Thỏ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thiên hắn tới, vậy mà chậm một bước. Ánh mắt đỏ ngầu, tung ra một chưởng đánh tới chỗ Di Lập, chờ lúc Di Lập lùi lại, trực tiếp đem thân thể Mạc Quan Sơn ôm lên.

Di Lập không biết vì sao, nhìn thấy Hạ Thiên ôm lấy Mạc Quan Sơn liền không cam lòng. Có chết cũng vẫn phải giữ đồ bên người. Vì thế mà hai người lao vào đánh nhau. Nếu không phải Tiểu Bạch bên cạnh còn lên tiếng nếu không mau đem Yêu đan truyền vào người thì sẽ mất tác dụng, thêm nữa phía Hạ Thiên cũng nghĩ đánh nhau để sau hẵng tính, phải cứu mạng Mạc Quan Sơn trước đã. Hai người tách nhau ra, Hạ Thiên ôm thân thể Mạc Quan Sơn biến mất.

Tiểu Bạch khó hiểu nhìn lại Di Lập, chỉ nói thêm rằng dù sao thứ cần lấy đã lấy, mạng Mạc Quan Sơn cũng khó giữ, cứ để tên kia đem thi thể đi cũng chẳng sao.

Di Lập lúc này lại không nghĩ vậy. Chỉ cảm thấy rất muốn cướp lại mà thôi. 

Kết cục vẫn là đem Yêu đan móc được từ trên người Mạc Quan Sơn truyền vào người Tiểu Bạch. 

Tiểu Bạch hiện tại kế thừa toàn bộ linh lực của Mạc Quan Sơn, chẳng qua vì không phải tự mình tu luyện thành vẫn cần phải học cách áp chế cùng cách sử dụng nên bế quan một thời gian.

Trên Thiên giới, Hạ Thiên tìm cách, đã hỏi được từ các vị trưởng bối đem nửa tu vi của mình tách ra lập khế ước để hồi sinh Mạc Quan Sơn. Nhưng mà chuyện này trước nay chưa từng có ai làm, tỷ lệ thành công cũng chỉ dám ước chừng chưa đến vài phần. Không thành công còn có thể hại chính mình mất luôn mạng, hồn phi phách tán. 

Hạ Thiên, hắn không quan tâm được nhiều như thế, thứ hắn muốn là cứu Mạc Quan Sơn trở lại, không được thì hắn thấy giữ lại mạng mình cũng không có ý nghĩa.

Hắn đúng là thái tử Thiên giới, nhưng thế thì đã thế nào, sau hắn vẫn còn các hoàng tử khác. Bọn họ vốn muốn cái chức danh này lâu rồi, lần này biết đâu sẽ thành sự thật không biết chừng. 

Thật may mắn.

Hắn mạng lớn, cuối cùng cũng đem người kia cứu trở lại. Có điều vì mất đi nửa tu vi, hắn trở nên yếu hơn, tóc cùng lông mày như vậy mà bạc trắng. Nếu không phải gương mặt trời sinh tuấn lãng thì có khi lại tưởng một ông lão nào mất.

Mạc Quan Sơn chớp mắt, đẩy người đứng dậy, cảm giác mình bây giờ còn khỏe mạnh hơn cả lúc trước nữa. Nhìn qua mới thấy Hạ Thiên còn đang gục trên mặt đất, mới tiến lại đỡ hắn lên. 

Lại là hắn cứu mình.

"Không cần mạng nữa à? Tóc cũng trắng luôn rồi."

Hạ Thiên dựa vào để Mạc Quan Sơn đỡ mình lại giường.

"Thái tử tóc trắng cùng thỏ trắng có phải rất hợp đôi không."

Nằm đến giường, Hạ Thiên nhịn không được rơi vào hôn mê. 

Mạc Quan Sơn nhìn hắn, rõ ràng là kẻ thù tại sao lại cứu hắn. Còn có cảm giác quen thuộc này là như thế nào? 

