏi cậu: "Không thích vali hành lý này à?"

"Không." Dụ Phồn lập tức thu ánh nhìn về.

"Ánh mắt cậu nhìn nó dữ lắm." Trần Cảnh Thâm nhíu mày.

"Giận cá chém thớt."

Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt đi trầm giọng cười một tiếng, đóng vali lại đẩy vào một góc, đi qua vươn tay nâng gương mặt đang khó ở không cảm xúc đó lên, cúi người hôn một cái, sau khi ăn xong hai người cùng ăn viên kẹo mát lạnh ông chủ thuận tay bỏ vào túi ni lông, vị bạc hà, ngọt.

Dụ Phồn thấy hắn đến là biết hắn muốn làm gì, ngón tay đặt trên bàn phím khẽ cử động, ban đầu muốn đẩy hắn ra, vừa đối diện với ánh mắt Trần Cảnh Thâm lại thôi.

Một nụ hôn rất ngắn. Trần Cảnh Thâm vừa khẽ lui ra, Dụ Phồn gọi: "Trần Cảnh Thâm."

"Ừ."

"Tôi...."

Cộc cộc, hai tiếng gõ cửa ngắt lời Dụ Phồn, hai người cùng nhìn ra cửa.

Thần kinh Dụ Phồn giật nảy, vô thức siết chặt tay.

Hai người vừa nãy đuổi theo đến à? ?

"Xin chào___" Lại thêm hai tiếng gõ cửa, người bên ngoài lớn giọng hô, "Đồ ngài mua ở siêu thị đây."

Dụ Phồn: "..."

Cậu dựa ra lưng ghế sô pha, nhìn Trần Cảnh Thâm tự nhiên nhận hàng nói cảm ơn, sau đó cầm một cái túi to tướng vào nhà, mở tủ lạnh của cậu ra bỏ đồ vào trong.

"Trần Cảnh Thâm, cậu mua gì đó." Dụ Phồn ôm máy tính hỏi.

"Ít đồ ăn. Mì, rau, trứng gà, bánh quy." Trần Cảnh Thâm nói, "Tủ lạnh nhà cậu không có gì cả, bình thường đau dạ dày chỉ uống sữa hả?"

"Lúc trước có, mấy hôm rồi vừa ăn hết." Cuối cùng lại lạnh lùng nói, "Trần Cảnh Thâm, cậu quản rộng quá đó."

Dụ Phồn nhìn bóng lưng Trần Cảnh Thâm, lơ đễnh nghĩ, phải giữ lại hóa đơn của siêu thị, lỡ như ngày mai Trần Cảnh Thâm muốn đi, vậy cậu phải trả tiền những thứ này.

Tủ lạnh nhà Dụ Phồn đặt dưới gầm cầu thang, hơi thấp, lúc Trần Cảnh Thâm nhét đồ vào nhận một cuộc điện thoại, hắn phải khom người, kẹp điện thoại trên vai, áo phông dán lên tấm lưng rộng lớn thẳng tắp, nhìn không còn gầy như khi học cấp ba nữa.

Giọng hắn nói chuyện với người khác vẫn nhạt nhẽo như xưa: "Không thấy tin nhắn."

"Ăn cơm với bạn trai."

"Em đang nghỉ phép."

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Trần Cảnh Thâm nhét bọc hoành thánh cuối cùng vào tủ lạnh, "Biết rồi, để em xem."

"Máy tính để trên lầu, tôi lên xem bọn họ làm việc." Trần Cảnh Thâm quay đầu, thấy bàn tay Dụ Phồn siết thành nắm đấm trên bàn phím, đang ngẩn ngơ nhìn hắn, dừng lại hỏi, "Sao thế."

Dụ Phồn bị hai chữ nhẹ nhàng của Trần Cảnh Thâm đập hoảng hốt, một phím ấn trên bàn phím bị cậu đè lên, trên khung trò chuyện chạy ra một chuỗi chữ cái dài.

Mãi lâu sau, Dụ Phồn mời nghiêng mặt đi né tránh ánh mắt hắn, cúi đầu xóa hết chữ mình ấn nhầm, ậm ờ cứng nhắc nói: "Không."

Trong phòng tắm vang ra tiếng nước ào ào. Dụ Phồn đứng trong nước, mở mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm gạch ốp tường. Nước nóng chảy từ tóc xuống, sau đó bị lông mi khẽ rũ của cậu ngăn lại, chống cho mắt cậu một tán ô nhỏ.

