Chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 83: "Cậu ấy là bạn trai em."

Ánh mắt Trần Cảnh Thâm nhìn cậu hơi tối. Qua rất lâu, hắn gãi tóc Dụ Phồn, sau đó kéo cậu lên đè dưới người, vừa định hôn xuống, lại bị Dụ Phồn vươn tay đẩy mặt: "Trần Cảnh Thâm, trong miệng tôi còn..."

Trần Cảnh Thâm đáp ừ, đè tay bên mặt cậu bảo cậu há miệng, luồn tay vào mài vòm miệng, răng cậu, lấy hết những gì có thể thấy được ra, sau đó cúi đầu hôn cậu.

Tối nay hai người hôn không biết bao nhiêu lần, lúc không nói chuyện hôn, lúc nói chuyện đối mặt cũng sẽ dừng lại hôn.

Cổ Dụ Phồn đỏ bừng, không biết là lúc Trần Cảnh Thâm hôn nắm ra hay do chính cậu nóng. Cậu không còn sức nằm đó, lười biếng nghe tiếng mưa rơi.

"Trần Cảnh Thâm."

Trần Cảnh Thâm ngồi dậy uống nước, thấp giọng đáp cậu: "Ừ."

"Cho tôi một hớp." Dụ Phồn vươn tay với hắn.

Cậu nghe thấy tiếng Trần Cảnh Thâm vặn nắp chai, sau đó ngón tay bị giữ lại, yết hầu Trần Cảnh Thâm hơi lăn, truyền nước cho cậu.

Dụ Phồn: "..."

Hôn cả buổi cũng chưa uống được nửa hớp nước, Dụ Phồn đen mặt nhìn trần nhà, hơi muốn đánh một trận với Trần Cảnh Thâm.

Dụ Phồn quay đầu, thấy Trần Cảnh Thâm gập một chân trên giường, chân kia giẫm lên sàn nhà, đang nhìn điện thoại. Hắn vừa cởi áo ném lên ghế xoay, trên lớp cơ bắp gọn gàng rõ nét có một tầng mồ hôi mỏng toát ra.

Nhớ lại cảm giác ấm áp sờ cực kì thích vừa rồi, Dụ Phồn nhắm mắt, mơ màng nghĩ, cậu cũng phải luyện ra một ít mới được.

Trần Cảnh Thâm lướt màn hình, tối nay bão đi qua chính diện, rất nhiều cửa hàng phải đóng cửa sớm. Vừa lướt đến chỗ bán sản phẩm sinh hoạt gia đình*, hắn hơi đắn đo ở phần mùi hương.

*:))))))) ví dụ như bao cao su, thuốc tránh thai, bôi trơn,....

Muốn hỏi thử ý kiến của bạn trai, quay đầu nhìn lại, Dụ Phồn đã nằm nhắm mắt trên gối, đầu vai và xương quai xanh gầy đến gồ lên chập chùng đều đều, nghiêng nửa bên mặt về phía hắn.

Ánh mắt Trần Cảnh Thâm nhìn từng li từng tí mi mắt, sống mũi và bờ môi cậu, lúc đi đến nốt ruồi, lại nhớ đến vừa rồi hai chấm nhỏ này bị dáng vẻ mơ màng bao trùm...Hắn nặng nề thở ra một hơi, ném điện thoại sang bên cạnh, khẽ đứng dậy xuống lầu.

Sau khi qua loa tắm xong, lúc Trần Cảnh Thâm về lại giường, người bên cạnh bỗng ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt nhìn hắn, dễ nhận thấy là vẫn chưa quen có tiếng động bên cạnh lúc ngủ.

Thấy là hắn, Dụ Phồn bực mình nhắm mắt lại, nằm trở về, trông có vẻ ghét bỏ ghê gớm.

Chỉ là dịch tay lên phía trước, đặt mu bàn tay lên quần Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm thấy hơi buồn cười, nằm nghiêng chống đầu nhìn cậu. Dụ Phồn cảm nhận được gì đó, càng ghét bỏ hơn mà chôn cả đầu vào gối.