Thôi không nghĩ nữa, dù sao cũng là người ta cứu mình, là ân nhân, nên chăm sóc cẩn thận. 

Đắp lại chăn cho Hạ Thiên, đem khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn. Xong xuôi mới quay ra ngoài hỏi thị vệ hướng bếp, muốn nấu một chút đồ ăn đem tới. 

Đến khi Mạc Quan Sơn đem khay đồ ăn nóng hổi quay lại cũng qua vài canh giờ rồi. Vừa hay lúc này Hạ Thiên đã tỉnh lại. 

"Đem nửa cái mạng ra đổi cho kẻ thù của mình, Thái tử ngài đây là chê mình sống quá dài sao?"

"Đúng rồi."

Gì? Con người này. Mạc Quan Sơn cáu, đem chén cháo múc lên thổi rồi đưa tới trước mặt Hạ Thiên.

"Ăn."

"Đổi lấy một con thỏ nhảy nhót mua vui tính ra cũng vẫn lời mà. Nhớ kỹ nhé, thỏ nhỏ, ngươi nợ ta một mạng, phải trả lại đấy."

Nói xong còn đem mặt người kia nhéo một cái. Xúc cảm thật tuyệt, mềm mại như vậy.

"Ơn cứu mạng, ta nhất định báo đáp. Dù chết cũng không từ."

Cốc

Hạ Thiên nghe câu trả lời liền gõ một cái lên trán Mạc Quan Sơn, sau đó lại ôn nhu đem người ôm vào lòng.

"Ta mới cứu người về đã nghĩ đến chết rồi. Ngươi chỉ cần đừng vì người khác mà tổn hại mình, cứ vui vẻ như cái ngày ở Nhân gian làm một con thỏ vô ưu vô lo vậy là tốt rồi."

Mạc Quan Sơn bị ôm tới ngại ngùng, tai cùng hai má đỏ ửng lên. Người này vì cứu mình bị thương cũng không thể đẩy ra được, trông hơi tuyệt tình, thôi thì ôm một chút cũng không mất mát gì.

Mạc Quan Sơn lại không để ý, trong câu nói của người kia vậy mà chứa ẩn ý.

--------------------------------------------------------------------------------

Ở Yêu giới, sau khi đem Yêu Đan luyện hoá để dung hợp với thể chất của Tiểu Bạch xong xuôi thì thuộc hạ từ bên ngoài chạy đến bẩm báo. 

"Bẩm Chủ thượng, trên Thiên giới có tin tức, Thái tử Thiên giới trải qua một thời gian không biết nguyên nhân, linh lực cạn kiệt, tóc bạc trắng." 

Một người khác được xem là quân sư ở Yêu giới nghe thấy tin tức cũng vội vàng đưa ý kiến.

"Đế quân Thiên giới hôn mê không tỉnh, Thái Tử hiện tại trở thành phế nhân, người trên Thiên giới hỗn loạn, đây là cơ hội tốt để chấm dứt Thiên giới, xưng bá Tam giới."

Tiểu Bạch đứng bên cạnh cũng tiếp lời

"Hiện tại Yêu đan cùng linh lực Mạc Quan Sơn, ta đã tiếp nhận, nếu Chủ thượng quyết định ra tay thì ta cũng có thể ở bên cạnh trợ giúp ngài."

Đúng thế, đây là cơ hội ngàn năm có một, cứ mãi nhìn đám người trên Thiên giới kia đến phát ngán rồi. Tranh thủ một lưới thu gọn, Tam giới hợp nhất, không còn chuyện gì tốt đẹp hơn thế.

Di Lập suy nghĩ rồi cũng quyết định triệu tập binh lính, Tiểu Bạch kế thừa tu vi của Mạc Quan Sơn cũng nhận luôn vị trí Tướng quân, đem binh lính cùng Di Lập đến Thiên giới.