Cậu nghĩ suốt dọc đường về nhà, cảm thấy tối hôm qua là uống rượu xúc động, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, dội nước lên đầu, tỉnh đến mức không thể tỉnh hơn nữa, suy nghĩ của cậu vẫn như hôm qua.

Sau khi thẳng thắn Trần Cảnh Thâm có giận không, có hối hận vì tìm cậu những sáu năm không, có nói chia tay không?

Không muốn chia tay.

Lông mi không còn chống được, nước nóng dần chảy vào mắt, khô khốc mỏi nhừ. Dụ Phồn nâng tay thô bạo xoa mặt, sức lớn đến mức mí mắt chóp mũi cũng đau.

-

Ra khỏi phòng tắm, Dụ Phồn thuận tay đội khăn lên lầu.

Trần Cảnh Thâm ngồi trên bàn làm việc màu xám trống không cạnh bàn máy tính của cậu. Trước đây đi học Trần Cảnh Thâm luôn ngay ngắn thẳng tắp, nhưng có lẽ vì mấy năm nay công việc học tập quá bận, lúc này hắn thảnh thơi duỗi chân gõ code, tựa vào lưng ghế phía sau, hơi cong vai vươn tay, ngón tay thon dài linh hoạt lướt trên bàn phím. Cả gian phòng ngập trong tiếp gõ lảnh lót.

Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn trông thấy dáng vẻ Trần Cảnh Thâm làm việc, cả người mang theo cảm giác thờ ơ chán chường xa lạ, nhưng hai đầu mày thong thả ung dung lại vẫn là Trần Cảnh Thâm trước đây.

Hai tay Trần Cảnh Thâm gõ code, bên cạnh còn đặt chiếc điện thoại đang để chế độ rảnh tay, Dụ Phồn không nhịn được liếc nhìn, thoáng thấy được ba chữ "La Lý Dương".

Đối phương cứ huyên thiên không ngừng, đầu tiên là nói mấy câu về công việc Dụ Phồn nghe không hiểu, sau đó lại lải nhải lời lẽ thấm thía của người lớn: "Được rồi, anh chạy một lần thấy không có vấn đề gì. Này anh vừa đọc tin tức, chẳng phải mấy ngày nay Ninh Thành có bão à? Còn lớn nữa, thời tiết này mà cậu còn bắt kịp chiếc máy bay duy nhất có thể bay qua cơ á? Ngày nghỉ lễ nào cậu với bạn trai cũng gặp, đâu thiếu một hai ngày này."

Tim Dụ Phồn đập mạnh, đứng yên tại chỗ mấy giây, sau đó cúi đầu vờ như không nghe thấy gì đi qua. Tiếng bàn phím bỗng nhiên im lặng, cổ tay cậu bị nắm lại.

Động tác cậu lau tóc chợt nặng thêm, muốn hỏi "gì thế", lại vì Trần Cảnh Thâm đang gọi điện thoại nên nuốt trở về, chỉ có thể đứng yên ở đó như bị ngớ ngẩn.

"Thiếu." Trần Cảnh Thâm bắt người, không ngẩng đầu lên, đóng hết chương trình trên máy tính, "Không còn gì thì cúp máy."

"Được, vậy cậu nhân kỳ nghỉ này nghỉ ngơi cho khỏe, lúc trước chúng ta theo dự án kia, anh thức đêm suýt thì đổ bệnh, hôm nay soi gương cũng giật cả mình, hầy. Anh làm báo cáo xong chắc cũng nghỉ ngơi giống cậu thôi, vậy anh cúp___"

Trần Cảnh Thâm nhấn cúp máy trước, cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh lại. Hắn đứng lên, tóc lại đụng vào trần nhà, kéo khăn tắm trên đầu Dụ Phồn xuống, sau đó rũ mắt lau nước dính trên đuôi tóc giúp cậu.

Dụ Phồn khựng người, lại quên hết mấy câu đã nghĩ trong phòng tắm rất lâu.

Phòng quá nhỏ, Dụ Phồn thích treo nhiều thứ lên tường, ảnh chụp, tai nghe, túi đeo chéo....Trần Cảnh Thâm cầm máy sấy trên tường lên, Dụ Phồn đứa tay cản hắn lại, nhíu mày: "Tôi tự làm."

Trần Cảnh Thâm đẩy tay cậu ra, ngón tay tránh khỏi những chỗ quan trọng, từng cơn gió nóng thổi lên vành tai Dụ Phồn.

Tóc Dụ Phồn rất mềm, sấy xong không xõa tung như bình thường, mà mềm nhũn nằm giữa kẽ ngón tay Trần Cảnh Thâm, sau đó chậm rãi tuột xuống.

