Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Koutaro ngẩng đầu nhìn cậu bạn cùng lớp của mình, ngạc nhiên:

" Todoroki-kun! Cậu làm gì ở đây vậy?"

" Tớ hỏi câu đó mới đúng. Tớ thấy cậu đứng ở đây cũng phải hơn 15 phút rồi thì phải?". Todoroki nhìn người trước mặt, khó hiểu hỏi

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Todoroki, Koutaro thành thật đáp lại:

" Tớ... không về được."

"..."

Cái đôi mắt kia hoàn toàn không phải đang nói dối, Todoroki hỏi cặn kẽ tình hình. Sau khi xác nhận được lí do mà Koutaro đứng loay hoay nãy giờ, bạn trẻ Todo chính thức cạn lời.

" ...Vậy nên tớ định gọi Katsu đến đón rồi đây.". Koutaro thở dài

Nhưng Todoroki cảm nhận được tâm trạng ủ rũ của cậu bạn, xem ra Koutaro cũng không tình nguyện làm việc này cho lắm.

" Về chung với tớ đi.". Todoroki vươn tay ra kéo lấy Koutaro

" Hả...?"

" Đi thôi."

Nhờ sự ra tay cứu giúp kịp thời của Todoroki, cả hai vẫn thành công lên chuyến tàu để trở về.

Koutaro: May ghê! Thoát được một kiếp ăn chửi <( ̄︶ ̄)>

[...]

Koutaro nghiêng đầu nhìn chàng trai ngồi bên cạnh. Hôm nay Todoroki không mặc đồng phục của Yuuei, chỉ đơn giản là một chiếc quần jeans, áo sơ mi và áo khoác đơn giản. Nhưng mà...

Todoroki nhận ra ánh mắt quan sát của Koutaro, quay sang hỏi:

" Sao vậy?"

" Hôm nay Todoroki đẹp trai quá đi ~ ". Koutaro híp mắt cười

" Cậu..."

Nhận được lời khen bất ngờ, Todoroki ngây ra, sau đó vành tai đỏ lên. Koutaro nhìn đôi tai của cậu bạn, cảm thấy vô cùng thích thú, vươn tay chạm vào:

" Đỏ hết luôn nè!"

Todoroki đưa tay đẩy Koutaro ra, đột ngột quay mặt đi. Một tay anh che lấy khuôn mặt cũng dần đỏ ửng của mình.

Cậu ấy... đáng yêu quá!

**********************

*********

**********************

" Nè, nhìn gì mà chăm chú quá vậy?"

" Hả?"

Người đàn ông chớp chớp mắt lấy lại hồn phách đã trôi dạt đi của mình. Lúc này anh mới nhận ra ở hướng đó đã không còn bóng lưng quen thuộc kia. Dù chỉ trong phút chốc, nhưng chắc chắn anh không nhận lầm.

Anh quay sang với người bên cạnh, nụ cười nhạt nhòa:

" Không có gì. Nhận nhầm thôi."

Đáng tiếc, hiện tại không phải là thời cơ thích hợp để gặp mặt đâu, bé con.

**********************

*********

**********************

Hai ngày nghỉ của Koutaro trôi qua không hề yên bình xíu nào. Nhiều lúc cậu muốn bật dậy khỏi giường, túm cổ áo thằng anh trai mình mà hét thẳng vào mặt ổng:

" Đậu mé! Ông có im đi không hả?!?"

Thật may mắn là Koutaro đã kiềm chế được sự xúc động của mình :v. Nếu không thì ngoại trừ tiếng gào của Bakugo, ngôi nhà này chắc chắn còn vang lên tiếng cãi nhau vang trời của hai anh em.

Hai ngày nghỉ ồn ào của Koutaro cứ thế trôi qua...

[ - - - ]

Trời mưa đúng là kiểu thời tiết mà Koutaro không thích chút nào, đáng tiếc, ngày quay lại trường lại là một ngày mưa tầm tã. Koutaro rụt cổ vào chiếc áo mưa, hơi run lên:

" Em ghét nước mưa!" 

" Ừ, mày còn ghét trời nắng, trời có mây và trời tối nữa cơ!". Bakugo ghét bỏ nhìn sang

" Anh không thấy ông trời quá đáng sao? Tại sao không phải là một năm 12 tháng tuyết rơi nhỉ? Tuyết trông ngon như vậy mà!". Koutaro giọng điệu khó chịu

Bakugo nghe thằng em trai mình cằn nhằn, khuôn mặt khinh bỉ:

" Mày lên cơn dở người à?" 

