Đoản lẻ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời lại mưa.

Hạ Thiên ghét những ngày mưa, tiếng mưa xào xạc và cảm giác nhớp nháp giống như cảm giác buồn nôn khi đắm mình trong biển sâu thời thơ ấu, khiến người ta phát bệnh.

Nhưng ngày mưa năm ấy dường như đã khác.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm về phía xa, nơi mà Mạc Quan Sơn đang cầm một chiếc ô nhỏ màu vàng. 

Xung quanh có rất nhiều người, và Mạc Quan Sơn dường như tự cô lập chính mình với thế giới bên ngoài bằng chiếc ô nhỏ ấy.

Hạ Thiên mỉm cười, lịch sự từ chối lời mời ​​cho mượn ô của một cô gái ở bên cạnh, lao vào màn mưa.Hắn ướt sũng. 

Cảm giác giống hệt như khi hắn còn nhỏ. 

Nhưng dường như bằng cách này, hắn có thể cảm nhận được cuộc sống của Mạc Quan Sơn.

Mưa hôm nay đặc biệt dày đặc, trên song cửa sổ trải dài những giọt lệ ẩn chứa sự ôn nhu vương vấn không dứt....

Tuổi thơ của Mạc Quan Sơn không mấy tốt đẹp.

Vì một tai nạn, không hiểu nguyên nhân vì sao bố cậu phải vào tù, chỉ còn lại cậu và mẹ. 

Mẹ cậu là một người rất hiền lành nên Mạc Quan Sơn đã học cách để chiến đấu.

Cậu ấy muốn trở thành một người đàn ông ngay thẳng như cha và một người có thể bảo vệ được mẹ.

Cậu bị chèn ép, bị đánh đập, mắng mỏ, nhân phẩm bị chà đạp. 

Cậu đã quen với việc ngụy trang cho bản thân bởi một hình dạng cáu kỉnh, nhưng vốn dĩ cậu lại là một ngừoi dịu dàng hơn ai hết.

Mạc Quan Sơn khó chịu, cảm thấy mình không tiếp tục được nữa. 

Thì chính vào lúc này, Hạ Thiên từng bước từng bước cứng rắn xông vào cuộc sống của cậu.

Thế nên, cậu ấy nói: "Ôm tôi." ... Hạ Thiên

Hạ Thiên đã ôm lấy cậu ấy, cùng cậu ấy giải quyết mọi khó khăn, rắc rối. Hắn xoa đầu cậu,hôn lên môi cậu. 

Còn nói với cậu. . . . chúc ngủ ngon...Trời đang mưa.

Mạc Quan Sơn khó chịu khịt mũi. 

Cậu đang đợi Hạ Thiên. 

Bởi vì cậu ấy biết rằng mặc dù mạnh mẽ bên ngoài, nhưng bên trong lại yếu đuối và mong manh. Cậu biết hắn không thích mưa nên chỉ cần có thể chăm sóc hắn là được.Cậu ấy ngày càng thích hắn.

Nhìn cậu thở hổn hển đến toát mồ hôi hột chạy tới trước mặt, hắn không khỏi muốn tiến vào nắm tay cậu, để cậu vô tư cả đời này.

Mỗi cử động của Hạ Thiên đều có thể ảnh hưởng đến trái tim cậu ấy. 

 "Có sợ không?"

 "Không sợ." 

Mạc Quan Sơn nắm tay Hạ Thiên lại. 

 Chỉ cần có thể ở bên anh, em không sợ bất cứ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net