"Nuôi sáu năm?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

Dụ Phồn trầm giọng đáp: "Sao có thể? Mỗi năm cắt một lần."

Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Sao lại nuôi dài?"

Dụ Phồn dựa lưng lên vách tường, không nhìn hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm yết hầu hắn nói: "....Tôi thích."

Trần Cảnh Thâm không có kinh nghiệm sấy tóc, không sấy được cảm giác bồng bềnh như Dụ Phồn có mọi ngày. Lúc này mái tóc xẹp xuống, khiến cho gương mặt thường ngày luôn tĩnh lặng có vẻ ngoan ngoãn hẳn.

Chờ tóc khô, Trần Cảnh Thâm tiện tay treo máy sấy về, cắm ngón tay vào tóc bạn trai vuốt vài cái, nhịp thở của hai người cũng nặng nề hơn, trong không khí còn trôi nổi hơi ẩm. Trần Cảnh Thâm khẽ siết tay, vừa nghiêng đầu xuống, cằm đã bị cậu vươn tay ngăn lại trước.

Dụ Phồn ngẩng đầu nhìn hắn, không biết có phải vì tắm lâu hay không, cả mặt lẫn môi cậu đều hơi trắng.

"Trần Cảnh Thâm, tôi có chuyện muốn nói với cậu, có thể cậu nghe xong sẽ muốn chia tay với tôi." Dụ Phồn nói.

Trần Cảnh Thâm mặc cho cậu dùng tay đè, đôi mắt đen thẳm rũ xuống, nét mặt vẫn như thường ngày, không nhìn ra cảm xúc gì.

Dụ Phồn liếm môi, nói rõ tất cả: "Ba tôi từng tống tiền nhà cậu hơn tám trăm ngàn."

Lời này vừa nói ra, căn phòng nhỏ hẹp lập tức yên tĩnh lại.

Trần Cảnh Thâm chỉ nhìn cậu, không nói gì.

Dụ Phồn cắn răng, quai hàm kéo căng cứng: "Nhưng hôm sau tôi đã trả tám trăm ngàn đó lại, ba mươi ngàn kia cũng trả lại cả vốn lẫn lãi, cậu có thể hỏi người nhà cậu."

Vẫn không được đáp lại như cũ.

Dụ Phồn kiên trì, không trập trùng tiếp tục đọc bản thảo mình đã viết sẵn trong đầu, hệt như lúc đọc kiểm điểm hồi năm cấp ba, "Chắc lúc ấy đã dọa người nhà cậu sợ. Là tại tôi, khi đó tôi không biết có người phát hiện chúng ta....Nếu không mọi chuyện cũng đã không thành như vậy. Trần Cảnh Thâm, gia cảnh nhà tôi nát hơn cậu thấy nhiều lắm, có lẽ đời này cậu cũng không gặp được ai phiền phức hơn tôi. Trước đây tôi không hề có kế hoạch hay khái niệm tương lai, cứ ngơ ngác mà bắt đầu với cậu, cuối cùng chẳng có kết quả gì tốt, nhưng bây giờ...."

Bây giờ cái gì?

Trước đây từng bắt đầu không có kết quả tốt, cho nên bây giờ thôi?

Trần Cảnh Thâm rũ tay bên người, ánh mắt lạnh nhạt.

"Nhưng bây giờ," Dụ Phồn khàn giọng nói, "Tình huống của tôi....Không bết bát như trước đây nữa."

Trần Cảnh Thâm sững sờ.

"Công việc hiện tại của tôi tạm được, một tháng hơn mười ngàn (~34tr), mấy năm nay không để dành tiền, quyên góp hết, nhưng có thể độc lập tự túc, sẽ không tiêu tiền của cậu."

Giọng Dụ Phồn rất thấp, lúc nói chuyện gần như không hề dừng lại, "Dụ Khải Minh đang trong tù, mấy tháng nữa mới ra. Cơ thể ông ta không khỏe, ra ngoài chắc cũng chỉ nằm viện."

"Mặc dù thỉnh thoảng chủ nợ của ông ta sẽ đến tìm tôi, nhưng tôi đối phó được, mấy người đó cũng không khó nói chuyện."

"Tóm lại sẽ không ảnh hưởng đến cậu và người nhà cậu nữa, bây giờ tôi xử lý được. Cho nên____"

Cả đời này Dụ Phồn chưa từng nói ra mấy lời như vầy. Cậu không biến sắc nâng mắt nhìn Trần Cảnh Thâm, cả mặt đã lúng túng xấu hổ mà đỏ bừng bừng, đến cuối, mỗi chữ cậu thốt ra vừa nhỏ vừa khó.