Trần Cảnh Thâm đưa tay kéo cậu ra: "Ngủ hẳn hoi, đừng để ngạt chết."

"Sao lúc cậu hôn tôi không nghĩ đến tôi sẽ ngạt chết đi." Dụ Phồn mơ màng đáp.

Tay Trần Cảnh Thâm luồn trong tóc cậu, khẽ khàng vuốt xuống, vừa thẳng thắn vừa tự nhiên nói: "Bởi vì những lúc đó cậu rất đáng yêu."

"..."

"Cậu muốn chết phải không, Trần Cảnh Thâm." Dụ Phồn buồn ngủ mắng, "Cậu biến thái hả?"

Người bên cạnh không nói gì, chỉ là ngón tay vẫn tiếp tục trong tóc cậu. Vốn Dụ Phồn đã buồn ngủ, được vuốt xuôi lông như thế suy nghĩ bắt đầu rời rạc nhanh hơn. Trong cơn mơ màng, hình như cậu nghe thấy Trần Cảnh Thâm trầm giọng gọi tên cậu.

Ngay lúc cậu cho rằng đó là ảo giác của mình, cậu nghe thấy Trần Cảnh Thâm thấp giọng nói: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ chia tay với cậu."

"Tôi luôn hối hận ngày ở sân thượng đó, tôi không đợi cậu."

Dụ Phồn nghe, phân tích, sau đó dùng chút ý thức còn sót lại thì thào: "Đợi tôi...Thì có ích gì. Khi đó...."

Khi đó, cả hai hoàn toàn không có cách vẹn cả đôi đường, chính cậu đã là một mối liên lụy, rõ ràng là một cục phiền. Trần Cảnh Thâm có quá nhiều băn khoăn, còn có một tương lai xán lạn, tiền đồ rộng mở_____

"Tôi sẽ đi cùng cậu." Tai bị hôn lên, giọng Trần Cảnh Thâm hơi khàn, "Tôi dẫn cậu bỏ trốn."

Dụ Phồn đã buồn ngủ không rõ đông tây nam bắc, nhưng cậu nghe xong vẫn khó khăn quay đầu, chạm nhẹ lên môi Trần Cảnh Thâm, phát ra tiếng vang rất khẽ.

"Bây giờ cũng rất tốt, Trần Cảnh Thâm." Dụ Phồn lẩm bẩm, mấy chữ cuối cùng cũng biến mất, "Ngủ đi....Ngày mai còn phải đi làm."

"Ừ."

Mưa ngoài cửa sổ lại to thêm, tiếng sấm rền vang. Dụ Phồn vừa chìm vào giấc mơ đầu tiên trong tiếng mưa rơi và nhiệt độ ấm áp từ người bên cạnh, lại có hơi thở chạm lên mặt cậu, sau đó là một ngón tay chống lên sống mũi, dần trượt đến chóp mũi cậu.

"Dụ Phồn, cậu thích mùi gì." Trần Cảnh Thâm bàn bạc với cậu.

"Mùi máu cậu." Dụ Phồn nói, "Trần Cảnh Thâm, cậu còn lên tiếng nữa thì biến ra khỏi nhà tôi luôn đi."

-

Hôm sau, lúc Dụ Phồn ngủ dậy thay quần áo luôn thấy không đúng chỗ nào đó. Cậu dạo quanh lầu hai một vòng, cuối cùng đứng trước tấm bảng treo ảnh màu đen của mình.

Trần Cảnh Thâm đã treo tấm ảnh mờ đó về.

Dụ Phồn tiện tay chỉnh lại mũ, quay đầu nhìn người trên giường.

Lúc ngủ Trần Cảnh Thâm luôn đắp chăn lên tận mắt, nửa đêm còn đắp lên cả mặt cậu, Dụ Phồn đang ngủ thấy khó chịu muốn chết.

Cậu đi qua kéo chăn xuống miệng Trần Cảnh Thâm, vừa định đi thì có người nắm lại tay cậu.

"Đi làm à?" Trần Cảnh Thâm mở mắt.

