Chap 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87: Anh đẹp trai phòng 201

Thật ra nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc lúc này Dụ Phồn đã ở Nam Thành rồi.

Bây giờ đổi thành một đám bạn cũ cùng đến, không hiểu vì sao, lại có cảm giác khác biệt không nói nên lời.

Vốn Vương Lộ An định về muộn hơn hai người kia mấy ngày, nghe Dụ Phồn nói cũng muốn cùng về, cậu ta không cần suy nghĩ đã đổi thẳng lịch bay.

Vương Lộ An đang ríu ra ríu rít trong nhóm chat, Dụ Phồn không trả lời câu nào, lại mở cái vali hành lý đã sắp xếp hết ra thu dọn thêm lần nữa.

Sau đó ngẫm nghĩ, nhân lúc Trần Cảnh Thâm không để ý, đeo cái cúc áo sợ bị nhìn thấy nên mấy hôm nay không đeo lên, giấu vào trong cổ áo. Cuối cùng mới chịu yên nằm về ghế sô pha trả lời tin nhắn trong nhóm.

"Tôi đặt vé máy bay nhé?" Người đang ngồi trên sô pha gõ code lặng lẽ tiến lại gần cậu.

Dụ Phồn: "Không cần. Chuyến bay hôm qua hoãn đến sáng, bị huỷ rồi, sân bay bồi thường cho tôi vài phiếu ưu đãi."

"Vẫn chưa trả vé?"

Dụ Phồn căng da đầu, không phản ứng lại hắn. Mẹ nó khi đó ai mà nhớ trả vé được nữa.

Trần Cảnh Thâm dừng gõ code, nghiêng đầu xuống, áp đầu lên đầu Dụ Phồn. Hắn rũ mắt nhìn màn hình điện thoại Dụ Phồn: "Đặt trước chỗ nào tốt đi? Có thể nằm, thoải mái vào."

". . ."

Dụ Phồn ấn mở khoang phổ thông, mua vé, chọn chỗ ngồi, sau đó duỗi tay đẩy đầu người bên cạnh ra, quay đầu nói: "Trần Cảnh Thâm, không đến mức đó, cậu cũng vậy, rất bình thường (phổ thông). Đến chiều mông tôi không còn đau nữa."

". . ."

Trần Cảnh Thâm nâng mắt nhìn cậu, mặt không có cảm xúc gì.

Dụ Phồn thấy mình trào phúng rất tuyệt, quyết định thừa thắng xông lên, lạnh lùng an ủi: "Đừng buồn, đã rất giỏi rồi."

Một cánh tay vươn tới, mặt bị kéo qua, Trần Cảnh Thâm cúi đầu hôn cậu.

Dụ Phồn bị hôn nói chuyện cũng ậm ờ: "Trần Cảnh Thâm, cậu chặn miệng tôi cũng vô dụng, tôi không đổi giọng đâu. . ."

"Dụ Phồn." Trần Cảnh Thâm đánh giá đúng trọng tâm, "Cậu đáng yêu lắm đó."

". . ."

-

Sáng hôm sau, năm người đặt chân lên lộ trình về Nam Thành.

Lần đầu tiên đi máy bay, cả hành trình Dụ Phồn đều cực kì bình tĩnh.

Mấy người cố ý chọn vị trí gần nhau. Chỗ Dụ Phồn gần cửa sổ, từ lúc lên máy bay vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.

Trần Cảnh Thâm nhìn gáy cậu, không biết đã hỏi đến lần thứ mấy: "Chóng mặt à?"

"Không chóng mặt." Dụ Phồn giơ máy ảnh DSLR, chụp được tầng mây trắng bồng bềnh như kẹo bông ngoài cửa sổ, "Bận lắm, đừng làm phiền tôi, Trần Cảnh Thâm."

Trần Cảnh Thâm: "Ừ."

Thật ra hai thành phố không tính là xa, đi máy bay chỉ cần một tiếng, không lâu sau, dưới tầng mây đã thoáng hiện lên hình ảnh thành phố.

Dụ Phồn thu máy ảnh DSLR về, rũ mắt nhìn những toà lầu bé như con kiến biến thành hộp nhỏ, nhịp tim dần đập nhanh hơn.

Sáu năm rồi.

Cậu sinh ra ở Nam Thành, lớn lên ở Nam Thành, thỉnh thoảng bình thường nằm mơ cũng sẽ mơ đến con người sự vật ở thành phố này, bây giờ thật sự về đây, không khỏi có hơi cận hương tình khiếp*.