"Cho nên, đừng....Chia tay được không."

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, hạt mưa gõ lên cửa sổ, là tiếng vang duy nhất còn lại trong căn nhà này.

Dụ Phồn day dứt trong tiếng mưa to, cảm xúc đi từ căng thẳng đến mất mát, cuối cùng chỉ là bình tĩnh.

Trần Cảnh Thâm nắm cổ tay cậu, dời bàn tay cậu đi. Tim Dụ Phồn đau âm ỉ, nuốt xuống, câu nếu cậu muốn chia tay vậy thì được thôi đến bên miệng, lại chẳng thể thốt nên lời.

Cậu nghe thấy mình nói: "Cậu suy nghĩ trước xem..."

Trần Cảnh Thâm cúi đầu hôn cậu, giọng Dụ Phồn cũng im bặt đi.

Trần Cảnh Thâm đã thay ra quần áo mình, mùi bạc hà thoang thoảng ấy lại trở về lần nữa.

"Bản thân ở nhà thuê, lại quyên góp hết tiền?" Ánh mắt Trần Cảnh Thâm lấp lóe.

"Vì không tiêu xài gì, cũng không có ý định mua nhà...."

Vừa nói xong, gáy Dụ Phồn va lên tường, lại được hôn một cái.

"Sao người đó vào tù?"

Đầu óc Dụ Phồn hơi mơ màng, hỏi gì đáp nấy: "Tôi để ý ông ta rất lâu, sau đó tố cáo ông ta ăn trộm, đánh bạc, mở sòng bạc tư, tổng cộng lại vài tội lặt vặt, xử hơn năm năm."

Trần Cảnh Thâm cúi đầu tiếp tục hôn cậu: "Đến giờ mấy người đòi nợ đó vẫn còn tìm cậu?"

"Ừm, nhưng mà chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, không dám làm gì cả."

Dụ Phồn nói xong, vô thức ngẩng cằm lên, sau đó nhận được cái hôn sâu nặng hơn trước.

Dụ Phồn rất thích gối đầu cao, Trần Cảnh Thâm quỳ xuống, vừa cúi đầu là hôn được cậu.

Nhưng Trần Cảnh Thâm vẫn nắm cằm cậu để cậu ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn cậu, giọng nói hiếm thấy hơi mềm xuống: "Lúc mẹ tôi tìm cậu....Có bị oan ức gì không."

Dụ Phồn ngơ ngác, cuối cùng cũng kịp phản ứng, có lẽ Trần Cảnh Thâm biết cả mọi chuyện rồi.

Vậy vừa rồi cậu làm gì vậy chứ? ? ?

Nhưng nói cũng đã nói rồi, cảm giác xấu hổ vừa nãy đã tan đi hết. Tim Dụ Phồn hạ xuống, cuối cùng bả vai căng thẳng bấy lâu cũng được thả lỏng, chỉ có nhịp tim vẫn đập nhanh như lúc ban đầu.

"Không có. Tôi cao lớn vậy, có thể bị oan ức gì được." Dụ Phồn không cảm xúc ngẩng đầu lên hôn hắn, "Trần Cảnh Thâm, nghiêm túc đi."

Quai hàm Trần Cảnh Thâm kéo căng, bàn tay khẽ vuốt lên yết hầu cậu, lười biếng đáp ừ, nói: "Há miệng."

Tối hôm qua Dụ Phồn uống rượu, các chức năng cơ thể cũng hơi trì trệ.

Nhưng thật ra bình thường Dụ Phồn cũng không chịu đựng được lắm, chẳng hạn như bây giờ.

.....

Tóc Dụ Phồn vừa gội xong, rất mềm.

Một cơn mưa qua đi, tiếng mưa rả rích khiến người nghe thoải mái từ thể xác đến cả tinh thần.

"Học ở đâu đây?"

"Cấp ba đã thấy rồi, cùng xem với mấy người Vương Lộ An." Dụ Phồn ngẩng đầu, đỏ mặt tía tai, lại lạnh lùng cười nhạo: "Trần Cảnh Thâm, cậu cũng chỉ có vậy."

Trần Cảnh Thâm: "....."

BẢN CHƯA CHỈNH SỬA:

[....]

Dụ Phồn nói xong, vô thức ngẩng cằm lên, sau đó nhận được cái hôn sâu nặng hơn trước.