"Ừm." Dụ Phồn nói, "Đắp chăn hẳn hoi."

"Ừ, sẽ cố gắng, quen rồi, bình thường phòng làm việc sáng quá không ngủ được." Trần Cảnh Thâm biếng nhác hỏi, "Đi làm cùng cậu được không?"

"Không được."

Câu trả lời trong dự đoán. Trần Cảnh Thâm không nói thêm nữa, chỉ kéo ngón tay cậu qua hôn một cái, buồn cười nhìn cậu: "Vậy hôm nay đừng chặn tôi được không."

Dụ Phồn xụ mặt rũ mắt nhìn hắn, nắm một lúc mới buông tay: "....Xem biểu hiện của cậu ra sao."

Bão đánh tới chính diện, thong thả dạo quanh Ninh Thành một đêm, như là sợ người đi làm có được ngày nghỉ vượt mức, rạng sáng năm giờ đã thu dọn chăn đệm phủ đen nơi khác, khi mặt trời lên đã không còn một giọt mưa nào, cả thành phố hòa trong sương mù trắng xóa. Cơn bão kéo dài đáng ghét này cuối cùng cũng đi.

Vì thế "Studio Trăng Tròn" mở cửa vào đúng 9 giờ.

Chín rưỡi Uông Nguyệt mới ngáp ngủ đến studio, cô nói "Chào buổi sáng" với các nhân viên, vừa định lên lầu, bước chân bỗng khựng lại.

Cô quay đầu kiểm tra, ngạc nhiên hỏi trợ lý chụp ảnh ngồi cạnh Dụ Phồn: "Dụ Phồn vẫn chưa tới hả?"

"Vẫn chưa." Mấy ngày trước trợ lý xin nghỉ, hôm nay mới đi làm trợn tròn mắt, "Chị à, đây là lần đầu tiên thầy Dụ Phồn đến trễ phải không?"

Uông Nguyệt nhớ lại, đúng là thế thật, Dụ Phồn làm việc cho cô lâu vậy rồi, xưa nay chưa từng đi trễ, chỉ có khi nào dạ dày khó chịu mới xin nghỉ một hai hôm.

"Chắc là có chuyện gì đó." Uông Nguyệt nói, "Lát nữa cậu ấy đến cứ chấm công bình thường, hôm nay tậm trạng tốt, không trừ chuyên cần của cậu ấy."

Trợ lý cười nói: "Được chị. Chị à, sao hôm nay chị mặc dày thế."

Ninh Thành vẫn đang bắt đầu vào đông, nhiệt độ không khí luôn duy trì ở mức 15 16 độ. Nhiệt độ này đối với Ninh Thành mà nói thì coi như thấp, nhưng....

Hôm nay Uông Nguyệt đội nón, mặc áo khoác cashmere, trên cổ còn quấn một cái khăn dày, mặt đeo khẩu trang, trông khoa trương đến mức chắc bỏ ra phía bắc cũng không thấy lạnh được.

*Cashmere là loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere

Uông Nguyệt: "Hầy, hết cách rồi, anh rể mới của mấy đứa dính người quá. Mấy ngày nay mẹ chị lại đến nhà chị ở, vừa nãy còn phải đưa bà ấy đi tụ họp với hội chị em, trước mặt người lớn, chị vẫn phải che____"

Vẫn chưa dứt lời, có tiếng leng keng vang lên, cửa tiệm lại bị đẩy ra, chuông gió lung lay mấy cái.

Hai người nhìn qua theo tiếng, cùng mất cả giọng.

Dụ Phồn đội mũ, mặc áo khoác đen, khăn quàng cổ màu xám quấn đến cằm, đeo khẩu trang đen, lúc đi vào cả người chỉ lộ mỗi mắt. Trông giống hệt Uông Nguyệt đang đứng trên bậc thang.

Cậu bỏ qua ánh nhìn trợn tròn của hai người, moi túi quẹt thẻ, tiếng "tích" vang lên, giọng nữ vô tình thông báo: "Đến trễ rồi!"