*lâu không về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng

Máy bay xóc nảy một lúc thì ổn định dừng lại. Dụ Phồn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bảng qc "Nam Thành chào mừng bạn" treo cao trên sân bay, mãi đến khi ngón tay bị ai đó chạm vào mới hoàn hồn.

"Hạ cánh rồi." Trần Cảnh Thâm nói.

Xe của Vương Lộ An với Trần Cảnh Thâm đều để ở bãi đậu xe của sân bay. Hôm nay là thứ hai, mọi người phải về làm việc của mình, vừa ra sân bay đã bắt đầu tạm biệt.

Dụ Phồn không chăm chú nghe mấy người nói gì, cúi đầu gửi tin nhắn cho Uông Nguyệt báo bình an, đây chuyện cô dặn đi dặn lại cậu lúc cậu xin nghỉ phép.

Cổ chợt nặng, Vương Lộ An xông lên ôm cậu, đã quen theo người nhà đi bàn chuyện làm ăn, Vương Lộ An chưa nghĩ gì đã hỏi: "Dụ Phồn, căn phòng trước đây cậu ở còn không? Có chỗ nào ở chưa? Có cần tôi đặt khách sạn cho không?"

Dụ Phồn hơi dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên mà ậm ờ nói: "Vẫn còn. Không cần, tôi có chỗ ở rồi."

Vương Lộ An: "À, đã nhiều năm lắm rồi cậu chưa về, căn phòng đấy vẫn ở được hở? Vậy tôi đưa cậu về nhé? Thuận tiện cho cậu xem chiếc xe sang anh em khổ sở học tập nhiều năm hốt về được, há há."

Dụ Phồn quay đầu, cho cậu ta một ánh nhìn kì lạ.

Vương Lộ An: "?"

"Tôi không về, tôi đến nhà Trần Cảnh Thâm, " Dụ Phồn nói, "Tham quan."

". . ."

Cái hay thì không nói, lại nói ngay cái này. Ba người lại đồng thời nhớ tới túi đồ to tướng không thể cho người khác thấy đó, cơn mệt mỏi trên máy bay lập tức tan đi.

"Vương Lộ An, chỉ cậu nói nhiều." Tả Khoan đập vai cậu ta, "Thích đưa người khác như thế, đưa tôi với chị Tịnh đi. Còn xe sang, cậu quên học bá người ta có Bentley rồi hả?"

"Không có." Trần Cảnh Thâm ấn chìa khóa xe, chiếc xe cách đó không xa sáng lên theo đó.

Vương Lộ An mắt nhìn: "Audi A6 hở? Cũng không tệ đâu."

*Audi a6

"Công ty đưa, xe thay đi bộ." Trần Cảnh Thâm nói, "Vậy chúng ta đi."

Tay trái trống rỗng, Dụ Phồn để điện thoại xuống: "Cậu làm gì thế? Đừng động vào vali hành lý của tôi, tôi tự kéo —— Trần Cảnh Thâm, đừng nắm, nhiều người lắm!"

"Không sao."

"Tôi có sao, buông tay ra."

"Không."

"Vậy tôi cắn đó."

Trần Cảnh Thâm đưa tay mình tới.

Dụ Phồn: ". . . Thôi, cậu mặn muốn chết."

Ba người mờ mịt nhìn Dụ Phồn đầy vẻ chối từ ngồi vào xe Trần Cảnh Thâm, cửa đóng lại, xe lướt đi, chỉ để lại một ảnh đuôi xe.

Vương Lộ An lên xe, khởi động, nhịn không được hỏi hai người còn lại: "Này. . . Hai cậu nói xem có phải Dụ Phồn gầy quá, người cũng yếu đi rồi không? Vừa rồi thế mà cứ vậy bị học bá kéo lên xe cơ đấy."

Chương Nhàn Tịnh: "Không biết nữa, hay là lần sau cậu đưa mặt đến trước mặt cậu ấy thử xem?"

". . ."

-

Dọc đường đi Dụ Phồn luôn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy toà nhà nào trông cũng lạ lẫm, rất nhiều đoạn đường cậu phải nhìn xem kiến trúc đặc trưng mới miễn cưỡng nhận ra đây là nơi nào.

Mãi đến khi đi gần qua Trung học số Bảy Nam Thành, cuối cùng mới thật sự quen thuộc.

"Quán mì này khó ăn vậy, sao vẫn chưa đóng cửa nữa." Dụ Phồn lờ đờ mở miệng.

