12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiêm không định đồng ý lời đề nghị của Kiều, nhưng nó giống như một cái bẫy mà miếng mồi bên trên tuyệt vời đến mức dù biết phía dưới là bẫy vẫn phải tới lấy cho bằng được.

... "Tớ không muốn về nhà, cậu cho tớ về nhà cậu được không?"

Đó là câu nói của Kiều sau khi Khiêm xuất hiện khiến thầy Hưng phải quanh co về việc đã tấn công cô. Gã nói rằng vô tình gặp Kiều ở đây, chẳng làm gì cô nhưng bị cô hiểu lầm nên thầy phải kéo cô lại để giải thích. Tóm lại là một sự hiểu nhầm. Giải thích xong thì gã ôm đôi mắt thơm mùi nước hoa leo lên xe máy bỏ đi.

Kiều trông khá bình tĩnh so với một người vừa bị tấn công, ban đầu hỏi thăm câu gì cũng chỉ lắc với gật rồi cứ vậy nhìn cậu chằm chằm.

Khiêm giúp cô tìm hiểu vấn đề của cái ổ khoá cổng, nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm được cách. Lúc cậu định lên mạng tìm kiếm xem có ông thợ phá khoá nào còn nhận việc giờ này không thì bị Kiều cản lại.

"Sao cậu lại ở đây giờ này?" Kiều dùng bàn tay nhỏ bé bao lấy bàn tay đang cầm điện thoại của Khiêm, hỏi.

"Tớ mới đi học thêm về, ngang qua đây." Khiêm nói rồi liếc xuống dưới nơi hai người tiếp xúc, hơi mất tự nhiên cử động tay, "Người ta hay gặp vấn đề về cửa nẻo nhất là vào giờ này, chắc là sẽ có ông thợ phá khoá nào đấy còn thức thôi."

Kiều lắc đầu: "Không phải đâu. Nếu gặp vấn đề giờ này, người ta sẽ ở tạm nơi khác, rồi sáng ra tìm thợ sau."

Nói rồi Kiều ngẩng đầu nhìn cậu: "Nếu có mở được thì tớ cũng không muốn về nhà, cậu cho tớ về nhà cậu được không?"

Mất một lúc để Khiêm trả lời lại: "Sao lại là nhà tớ?"

Kiều chớp mắt: "Tớ không có ai để nhờ cả."

"Ừm..." Khiêm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Cậu không hỏi bố mẹ tớ đâu à?" Kiều đột nhiên hỏi.

Khiêm hơi giật mình nhận ra mình đã không hỏi những câu thông thường.

"Tớ quên mất. Thế bố mẹ cậu đâu?"

Kiều nhìn cậu thật lâu, sau đó nuốt khan một cách khó thấy, nói bằng giọng khô khốc: "Bố mẹ tớ đi công tác rồi."

"Thì ra là thế." Khiêm cười qua loa, "Nhưng ở nhà tớ còn bố mẹ, đưa cậu về bị hiểu lầm mất."

Trông Kiều hơi ngạc nhiên, sau đó cúi đầu lẩm bẩm: "Ừ nhỉ, quên mất là ở nhà mọi người lúc nào cũng có bố mẹ. Ít nhất là vào buổi tối."

"Để tớ tìm thợ phá khoá cho cậu."

Khiêm nói rồi định tiếp tục mở điện thoại, nhưng Kiều giữ tay của cậu bằng cả hai tay, khẩn khoản nói: "Tớ không muốn về nhà."

Khiêm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung vì quá tải, cuối cùng cậu phải tìm một giải pháp tạm thời để kéo dài thời gian suy nghĩ: "Mình ra Circle K đã nhé."

Kiều suy nghĩ rồi gật đầu: "Vậy cũng được."

Khi đèo Kiều ở sau lưng, Khiêm thấy cô tựa cả đầu vào vai cậu một cách cực kì nhẹ nhàng, hoàn toàn im lặng từ đầu đến cuối.

Sau khi cả hai vào trong, Kiều nhanh nhẹn hỏi cậu có muốn ăn gì không? Cậu đáp "không" nhưng Kiều vẫn nhặt một cái bánh và một chai nước - là loại mà lần trước tới đây ngồi học cậu đã mua, có lẽ Kiều đã ghi nhớ và mua lại y hệt rồi mau chóng chạy đi thanh toán.

Circle K vào giờ tối muộn là nơi thích hợp để cho các cặp đôi hẹn hò. Kiều và Khiêm lựa chọn ngồi ghế đẩu cao quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính, thấy bên ngoài có vài ba cặp đôi ngồi la liệt ngoài lề đường.

"May quá có cậu, nếu không chắc tớ không phải là tớ bây giờ nữa." Kiều nói bằng âm lượng đủ để đôi bên nghe thấy.

"Thật ra giờ đấy đường vẫn đông, không đến nỗi không có ai cứu cậu."

"Có vài cái xe đi qua rồi, nhưng chưa thấy cái nào dừng lại." Kiều nói, "Cũng phải 5-6 cái ấy chứ. Bên cạnh nhà tớ có một cái ngõ tối om, nếu bị kéo vào đó thì chẳng ai thấy thật."