-------------------------------------------------------------------------------------

Thiên giới

Vẫn còn chưa cảm nhận nguy hiểm kéo tới, trong cung điện, Thái tử vẫn còn nhàn nhã nằm sấp ở trên giường, miệng thì luôn nhắc chỗ này chỗ kia.

"Thỏ con, bên trái một chút. Đúng rồi. Lại qua phải một chút. Nhẹ thôi. Đúng. Nào nhanh một chút. Ngươi chưa ăn cơm à."

Mạc Quan Sơn trong hình dáng nguyên thân nhảy nhót lung tung trên lưng người kia. Nhẫn nhịn nghe hắn nói Đông nói Tây, nói đến không nhịn được nữa mà cào một cái.

"Không làm nữa. Bắt nạt một con thỏ nhỏ bé như thế. Lương tâm ngài không cắn rứt à."

Hạ Thiên bị ăn đau, lại không có tức giận, chỉ xoay người lại tóm lấy cục bông trắng kia giơ trước mặt.

"Nói là báo ân ta muốn như thế nào cũng được, sao mới có một chút liền không làm nữa rồi."

"Đương nhiên vẫn sẽ báo ân nhưng không phải..." làm máy mát xa.

Mấy chữ cuối còn chưa kịp thốt ra thì thị vệ đã tới thông báo rằng Yêu giới đem quân đến bên ngoài điện nói muốn san bằng Thiên giới thống nhất Tam giới.

Đúng là biết lựa thời cơ mà. Hạ Thiên trong lòng có tính toán liền buông tha thỏ nhỏ, dặn nó ngồi im đấy, định một mình ra bên ngoài. Dù sao hiện tại vẫn là Thái tử, cứ bỏ mặc tất cả không quản thì không được tốt lắm. 

Mạc Quan Sơn thấy hắn định ra nghênh chiến liền biến lại hình người, kéo tay áo hắn lại ý bảo đừng ra ngoài. Sau đó tự mình rút kiếm chắn trước. Mạc Quan Sơn biết Hạ Thiên còn chưa hồi phục, mất nửa tu vi, hiện tại ra ngoài chẳng khác nào đem nộp mạng. Mạc Quan Sơn thì khác, hắn được khế ước hồi sinh lại, công lực so với trước còn cao hơn nhiều, lại thêm thời gian gần đây tích cực tu luyện cùng thuốc ở Thiên giới, tu vi vốn đã tăng rất nhiều rồi. 

Cuối cùng, một đoạn thời gian không gặp, Mạc Quan Sơn muốn biết tên kia nhìn thấy hắn còn sống sẽ có cảm nhận gì. Và nếu có thể, Mạc Quan Sơn nhất định đem mọi thứ trả lại cho hắn cùng tên nam tử kia. 

Vì sợ Hạ Thiên nhất định không cho mình ra, Mạc Quan Sơn lén đem một ít bột trong túi thuốc nhỏ ở trong áo, khiến Hạ Thiên hôn mê, dặn thị vệ trông chừng hắn cho tốt. Xong xuôi mới đem người đến cổng Thiên giới nghênh chiến.

Bên ngoài sảnh gần ngay cổng Thiên giới, binh lính Thiên giới cùng người của Yêu giới vẫn đang căng thẳng đối đầu. Cũng đã có không ít người đã ngã xuống, máu đỏ nhuộm lên nền sân trắng. Tiếng đao kiếm, tiếng quát tháo, tiếng chân người dậm trên nền, cứ lạo xạo lạo xạo thật khiến ngừoi ta đinh tai nhức óc.

Di Lập dùng yêu khí nâng một tên lính không biết tốt xấu cứ lăm lăm cây kiếm cùn chạy tới định đâm hắn. Tên lính bị yêu khí vòng quanh cổ, thắt chặt tới nỗi không thể thoát được tiếng rên rỉ, chả quá 1 phút liền tắc thở rồi bị ném xuống nền đất lạnh ngắt không thương tiếc.

