Định mệnh của tôi là em(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là cũng hơn một tuần kể từ khi Mạc Quan Sơn tỉnh lại ở một nơi xa lạ. Về cơ bản kí ức của cậu bị ảnh hưởng nhưng những kiến thức cơ bản về thế giới này thì vẫn còn đó. Có một chuyện đó là về sự phân hoá sau khi qua 18 tuổi. Bao gồm 3 loại: Alpha, được xem là những người mang gen trội, nắm hầu hết những chức vụ quản lí quan trọng không chỉ trong các công ty kinh doanh mà kể cả nhà nước; Beta là những người bình thường làm các công việc và giữ vị trí trung lập  ; Omega đặc biệt hơn về khả năng sinh sản dù là nam hay nữ, tuy nhiên không quá nhiều người và vì thế mà có hội đồng bảo vệ quyền lợi cho bọn họ. Đương nhiên về sự phân hoá là một phần, còn lại nếu là người có năng lực làm việc cùng đầu óc thông minh thì vẫn có thể đảm đương những chức vụ cao. Hoàn toàn sẽ không có sự phân biệt đối xử trừ bỏ một số người giữ quan niệm rằng Alpha là trên cơ tất cả, còn Omega chỉ là công cụ duy trì nòi giống, hay Beta ngoại trừ chăm chỉ thì là những kẻ vô dụng.

Mạc Quan Sơn chưa phân hoá, nhưng cũng sắp rồi. Cậu hi vọng sẽ thành Alpha, dù sao đi nữa mang thân phận Alpha vẫn có vẻ dễ làm những thứ cậu muốn, cũng có thể bảo vệ những người cậu muốn bảo vệ. Giấc mơ mà hôm đầu cậu tỉnh lại vẫn còn mơ hồ trong não bộ. Không xác định chắc chắn nhưng có vẻ như thật sự đã xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng rất lớn và để lại cậu trong tình trạng một thân một mình như bây giờ. Điều gì cũng không biết, điều gì cũng không nhớ rõ. Lạc lõng là cảm giác chắc chắn nảy sinh trong lòng.

Ban đầu còn cần quen lại một chút với những hoạt động thường ngày, sau này Mạc Quan Sơn cùng quản gia trong nhà và một số ngừoi làm khác trở nên thân cận hơn hẳn. Đi lòng vòng một lúc sẽ thấy cậu ấy cùng người làm vườn trồng trồng cái này, tưới nước cây kia, hoặc đang cầm kéo tỉa tót cái ngọn nào đó. Mọi người ban đầu cũng có chút lạ lẫm với cậu con trai này, mặc dù biết khả năng sau này sẽ là chủ nhân của bọn họ. Chỉ là không biết tính cách người kia như thế nào, có hay không dễ dàng chung sống. Dù sao nghe nói người ta cũng từng là thiếu gia họ Mạc, nhìn chung những thiếu gia tiểu thư các nhà giàu có thì căn bản tính cách cũng có hơi kiêu ngạo hơn so với người thường, đặc biệt nếu lại còn thêm đặc thù thể chất như Alpha thì lại càng là chuyện khác. Giờ thì khác rồi, mọi người đều cảm thấy cậu bé này thật tốt, ở cùng cậu cũng rất vui vẻ. 

Mạc Quan Sơn đã lâu không hoạt động, bây giờ có cơ hội liền muốn làm mấy thứ linh tinh, có chút cảm giác sẽ nhớ ra được cái gì đó, thêm nữa cậu cũng có chút tâm tư xem xét nơi này một chút rồi tìm xem cơ hội nào đó ra bên ngoài. Bảo là trốn chạy gì đó thì chưa đến mức, chẳng qua, người kia nói cho cậu những điều kia cũng chưa chắc có thể tin tưởng hoàn toàn. Mặc dù, người ta cũng đã giúp đỡ mình, còn chăm sóc mình như thế, vẫn nên ghi nhớ ân này, về sau nhớ lại rồi, sẽ nhờ ba mẹ trả ơn lại cho người ta. 

Còn đang suy nghĩ lan man, Mạc Quan Sơn đã không tự động mà đi đến một phần góc vườn bị một cánh cổng nhỏ phân ra. Một chút tò mò mà đẩy nhẹ cánh cửa, một sinh vật to lớn bất ngờ nhảy thẳng vào người cậu. Đến khi định hình là một chú chó Golden to đùng đang gầm gừ trên người mình. Trông có vẻ chú chó này thêm một khắc nữa sẽ dùng hàm răng nhọn hoắt kia cắm vào người mình không chừng. Chú chó ban đầu nghĩ rằng cuối cùng cũng được ra ngoài, thì lại không ngờ nhận thấy là một người lạ. Ban năng muốn xua đuổi kẻ lạ mặt này đi để bảo vệ căn nhà của chủ nhân mình. 