Dụ Phồn đến bàn làm việc đặt đồ xuống, cởi hết khăn quàng khẩu trang ra, cuối cùng mới thở được. Mới vừa mở phần mềm sửa ảnh lên, cậu phát hiện Uông Nguyệt vẫn còn đứng trên cầu thang nhìn cậu.

"Sao thế?" Cậu hỏi.

"Không có gì." Uông Nguyệt liếc nhìn dấu vết loang lổ mờ ám trên cổ cậu, nhịn không được bắt đầu tò mò về bạn gái Dụ Phồn, "Phồn cưng à, người yêu của em....Hơi mãnh liệt nhỉ."

"...."

"Đừng xấu hổ, lớn rồi mà." Uông Nguyệt cười, nhớ tới gì đó, "Đúng rồi, thứ tư tuần sau là sinh nhật em phải không? Ngày 2 tháng 12, chị cho em nghỉ đấy."

"Không cần." Dụ Phồn lập tức nói.

"Sao nào, năm nay có người yêu cả rồi, không ở bên người yêu à?"

Hôm qua cậu hỏi rồi, Trần Cảnh Thâm nghỉ đến ngày mốt là hết. Dụ Phồn mở phần mềm sửa ảnh lên: "Cậu ấy có việc."

"Ra là vậy. Vậy chúng ta cứ theo quy tắc cũ đi, hôm đó chị mời, dẫn mấy em đi ăn một quán phục vụ riêng được khen nhiều lắm."

Dụ Phồn: "Không cần...."

"Cứ quyết định vậy đi, hôm đó mọi người để bụng rỗng hết nhé." Uông Nguyệt nói xong, phất tay với mọi người, "Làm việc đi!"

"...."

Dụ Phồn đau lòng tiền chuyên cần đến tận trưa, mãi đến khi Uông Nguyệt bày tỏ lần này không trừ tiền chuyên cần của cậu, lông mày cậu mới dần buông lỏng xuống.

Nhưng sắc mặt cũng không tốt lên được bao nhiêu. Nhất là đến chiều, càng gần lúc tan làm, vẻ mặt càng khó ở.

"Thầy Dụ ơi, hôm nay anh làm sao thế? Tâm trạng không tốt hả?" Chụp xong bộ ảnh cuối cùng hôm nay, trợ lý đang thu dọn phim trường không nhịn được hỏi.

Không biết đây là lần thứ mấy Dụ Phồn mở điện thoại lên, lạnh nhạt nói: "Không có."

Sắp đến 5 giờ chiều, tám tiếng rồi, Trần Cảnh Thâm không gửi cho cậu một tin nhắn nào.

Thậm chí Dụ Phồn nghi ngờ có phải nửa đêm mình mộng du chặn tin nhắn hắn rồi không, còn vào kiểm tra tận hai lần.

Trần Cảnh Thâm làm gì cả ngày hôm nay? Đâu cần đi làm, cũng không có việc khác...

Dụ Phồn không nhịn được mở khung chat với Trần Cảnh Thâm ra, gửi một câu: 【 Trần Cảnh Thâm, cậu đang làm gì đó. 】

Vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại rung nhẹ lên một tiếng, nhưng là tin nhắn của người khác.

【 Vương Lộ An: Ôi đệch! Dụ Phồn! Tôi vừa lướt đến vòng bạn bè của học bá đấy! 】

【 -: ? 】

【 Vương Lộ An: Tôi nhìn xuống vị trí, vậy mà bây giờ cậu ấy cũng ở Ninh Thành luôn! 】

Dụ Phồn ngơ ngẩn, lập tức mở vòng bạn bè ra______Sau đó bị Trần Cảnh Thâm lấp đầy màn hình.

Trong mấy tiếng đồng hồ này Trần Cảnh Thâm đăng hơn tám bài viết lên vòng bạn bè có vị trí ở "Ninh Thành", tất cả đều là ảnh chụp, không có thêm chữ gì khác.

Dụ Phồn nhìn những tấm hình đó, ngồi trên bàn làm việc ngơ ngẩn rất lâu, mới ấn vào từng tấm một.