"Thái tử của các ngươi đâu? Chiến thần danh xứng với thực lại làm rùa rụt đầu không dám ra à? Còn không ra thì cũng đừng thắc mắc nơi này trở thành của ta."

"Ngừng tay."

Một giọng nói quen thuộc, nghe mềm mại lại không thiếu cứng rắn. Binh lính Thiên giới mấy ngày nay đều biết người này, cũng đã được Thái tử nói qua trước, còn với người của Yêu giới lại càng không cần nhắc tới. Vị tướng quân tuy nhỏ nhắn xinh đẹp kia nhưng tu vi không thể xem thường, dù chuyện tình cảm rắc rối với Chủ thượng nhưng hắn là đi lên bằng thực lực, bọn họ đánh không lại, lần lượt tiếp nhận sự chỉ huy đó. Có điều ở Yêu giới, bọn họ nghe nói Tướng quân đã bỏ mạng, bây giờ lại nguyên vẹn ở chỗ này cùng kẻ thù của bọn họ là như thế nào a?

Mạc Quan Sơn sau khi lên tiếng, tất cả sự hỗn loạn tạm ngừng lại, vô số ánh mắt dính lên người, nhưng hiện tại hắn còn đang nhìn vào người Chủ thượng kia.

Một đoạn thời gian không gặp, trông cũng y như thế, có điều lại khiến cho Mạc Quan Sơn cảm thấy chán ghét hết thảy.

Di Lập cũng nghĩ rằng một đoạn thời gian không gặp, nhưng mà Mạc Quan Sơn lại không như cũ, cả người toả ra khí tức của bọn người ở Thiên giới, vốn dĩ là một thành viên Yêu giới vì sao có khí tức đó lại cảm thấy rất phù hợp, còn làm người kia càng trở nên thuận mắt. Không được, đồ của mình vì cái gì lại thành của người khác. Di Lập hắn không chấp nhận.

"Mạc Quan Sơn, thật tốt, ngươi còn sống. Sau khi chiếm xong Thiên giới, quay về đi. Tướng quân vẫn để ngươi làm, muốn thứ gì ta cũng có thể cho. Thế nào?"

Mạc Quan Sơn nghĩ rốt cuộc ngày trước vì cái gì mà coi trọng tên đần này vậy. Chẳng qua vì hắn từng cứu mình một lần, xem báo ân thành tình cảm che mờ mắt? Cũng có thể lắm. Hôm nay ta không đem ngươi băm ra ngưoi còn tưởng ta vẫn là con thỏ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời kia à. Tức cười.

Di Lập thấy Mạc Quan Sơn im lặng nghĩ rằng ngưòi này còn đang vướng mắc vụ trước kia. Không sao cả, con ngưòi Mạc Mạc rất dễ mềm lòng, hơn nữa Mạc Quan Sơn yêu hắn như vậy, nói vài câu liền có thể kéo ngưòi về thôi. Di Lập bước tới gần muốn đem người kia ôm vào lòng, Di Lập hắn muốn cái ôm ấm áp kia, tham luyến hương thơm cam quýt cùng nụ cười tươi mỗi khi nhìn thấy hắn. Chỉ là tay chưa kịp chạm tới đã bị thanh kiếm sắc bén chém trúng. Cũng may hắn phản ứng nhanh mới có thể né khỏi điểm chí mạng, nhưng vẫn bị cứa trúng cánh tay trái. Là kiếm trừ yêu của Thiên giới. Thảo nào lại đau như vậy, còn không thể vận yêu khí chữa khỏi, chỉ đành đem máu đang chảy ngưng lại.

"Ta biết ngưoi còn tức giận. Quay về nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng cho ngươi."

Bồi thường thỏa đáng?

Chọc cười người chết à hay gì?