Trần Cảnh Thâm vòng một tay qua eo cậu, vụn vặt chậm rãi cọ môi lưỡi cậu. Dụ Phồn được hôn đến hơi ngạt thở, lại cảm thấy thoải mái, chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, cậu đã nằm lên gối đầu.

Dụ Phồn rất thích gối đầu cao, Trần Cảnh Thâm quỳ xuống, vừa cúi đầu là hôn được cậu.

Nhưng Trần Cảnh Thâm vẫn nắm cằm cậu để cậu ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn cậu, giọng nói hiếm thấy hơi mềm xuống: "Lúc mẹ tôi tìm cậu....Có bị oan ức gì không."

Dụ Phồn ngơ ngác, cuối cùng cũng kịp phản ứng, có lẽ Trần Cảnh Thâm biết cả mọi chuyện rồi.

Vậy vừa rồi cậu làm gì vậy chứ? ? ?

Nhưng nói cũng đã nói rồi, cảm giác xấu hổ vừa nãy đã tan đi hết. Tim Dụ Phồn hạ xuống, cuối cùng bả vai căng thẳng bấy lâu cũng được thả lỏng, chỉ có nhịp tim vẫn đập nhanh như lúc ban đầu.

"Không có. Tôi cao lớn vậy, có thể bị oan ức gì được." Dụ Phồn không cảm xúc ngẩng đầu lên hôn hắn, "Trần Cảnh Thâm, nghiêm túc đi."

Quai hàm Trần Cảnh Thâm kéo căng, bàn tay khẽ vuốt lên yết hầu cậu, lười biếng đáp ừ, nói: "Há miệng."

Tối hôm qua Dụ Phồn uống rượu, các chức năng cơ thể cũng hơi trì trệ.

Nhưng thật ra bình thường Dụ Phồn cũng không chịu đựng được lắm, chẳng hạn như bây giờ.

Ngón tay Trần Cảnh Thâm vừa luồn vào trong lưng quần rộng rãi của cậu, Dụ Phồn nhạy cảm giật mình, người bỗng chốc căng cứng lại, miệng đang hôn cũng cứng cả vào. Trần Cảnh Thâm buồn cười cắn môi cậu, bảo cậu há miệng ra, kéo cậu lên khỏi giường, để cậu ngồi tựa vào đầu giường, nắm chân cậu cho cậu cong lên.

Trần Cảnh Thâm chưa chạm bao nhiêu, mới chỉ dùng ít sức, Dụ Phồn đã khẽ run lên, từ tai đến mặt nóng bừng, ngón chân cũng cuộn lại. Trần Cảnh Thâm hôn yết hầu cậu, khàn giọng bật cười: "Sao lại nhanh thế."

Hết sức nhục nhã.

"Ngoài ý muốn." Gương mặt đằng đằng sát khí của Dụ Phồn đỏ bừng, nâng tay che miệng hắn, thô bạo kéo dây thun quần Trần Cảnh Thâm xuống.

....Không kéo xuống được.

Cổ họng Trần Cảnh Thâm cuộn xuống, dùng một tay mở dây quần, nắm cổ tay cậu chạm lên.

Tiếng hít thở khi trầm khi nhẹ vang lên trong phòng. Dụ Phồn bị làm lần hai, sau lần đó vẫn luôn đứt quãng, lúc ra trước mắt cậu chỉ còn một màu trắng xóa.

Cậu tựa vào đầu giường nặng nề thở gấp, ngừng tay mắng hắn: "Trần Cảnh Thâm, cậu phiền thật đó, tôi mỏi tay."

Trần Cảnh Thâm nặng nề ừ một tiếng, vừa định nói vậy thì đừng làm nữa. Dụ Phồn liếm môi, nói: "Đổi cái khác."

....

Tóc Dụ Phồn vừa gội xong, rất mềm, mỗi lần đi xuống sẽ cọ lên chân Trần Cảnh Thâm. Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cậu, nặng nề hít thở, luồn tay vào trong tóc cậu nắm lấy, gân xanh lồi rõ.

Một cơn mưa qua đi, tiếng mưa rả rích khiến người nghe thoải mái cả người.

"Học ở đâu đây?"

"Cấp ba đã thấy rồi, trong phim mấy người Vương Lộ An xem." Dụ Phồn lau mặt, sau đó lau miệng, tóc vẫn còn trong tay Trần Cảnh Thâm. Cậu ngẩng đầu, đỏ mặt tía tai, lại lạnh lùng cười nhạo: "Trần Cảnh Thâm, cậu cũng chỉ có vậy."

"....."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net