Ta cùng tình địch ở bên nhau (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Vũ lần này tới là muốn thưa chuyện với Dương phụ về hôn ước trước đây với Dương Lâm Nguyệt. Cha mẹ của Phong Vũ ngày hôm này cũng đã mang theo cả sính lễ tới. Tất cả đã tập hợp gần như đông đủ ở sảnh chính để bàn chuyện.

Ngày trước nghe nói bản thân có hôn ước chưa biết là ai, Phong Vũ hắn luôn tìm cách từ chối, cho rằng bản thân còn phải ra chiến trường bảo vệ đất nước không có thời gian cũng không có ý định cùng người khác kết duyên. Đã thế còn nhờ người đưa tin rằng hắn đào hoa phong lưu, uống rượu đánh bài, không thiếu tật xấu nào. Hi vọng đối phương nghe tin thì tìm cách huỷ bỏ hôn ước. Thế hắn mới có thể tiếp tục bay nhảy mà không bị cái gọi là bó buộc của hôn nhân. 

Cho tới khi chính thức tìm hiểu rồi gặp được Dương Lâm Nguyệt ngay trường học Trường Lưu ở thành Nam mới biết bản thân tự bị vả mặt đau thế nào. 

Về phần Dương Lâm Nguyệt, hắn vẫn luôn một mực nghe lời Dương phụ, đối với những thông tin truyền tai về đối phương cũng không có phản ứng gì, nếu lỡ có kết thành phu phu thì hy vọng người kia cứ tiếp tục cuộc sống của mình còn việc của hắn đừng liên quan tới. Nhưng nếu người kia đã không muốn thì hắn cũng không níu kéo, cứ cả đời như thế bảo vệ Dương gia còn có Mạc Quan Sơn là đủ rồi. 

Buồn cười thế nào mà vài lần gặp gỡ, lại bị đối phương quấn lấy, rồi thế nào mà lại động tâm bởi những hành động quan tâm ấy. 

Bên ngoài cửa, Mạc Quan Sơn ngó Đông ngó Tây muốn xác định xem kẻ cản đường kia có ở đây không. Hoá ra người kia lừa hắn. Muốn giúp huynh đệ dẹp đường làm hắn chỉ mải tập trung trên người người kia mà không hề biết sư huynh nhà mình là bị người khác câu mất. Đúng là cái tên thâm hiểm xấu xa mà. Lại nói Mạc Quan Sơn nghe ngóng rằng vị Phong Vũ tướng quân này phong lưu đào hoa, không biết đã có bao nhiêu thê thiếp rồi, Lâm Nguyệt sư huynh hiền lành như thế về nhất định sẽ bị hắn ta bắt nạt. Càng nghĩ càng thấy không ổn. Chung quy alpha toàn một đám đểu giả, trên tay không hai ba người không chịu được. Nhất định không thể để hôn sự này thành được. 

Còn đang nghĩ vẩn vơ thì từ phía sau một giọng nói truyền nhẹ bên tai khiến Mạc Quan Sơn giật mình. 

"Đang tìm ta sao?"

Mạc Quan Sơn quay mặt, che đi bên tai có chút ửng đỏ.

Mới không tìm ngươi hừ.

Không nghe thấy tiếng trả lời, còn nhìn bộ dáng như bị bắt quả tang khiến Hạ Thiên không khỏi liên tưởng rằng Mạc Quan Sơn hôm nay muốn dở trò. Dù sao cũng là thể diện của hai nhà không thể để nhóc con này phá phách lung tung được.

"Hôm nay mà nói linh tinh thì xem chừng không chỉ đút ngươi ăn một quả nho đâu."

Mạc Quan Sơn nghe câu này thì bĩu môi. Muốn đe doạ ta hả. Không có sợ đâu. 

"Ta đi tìm sư huynh."

Quay người lon ton chạy tới sảnh chính, chào hỏi hai vị bá phụ bá mẫu cùng Dương phụ rồi chạy qua ngồi cùng với Dương Lâm Nguyệt. Chờ mãi có có dịp, Mạc Quan Sơn phải đem việc xấu của tên Phong Vũ kia nói cho Dương phụ nghe, người nghe xong nhất định sẽ không đồng ý nữa. Chỉ là lời chuẩn bị nói được một đoạn thì phía bên hông như có kim đâm vào, cả người tự nhiên mà nhũn xuống, rơi trực tiếp vào vòng tay người nọ. 

Hạ Thiên nói với các vị trưởng bối có lẽ mấy ngày nay sức khỏe Mạc Quan Sơn không tốt nên xin phép đưa người về phòng nghỉ ngơi trước, không làm ảnh hưởng đến chính sự của hai nhà nữa.

Mạc Quan Sơn bị bế công chúa trước mặt bao nhiêu người vừa xấu hổ vừa bực mình. Xíu nữa là nói xong rồi. Đem tức giận toàn bộ tràn qua ánh mắt mà trừng người đang bế mình.