"Đóng rồi. Năm đầu tiên cậu đi đã đóng." Trần Cảnh Thâm thả chậm tốc độ xe, "Bây giờ bán ma lạt thang."

"'Trai Ngầu' không còn nữa?" Đi qua đoạn đường quen thuộc, lại không trông thấy cửa tiệm thân quen, Dụ Phồn nhíu mày.

"Ừ, bị diệt tận gốc."

Dụ Phồn đặt khuỷu tay lên bệ cửa sổ, chống cằm "chậc" một tiếng. Sau đó nhìn thấy cổng trường Trung học số Bảy Nam Thành.

Vẫn là cổng sắt cũ kỹ quen thuộc, bên cạnh là bốt bảo vệ, đang vào giờ học nên không có ai, nhìn vào trong cổng sắt, là mặt tường loang lổ của dãy lớp 11.

Dụ Phồn đắm chìm trong cái nhìn thoáng qua này, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Đến tận lúc Trần Cảnh Thâm mở miệng: "Trường không có gì thay đổi."

Dụ Phồn không nghĩ nữa, ừ một tiếng rất trầm, một lúc sau lại nói: "Ban lãnh đạo trường cũng keo kiệt quá, tôi chỉ cần một chân thôi là đạp hỏng luôn được cánh cổng rách đấy rồi, vậy mà còn không chịu đổi."

Chỗ Trần Cảnh Thâm ở có vẻ là khu dân cư mới. Xe lái thẳng vào bãi đậu xe dưới hầm, chỗ đậu xung quanh hầu như đều để trống.

Lúc chờ thang máy, điện thoại Trần Cảnh Thâm reo lên.

Hắn bắt máy: "Alo."

"Sao cậu chưa tới công ty nữa? Ba giờ chiều nay họp cậu quên rồi à?" La Lý Dương hỏi.

"Vẫn chưa đến ba giờ." Trần Cảnh Thâm nói, "Sắp xếp cho bạn trai xong rồi đến."

"Chẳng phải bạn trai cậu là người địa phương à? Sắp xếp cái gì?"

"Đừng quan tâm."

". . ."

La Lý Dương lại giục thêm hai câu, cúp điện thoại. Dụ Phồn ấn nút thang máy lầu một: "Cậu đến công ty đi, tôi tự đi lên."

"Tôi đi với cậu."

"Trần Cảnh Thâm, 2 giờ 47 rồi."

"Công ty rất gần, chạy chỉ mất 5 phút."

". . ."

Đang tưởng tượng dáng vẻ Trần Cảnh Thâm vác bản đơ chạy bộ đi làm, cửa thang máy chậm rãi mở ra ở lầu một, Trần Cảnh Thâm bị đuổi ra ngoài.

Dụ Phồn lên lầu một mình, mở cửa theo mật mã Trần Cảnh Thâm cho, lập tức sững người.

Mặc dù trước đó Trần Cảnh Thâm đã nói với cậu trong nhà rất trống, nhưng. . .

【-: Trần Cảnh Thâm, hình như nhà cậu bị trộm sạch rồi. Tôi báo cảnh sát giúp cậu nhé? 】

Dụ Phồn đứng ở phòng khách, gửi một tin nhắn như thế, còn tiện tay quay một đoạn video.

Trong căn phòng này ngoại trừ đồ nội thất cơ bản nhất ra thì chẳng có gì, thậm chí có vài thứ còn chứa trong thùng giấy chưa mở ra, nhìn vào chỉ thấy trống vắng, không có tí hơi thở sinh hoạt nào.

【s: Xem video, hình như không mất gì cả. 】

【-: Vừa bàn giao nhà hôm qua à? 】

【s: Bàn giao một năm rồi. Chỉ là bình thường tôi không ở nhà. 】

【-: Vậy cậu ở đâu. 】

Trần Cảnh Thâm gửi một tấm hình qua, nhìn vào có vẻ đã đến công ty rồi, trong hình là một cái giường đon giản đặt cạnh bàn máy tính.

【-: Không ở vậy mua nhà làm gì? 】

【s: Bắt đầu ở từ hôm nay. 】

Dụ Phồn nhìn chằm chằm hàng chữ này một lúc, ném điện thoại lên giường, cúi đầu sắp xếp hành lý của mình.

Lần này cậu chỉ đến bảy ngày, không mang theo bao nhiêu đồ đạc, thu dọn mọi thứ xong, cậu đẩy vali hành lý vào góc, quay người ra ngoài.

Lên xe taxi, tài xế quay đầu lại hỏi: "Đi đâu đây?"