"Thỏa đáng như thế nào?"

"Chỉ cần ngươi muốn, thứ gì cũng đều được."

"Ồ. Vậy được."

Di Lập nghe thấy câu trả lời dù biểu cảm của Mạc Quan Sơn có chút không thích hợp nhưng chung quy vẫn là chịu quay về rồi. Chưa kịp vui mừng thì mũi kiếm kia lần nữa hướng đến nhắm thẳng tim hắn.

"Ta muốn mạng ngươi. Giao ra đi."

Di Lập liều mạng né tránh. Mạc Quan Sơn sau khi sống lại như thế nào còn trở nên lợi hại hơn rất nhiều. Không những thế còn có trợ giúp của thanh kiếm kia khiến hắn có chút chật vật mà chống đỡ.

"Di Lập a Di Lập, ta ở cùng ngưoi hơn 300 năm, tất cả về ngươi ta đều biết rõ. Vốn muốn để ngươi tận hưởng thêm chút thời gian không ngờ lại nhanh chóng muốn trả nợ đến như vậy. Vừa hay những gì ngươi nợ ta, hôm nay đem trả đủ."

Mạc Quan Sơn ở bên cạnh Di Lập 300 năm, hắn thích cái gì, không thích cái gì, khẩu vị như thế nào, yếu điểm ở đâu, Mạc Quan Sơn đều có thể viết thành một cuốn sách dày. Chỉ duy trái tim ngưòi này là hắn không nắm được. Mà thôi, bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Ơn cứu mạng ngày trước trả xong từ lâu, nợ móc đan cùng lừa gạt bây giờ đòi lại cả vốn lẫn lãi. Mạc Quan Sơn đúng là bình thường trước ngưòi thân cùng ngưòi mình yêu thích sẽ mềm lòng nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không thể lay chuyển được.

Lượn qua đánh lại tới lúc Di Lập cả ngưòi vết cứa do thanh kiếm kia gây ra, Mạc Quan Sơn không kiên nhẫn nữa, đem toàn bộ linh lực cùng xuất ra, nhanh như chớp một nhát găm thẳng chính giữa ngực Di Lập.

Dứt khoát

Tàn nhẫn

Không thương tiếc

Di Lập trước khi gục xuống liền nhận ra. Không đúng.

Mạc Quan Sơn dù mạnh lên nhưng Di Lập hắn vẫn là Yêu tôn không có yếu ớt như vậy.

Không chỉ có một linh lực. Còn có một tia linh lực khác gần như tương đồng không biết từ đâu phóng tới. Vì quá giống mà hắn đã cho rằng Mạc Quan Sơn đột phá tu vi. Thời gian ngắn như thế, đột phá như thế nào lợi hại như vậy. Rốt cuộc là từ đâu?

Đáng tiếc hơi tàn của Di Lập dứt, câu hỏi kia mãi mãi cũng không có câu trả lời.

Mạc Quan Sơn đem hết sức lực vào đòn cuối cùng, ngay sau khi Di Lập ngã xuống, bản thân cũng không chống trụ được mà ngã theo. Có điều ngã vào một nơi ấm áp, còn có hương thơm nhàn nhạt.

"Ngươi bị thương rồi?"

À là Thái tử. May quá. Kết thúc trước khi hắn tỉnh lại.

"Không có. Ban nãy dùng hết sức nên bây giờ bị nhũn người không đứng được."

Hạ Thiên nghe thì chỉ cười, ôm ngang người Mạc Quan Sơn bế lên hướng về phía cung điện.

"Nghỉ ngơi đi. Xong rồi ta sẽ hỏi tội ngưoi sau."

Lúc xoay đi, Hạ Thiên còn tiện tay dùng chút thuật pháp đem bãi chiến trường dọn dẹp không còn dấu vết. Mọi thứ lại sạch sẽ cứ như nơi đây chưa từng có Yêu giới tiến vào vậy. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net