Chap 7: Nhớ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Nếu tôi nói tôi có thể cho cậu một vị trí thiết kế thời trang trong công ti của tôi, cậu sẽ chấp nhận ý tốt của vị giám đốc này chứ?"

   "Anh nói gì vậy!?"

Bước chân Bạch Hy liền dừng lại trước cánh cửa chạm đến ước mơ trước mặt cậu. Bạch Hy trầm mặc, lời nói cũng tỏa ra vài phần lạnh lẽo

  "Tôi nói có thể cho cậu một vị trí thiết kế thời trang trong công ti Hàn Duật lớn nhất nước này. Cậu nên tự hào về mình và vui vẻ chấp nhận lời mời của tôi mới đúng!?"

   "Anh đang mua chuộc tôi!?"

   "Tùy cậu nghĩ!"

   "Anh có một con mồi không tồi đâu, nhưng thật ngại quá, con cá này quá sức với anh rồi! Xin lỗi!"

   "Thật vậy sao!? Tôi có thể cho cậu thời gian suy nghĩ thêm, cách liên lạc với tôi chắc cậu cũng đã biết. Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ con mồi lớn này đâu, đúng chứ!?"

   "Thật ngại quá, nhưng ngài lầm to rồi thưa Hàn tiên sinh!"

   Hàn Luật cười một tiếng rồi cũng trả lại  không gian yên tĩnh đáng sợ giữa hai người đàn ông như ban đầu

   Bạch Hy chào anh ta một tiếng rồi cũng bước nhanh ra khỏi cửa và đóng cửa cũng thật nhanh

   Trên đường về, trong đầu Bạch Hy luôn vang lên lời mời quái gở của tên giám đốc kia. Cậu đã nhiều lần tự nhắc nhở chính mình không được nghĩ tới nó nữa nhưng cái giọng nói bình tĩnh kia vẫn vang mãi trong đầu cậu làm cậu đau đầu cả buổi tối hôm đó.

   Ngày hôm sau, Hàn Luật vẫn sải những bước dài nguy nghiêm tỏa ra khí phách hơn người như thường lệ đi đến phòng làm việc lớn nhất trong công ti -phòng thủ tịch- Anh ta ung dung ngồi xuống chiếc ghế xoay cao cấp ở giữa phòng kia rồi phất tay cho mấy gã giám đốc bộ phận cùng cô thư kí xinh đẹp kế bên ra ngoài, chỉ còn lại một mình anh ta trong căn phòng yên tĩnh lạ thường

   Hàn Luật chẳng hiểu sao lại bất giác nhìn xuống chiếc thùng rác văn phòng nhỏ dưới bàn làm việc kia rồi cũng bất giác khom người đưa tay vào mò mẫm trong đấy không lâu sau lấy ra một tờ giấy bị vò nát bám đầy bụi bậm. Giơ tay trải thẳng tờ giấy ra phủi vài cái nâng niu như bảo bối. Anh ta nhìn tờ giấy nhăn nhúm kia rồi cười thích thú, trong mắt anh lại một lần nữa tràn ngập ý cười. Khuôn mặt anh lúc này vô cùng hiền hòa mà đầy mãn nguyện như đứa trẻ vớ được cục kẹo to từ tay mẹ

   Ngắm nhìn một lúc lâu sau, có tiếng gõ cửa vang vọng lên trong căn phòng to lớn kia:"Hàn tiên sinh, có vị thủ tịch của công ti bánh kẹo Lâm thị đến nói muốn gặp ngài". Hàn Luật vội gắp làm tư tờ giấy một cách cẩn thận rồi bỏ vào túi chiếc áo vest trên bàn thật thận trọng nói vọng ra "Cho ông ta vào"

___

   Một lão già đã bước qua tuổi trung niên bảnh trai, tuy đã cao tuổi nhưng nhìn vào vẫn như đang hưởng tuổi 30, khuôn mặt rất ít nếp nhăn không như những ông già bằng tuổi khác. Ông ta thận trọng từng bước, uy nghiêm bước vào căn phòng to lớn có tên thủ tịch trẻ tuổi ngồi ung dung pha trà trên chiếc bàn tiếp khách sang trọng bên góc phòng. Ông ta cẩn trọng chào một tiếng cung kính

   "Chào thủ tịch Hàn!"

   "Ngồi đi!"

   "Vâng ạ!"

   Mức độ tôn kính đối với người thanh niên trẻ tuổi này của ông lão già kia được thấy rõ qua từng cử chỉ lời nói thận trọng của ông ta. Ngồi đối diện với anh màp lưng vẫn thẳng tắp như đang rất căng thẳng, còn cậu thanh niên kia thì vẫn thoải mái pha những tách trà

   "Muốn gặp tôi? Có việc gì gấp?"