Tấm thứ nhất, chụp cây đa trong khu căn hộ nhà cậu.

Tấm thứ hai, là trường mầm non nhỏ đối diện căn hộ nhà cậu.

Tấm thứ ba, quán thịt xông khói cậu vừa đến hôm qua, ông chủ đang treo thịt vịt lên giá.

Tấm thứ tư, là dòng người và xe cộ qua lại, đối diện đường cái có một tạp hóa và một phòng khám rất nhỏ.

....

Nơi nào cũng cũ kỹ rách nát, nhưng Dụ Phồn rất quen thuộc.

Điện thoại lại rung lên, qua rất lâu Dụ Phồn mới thoát khỏi những tấm hình này, quay lại nhìn.

Chắc Trần Cảnh Thâm tưởng là cậu lướt đến vòng bạn bè, giải thích ngắn gọn: 【 Đi dạo loanh quanh vài nơi. 】

Ninh Thành là một thành phố du lịch, người khác đến đây đều xem núi xem biển xem mặt trời lặn.

Nhưng Trần Cảnh Thâm lại lấy căn nhà nát của cậu làm trung tâm, đi xem những con đường mấy năm qua cậu thường đi nhất, đến những cửa hàng cậu thường đến nhất, qua những phố xá cậu thường qua nhất.

Dụ Phồn quên cả trả lời, ngồi đó thẫn thờ rất lâu, mãi đến khi đúng giờ Uông Nguyệt xuống lầu, giục mọi người tan làm về nhà.

Lúc này Uông Nguyệt đã cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, ăn mặc xinh đẹp tinh tế, cả bông tai cũng lấp lánh ánh sáng.

"Chị à, cái váy này của chị cũng đẹp quá đi mất!" Mắt trợ lý phát sáng.

"Chị cũng thấy thế, chỉ có 179 tệ miễn phí vận chuyển, nhìn không ra phải không? Em nhìn chất vải này...."

Uông Nguyệt đến bàn làm việc của cô, hai cô gái bắt đầu chia sẻ đồ tốt dạo này.

"Chị định đi hẹn hò với anh rể mới hả?" Trợ lý cười hí hí hỏi.

"Ừ, đang chờ anh ấy đến đón đây." Uông Nguyệt xấu hổ cười, sau lưng vang lên tiếng chuông gió cửa mở.

Thời gian này hầu như sẽ không có khách, Uông Nguyệt hớn hở, vui vẻ quay đầu lại: "Tới____"

Trông thấy người đàn ông cao gầy nổi bật ngoài cửa, Uông Nguyệt hơi sửng sốt, lời rẽ ngoặt đi bên miệng, "....Xin chào."

Trần Cảnh Thâm gật đầu: "Xin chào."

Trí nhớ của Uông Nguyệt rất tốt, cộng thêm người này đẹp trai, cô gần như lập tức nhận ra: "À, cậu là người lần trước....Cậu đến để?"

Trần Cảnh Thâm thản nhiên nói: "Đón người."

Uông Nguyệt với trợ lý: "?"

Tim Dụ Phồn vô cớ đập dồn dập. Cậu nhanh chóng cúi đầu thu dọn đồ đạc, quấn chặt lại khăn quàng cổ, nói: "Vậy em tan làm đây."

"Được...." Uông Nguyệt ngơ ngác gật đầu, cảm thán, "Quan hệ bạn học cũ của hai em tốt thật đó, chị với bạn cấp ba của chị đã không còn liên lạc lâu lắm rồi."

Nghe thấy hai chữ "bạn học", Trần Cảnh Thâm chớp mắt, không nói gì.

Ngay sau đó, cánh tay hắn bị kéo lại như xách đồ ăn.

"...Thật ra không chỉ là bạn học." Dụ Phồn đứng cạnh hắn, nghe vậy quay đầu, thẳng thắn với người bạn hiếm hoi ở Ninh Thành của mình. Dụ Phồn nghiêm mặt, cố gắng để mình tỏ ra bình tĩnh, "Cậu ấy là bạn trai em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net