Hạ Thiên bế Mạc Quan Sơn thẳng một đường đi về phía phòng. Ban nãy là hắn nhanh tay đem kim châm thẳng vào huyệt vị làm Mạc Quan Sơn tạm thời bị tê liệt một hồi. Phải giáo huấn lại người này thì mới nghe lời được.

"Hình như ngươi hoàn toàn không nghe lời ta nói?"

Không nghe

"Được. Vậy thì cho người biết thế nào là giang hồ hiểm ác."

Nói dứt lời liền nâng cằm người kia lên mà hôn xuống. 

Mạc Quan Sơn đã được giải huyệt hoàn toàn có thể đem hắn đẩy ra.

Nhưng là bị hôn tới không kịp phản ứng, cứ trơ ra bị người khác ăn đậu hũ của mình.

Còn có tim sao lại đập nhanh như vậy.

Hạ Thiên hôn tới khi người kia không thở được bắt đầu có chút giãy giụa, hai má hồng lên, đôi mắt đẹp đẽ có chút nước, mới rời ra. Còn cừoi cười như đạt được ý đồ mà thì thầm.

"Ngươi ban nãy không đẩy ta ra? Động tâm với ta rồi?"

Động tâm? 

Không biết...

"Mạc Quan Sơn, suy nghĩ cho kỹ, tình cảm dành cho Lâm Nguyệt có thật sự là yêu không, hay chẳng qua chỉ là ngươi đang ỷ lại vào sự quan tâm của hắn."

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Vậy thì quyết định như thế đi. Từ giờ mong hai vị chiếu cố Lâm Nguyệt nhiều hơn."

"Sao lại khách sáo như thế, sau này Lâm Nguyệt cũng là con cháu trong nhà, quan tâm chăm sóc là chuyện nên làm cả thôi."

Dương phụ cùng hai vị trưởng bối nhà họ Phong đã bàn tính xong xuôi ngày tổ chức hôn sự cho Dương Lâm Nguyệt cùng Phong Vũ. Dự định là cuối tháng sau. 

Nói chuyện loanh quanh thế mà đã đến giờ cơm trưa rồi. Dương phụ sai người chuẩn bị thức ăn, dẫn mọi người qua phòng khác tiện thể dặn Lâm Nguyệt đi xem xem Mạc Quan Sơn như thế nào rồi.

Dương Lâm Nguyệt cùng Phong Vũ, Hạ Thiên cả ba người cùng đến phòng Mạc Quan Sơn. Có điều đẩy cửa vào lại không thấy người đâu cả. Trong phòng lại như có như không mùi vị của loại hương gây mê. Tính toán có vẻ cũng đã được một khoảng thời gian nên mùi hương chỉ còn lại thoang thoảng. Cả ba chợt nghĩ tới có khi nào Mạc Quan Sơn bị ai đó đem đi rồi. 

Hạ Thiên nghĩ trong đầu, chỉ có thể nghĩ tới hai tên buổi tối hôm đó. Nhưng không muốn lại náo loạn đến các vị trưởng bối nên nói qua với Dương Lâm Nguyệt cùng Phong Vũ rằng tạm thời hai người trở lại phòng ăn trước nói với mọi người Mạc Quan Sơn vẫn còn chưa khoẻ, Hạ Thiên ở lại chăm sóc nên không dùng bữa với mọi người. 

Dương Lâm Nguyệt cảm giác được Hạ Thiên hình như đã biết Mạc Quan Sơn tình hình hiện tại như thế nào, chắc sẽ nhanh chóng tìm được người mang về nên trước mắt trở lại để tiếp đãi các vị trưởng bối trước. 

Chờ hai người rời đi, Hạ Thiên mới quan sát xung quanh một chút, quả nhiên phía bên cửa sổ bên hông giường có vết trèo qua. Hiện tại thực sự không biết Mạc Quan Sơn bị đưa đi chỗ nào, chỉ đi theo cảm giác của bản thân cùng một vài dấu vết nhỏ trên đường. Đi một đoạn thế nào lại gặp tên ngày hôm trước đang đi một mình. Hạ Thiên liền tóm lấy người rồi hỏi lại chỉ nhận được cái lắc đầu không biết. Tuy nói hắn là có ý muốn Mạc Quan Sơn thật nhưng căn bản còn chưa nghĩ ra biện pháp mà. Chợt hắn nhớ ra huynh đệ còn lại của mình từng nói không thì hắn bắt người đến rồi đánh dấu luôn cho rồi. Chẳng qua trước giờ tuy có đi trêu chọc mấy người đẹp thật nhưng chỉ dừng lại ở việc nói vài ba câu mà thôi, hắn cũng không phải thổ phỉ sẽ không bỉ ổi tới mức cưỡng ép người khác. Nhưng không biết chừng vị huynh đệ kia của hắn lần này lại ra tay muốn giúp đỡ. Nghĩ ngợi chi bằng cứ tới thẳng nơi bọn họ hiện tại đang ở nhờ, không biết chừng người đang ở đó thật. 