   "À, cũng không phải chuyện gì to lớn cả. Chẳng qua hai công ti chúng ta hợp tác cũng đã lâu, nay công ti chúng tôi có cho ra một loại sản phẩm mới chất lượng cực kì tốt.."

   Người thanh niên này cái gì cũng có thể thu nạp, chỉ cần có chất lượng. Còn loại hàng không có chất lượng mà chỉ đẹp mã đối với anh là rác rưởi bẩn thỉu, anh tuyệt đối sẽ không vừa mắt

   "Vấn đề chính!"

   "À vâng, Hàn tiên sinh cũng đã thấy hàng của chúng tôi có chất lượng tốt như vậy nhưng chưa mở rộng được thị trường tiêu dùng. Chẳng hay công ti Hàn Duật của ngài có thể giúp đỡ chúng tôi một chút không ạ?"

   Tập đoàn Hàn thị không những nổi tiếng về thiết kế thời trang, đồ họa mà còn thiết kế và tạo ra những mẫu quảng cáo độc quyền. Thậm chí còn có một vài chi nhánh lớn mang biển hiệu "Tập đoàn Quảng cáo độc quyền Hàn Duật" rất có tên tuổi trong nghành quảng cáo. Làm ở mảng kinh doanh thì không thể không biết đến Hàn gia, đặc biệt là không thể không nhắc tới người thủ tịch trẻ tuổi 18 tuổi đã nắm tất cả công ti trong Tập đoàn Hàn thị khiến mọi người đều phải nể phục.

   "À, việc này cũng không phải chuyện khó khăn gì. Chỉ là vị tiên sinh đây muốn chia tỉ lệ như nào?"

   Từ khi ông ta bắt đầu nói chuyện vòng vo, anh đã cực không thích. Nhưng cũng không phải cảm xúc của anh quyết là được

   "Dạ vâng bên chúng tôi tính chia lợi nhuận là 5/5 thì sẽ có lợi cho đôi bên luôn thưa ngài"

   "2/8"

   "Dạ? Như vậy chẳng phải ép chúng tôi quá chăng?"

   "Không ép, nếu không thỏa hiệp thì mời ông bước về"

   Nghĩ đi nghĩ lại hợp tác với công ti lớn này lợi nhuận cũng không phải ít. Được 2 phần 8 số lợi nhuận đó cũng đủ bằng số tiền kiếm được từ vài mặt hàng nổi tiếng trong vài năm. Ngẫm nghĩ một lát ông ta cũng đáp lại

   "Dạ thì 7/3 được không ạ?"

   Chưa để ông ta nói dứt câu, anh đã khẳng định ngay

   "2/8 là đã quá nhân nhượng cho công ti ông rồi. Tôi xưa nay không bàn chuyện quá 3 lần!"

   "Dạ vâng, thế thì hợp tác vui vẻ! Ngày mai tôi sẽ đem theo bản hợp đồng"

   "Ngày mai ông phải đem hàng cho chúng tôi kiểm định trước. Nếu chất lượng đạt chuẩn, chúng tôi sẽ sắp xếp hẹn ông ký hợp đồng"

   "Dạ vâng, không thành vấn đề. Chào ngài"

   Ông ta vừa nói dứt lời liền nhanh chân bước ra cửa với khuôn mặt tươi tắn như mới nhặt được thỏi vàng to

   Còn người thanh niên ngồi trong phòng nhâm nhi tách trà quý, mắt nhìn vào khoảng không gian vô định ngoài cửa sổ mà tâm không tịnh được. Bực dọc vớ tay lấy chiếc áo khoác bỏ tách trà xuống bàn rồi cũng sải những bước chân dài thẳng tắp ra khỏi căn phòng lạnh lẽo. Ngồi vào chiếc xe mui trần đen huyền phóng thẳng vào làn sương mù dày đặc bí ẩn phía trước tầm mắt, cảm giác mát lạnh dựng cả da gà nhưng trong lòng anh bây giờ lại nóng rực khó hiểu...

~~~Ranh giới ngăn cách hiện thực~~~

   Chúc các độc giả ủng hộ truyện của Kaiz thi tốt, gặt được nhiều số điểm đẹp trong phiếu điểm
   Ra chap mới làm động lực thi cho các bác đây :) (cũng như động lực thi cho chính bản thân)
   #Vote_cmt truyện để tạo động lực cho Kaiz ra chap mới nhanh hơn nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net