"Khu cộng đồng Nam Minh số 83 đường Trường Dương." Dụ Phồn đọc trôi chảy địa chỉ, đọc xong cũng tự thấy sững sờ.

Mà tài xế lại là không chú ý nhiều vậy, vừa nghe xong là chạy thẳng ra ngoài.

Dụ Phồn giữ nguyên tư thế lúc lên xe, mãi lâu sau mới chậm rãi ngả lên đệm ghế.

Lần này quay về, là Dụ Phồn có việc phải xử lý. Căn phòng ở Nam Thành đã để đó sáu năm, Dụ Khải Minh có quỳ bể đầu trước mặt cậu cậu cũng không đồng ý bán, dù sao năm đó lúc ông nội sang tên phòng cho cậu, căn phòng cũng đã từng trong tình huống này.

Vốn định cho thuê, nhưng cậu sợ mấy người đòi nợ kia không tìm thấy người, lại gây phiền phức cho người thuê phòng, với lại khi đó cũng tìm được công việc làm thêm ở chỗ Uông Nguyệt, không thiếu tiền sinh hoạt, nên thôi.

Nhưng cứ để đấy không dùng cũng không phải cách, qua sáu năm, những người đòi nợ cũng đã yên, cậu định gọi người ta đến thu dọn, rồi tìm người thuê đáng tin. Trước lúc đó, cậu phải về kiểm tra tình hình trong nhà trước đã.

Trôi qua sáu năm, xung quanh đã mọc lên không biết bao nhiêu toà nhà cao tầng, chỉ mỗi đường Trường Dương vẫn là con đường nhỏ hẹp đó, hai chiếc xe đối diện nhau vẫn sẽ bị kẹt cả buổi.

Xe đứng yên tại chỗ năm phút đồng hồ, Dụ Phồn quét mã trả tiền: "Dừng bên kia đi, tôi xuống đây thôi."

Dụ Phồn đi dưới con đường chằng chịt dây điện, một làn khói trắng nóng hổi hòa với mùi thơm của thịt phả vào mặt, lồng hấp chất đầy bánh bao xung quanh mở ra.

Lúc này quán đồ nướng vẫn chưa bắt đầu buôn bán, nhưng cửa cuốn đã mở, bà chủ vắt chéo hai chân ngồi trước cửa ra vào xem một đoạn video quê mùa, lúc cậu đi qua cảm thấy rất quen, ánh mắt cũng giống như các hàng xóm cũ xung quanh, vô thức mà đi theo cậu cả đoạn đường dài.

Ngoài cửa tiệm cắt tóc, mấy thanh niên đầu xanh đầu đỏ cực kì mô đen đang đánh bài, một người trong đó liếc mắt qua, sau đó sửng sốt, há miệng gọi "này".

Dụ Phồn quay đầu chạm mắt với bọn họ.

"Ơ! Là cậu thật hở!" Người đó cười, trên mặt lập tức xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, "Chẳng phải cậu muốn cạo rồng bay phượng múa à? Để tóc dài vậy thì cạo làm sao?"

Dụ Phồn ngơ ngác đứng đó, tựa như thời gian đảo ngược, cậu vừa tan học về nhà.

-

Trở lại khu chung cư, Dụ Phồn đứng yên trước cánh cửa cũ rất lâu, sau đó đeo khẩu trang lên, cắm chìa khóa vào dùng sức quay, cửa cạch một tiếng rồi mở ra.

Một luồng bụi bay vào mũi, mang khẩu trang cũng khó mà may mắn thoát khỏi. Cậu nghiêng đầu đi ho mấy tiếng, che tay trước mũi, vào nhà mở tất cả màn cửa cửa sổ ra, cuối cùng căn phòng này mới được thấy lại ánh sáng.

Nội thất đóng một lớp bụi dày, phủ đầy những vết dao lõm trên bàn học cậu, chẳng biết bức tường trắng đã tróc ra từ khi nào, ban công ông nội đặc biệt để lại cho cậu trải qua sáu năm gió táp mưa sa, xung quanh đầy vết đen bẩn, nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Dự báo thời tiết bảo hôm nay có tuyết, từng luồng gió mát len qua lưới chống trộm, lũ lượt kéo vào trong căn phòng cũ bỏ hoang nhiều năm.

Dụ Phồn đứng ở ban công, chốc thì nhớ đến mình ngồi trên đây hút thuốc uống bia, chốc lại nhớ đến mình dựa vào đây hôn Trần Cảnh Thâm, từng hình ảnh lướt qua như một cuộn phim. Mãi đến khi hàng xóm ra phơi quần áo, quay đầu trông thấy nhà kế bên tự dưng có người đứng không nhúc nhích, sợ đến mức quẳng thẳng sào phơi đồ xuống đất, cậu mới mới giật mình hoàn hồn.