Khiêm định trấn an Kiều bằng cách nói rằng kẻ kia là thầy giáo, chắc sẽ không dám manh động, nhưng chính cậu là người hiểu hơn hết bản tính của ông thầy này nên quyết định không giúp nói tốt ông ta bất cứ chuyện gì.

"Thật ra thì không có "nếu" đâu. Nó không xảy ra nghĩa là không xảy ra thôi."

"Cảm ơn cậu."

Kiều nói rồi vươn tay lấy chai nước vị vải muối Kirin cô mua cho mình trên mặt bàn, tay còn lại đặt lên nắp chai khẽ dùng sức. Lần vặn đầu tiên cái nắp không hề suy chuyển, cô cố thử thêm vài lần nữa nhưng cái nắp vẫn y nguyên. Sau đó, cô đưa chai nước về phía cậu, nói: "Khiêm mở giúp với."

Hơi thở chậm một nhịp, cậu lưỡng lự trong vòng nửa giây khó nhận biết rồi mới cầm chai nước mở một cách cực kì nhẹ nhàng như thể trẻ em sơ sinh cũng mở được vậy. Nhưng Khiêm biết mình khoẻ, mấy cái nắp chai với cậu chưa bao giờ là vấn đề nên cậu nghĩ rằng mình mở dễ là do mình khoẻ quá mà thôi.

Đưa chai nước cho Kiều, cậu cũng mở chai nước điện giải của mình đưa lên miệng uống cho đỡ khô họng.

"Cậu vừa học thêm môn gì đấy?" Kiều hỏi.

"Tớ học tiếng Anh."

"Vậy à? Tớ cũng vừa học thêm tiếng Anh. Cậu học ở đâu?"

"Lớp của cô Yến." Khiêm đáp.

"Cô Yến à? Tớ cũng biết cô ấy, mọi người hay khen cô ấy dạy tốt. Cậu thấy sao?"

"À... cũng khá tốt."

"Thật không đấy? Lớp của tớ học từ đầu năm nhưng thấy cô giáo dạy khó hiểu quá, đang muốn tìm chỗ khác. Eo ơi..." Kiều lúc này mới uống thử một ngụm nước, mặt hơi nhăn lại, "Nước này vị lạ thế? Khó uống thật."

Khiêm nhìn biểu cảm của Kiều và chai nước có bao bì khá đẹp mắt trên tay cô, không hiểu chai nước xinh xắn đó có thể khó uống đến mức nào.

"Khó uống mà cậu vẫn mua?"

"Thì chưa uống bao giờ mà." Kiều không đặt chai nước xuống mặt bàn, thay vì đó đưa cho Khiêm hỏi: "Muốn uống thử không?"

Khiêm nhìn phần miệng chai đã được mở sẵn nắp, đáp: "Không cần đâu."

"Thế à." Kiều nghe vậy đành đặt chai nước xuống bàn, đóng nắp lại, bình thản nói: "Vậy cho tớ uống ké nước của cậu nhá?"

Khiêm chớp mắt hai lần trong một giây.

Cậu đáp: "Ừ."

Thấy Kiều vừa cầm chai nước của cậu, Khiêm quay mặt về phía khác, dường như không muốn biết Kiều sẽ uống chai nước kia theo cách nào. Đầu cậu lúc này chỉ nghĩ, chai nước điện giải mình hay uống cũng không phải là thứ có vị ngon lành gì, vì nó chỉ dùng để bù nước cho kẻ thường xuyên vận động như cậu mà thôi.

Nghe thấy tiếng đặt chai nước xuống, Khiêm mới khẽ yên tâm quay lại: "Lát nữa cậu định thế nào?"

Kiều nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Không biết nữa. Vừa nãy sợ quá nên giờ chẳng nghĩ được gì."

"Tớ thấy cậu hay đi cùng bạn Nga cùng bàn ấy."

"Nga ấy à? Bố mẹ nó nghiêm lắm, giờ có khi còn không được cầm điện thoại."

"Giờ bài tập và thông báo đều gửi qua điện thoại, không có điện thoại vẫn được ấy à? Mới 10 giờ hơn." Khiêm nhìn đồng hồ trên tay, thắc mắc.

"Mỗi nhà một khác mà, tớ cũng chẳng hiểu được."

"Cũng đúng." Khiêm gật đầu.

Kiều lặng lẽ bóc gói bánh sandwich ra ăn một cách im lặng như để đầu óc và cơ thể có thời gian để bình tĩnh lại đôi chút.

Khiêm dùng khoảng không gian im lặng này để suy nghĩ về câu đề nghĩ vẫn luẩn quẩn trong đầu cậu từ nãy tới giờ. Thật ra thì người nên đắn đo đáng lẽ là Kiều, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại bị đẩy vào tình thế này. Tuy nhiên lý do để cậu không đồng ý việc này có nhiều hơn những vấn đề bình thường cần xem xét.

Khiêm đột nhiên nói: "Thật ra thì tớ có thể cho cậu qua nhà tớ, với điều kiện là bố mẹ tớ đã đi ngủ."