Huýt

Tiếng huýt sáo quen thuộc, chú chó bỏ qua người đang nằm dưới đất, chạy thẳng đến nơi vừa phát ra âm thanh ấy. Dùng cái đầu to đùng dụi dụi vào chân người kia, còn không ngừng vẫy vẫy đuôi như thể chú ta vừa mới bắt được một kẻ xấu, nhất định sẽ được khen thưởng. Có điều người kia vậy mà lại trừng mắt với nó. Sau đó thì thấy người kia đến đỡ lấy người nọ đang phủi bớt đất trên người. 

"Không sao chứ?" 

Hạ Thiên có ý đưa tay giúp đỡ, mà Mạc Quan Sơn vẫn là không muốn qúa thân cận, liền nhẹ nhẹ mà né tránh cùng khách sáo cảm ơn một tiếng. Giữ khoảng cách một chút sau này khi nói đến cũng sẽ đỡ khó xử hơn. Mạc Quan Sơn nghĩ như vậy đó. Hạ Thiên gọi chú chó ấy tới, xoa xoa đầu nó còn nhỏ nhỏ nói với nó lại như đang nói cho Mạc Quan Sơn nghe.

"Mao tử, đây là người quan trọng của tao, sau này phiền mày cũng sẽ quan tâm em ấy nhé."

Chú chó Mao Tử này có vẻ nghe hiểu lời chủ nhân nói, chiếc đuôi cũng tự động mà vẫy lên, sau đó thì bước bước tới bên cạnh cậu trai tóc đỏ mà dụi cái đầu to đùng ấy vô người. Nếu là người quan trọng thì không phải kẻ xấu, Mao Tử sẽ bảo vệ tất cả. 

Mạc Quan Sơn dù hơi sợ cái hình ảnh của chú chó ban nãy, nói không chừng sẽ bị nó táp một cái, nhưng có vẻ bây giờ thì khác, đây là tỏ ý muốn trở thành bạn đúng không? Đè laị, cảm giác sợ hãi, Mạc Quan Sơn cẩn thận mà đưa tay xoa xoa cái đầu to đùng ấy. Lông cũng nhiều quá đi. Có điều cảm giác tay cũng khá tốt đấy.

"Nó tên Mao Tử sao? Anh có phải cho nó uống thuốc tăng trưởng hay không? Lông nhiều như vậy. Cảm thấy nóng thay nó luôn đấy."

"Nghe chưa Mao Tử, sau này phải ngoan ngoãn để người ta tỉa lông cho mày đó."

Hạ Thiên cũng đưa tay lên vuốt vuốt đám lông xù xì kia. Một giây lại thấy, cậu trai tóc đỏ kia cùng Mao Tử có bộ lông nâu đỏ kia lại giống nhau tới vậy. Bất giác mà cười thành tiếng. 

Mạc Quan Sơn khó hiểu "Cười cái gì? Có gì buồn cười sao? Sẽ không phải vì ở chung với người mất trí nhớ nên não bộ cũng bị ảnh hưởng chứ?"

"Bây giờ thì có thể vào nhà được chứ? Có lẽ mọi người đang chờ cơm đấy"

"Ừm, được. Mao Tử ngoan nhé hôm nay có thể ra ngoài rồi. Xin lỗi đã để mày một mình nhé. " 

Hạ Thiên xoa xoa cái đầu to đùng ấy lần nữa rồi để nó lại, quay người cùng Mạc Quan Sơn đi vào nhà. 

Bầu không khí lúc ăn cơm có chút yên ắng, cả căn phòng chỉ có Hạ Thiên cùng Mạc Quan Sơn, còn mọi người đều đi ra ngoài hết. Cái không khí này khiến Mạc Quan Sơn có chút không tự nhiên, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi.

"Bình thường không thấy Mao Tử ra ngoài vậy. Tôi không biết anh có nuôi chó đấy."

"À, là sợ em chưa khoẻ hẳn, không nên tiếp xúc với lông chó thì sẽ tốt hơn. Ăn nhiều chút"

Hạ Thiên vừa nói vừa đẩy bát tôm nhỏ đã bóc sẵn vỏ sang cho người đối diện

"À cảm ơn. Tôi có thể tự làm."

Sau đó lại tiếp tục yên lặng.

Được thêm một lúc, vẫn là Mạc Quan Sơn lên tiếng trước.

"Ừm buổi sáng, anh đi ra ngoài là đi đâu vậy? Đồ có vẻ giống đồng phục. Là đi học sao?"

"Là quan tâm anh sao? Sẽ không phải nghĩ ra cái gì chứ?"

Mạc Quan Sơn hơi cúi đầu, sau khi nghe câu ấy có chút không tự nhiên.

"Phát hiện nhanh như vậy. Mình dễ đoán lắm à?"

Hạ Thiên cũng không có ý định làm khó gì cả, lại cười cười nói thêm.

"Đợi thêm một tuần nữa, bác sĩ kiểm tra lại thì mang em đi học được không? Thủ tục nhập học của em, anh đã chuẩn bị rồi. Nên là không cần suy nghĩ nữa."

"À Cảm ơn."

Cũng không có gì muốn nói nữa, bữa ăn cứ thế mà trôi qua. 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net