Dụ Phồn tải ứng dụng thuê người dọn phòng, vừa nghiên cứu cách dùng thế nào vừa đi ra ngoài, chạm mặt ngay cô nhóc đang chạy lên cầu thang.

Diện mạo cô nhóc xinh đẹp sắc nét, mặc đồng phục trường, buộc tóc đuôi ngựa, tóc trên trán rối hết cả vào. Trông thấy Dụ Phồn, đầu tiên cô sững sờ, vô thức hít vào một hơi —— sau đó lập tức đưa tay che lại miệng mình!

Hai giây sau, cô quay đầu chạy nhanh lên lầu. Đến cửa nhà mình, nhóc lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, kích động đến mức liên tục đánh sai tận mấy chữ.

"Nhóc làm gì đấy." Giọng nói hờ hững vang lên sau lưng, làm nhóc giật mình đến mức suýt thì ném thẳng điện thoại xuống đất.

Cô che màn hình điện thoại trước ngực, quay đầu nhìn đôi mắt trong veo quen thuộc: "Anh, anh à!"

"Vẫn nhớ anh? Vậy nhóc chạy cái gì?" Dụ Phồn nhìn cánh cửa đang đóng bên cạnh, "Lại không có cơm ăn?"

Cô nhóc câm lặng: "Anh à, em lớp sáu rồi, biết nấu cơm lâu rồi!"

Dụ Phồn đáp à: "Đang gửi tin nhắn cho ai đó."

"Không ai hết!" Cô vội vã đáp.

"Anh đẹp trai phòng 201, " Dụ Phồn đọc lại tên ghi chú cô đặt cho đối phương, nhíu mày, "Phòng 201 là anh mà?"

". . ."

"Thì, là một trai đẹp trai khác." Cô nhóc dẩu miệng, ngoan ngoãn giơ điện thoại lên trong ánh nhìn chăm chú của Dụ Phồn, lộ ra ảnh đại diện của Trần Cảnh Thâm.

Dụ Phồn sửng sốt: "Sao nhóc có Wechat cậu ấy?"

"Cả khu này đều có hết mà."

". . ."

Dụ Phồn khó hiểu: "Là sao?"

"Chẳng phải trước đây anh lén dọn đi à." Cô nhóc nói, "Tối nào anh ấy cũng đứng ở cửa nhà anh chờ anh hết."

Dụ Phồn chớp mắt mấy cái: ". . . Ngày nào cũng vậy?"

"Cũng không phải, nhưng một tuần phải đến tận ba bốn ngày, cứ ngồi trên bậc thang, anh ấy còn từng dạy em làm bài tập nữa."

Đầu Dụ Phồn ong ong, cảm thấy mình nghe không hiểu gì cả.

"Ban đầu anh ấy luôn gõ cửa nhà anh," Cô nhóc hạ giọng, ". . . Sau đó thì bị dì nhà bên báo cáo, dì bảo đáng sợ lắm, nên bảo vệ từng lên đuổi đi."

". . ."

"Sau này thì không còn, nhưng vẫn cứ đến, liên tục gần một năm ấy." Cô nhóc nói, "Về sau anh đó nói phải lên đại học, thế là gõ cửa nhà em, cho nhà em hoa quả, nói nếu thấy anh về thì nói cho anh ấy biết. Hôm đó cả khu này ai cũng nhận được hoa quả."

Cô nhóc nói xong đợi rất lâu, người trước mặt lại chỉ rũ mi mắt, không có phản ứng gì. Cô hơi nghiêng đầu: "Anh ơi?"

"Cậu ấy. . ." Dụ Phồn hơi dừng lại, "Khi đó nhóc thường gặp cậu ấy à?"

"Vâng, tối nào em đi học thêm cũng gặp được hết."

"Khi đó cậu ấy ổn không?"

Dụ Phồn hỏi ra xong mới thấy buồn cười, dù ở bất cứ chỗ nào bất cứ nơi đâu Trần Cảnh Thâm vẫn chỉ có một biểu cảm, sao có ai nhìn ra khi ấy hắn có ổn không được chứ——

"Không ổn, rất không ổn." Cô nhóc hơi đắn đo, mới nói.

"Anh ấy hay khóc thầm lắm, đứng ngay ở cửa nhà anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net