" Em thấy cũng đâu có sai."

" Tao thấy mày muốn nhân loại diệt vong thì có."

Tuy đang đấu khẩu, nhưng chiếc dù trong tay Bakugo vẫn âm thầm nghiêng về phía Koutaro một chút.

Hắn chỉ là không muốn nghe thằng nhãi này cằn nhằm về thời tiết thôi, phiền muốn chết.

" Đi lẹ lên! Tao bỏ mày lại bây giờ!"

" Biết rồi."

Koutaro bĩu môi rồi nhanh chóng đuổi theo. Hai anh em này hoàn toàn không để ý đến nhóm người đứng gần đó đang bàn luận về bọn họ.

" Cậu nhóc kia là người đứng đầu Hội Thao nhỉ... Bakugo-kun đúng không?"

" Cá nhân thì tớ thích cậu em trai hơn. Ẻm đáng yêu quá chừng!"

" Nhìn cái áo mưa thùng thình đó kìa! Cưng quá trời luôn!!!"

" Đúng ha! Cậu nhóc hạng nhất trông hơi dữ nhỉ..."

"..."

[...]

Koutaro bước thẳng vào lớp, mặc kệ vị anh trai đang cất dù ở phía sau. Cậu ngồi vào bàn rồi lập tức gục xuống luôn. Kirishima vừa quay đầu định trò chuyện với Koutaro thì hết nói nổi.

" Cậu ấy lại ngủ à?"

" Không hiểu sao tớ không còn ngạc nhiên với khả năng nằm xuống là ngủ luôn của cậu ấy..."

" Có vẻ như Hội Thao chẳng ảnh hưởng gì đến Koutaro-kun nhỉ?"

[...]

Mặc kệ đời ồn ào, Koutaro vẫn trung thành với giấc ngủ của mình. Ít nhất là tới khi có một bóng đen bao lấy chỗ cậu, tiếng gõ bàn thật lớn vang lên.

" Nhóc Koutaro, dậy."

Aizawa cảm thấy từ khi gặp được đứa nhóc này, ông vừa kiêm việc giáo viên chủ nhiệm lớp anh hùng, kiêm luôn cả giáo viên mầm non. Cái bộ tứ Todo - Baku - Baku - Mido của lớp A đúng là không thể khiến ông bớt lo xíu nào. Làm giáo viên mệt tim quá đi! 

Aizawa phải gõ đến lần thứ ba, đứa nhóc đang nằm dài kia mới miễn cưỡng ngồi dậy. Koutaro ngây ngốc nhìn thầy giáo đáng kính của mình, tỉnh bơ nói:

" Sáng vui vẻ, Aizawa-sensei."

" Tiết ba rồi đấy.". Aizawa nghiêm giọng đáp

" Chưa tới giờ ăn trưa ạ?"  

Aizawa cứng họng, sau đó mới thở dài nói:" Chưa."

Koutaro nhìn giáo viên chủ nhiệm, rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn cô nàng xinh đẹp đang đứng vẫy tay với cậu trên bục giảng, cúi nhẹ đầu, lễ phép chào:

" Midnight-san ạ."

" Hi, nhóc Koutaro." 

Nói thật thì Midnight rất có ấn tượng với đứa nhỏ này sau Hội Thao. Cô cũng được Aizawa dặn là nên chú ý tới thằng nhóc nhiều hơn. Bước vào lớp với tâm trạng vô cùng tò mò và hỏi đứa nhóc đáng yêu đó ngồi ở đâu, nhưng Midnight lại không ngờ tới việc Aizawa vươn tay chỉ về cuối lớp, nhỏ giọng nói:

" Thằng bé cô cần chú ý, nó đang nằm ngủ cuối lớp kia kìa."

Midnight:"..." Đúng là thế giới này cái gì cũng có thể xảy ra. Mà khoan, anh là giáo viên mà! Để học sinh ngủ như vậy có ổn không đó? 

Aizawa:"..." Tôi còn có thể làm gì đây? Thằng nhóc đó đi học vẫn nghe giảng đầy đủ, lúc thực hành thì vẫn hoàn thành nghiêm túc, giấc ngủ của nó chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả học tập cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net