Kiều đáp lời ngay: "Vậy là mình sẽ lén vào phòng cậu hả?"

"Ừm, kiểu vậy. Nếu bị phát hiện thì cùng lắm là tớ giải thích thôi. Khi đó thì cậu có thể ngủ với mẹ tớ. Còn nếu mình lẻn vào được thì tớ nhường phòng cho cậu, tớ ngủ phòng khách."

Khiêm nói xong im lặng đợi câu trả lời của Kiều, chẳng ngờ là cô không hỏi vì sao mẹ cậu không ngủ cùng bố.

"Vậy cảm ơn cậu trước."

Khiêm thấy Kiều nở một nụ cười đầy cảm kích.

Thế nhưng khi Khiêm đưa cô về tới cửa nhà, cả hai chẳng biết phải nói với nhau câu gì.

Nhà Khiêm nằm ngay đầu một chiếc ngõ rất lớn, chỉ hơi thiếu ánh sáng. Nhà không có sân trước, cửa ngoài có hai lớp đang đóng chặt, một lớp cửa sắt bọc bên ngoài cửa gỗ bên trong nhưng không thể nào giấu nổi tiếng cãi vã truyền ra từ bên trong.

Nhà này mà hát karaoke thì phần cách âm có vẻ không ổn chút nào.

Một tiếng "xoảng" vang lên khiến Kiều giật mình, Khiêm chẳng nói chẳng rằng quay xe đưa Kiều đi nơi khác.

"Vừa có tiếng gì vỡ ấy. Cậu... không vào xem có chuyện gì à? Nhỡ đâu..."

Khiêm thản nhiên đáp: "Nhà tớ một tháng mua bát mới một lần, không lo thiếu bát ăn cơm đâu."

Rõ ràng đấy không phải chuyện Kiều muốn đề cập tới, nhưng cô cũng không hỏi gì thêm.

"Có lẽ phải tìm thợ mở khoá rồi. Phiền cậu quá." Kiều lẩm bẩm, mở điện thoại tìm thợ chìa khoá, phát hiện trên này có cả dãy dịch vụ mở khoá 24/24, trang nào trang nấy chạy quảng cáo để được lên đầu trang ầm ầm. Kiều nhìn mà phải bật cười vì câu nói "người ta không làm việc giờ này" trước đó của mình.

Kiều ngồi sau lưng Khiêm gọi điện tới bên làm dịch vụ, đọc địa chỉ và vài thông tin cần thiết, Khiêm thì tập trung đưa cô về cổng nhà để đợi người qua.

Khiêm để xe gọn một góc, sau đó cùng Kiều ngồi bên vệ đường. Con đường này vẫn chưa bị đô thị hoá nên còn giữ lại hai hàng cây cổ thụ bên đường, nhiều chỗ tuy có lắp đèn nhưng bị tán lá cổ thụ che mất nên có đèn cũng như không, trái lại còn làm người ta rợn hết cả người.

Cả hai im lặng ngắm vài chiếc xe máy chạy qua, thi thoảng là xe bus với các hàng ghế trống trơn. Cuối cùng thì hai anh sửa khoá cũng đèo nhau tới, vừa dừng xe đã nhìn bộ đồng phục còn nguyên trên người Khiêm và Kiều hỏi: "Hai đứa là học sinh à? Bố mẹ đâu?"

Kiều chưa kịp đáp thì Khiêm nói: "Bố mẹ em đi du lịch, mai mới về."

"Thế à? Ngồi gọn vào để anh xem nào."

Hai ông anh loay hoay soi đèn nghiên cứu một lúc, nói với Kiều: "Trong ổ bị nhét miếng kim loại vào, nhìn tưởng trẻ con nghịch nhưng khó gắp ra quá, chắc có ai cố ý nhét vào rồi. Ổ này để xem có tháo được không, không thì phải cưa thôi."

"Vâng, anh cứ xử lý giúp em ạ." Khiêm nói.

Anh thợ khoá gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Nhưng hai đứa có tiền không đấy? Cái này không cho nợ được đâu."

Khiêm nhớ rõ ràng vừa rồi khi Kiều trả tiền ở Circle K, cậu thấy cô cũng mang theo một khoản kha khá. Nhưng lúc này Kiều không đáp, trái lại cứ nhìn cậu.

"Cậu... có tiền ở đây không?" Kiều ngập ngừng hỏi.

Khiêm vừa gật đầu đáp có, Kiều lập tức nói là "may quá".

Chỉ mất khoảng 15 phút để thợ phá được khoá cũ và bán thêm cho Khiêm một cái ổ khoá mới, cậu chuyển tiền bằng app cho họ rồi nhận lấy ổ khóa, kiểm tra một lượt mới đưa cho Kiều.

Kiều nói cảm ơn cậu, mở cổng bước vào trong.

Khiêm đứng ngoài cổng, dễ dàng nhận thấy gương mặt cô dường như hoàn toàn bị bao phủ bởi sự u ám.

Vậy là một thế lực thần bí nào đó khiến cậu mở lời trước khi cánh cổng sắt nặng nề kia khép lại...

"Tớ ngủ lại nhà cậu nhé?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net