Đi qua hai ngõ hẻm lại đi tới con đường lên núi kia khoảng nửa giờ thì thấy căn nhà nhỏ ở đấy. Vừa tới cửa đã nhận thấy không khí xung quanh không đúng. Một cỗ hương thơm cam quýt ngọt lịm tràn ngập khắp nơi cộng thêm một mùi hương hoa đào trộn cùng. 

Hạ Thiên lập tức phá cửa liền nhìn thấy Mạc Quan Sơn đang bị cột ngồi co một góc tường. Mồ hôi tràn từng hạt trên trán, môi bị cắn tới nhợt nhạt như thể đang chịu đựng điều gì đó rất đau đớn. Ôm lấy người đỡ mặt hắn lên rồi vỗ nhẹ, nhận lại là hai mắt ngập nước cảm giác mơ hồ không rõ ràng tràn ra. Hạ Thiên đem dây cột tháo ra rồi ôm người rời đi.

Trong căn phòng kia còn lại hai người, một người ngạc nhiên, một người nhìn đối phương mà cười có chút chua xót. Bị người phát hiện bí mật của mình rồi.

"Diệp Hàn, ngươi không phải Beta?"

"Xin lỗi. Giang Mục. Trước giờ là ta lừa ngưoi."

Vị huynh đệ cùng mình nghịch ngợm từ nhỏ tới lớn vậy mà lại là Omega. Nhưng tại sao phải dấu giếm nhỉ? Còn có tình hình hắn hiện tại sao giống như cũng cùng Mạc Quan Sơn phát tình vậy? 

Kể ra cũng buồn cười, Diệp Hàn hắn từ nhỏ ở bên cạnh Giang Mục theo lời Giang phu nhân. Giang Mục ham chơi lại vô tư không ít lần trốn đi chơi may mà Diệp Hàn nói đỡ cho hắn. Sau này lớn hơn không muốn nghe giáo huấn của Giang phụ mới chuồn từ thành Nam qua nơi khác. Lần đầu tiên gặp mặt Mạc Quan Sơn, Giang Mục chính là lần đầu biết yêu thích lại không biết bày tỏ, bắt chước người khác trêu ghẹo mong người kia chú ý tới mình. Chỉ là cách làm hơi sai dẫn đến bọn họ gặp mặt không vui vẻ. Ý tứ kia của Giang Mục, Diệp Hàn đều biết, lại không muốn thấy người kia buồn bã không vui mới tìm cách mang người về cho hắn. Chẳng qua lúc nói chuyện vài câu với Mạc Quan Sơn mà vô tình từ đem thuốc chuốc người lại thành chuốc cả mình mới thành tình trạng hiện tại. Giờ thì hay rồi. Có phải sắp tới ngay cả thân phận ở bên cạnh cũng không còn. Diệp Hàn vì thuốc kích phát tình khó chịu nhưng lại cảm thấy cũng không khó chịu bằng ánh mắt người kia nhìn mình. 

"Giang Mục, người rời đi được không?"

"Vậy còn ngươi phải làm sao?"

Còn hắn thì làm sao, thuốc là hắn chuốc, việc này hắn làm, có sao tự chịu. 

"Không lẽ ngươi muốn ở lại giúp ta sao?"

Nói xong câu này Diệp Hàn bật cười. Lời ngu ngốc này cũng nói ra được. 

Giang Mục nghe thấy thì cũng có chút chần chừ. Vẫn chưa thích nghi được huynh đệ của mình là một Omega. Nhưng mà đã là huynh đệ thì giúp một chút cũng được. Giang Mục nghĩ thế đó.

Trở lại Dương gia, Hạ Thiên cả quãng đường cẩn thận đem cả người Mạc Quan Sơn ôm kín, dùng tốc độ nhanh nhất trở về tránh cho đang đi lại gặp vài thứ cản trở. 

Sau khi đem người an ổn đặt lên giường, mới bắt đầu hỏi Mạc Quan Sơn hiện tại cảm thấy như thế nào, có biết thuốc ức chế ở đâu không. Mãi một lúc mới chậm rì nghe thấy âm thanh nho nhỏ nói bên ngăn bàn. Đem cho Mạc Quan Sơn uống vậy mà qua một lúc không những không an ổn ngược lại cơ thể Mạc Quan Sơn càng nóng đến lợi hại. 

Thôi rồi thứ thuốc Diệp Hàn cho Mạc Quan Sơn dùng nếu lại còn uống thêm thuốc ức chế chỉ làm tình trạng trở nên khó kiểm soát. 

Mạc Quan Sơn bây giờ rất nóng, rất khó chịu, đầu óc trở nên mơ hồ, đem tay quơ loạn lại nắm được một thân thể mát lạnh. Nhịn không được mà cọ tới. 

Dễ chịu.

Hạ Thiên hai mắt tối lại, cúi xuống nhìn cục bông nhỏ cọ loạn trên người mình. Dây lí trí cuối cùng của hắn cũng không còn nữa rồi. 

Mạc Quan Sơn, ta giúp ngưoi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net